Thành phố trong mơ

Chương 19 phần 1


Bạn đang đọc Thành phố trong mơ – Chương 19 phần 1

Sau này chúng tôi chia tay, vì hai chúng tôi thực sự không hợp nhau. Cô ấy có thể nhận ra thực tế tôi không hề chất phác, không biết chừng còn bỉ ổi như những người hút xì gà ra vào những nơi cao cấp, vừa bỉ ổi vừa không có tiền, thật đúng là hết thuốc chữa. Mà có một hôm, cô còn phát hiện ra cái áo khoác tôi mặc lại là hiệu PRADA, cảm thấy tôi rất tầm thường, không có tiền còn học đòi hàng hiệu xa xỉ. Tôi thấy rất oan ức, đầu tiên đấy là áo tôi mua từ năm trước, mà năm trước tôi không hề biết PRADA, thêm nữa cái áo đó chỉ có một trăm tệ, tất nhiên là hàng giả. Nhưng tôi không hiểu nổi, cứ cho là thật đi thì có sao! Liền nói: “Em một năm chỉ có vài vạn tệ, mà chả mua cái túi năm vạn tệ đấy thôi?”
Cô lập tức nổi giận, nói: “Ai bảo tôi một năm chỉ có năm vạn?”
Lúc đó tôi mới nhớ ra, thu nhập của những kẻ làm quan và các cô em xinh đẹp không thể tính theo lương.
Trong lúc lơ mơ, tôi nhớ ra mình đã rời xa cô gái này rất nhiều năm rồi. Cô làm cho tôi vô cùng ghét các loại quán rượu, đến mức tôi sinh ra ở Thượng Hải, nhưng lại chưa từng đến quán rượu nào. Tôi rất thắc mắc tại sao sau khi rời bàn ăn ở quán cơm lại phải tìm một quán rượu để ngồi. Nếu thực sự có điều gì đó cần nói, ngồi ở ghế dài trong công viên vị tất không nói được hay sao?
Đây là lần đầu tiên tôi vào quán rượu. Nhân viên phục vụ hỏi tôi cần gì. Tôi nhìn bên ngoài cửa sổ và nói: “Giống như họ.”
Nhân viên phục vụ nói: “Họ đều gọi Chivas.”
Tôi nói: “Ồ, cho tôi nước, nước trắng.’
Món nước trắng của tôi chậm chạp mãi mới đến. Tôi nhìn phía ngoài cửa sổ, chợt phát hiện thấy anh chàng nghệ thuật gia đã đến. Tôi thông báo tin này, đại ca Kiện lập tức chỉnh lại cái áo phao của mình. Trong phòng rất ấm, tôi và Vương Siêu đã cởi áo khoác ngoài ra từ lâu. Tôi hỏi đại ca Kiện: “Sao cậu không cởi áo khoác ra?” Đại ca Kiện nói: “Bên trong tớ mặc cái áo màu xanh lá cây có in bốn chữ ‘Thế giới hòa bình’, còn bị thủng một lỗ. Tớ rất ghét cái áo này, tớ biết đâu được là trong quán lại ấm thế.”
Nghệ thuật gia Hùng đến quán, Vương Siêu mời cậu ta ngồi xuống và nói: “Chào anh, bạn gái của anh đâu?”
Hùng nói: “À, hôm nay cô ấy thi, không đến được.”
Đại ca Kiện liền cởi luôn áo phao ra.
Vương Siêu cười rất đểu, hỏi đại ca Kiện: “Cậu có điều gì cần nói, nghe nói cậu có chút việc cần nói.”
Đại ca Kiện không chịu thua, bảo: “Đúng là có chút việc cần nói. Hùng này, cậu học chuyên ngành gì nhỉ?”

Hùng đáp: “Nghệ thuật.”
Đại ca Kiện nói: “Tớ biết là nghệ thuật, nhưng nghệ thuật cũng phải có ngành chính chứ.”
Hùng đáp: “Thiết kế nghệ thuật, thiết kế vi tính.”
Đại ca Kiện nói: “Cậu rất giỏi vi tính, lạ thật đấy.”
Hùng bảo: “Đây là một cách để tớ giao lưu với những vật không có sự sống.”
Đại ca Kiện nói: “Được lắm, vừa hay tớ đang muốn lập một trang web, cần cậu giúp đỡ.”
Hùng nói: “Hay đấy, không đánh thì không quen nhau, những việc về vi tính cậu cứ tìm tớ.”
Đại ca Kiện nói: “Tớ tương đối có kinh nghiệm về mặt kinh doanh, thời tớ còn đi học đã từng mở một công ty vi tính, cũng khá thành công. Về mặt kinh doanh cậu cứ yên tâm, cậu chủ yếu phụ trách kỹ thuật. Tớ nghe Vương Siêu giới thiệu, vi tính thì cậu nhất rồi, cho nên người đầu tiên nghĩ đến là cậu đấy.”
Tôi không nhịn được phì cười.
Hùng nói: “Được, được. Lần trước chỉ là hiểu nhầm, thực ra cậu chủ động biểu diễn cho tớ, tớ đã nhận ra cậu là người theo chủ nghĩa hòa bình, quả nhiên, trên áo phông cậu mặc hôm nay có viết bốn chữ ‘Thế giới hòa bình’. Thực ra chúng ta là người cùng một đường, người cùng một đường, biết thế tặng thêm cho cậu hai con gà.”
Đại ca Kiện cúi đầu nhìn cái áo phông mình mặc, nói: “Haha, đúng thế, tớ cũng chẳng có sở thích gì, chỉ có thể hết sức bảo vệ hòa bình thế giới.”
Hùng nói: “Đúng, đúng, tớ cũng chỉ muốn làm cho thế giới văn minh hơn.”

Tôi và Vương Siêu ở bên cạnh không xen vào được, tôi cảm thấy mình như đang chứng kiến một cuộc đối thoại chính nghĩa giữa siêu nhân và hiệp sĩ dơi. Vương Siêu cúi đầu uống rượu không nói gì, tôi đoán chắc đang kìm nén sự buồn cười trong lòng không để nó òa ra.
Đại ca Kiện nói tiếp: “Lần hợp tác này nhất định sẽ thành công, thế này nhé, sau này kinh phí biểu diễn nghệ thuật của cậu không phải lo nữa, có thể đến những nơi rộng lớn hơn để biểu diễn. Cậu có thể đến nhà thể thao Tám Vạn Người của Thượng Hải để biểu diễn nghệ thuật hành vi, chưa từng có người biểu diễn ở đó, cậu là người đầu tiên.”
Hùng nói: “Ha ha, đúng, đúng, lần trước thực sự đã hiểu nhầm cậu, cứ nghĩ là cậu muốn ăn mấy con gà đó.”
Đại ca Kiện nói: “Nói thật lòng, con gà đó, nếu chúng tớ ăn rồi, chúng tớ sẽ nôn ra cho cậu.”
Tôi và Vương Siêu cùng lúc bật cười thành tiếng.
Hùng nhìn chúng tôi. Tôi bảo: “Đại ca Kiện nói đúng, con gà của cậu bây giờ rất khỏe, đã bắt đầu đẻ trứng rồi. Đại ca Kiện đang làm một thí nghiệm, chủ yếu muốn xem xem con gà này sống được bao lâu.”
Hùng nói: “Hay đấy, việc này có vẻ mới mẻ, tớ cũng không biết gà có thể sống được bao lâu.”
Đại ca Kiện nói: “Cho nên, cậu cứ yên tâm, tớ sẽ lập một kế hoạch, sau rồi chúng ta sẽ bắt tay thực hiện.”
Hùng nói: “Được, tớ đợi tin cậu. Tớ đi đây.” Nói xong, anh ta vội vàng chạy ra về.
Vương Siêu nói: “Sao lại đi luôn thế nhỉ?”
Tôi bảo: “Chắc là nóng lòng muốn gặp người yêu, ước chừng thi xong rồi.”

Đại ca Kiện nói: “Các cậu đoán vớ vẩn cái gì đấy, không thấy là đang bàn chuyện làm ăn hay sao? Hừ.”
Vương Siêu nói: “Tớ tài trợ cho cậu, tớ tài trợ cho cậu tiền tên miền trang web. Coi như là góp cổ phần, cổ phần bao nhiêu tùy cậu, cậu là chủ mà. Ha ha ha, đến lúc làm lớn được như Microsoft, chia cho tớ năm mười vạn là được.”
Tôi nói: “Tớ tài trợ cậu về mặt tinh thần, cậu chia cho tớ ba vạn là được.”
Về đến chung cư Đại Vinh, tôi hỏi: “Không nhẽ cậu thật sự đi trước anh em một bước, bắt tay lập nghiệp rồi à?”
Đại ca Kiện nói: “Đâu có, đến máy vi tính tớ cũng không có. Tớ thấy Vương Siêu kích như thế, tớ mới…”
Tôi nói: “Hóa ra là thế.”
Tôi về đến phòng mình, căn phòng này vốn là phòng phụ, nhỏ hơn phòng của hai bọn họ, nhưng là căn phòng tôi lựa chọn kỹ càng. Từ nhỏ tôi đã không thích phòng quá to, vì như thế, ở trong đó tôi sẽ trở thành thứ yếu. Hơn nữa, phòng rộng thường làm cho lòng người trống rỗng, tiếp đó sẽ thấy cuộc sống trống rỗng. Căn phòng này chẳng có bất cứ đồ đạc gì, chỉ có giường và ti vi. Phòng của tôi không biết do nguyên nhân gì, hình như không đủ ánh sáng, vào những ngày mưa càng ẩm ướt, khiến người ta muốn phát rồ, may mà ở đây nước mưa không nhiều.
Thời gian gần đây, tôi quen ngày nào cũng đi xuống dưới lầu vận động, men theo thềm sông bẩn thỉu, tiến thẳng về phía trước cho đến khi quay đầu lại nhìn thấy chung cư Đại Vinh đã trở nên mờ ảo. Ở chỗ cách xa chung cư một ki lô mét có một vạt rừng cây, vạt rừng rất dài nhưng rất nông, đi vào trong chưa qua vài cây là có thể trông thấy một bức tường rào ngăn, phía sau bức tường rào vẫn là rừng cây, điều này làm tôi thấy rất kỳ quặc, tôi suy nghĩ rất nhiều lần về ý nghĩa của bức tường bao này. Bức tường kéo dài một mạch đến tận nơi tầm mắt tôi không tới được nữa, tôi đã từng đi men theo bức tường cho đến lúc tôi không nhìn thấy chung cư Đại Vinh nữa, nhưng bức tường vẫn còn tiếp tục kéo dài về phía bắc, lại còn uốn vòng. Trên mặt tường không hề có chú thích gì, cũng không có các quảng cáo đại loại “Một mũi trị tận gốc”, thậm chí cũng không hề có số điện thoại của bất cứ người làm giấy tờ nào, chỉ là một bức tường cũ kĩ kiên cố trống trải. Tôi đã từng muốn leo lên trên nhìn xem, nhưng không thành công, hơn nữa tôi nghĩ leo lên cũng chỉ thấy được nhiều cây hơn. Lúc tôi ở chung cư Đại Vinh ngắm vạt rừng này từ trên cao, nhiều khi không khí đầy sương, chỉ thấy được mấy cây nhỏ ở tận cùng phía trước, lúc thời tiết đẹp thì nhìn thấy nhiều cây hơn, nhưng cũng chỉ thấy cây thôi, không có nhà cửa, không có dốc, không có đường, chỉ là một vạt rừng, kéo dài cho đến tận cùng của tầm mắt người. Điều kỳ lạ là, trước đây tôi chưa bao giờ phát hiện ra trước mắt có một vạt rừng lớn như thế, trong ấn tượng dường như là khu nhà máy hoang phế hỗn loạn. Cho đến tận lúc hoàng hôn, khi tôi muốn ngắm cảnh mới phát hiện ra đó không ngờ lại là một rừng cây.
Tôi xuống lầu, lần đầu tiên đi bộ qua, không có cả đường đến đó. Lúc đi đến phía trước lần đầu tiên, trời đã đen hẳn, cây cối lắc lư loạn xạ trong gió, còn có những tiếng chim kêu kỳ quặc. Phía trong tối tăm mù mịt, nhưng tôi cảm thấy rất hưng phấn, có sự thôi thúc đi vào bên trong mãnh liệt, cảm giác giống như đứng ở nơi cao vài chục mét, có sự thôi thúc nhảy xuống mãnh liệt. Ý thức của tôi nói với tôi, đi vào bên trong kết quả sẽ giống như nhảy xuống, cho nên cơ thể tôi rất vui mừng. Tôi đi về phía trước một bước, trước mắt là một cây không biết tên là gì, lá hình ba góc. Tôi vuốt ve cành cây, đột nhiên trông thấy một con sâu to như con ốc sên. Lúc này tôi mới sực tỉnh lại và chạy ra. May mà tôi sợ sâu.
Lần thứ hai đi sang, trời vẫn còn sáng, nhưng chính là lần này, tôi mới phát hiện ra bức tường bao, điều này cho thấy cho dù là đi vào bên trong thế nào, cũng chỉ đi đến được bức tường bao là hết, sau đó đi men theo tường, không ngừng lượn vòng. Có điều có trời mới biết được liệu bức tường có bao thành một vòng. Ban ngày và buổi tối cảm giác hoàn toàn khác nhau, mặc dù đều chẳng có đến một người xuất hiện trong tầm mắt, nhưng lại có âm thanh thú vị phát ra từ vạt cây cối rộng lớn. Buổi tối thì hoàn toàn là một hố đen, dù bạn cõng cả người lên, bước về phía trước, vẫn cảm thấy sau lưng dường như có vật gì đang hút lấy, mỗi một bước đều lùi lại phía sau. Chung cư Đại Vinh là tòa kiến trúc duy nhất mà tôi thấy có ánh đèn, tôi đang hướng mặt về đó, mỗi một bước đi đều vô cùng kiên quyết, nhưng tôi cảm giác khoảng cách đến đó dần dần xa hơn. Bỗng nhiên, dường như xuyên qua được vật cản gì trong không khí, chung cư Đại Vinh xuất hiện ở cách một trăm mét trước mắt, cuối cùng bước đi cũng vững vàng hơn. Bước vào phòng, tôi nhìn về phía xa, chẳng còn thấy gì nữa.
Tôi luôn có một suy nghĩ kỳ quặc, tôi cảm thấy bức tường bao đó thực ra không tồn tại, ở một thời khắc nào đó vào buổi tối, bạn có thể đi thẳng vào sâu trong rừng cây. Mà ở trong sâu đó, dường như có thứ gì rất kỳ lạ và đặc biệt đang thu hút bạn.
 
Ngày thứ ba mươi sau khi mùa đông đến, máy sưởi của chúng tôi bị hỏng, và biến thành thứ đồ dùng để dọa nạt thiên nhiên. Vương Siêu đem đi đổi, thì rất đáng tiếc bị thông báo là nhà máy đó đã phá sản. Tôi không thể hiểu nổi cái nhà máy sản xuất máy sưởi này làm thế nào có thể ngoan cường cố gượng được qua mùa hè và phá sản vào mùa đông. Mặc dù tôi chỉ có một cái chăn, nhưng vì tôi đem hết tất cả quần áo ra đắp lên trên, nên cũng ấm áp lên nhiều. Lúc mới đầu Vương Siêu về nhà ngủ liên tục, dù sao ở nhà cũng có điều hòa và đệm điện. Mùa đông không khó chịu như tưởng tượng, điều khó chịu là thiếu mất chiếc Santana của Vương Siêu, việc mua đồ và đi lại trở nên rất bất tiện, mà lại vừa đúng lúc cửa hàng tạp hóa ở tầng một bị cháy. Vẫn may, chúng tôi chẳng có đồng nào trên người, điều này làm cho cuộc sống nhẹ nhàng hơn nhiều. Lúc đó thời tiết lạnh giá, trên phố rất ít người, cũng không có người tổ chức các hoạt động rút thưởng, nên chúng tôi chẳng có bất kỳ nguồn thu nhập kinh tế nào khác nữa.
Tháng mười hai, chúng tôi thu nhập được một trăm tệ. Đây là do đại ca Kiện nảy ra ý tưởng độc đáo đột xuất, đem cái máy sưởi ra đường bán mà có. Ngày hôm đó chúng tôi đi rất xa, sợ là đi gần, sẽ bị người mua phát hiện ra chúng tôi ở gần đấy. Đi khoảng hơn một tiếng, liên tục đi quanh co qua những con phố cũ nát không người, mới đến được một nơi mà chúng tôi cho là an toàn. Cái máy sưởi bán được một cách nhanh chóng, còn kèm theo cả thẻ bảo hành, người mua là một ông già tầm năm mươi tuổi, xem chừng rất cần sưởi ấm. Trong lòng chúng tôi rất áy náy, nhưng sự cùng quẫn của cuộc sống đã buộc chúng tôi đi vào con đường phạm tội. Cuối cùng, cái máy sưởi được ngã giá một trăm tệ. Vì trên đường không có cách nào thử được máy, nên ông lão không hề biết là cái máy sưởi không có cả chức năng sưởi ấm, chỉ biết quay đầu. Trong đầu tôi hiện ra một cảnh tượng đáng thương: Trên tuyết trắng mênh mông, trong một túp lều tranh, ông già nghèo khổ và cái máy sưởi ngồi đối diện với nhau, cùng lắc đầu. Đại ca Kiện nói: “Cuộc sống ép buộc mà, nếu không ổn nữa chắc chỉ còn nước bán cái ti vi trong phòng tớ thôi.”

Tôi bứt rứt trong lòng rất nhiều ngày. Đại ca Kiện an ủi: “Trên thế giới này, không còn người nào nghèo khổ hơn chúng ta nữa đâu, ông lão ấy ít nhất cũng có nhiều tiền hơn chúng ta.”
Hôm đó lúc về, chúng tôi hoàn toàn không nhận ra chung cư Đại Vinh nữa, mặc dù chung cư của chúng tôi nằm ở một nơi hoang vu rộng lớn. Sau khi được cao nhân chỉ đường đi nước bước, chúng tôi phát hiện ra chỉ mất nửa tiếng là về được. Ba ngày sau, chúng tôi đi xe Vương Siêu qua chỗ đó, bỗng nhiên phát hiện thấy ông lão đang bán máy sưởi ở bên đường, bên cạnh có đặt một tấm biển: Máy sưởi mới, con trai biếu, trong nhà đã có, hai trăm tệ.
Đại ca Kiện nói: “Thật bịp quá, cái máy hỏng toét rồi mà bán hai trăm tệ.”
Vương Siêu bảo: “Người ta cũng là làm ăn, lấy buôn từ chỗ cậu một cái còn gì.”
Tôi nói: “Bán giá gốc là được rồi, đã bị lừa lại còn muốn kiếm thêm tí chút, đừng có chết rét trên đường. Thật không biết ông ta nghĩ thế nào.”
Vương Siêu nói: “Những người buôn bán không phải đều nghĩ thế à?”
Chúng tôi không biết ông lão đã ở đây bán mấy hôm, nhưng lúc đi ngang qua, tôi và đại ca Kiện bất giác đều vùi người xuống.
Vương Siêu bảo: “Hùng hỏi khi nào thì cậu đưa ra được kế hoạch đấy.”
Đại ca Kiện nói: “Kế hoạch gì, yên ổn qua hết mùa đông đã rồi tính sau.”
Vương Siêu bảo: “Đùa thì đùa, nhưng cậu đã nói rồi là nhất định phải làm đại một thứ gì đó cho người ta, nếu không mọi người lại bảo Vương Siêu là kẻ lừa đảo. Cậu về nghĩ cẩn thận đi nhé.”
Từ hôm đó, đại ca Kiện suy nghĩ ngày đêm, mà càng nghĩ lại càng hứng thú. Anh hỏi tôi: “Cậu bảo, làm cái trang web gì tốt nhất?”
Tôi nói: “Đại ca Kiện, bây giờ hình như làm web kiếm phết đấy. Hồi trước tớ có một anh bạn, làm một trang web, mỗi ngày số lượng vào xem chỉ có một trăm người, tớ đoán trong số đó thì cậu ấy tự đăng ký vào phải đến năm mươi lần, thế mà có một người nước ngoài bỏ ra một triệu đô để mua cái trang web đó.”
Đại ca Kiện nói: “Cái thời cậu nói đã qua rồi, chúng ta đã bỏ lỡ mất thời điểm tốt nhất. Lúc đó chỉ cần làm một trang web nội dung hoàn tất hình như có thể bán với giá rất cao, cũng chẳng biết những kẻ mua ấy nghĩ thế nào, sao không tự làm một cái, một ngày có một tí lượng người vào web như thế.”
Tôi nói: “Thế thì có gì, kỳ quặc nhất là có kẻ mua thần kinh, nhưng có kẻ bán cũng thần kinh, nhất định không bán, cảm thấy mình như thế có thể bán được một trăm triệu. Cậu bạn tớ nói với tớ, mức giá trong đầu cậu ấy là mười ba triệu đô, vừa đúng một trăm triệu nhân dân tệ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.