Thành phố trong mơ

Chương 20 phần 2


Bạn đang đọc Thành phố trong mơ – Chương 20 phần 2

Đại ca Kiện hỏi: “Chuyện đó là khi nào?”
Tôi nói: “Hai năm trước, lúc ấy có rất nhiều người muốn mua trang web của cậu ta, đều trả giá mấy trăm nghìn đô.”
Đại ca Kiện hỏi: “Cậu ấy làm trang web gì?”
Tôi đáp: “Loại để học sinh lên mạng đăng báo, rồi còn BBS.”
Đại ca Kiện hỏi: “Người có nhiều không?”
Tôi trả lời: “Không phải đã nói rồi thây, lượng người vào xem chỉ có hơn một trăm, thiếp đều là các bạn cùng lớp gửi. Phạm vi quảng cáo của cậu ấy chỉ ở mức lớp, cho nên thiếp đều là các bạn cùng lớp gửi. Sau này cậu chàng ấy đã phát điên, ngày nào cũng bàn chuyện giá cả với người ta, mình oách hết chỗ nói, cảm thấy mình đã là tỉ phú rồi.”
Đại ca Kiện hỏi: “Sau đó thế nào?”
Tôi nói: “Sau đó hình như không có người nào gửi thiếp nữa, bởi vì mọi người đều là bạn học, thấy không dưng lại để cho cậu chàng đó kiếm mấy chục triệu, đều không cam tâm.”
Đại ca Kiện hỏi: “Sau đó thì thế nào?”
Tôi đáp: “Sau đó thì lượng người vào xem là con số không, có lẽ là cậu chàng đó bận thương lượng làm ăn, bản thân cũng quên vào xem. Trong lớp có một cậu bạn không phục, xin nghỉ học một tuần, nói là sẽ làm một trang web giống như thế, còn bỏ ra hai trăm tệ để quảng cáo trên nửa trang báo trường, muốn đánh bại cậu kia, phấn đấu để website của mình bán cỡ một trăm triệu đô, sau đó sẽ bỏ học, làm một website kiếm một tỉ đô, xong là không làm nữa, bắt đầu dưỡng lão.
Đại ca Kiện hỏi: “Sau đó thì thế nào?”
Tôi trả lời: “Sau đó cậu thứ nhất hình như không mặc cả được giá hời, người cao nhất cũng chỉ bằng lòng trả đến mức một triệu đô, nên cậu ta không bán, muốn đợi giá cao hơn một chút mới ra tay. Khi cậu ta đang thiết kế hết website này đến website khác thì bong bóng internet đột nhiên tan vỡ sạch.”
Đại ca Kiện hỏi: “Sau đó thì thế nào?”
Tôi đáp: “Sau đó, cậu chàng đó muốn bán website với giá một vạn tệ, cũng chẳng ai mua. Ai cần trang web mà lượng người vào chỉ có hai con số cơ chứ! Cuối cùng hình như đến một nghìn tệ cũng không bán được. Sau đó vì không nộp nổi chi phí áy chủ, website phá sản. Từ đó trở đi, anh chàng này thần kinh bắt đầu hơi không bình thường, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục, trông thấy xe Mercedes đi qua trên đường là nói: ‘Là cái gì cơ chứ, suýt nữa tớ có thể mua một lúc mười cái.’ ”

Đại ca Kiện nói: “Đúng thế, suýt nữa cũng chả có tác dụng gì, suýt nữa có nghĩa là vẫn kém một tí, chưa thành công. Thế anh chàng muốn kiếm một tỉ thì thế nào?”
Tôi trả lời: “Anh chàng muốn kiếm một tỉ thấy tình thế không ổn, không làm website nữa, cả học kỳ tiếp đó dồn sức vào đôi co với báo trường để đòi lại hai trăm tệ tiền quảng cáo. Thần kinh cậu này cũng có vấn đề, nhưng đỡ hơn cậu đầu tiên một tí, dù sao cũng chưa làm ra, mới chỉ gặp người khác thì nói chủ yếu là lực lượng kỹ thuật không đủ mạnh, nhân viên kỹ thuật không đủ, nếu mà hoàn thành sớm được một tuần thì bây giờ đã có một tỉ nhân dân tệ rồi.”
Đại ca Kiện cười bảo: “Sửa chữa vi tính như bọn mình vẫn thực tế hơn.”
Tôi nói: “Đúng thế, tớ không hiểu cái lúc đó đầu óc người ta phát triển cái kiểu gì, cứ như chỉ cần làm ra một trang web, sau đó viết lên hai chữ ‘trang web’, để ọi người biết đấy là một trang web, là có thể kiếm được tám mươi một trăm triệu. Chuyện này nghĩ đã thấy là không thể.”
Đại ca Kiện nói: “Rất nhiều việc nghĩ không hiểu được đâu. Cậu xem nhà ở Bắc Kinh đấy, chỗ văn phòng bán nhà, giá khởi điểm tám nghìn tệ một mét vuông, còn đầy nhà chưa bán hết, thế mà có người chạy đến trung gian treo biển một vạn tệ một mét vuông. Thằng ngốc nào đi mua cơ chứ, nhưng mà anh chàng đó lại cứ tưởng là mình sắp được mấy chục vạn rồi, sau đó cứ nghĩ mình đã kiếm được một món lớn, đến lúc bên chủ xây dựng tăng giá lên một vạn tệ một mét vuông, thằng ngốc đó lại treo biển một vạn hai, xong thấy mình đã giàu to, vĩnh viễn không bao giờ bán được, thế là cứ vĩnh viễn cảm thấy mình rất có tiền, cứ thế đợi cho đến ngày đứt hẳn.”
Tôi nói: “Ừ, những kẻ này đều liệt vào diện đầu óc buôn bán hoang tưởng.”
Đại ca Kiện bảo: “Rồi cậu xem, sớm muộn gì thị trường bất động sản Thượng Hải cũng sẽ như thế. Người Thượng Hải thích làm những việc ngu xuẩn này nhất, khuấy cho giá cả lên đến mức chính người Thượng Hải cũng mua không nổi, rồi vẫn cứ cứng đầu khuấy tiếp, sau đó là “ầm” một cái sập sàn, lúc đó người các nơi khác đã rút từ lâu rồi, còn người Thượng Hải thì phá sản hết chính trong tay mình, cuối cùng chỉ còn nước nhảy sông Hoàng Phố. Sông Hoàng Phố để làm gì chứ, chính là để cho người Thượng Hải nhảy. Cậu chờ xem, người Thượng Hải đứng bên bờ sông Hoàng Phố, nhìn cảnh Ngoại Than phía sau lưng và nói: ‘Mẹ nó, toàn là người nước ngoài’, sau đó nhảy đánh ‘tũm’ một cái, chết luôn.”
Tôi bảo: “Thế thật, cậu xem, phải thận trọng, không kết quả sẽ giống như ông già bán máy sưởi.”
Đại ca Kiện nói: “Bây giờ làm website không kiếm được tiền nữa rồi. Chúng ta mà muốn kiếm tiền, thì bây giờ đi Thượng Hải buôn nhà, bốn năm sau chạy ra, thế nào cũng kiếm được gấp vài lần.”
Tôi nói: “Nhớ lại hai cậu bạn cùng học làm website trước đây đúng là biếm họa. Từ sau đó, nếu bảo họ bỏ ra một triệu, một năm sau có thể kiếm được một triệu, chắc chắn họ không làm vì họ thấy chỉ cần mình làm một tuần là kiếm được một trăm triệu, hahaha.”
Đại ca Kiện nói: “Thật sự có một trăm triệu có phải hay không. Để tớ nghĩ xem nếu có một trăm triệu tớ sẽ làm gì, mà thôi, một trăm triệu nhiều quá, một triệu là tớ đã sướng lắm rồi. Tớ mà có hơn một triệu, tớ sẽ mua một căn hộ Thượng Hải, tốt nhất là nhìn thấy được cả sông Hoàng Phố và bãi Ngoại Than, mua thêm một chiếc Santana 2000, sửa sang nhà trang trí nội thất nữa, thế là rất tốt rồi, hahaha. Tớ nghĩ xem tớ cần loại đồ điện mác nổi tiếng gì, ti vi của tớ phải mua của Sony, điều hòa phải là điện cơ của Mitsubishi, tủ lạnh phải là Samsung, DVD phải là…”
Tôi bảo: “Đại ca Kiện, cậu thế này thì không phải là người Trung Quốc quá đấy. Ti vi cũng phải mua của Trường Hồng, điều hòa phải mua của Hải Nhi chứ.”
Đại ca Kiện nói: “Tớ có tiền, sao phải mua đồ nội địa.”

Tôi bảo: “Cậu đúng là có tiền, nhưng phải ủng hộ hàng nội địa chứ.”
Đại ca Kiện bảo: “Cậu xem, tớ đã là tỉ triệu phú, tất nhiên là phải dùng đồ nhập khẩu.”
Tôi nói: “Thế cậu thấy thế này có được không, tivi màu cậu mua của Philip, tủ lạnh cậu mua của Siemen.”
Đại ca Kiện nói: “Tớ phải cân nhắc đã, việc này cần so sánh đối chiếu một tí mới đưa ra kết luận được.”
Tôi bảo: “Tớ thấy đồ của bọn Nhật lùn không nên mua, mà lại còn đắt nữa.”
Đại ca Kiện nói: “Nhưng từ trước đến nay tớ vẫn thích Sony mà.”
Tôi nói: “Thế là không được, cậu đã có nhiều tiền như vậy, phải làm gương ọi người. Mà hình như Philip vẫn rẻ hơn một tí thì phải.”
Đại ca Kiện nói: “Cậu nói đúng, khi một người có một tài sản nhất định, phải có trách nhiệm làm gương cho xã hội. Thế thì tớ mua ti vi Philip, kể cả là đắt hơn Sony một trăm tệ.”
Nói đến đây, mọi người đều ngừng lại một chút. Tôi hỏi: “Đại ca Kiện, một trăm tệ của bọn mình còn bao nhiêu nữa?”
Đại ca Kiện bảo: “Đúng đấy, tớ cũng đang nghĩ đến nó đây, chắc là vẫn còn năm mươi tệ.”
Tôi hỏi: “Trang web của cậu khi nào bắt đầu có lãi?”
Đại ca Kiện bảo: “Đã có hình hài gì đâu cơ chứ.”
Tôi nói: “Cậu đừng có nghĩ viển vông nữa. Cậu làm một trang web đi, mọi người đều đang chờ cậu nuôi đấy.”

Đại ca Kiện bảo: “Tớ muốn làm một cái lớn như Sina.”
Tôi nói: “Thế thì không ổn, các cậu chỉ có hai người.”
Đại ca Kiện nói: “Tớ biết là không ổn, nên tớ đang suy nghĩ, đầu tiên cứ làm trước một trang chuyên về một mảng thôi. Cậu xem, tớ làm một luận đàn về đồ điện gia dụng, sau đó đợi người nhiều rồi kiếm tiền bằng quảng cáo có ổn không?”
Tôi bảo: “Ổn thì ổn, nhưng chắc là không thể làm hoành tráng được. Cậu thấy đấy, những người biết sử dụng máy giặt đều không lên mạng.”
Đại ca Kiện nói: “Tớ vẫn còn một phương án nữa, tức là làm một trang chỉ để người ta dán hình.”
Tôi nói: “Cậu thấy các trang web sex vẫn còn chưa đủ nhiều à.”
Đại ca Kiện bảo: “Không nhất định phải dán hình cơ thể người, cậu nghĩ sao?”
Tôi nói: “Cậu đã thấy cái luận đàn nào có người dán hình phong cảnh chưa? Cứ cho là có người dán hình phong cảnh đi, tự cậu có xem hình phong cảnh không?”
Đại ca Kiện nói: “Đúng là chưa có, đừng có phát triển đến cuối cùng lại hóa thành web sex thật.”
Tôi bảo: “Rất có khả năng. Cậu xem, Hùng chắc chắn sẽ dán ảnh nghệ thuật hành vi của mình, lỡ mà hôm nào cậu ta cảm thấy nghệ thuật là không cần quần áo che, mà không toi à.”
Đại ca Kiện nói: “Đúng đấy, nếu mà kéo được cả ‘em Vĩnh Cửu’ cùng làm nghệ thuật thì lượng người vào đọc chắc chắn sẽ rất cao.”
Tôi nói: “Đúng đấy, làm gì có trang web sex nào có cả một đôi người mẫu nam nữ riêng như thế!”
Đại ca Kiện nói: “Nhưng mà dựa vào cái gì để kiếm tiền chứ?”
Tôi nói: “Dựa vào hai bảo bối sống ấy, mỗi ngày cởi một tí, phải trả tiền mới được ngắm nghệ thuật hoàn chỉnh, nếu không chỉ được ngắm loại nghệ thuật đã qua trang trí.”
Đại ca Kiện bảo: “Thế thì trang web này dựa dẫm vào người quá, nếu có ngày hai bọn họ tự tách ra làm riêng, trang web của tớ sẽ phá sản ngay lập tức.”
Tôi nói: “Cũng phải, quyền chủ động phải nằm trong tay cậu.”

Đại ca Kiện bảo: “Cậu xem, nếu không thì làm một trang chuyên để người ta download mọi thứ.”
Tôi bảo: “Thế cậu lấy ở đâu ra những thứ để download?”
Đại ca Kiện bảo: “Tớ vào Sina, Sohu để down, mấy chỗ đó đều miễn phí. Tớ sẽ tải về, đưa lên trang web của tớ, sau đó thu phí.”
Tôi nói: “Cậu thấy số người vào mạng của cậu download có khả năng nhiều hơn gấu trúc không?”
Đại ca Kiện nói: “Cũng phải, đến tớ cũng khinh thường họ.”
Chúng tôi chìm vào suy nghĩ.
Đại ca Kiện bảo: “Nếu không chúng ta làm một thế giới mạng hư cấu.”
Tôi nói: “Thế thì thiết kế phần mềm quá lớn, không có vài chục người, vài trăm triệu là không xong.”
Đại ca Kiện bảo: “Cũng phải. Thế cậu bảo làm gì được?”
Tôi nói: “Tớ thật sự cũng chả biết.”
Hai chúng tôi khổ sở suy nghĩ. Đúng lúc đó, Vương Siêu đẩy cửa vào, hỏi: “Nói gì thế?”
Đại ca Kiện bảo: “Làm một trang web gì?”
Vương Siêu đáp: “Cậu làm thật à. Làm một trang chơi game, tớ đây rất thích game, tớ đảm bảo ngày nào cũng vào.”
Thế là dưới sự cổ vũ của Vương Siêu, đại ca Kiện làm một trang web chơi game thật, lúc đầu chỉ là một luận đàn, đưa thêm một số trò chơi để chiếm lĩnh không gian, chưa đầy vài ngày đã làm chủ trang web. Nghệ thuật gia Hùng rất nghiêm túc cẩn thận, lại còn cùng các học sinh nam trong khoa làm ra miếng vá cho các trò chơi. Trong trò chơi bóng đá, họ tạo ra phần mềm có khả năng biến trọng tài thành còi đen; Trong trò bóng rổ online, họ nâng thành công tỉ lệ ném bóng trúng rổ đến một trăm phần trăm; Trong trò chơi bắn người thật, có thể làm cho nhân vật chủ sở hữu loại vũ khí tốt nhất. Họ đem những thứ này đưa lên mạng, để người ta tải về miễn phí. Đại ca Kiện cái gì cũng không biết làm, nhiệm vụ duy nhất là mỗi ngày vào xem máy vi tính một lần rồi nói: “Xem này, lại có thêm năm trăm người đăng ký.”
Đại ca Kiện không có máy vi tính, nên mọi hoạt động đều phải tiến hành ở chỗ Hùng. Mà đại ca Kiện dường như rất thích chạy đến phòng ngủ của Hùng, đầu tiên là xem Hùng tự chơi một đoạn trò bắn người thật, trong trò chơi, tên của Hùng là “Tại sao tôi bất bại”. Nhưng năng khiếu về mặt chơi game của Hùng chỉ tàm tạm, hầu như đều kết thúc bằng tự hụt chân ngã chết, thế là anh chàng bị cái lợi hun cho tim trở nên đen tối bèn làm ình một cái khiên, còn đem ra khoe khoang một cách rất đắc chí. Dân mạng tới tấp hỏi cậu : “Cái khiên này mua ở đâu trong trò chơi này, sao chưa thấy bán bao giờ nhỉ.” Hùng chưa kịp nói ra là tự mình làm, đã bị một người đâm một nhát dao từ phía sau chết luôn. Sau khi cậu ta “chết”, đại ca Kiện sẽ bàn với cậu một chút ý tưởng tiếp đó, trong quá trình tạo dựng ý tưởng, “em Vĩnh Cửu” luôn xuất hiện vào những lúc thích hợp, đại ca Kiện nhìn mà tâm hồn xao động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.