Bạn đang đọc Thành phố trong mơ – Chương 17 phần 1
Tôi xách ba mươi cái bánh nhân thịt về, trong lòng hân hoan vui sướng. Ở cầu thang tôi đã đói lắm rồi, nhưng vẫn kìm nén được ý muốn ăn một cái bánh. Lúc đẩy cửa ra, hai người kia đã hau háu đợi ở lối vào.
Tôi nói: “Mỗi người đều có mười cái.”
Tôi đem mười cái của mình đặt lên bàn, nhìn đám màn thầu trắng xóa, bỗng nhiên tôi cảm thấy mình đã đói quá, đến mức không thấy đói nữa. Tôi nghĩ sao mà lại đen thế, biết thế ăn từ lúc ở cầu thang. Tôi khó nhọc ăn một cái, thấy đại ca Kiện và Vương Siêu đã ăn xong ba cái.
Vương Siêu quệt miệng nói: “Xem ra sẽ gặp may đây, tớ ăn ba cái, toàn là nhân thịt.”
Đại ca Kiện nói: “Tớ cũng ăn ba cái rồi, toàn nhân thịt.”
Vương Siêu không chịu thua, nói: “Cậu chắc chắn là ăn phải đỗ, mồm lại nói toàn thịt.”
Đại ca Kiện bảo: “Tớ lừa cậu làm gì, không phải cũng có khả năng cậu ăn phải đỗ lại nói là thịt à. Chúng ta thế này nhé, xem ai ăn phải cái nhân đỗ trước thì người ấy sống một mình cả đời, đẻ con ra thì không có mông.”
Vương Siêu bảo: “Cậu thế thì độc quá, cậu nghĩ là tớ sợ cậu hả, chơi luôn.”
Vương Siêu ăn một cái, nhân thịt.
Đại ca Kiện cũng ăn một cái, nhân thịt.
Tôi đứng xem ở bên cạnh, cảm thấy mình hệt như thượng đế sắp đặt số phận.
Vương Siêu lại ăn một cái, vui mừng khôn xiết, nói: “Cậu xem, vẫn là nhân thịt.”
Đại ca Kiện có vẻ tuyệt vọng, bẻ đôi một cái ra xem, hớn hở vừa ăn vừa nói: “Nhân thịt, nhân thịt.”
Vương Siêu giằng một nửa từ mồm đại ca Kiện xuống xem, thấy đúng là nhân thịt, cúi đầu thất vọng, lại cầm một cái lên, gặm một miếng to, nhảy lên nói: “Ngậy ngậy, cái này của tớ nhân thịt. Ác chiến thật, không ngờ ăn liền sáu cái nhân thịt.”
Đại ca Kiện bỗng nhiên lặng đi, tất cả áp lực đè nặng trên vai. Giống như một trận bóng đã thi đấu đến lúc đá phạt đền để quyết định thắng thua mà đối phương lại đá vào trước. Đại ca Kiện nhắm mắt lại bẻ đôi một cái, thét lớn lên một tiếng: “Nhân thịt.”
Vương Siêu thò đầu qua nhòm và nói: “Mẹ kiếp, đúng là nhân thịt.”
Đại ca Kiện cười to, và ăn hết luôn.
Vương Siêu đưa cái thứ bảy lên cắn một miếng bé và nói: “Chết tiệt, toàn là vị ngấy, bây giờ tớ cực muốn ăn nhân đỗ, con sinh ra không có mông cũng được.”
Đại ca Kiện cười đầy hàm ý, bảo: “Cậu không phải tìm cách nói đỡ ình.”
Tôi đứng bên cạnh nghĩ, lỡ mà bọn họ ăn đến lúc cuối cùng, phát hiện ra mười cái đều là nhân thịt, chắc chắn sẽ trách mình, cứ chuồn trước một bước là hơn. Tôi nói: “Tớ thấy hơi bí, tớ ra ngoài đây, vừa đi vừa ăn.”
Đại ca Kiện và Vương Siêu gần như đồng thanh nói: “Đừng, cậu ở đây làm chứng cho bọn tớ.”
Đại ca Kiện bảo: “Tớ đấu đến cùng với cậu.”
Vương Siêu nói: “Không vấn đề gì, xem vận may tay tớ đây.”
Vương Siêu nấc nghẹn vì no, phân vân nhìn mấy cái màn thầu còn lại, do dự. Còn tôi đã biết trước kết qủa, mặc dù cuối cùng thì mọi người đều vui, nhưng chắc chắn cảm giác ăn sẽ rất khó chịu.
Cuối cùng, Vương Siêu chọn cái màn thầu số hai.
Vương Siêu nghiến răng gặm một miếng, nói: “Hahaha, nhân thịt. Đợi tí nào, không đúng, sao lại toàn là nhân thịt, để tớ xem của cậu nào.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên, thật không ngờ bây giờ tính giác ngộ của dân chúng lại cao như vậy, mới đến cái thứ ba đếm ngược từ dưới lên mà đã nảy sinh hoài nghi.”
Vương Siêu giằng lấy số màn thầu của đại ca Kiện, bẻ tất ra, phát hiện toàn là nhân thịt, lại đem số màn thầu của mình bẻ tất ra, phát hiện cũng toàn là nhân thịt. Vương Siêu quay sang tôi nói: “Được đấy, cậu ôn này một mình giữ nhiều nhân đỗ thế làm gì, nộp ra đây.”
Tôi nói: “Chỗ tớ cũng toàn là nhân thịt.”
Vương Siêu nói: “Thế có nghĩa là ba mươi cái nhân thịt à.”
Tôi đáp: “Đúng thế.”
Đại ca Kiện hỏi: “Sao cậu không mua một ít nhân đỗ?”
Tôi đáp: “Thực sự là không có, hôm nay người ta chỉ mang nhân thịt.”
Đại ca Kiện nói: “Thế sao cậu không nói sớm.”
Vương Siêu nói: “Đúng đấy, cậu cố ý muốn xem hai đứa tớ bị hố chứ gì.”
Tôi nói: “Đâu có, đâu có, tớ thấy hai cậu hăng thế, ngại không dám xen ngang.”
Đai ca Kiện nói: “Ăn ba mươi cái nhân thịt thì ngấy chết, tớ no rồi, nhưng nếu bây giờ có một cái nhân đỗ, chắc cũng ăn được nửa cái nữa.”
Vương Siêu bảo: “Tớ ăn đến buồn nôn rồi đây.”
Tôi bảo: “Tớ thấy nhân thịt với nhân đỗ đều cùng một giá tiền, mà tớ lại rất muốn ăn nhân thịt, hơn nữa cũng không có nhân đỗ, các cậu ăn tạm vậy nhé.”
Đúng lúc đó, ông lão ngoài cửa rao to một tiếng: “Màn thầu nhân đỗ đây, chỉ còn nhân đỗ thôi!”
Tôi nghĩ, ông già này bình thường không bao giờ rao, hôm nay sao tự dưng lại mở miệng rao một tiếng vào cái lúc này. Tôi vội vàng giải thích: “Mới làm.”
Sau khi nhồi no bụng, chúng tôi quyết định xuất phát. Còn xuất phát đến chỗ nào thì phải chờ sau khi xuất phát mới quyết định được.
Xuống dưới lầu rồi, tôi nghe thấy có tiếng nức nở, dò theo tiếng khóc nhìn qua, thấy một phụ nữ trung tuổi ngồi gục trên đám đổ nát còn lại của cửa hàng tạp hóa, xem chừng là bà chủ trước đây của cửa hàng. Có mấy người đi xe đạp vây xung quanh để xem. Một người đi xe ngang qua mặt tôi, nói: “Đáng tiếc quá, thật là đáng tiếc, bà ấy nói bên trong vẫn còn tám nghìn đồng để nhập hàng, đều bị cháy hết rồi. Biết thế, cho tôi chỗ tiền đó có hơn không, đằng nào thì cũng cháy hết.”
Chúng tôi lái xe lên đường, đi qua khu công nghiệp bề ngoài rất phồn vinh. Rất nhiều nhà máy lớn phân bố ở hai bên đường, những ống khói lớn nhả ra khí thải đủ các màu sắc, tô điểm cho không khí hân hoan như vào dịp tết lễ. Nước màu thải ra từ các nhà máy làm cho những dòng sông cũng rực rỡ sắc màu, kết hợp với tầng không thật thú vị, cá tới tấp nổi lên mặt nước để cảm nhận ngọn gió xuân của công cuộc cải cách mở cửa, mùi vị không khí cũng khác với các nơi khác. Trên con đường cái bốn làn, xe tải vui mừng liên tục phả ra khói đen, chở đầy vật liệu sản xuất, xe con cũng vui mừng nhấn còi, chở đến các lãnh đạo đi thị sát. Thật là cảnh tượng phơi phới phồn vinh.
Rất nhanh chóng, chúng tôi đã đến tổng văn phòng chỉ huy xây dựng của khu công nghiệp, phát hiện thấy rất nhiều nông dân vây quanh đây.
Tôi hỏi Vương Siêu: “Họ làm gì vậy?”
Vương Siêu đáp: “Chắc là trưng dụng ruộng đất có mâu thuẫn gì rồi, đến để gây sự đây.”
Tôi hỏi: “Thế không có người quản à? Người ở bên trong bị chặn ra thế nào được?”
Vương Siêu bảo: “À, chẳng qua là treo cái biển thôi, người chuyển lên thành phố lâu rồi.”
Tôi hỏi: “Chuyển đến chỗ nào rồi?”
Vương Siêu đáp: “Nghe nói là một chỗ không thông xe buýt.”
Tôi hỏi: “Không thông xe buýt thì bất tiện chết.”
Vương Siêu đáp: “Đúng là bất tiện, nhưng thế là không thể tìm được, có biết ở đâu cũng chả đến được, không thể vẫy tắc xi đi gây sự đúng không?”
Tôi hỏi: “Thế người của mình ở bên trong thì ra vào thế nào?”
Vương Siêu đáp: “Người của mình đều có xe. Cùng lắm không được, có thể đi nhờ xe của văn phòng Thông tin phỏng vấn bên cạnh.”
Đại ca Kiện nói: “Thượng Hải vẫn văn minh hơn.”
Vương Siêu nghe thế không phục, nói: “Thượng Hải văn minh cái gì, nghe nói không chuyển chỗ sẽ bị cắt nước.”
Đại ca Kiện bảo: “Thì tự đi lấy nước.”
Vương Siêu nói: “Còn cắt điện.”
Đại ca Kiện bảo: “Thì dùng pin.”
Vương Siêu nói: “Còn cắt ga.”
Đại ca Kiện nói: “Thế là tuyệt đối bảo đảm an toàn mạng sống của người dân rồi, không còn bị tai nạn sặc hơi ga đe dọa nữa.”
Vương Siêu nói: “Đúng thế, ga không có nữa, thì sặc hơi ga làm sao được? Thế là ổn rồi, đến giật điện chết cũng không còn.”
Đại ca Kiện nói: “Thượng Hải là đô thị lớn, đây là giai đoạn mà xã hội phát triển bắt buộc phải trải qua, nếu không cầu vượt dựng lên thế nào được? Đường cao tốc xây thế nào được?”
Vương Siêu nói: “Nghe nói cầu vượt và đường cao tốc ở Thượng Hải còn phải thu phí kia, thế những người chuyển đi rồi có được tính là cổ đông không? Cũng nên phân một tí nhỉ, mà tớ nghe nói hình như xây nhà rồi.”
Đại ca Kiện nói: “Đúng vậy, thế cũng bình thường, hay là để người ta xây tháp truyền hình Minh Châu Đông Phương dưới sông Hoàng Phố? Ít nhất chỗ bọn tớ cũng không bị ô nhiễm, không có các nhà máy công nghiệp hóa chất.”
Vương Siêu nói: “Ừ, không phải là xây dựng tuốt xuống chỗ bọn tớ rồi đấy à. Bố tớ ngày nào cũng chạy đôn đáo để lo việc này. Cậu xem xem, đám gây sự này, kẻ chê bồi thường thấp, không mua nổi nhà, kẻ phàn nàn hoa màu của mình trồng không mọc, kẻ thì kêu ca cá nuôi bị chết, đều chạy đến đây quấy nhiễu, quấy hơn một năm rồi.”
Đại ca Kiện nói: “Tiền ôi. Nếu ngày nào tớ có vài chục triệu, tớ sẽ lấy ra một nửa để giải quyết vấn đề này. Cho ba triệu, mọi người chia nhau, thế là hết quấy nhiễu.”
Vương Siêu bảo: “Cậu nói thế nhé, bọn tớ đều nhớ hết đấy.”
Rất nhiều ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc mùa đông thực sự gõ cửa.
Trong quá trình nghênh đón mùa đông, ba chúng tôi đã làm rất nhiều công việc chuẩn bị. Tôi và đại ca Kiện đều không có tiền, cho nên không mua áo thu, đem áo hè trực tiếp nâng cấp thành áo đông. Tháng chín, chúng tôi mặc một áo phông ngắn tay; Tháng mười chúng mặc hai áo phông ngắn tay; Tháng mười một, chúng tôi mặc ba áo phông ngắn tay. Nhưng chúng tôi tất cả cũng chỉ có ba cái áo phông ngắn tay, cho nên, mỗi ngày chúng tôi đều mặc theo một thứ tự khác nhau. Tháng chín, chúng tôi đi dép lê; Tháng mười chúng tôi vẫn đi dép lê, nhưng đã đi tất; Tháng mười một, chúng tôi đi giày thể thao “mác Lí Đinh”, nội địa sản xuất, nhái mác Lí Ninh. Vương Siêu đem từ nhà đến hai chiếc áo khoác cứu trợ cho chúng tôi, chúng tôi cũng mua hai cái áo phao màu đen. Đối với chúng tôi, đau khổ nhất là lúc nhiệt độ ở mười độ, chúng tôi sốt sắng mong đợi nhiệt độ hạ xuống, để những chiếc áo phao chúng tôi mua có thể phát huy tác dụng, chống chọi giá rét. Nhưng, thời tiết thường xuyên ấm lên, mà không khí lạnh cũng rất hay chuyển hướng. Cuối cùng cũng đến một ngày, chúng tôi phát hiện bên ngoài đã đóng băng.
Trong phòng cũng có lò sưởi, lò sưởi là do Vương Siêu mượn từ nhà máy của một người bạn đem đến, mác “Quốc Quang”, nghe nói trong nước không thể mua được, chỉ xuất khẩu sang đông nam á, tuy nhiên chúng tôi rất đỗi thắc mắc liệu đông nam á có cần ló sưởi. Mấy cái nút ấn của lò sưởi đều viết tiếng Trung Quốc, trên một cái nút màu trắng ở tận cùng phía bên trái có viết “khởi động”, thật hình tượng, còn bên cạnh có ba cái nút, lần lượt viết “Hơi ấm”, “Ấm vừa”, “Rất ấm”.
Đại ca Kiện nghi ngờ hỏi: “có phải là bạn của cậu không có văn hóa gì không?”
Vương Siêu đáp: “Người ta cho bọn mình dùng đã là tốt lắm rồi, dù viết có hơi dài dòng, nhưng ít nhất cậu cũng đọc hiểu được.”
Tận cùng phía bên phải còn có một cái nút, bên trên có viết “Quay đầu”, theo chức năng lò sưởi ở nhà chúng tôi, chúng tôi đoán là ấn xong thì lò sưởi sẽ quay phải quay trái, rất tiện khi có mấy người cùng sưởi một lúc, mọi người sẽ được ấm đều. Chúng tôi thử một lần, kết quả là ấn xong lò sưởi cháy luôn. Đại ca Kiện và Vương Siêu chỉ biết lắc đầu, tôi ngẫm rằng hóa ra “Quay đầu”[1] là cái nghĩa này. Ngày hôm sau Vương Siêu đi đổi một cái khác, ngoài chuyện nút ấn cứ rơi liên tục và cứ quay là hết ấm thì mọi cái đều bình thường. Về điều này, Vương Siêu đã hỏi một lần chỉ để làm rõ tại sao sau khi ấn “Quay đầu”, lò sưởi có thể quay qua quay về nhưng lại mất chức năng sưởi ấm. Bạn của Vương Siêu nói, đây là một thất bại về thiết kế, hễ cứ ấn cái nút “Quay đầu”, chức năng sưởi ấm lại tự động ngắt.
Đại ca Kiện nói: “Thế quay đầu còn có tác dụng gì? Cũng chẳng quay nhanh thêm được tí nào, như thế mùa hè còn có thể đem làm quạt điện.”
Vương Siêu bảo: “Có trời mới biết, không biết chừng người đông nam á lúc không cần sưởi lại bật lên cho nó quay, rồi nói phét với khách đây là người máy thông minh do Trung Quốc chế tạo.”
Tháng mười hai đã đến, gió cũng to lên, xung quanh chung cư Đại Vinh đã hoàn toàn không còn sự sống. Vốn là còn có một cửa hàng tạp hóa, nhưng bây giờ chỉ còn sót mỗi di chỉ. Trên chỗ cũ của cửa hàng tạp hóa chẳng có ai mở tiệm mới nữa, bởi mọi người đều cảm thấy không may mắn. Mặt khác, ở cách đó khoảng hai ki lô mét đã mở một siêu thị mới. Tôi không hiểu nổi tại sao người ta lại mở siêu thị ở cái nơi rừng sâu đất vắng này, mà còn xây lớn như vậy. Nhưng công việc làm ăn của siêu thị lại rất tốt, ngày nào cũng có rất nhiều xe đến chỉ để mua đồ. Chúng tôi xem được bản tin giới thiệu hôm siêu thị khai trương ở trên ti vi, người dẫn chương trình cầm mic nói hỏi một người đàn ông trung niên vừa mua đầy một xe hàng: “Tại sao anh lại chọn chỗ này để mua hàng?”