Bạn đang đọc Thành phố trong mơ – Chương 16 phần 2
Tôi hỏi: “Thế rốt cuộc là cái loại xe chết tiệt gì, mà cô nàng không thích đi đến mức đấy?”
Vương Siêu bảo: “Thôi đừng có ép tớ nữa, giữ cho tớ một tí thể diện.”
Tôi nói: “Là Santana à? Thế chả tốt quá còn gì? Tớ cứ tưởng là tắc xi kia.”
Vương Siêu xị mặt ra bảo: “Còn không phải là kiểu Santana của tớ đâu, là Santana 2000, cao cấp hơn của tớ một tí.”
Lúc này, rốt cuộc đại ca Kiện cũng đi đến, vừa mở miệng đã hỏi: “Cái gì mà Santana 2000? Có phải là cái xe của General Motor Thượng Hải mới ra mà tớ thấy trên quảng cáo không? Kiểu xe này tốt phết đấy, sao, Vương Siêu, cậu định đổi lên kiểu xe đó à? Oách thật, thế thì bọn tớ cũng oai lây với cậu tí chút nhỉ.”
Tôi và Vương Siêu cùng thở dài, đúng là nam nữ có khác biệt, cái khẩu hiệu nam nữ bình đẳng không biết đã hô bao nhiêu năm rồi, xem chừng không thể làm được chuyện bình đẳng với phụ nữ, còn khó lắm.
Đại ca Kiện nói rất hưng phấn: “Khi nãy các cậu có thấy không, lửa…”
Tôi bảo: “Bọn tớ nhìn thấy rõ hơn cậu nhiều.”
Đại ca Kiện nói: “Thật không biết làm sao lại xảy ra cháy được. Đói quá đi mất, lại còn không ngủ được.”
Tôi bảo: “Đại ca Kiện, cậu đừng có xen ngang, tớ đang nghe Vương Siêu nói chuyện một trong bốn đóa kim hoa của trường cậu ấy đây.”
Đại ca Kiện hỏi: “Có đẹp không?”
Vương Siêu đáp: “Đẹp, đẹp, đúng là đẹp, hơi giống Lý Gia Hân.”
Đại ca Kiện nói: “Lý Gia Hân ấy à, đẹp, đẹp, đúng là đẹp. Sao, cậu định theo đuổi cô ấy hả? Tớ ủng hộ, tớ bây giờ vẫn đang tàn tật, theo đuổi không được, thằng kia cũng đừng có hi vọng, chỉ có trông chờ cậu tán về. Bọn tớ không sờ, chỉ nhìn thôi cũng được.”
Vương Siêu thở dài: “Tớ làm sao mà được.”
Đại ca Kiện bảo: “Làm sao mà không được, cậu xem, cậu người cũng không xấu, bây giờ lại còn có xe nữa, mà còn là Santana, sao không tán được?”
Vương Siêu dở khóc dở cười.
Đại ca Kiện tiếp tục khích anh: “Cậu xem, nếu cậu đổi thành Santana 2000, thì đúng là chỉ cần đưa tay ra là tóm được. Cậu xem, các cô gái ở đây đều hư vinh, bị phong trào làm hỏng hết rồi, mấy cô kim hoa chỉ cần trông thấy cậu lái Santana 2000, tất là tật hư vinh trỗi dậy ngay, bằng lòng ngồi xe, thế không phải là cậu tán được luôn hay sao?”
Vương Siêu đã gần như sắp khóc.
Tôi bảo: “Đại ca Kiện, câu chuyện này dài quá, hôm khác bọn tớ sẽ thong thả kể cho cậu nghe.”
Vương Siêu tiếp lời: “Khi nãy tớ kể cho cậu nghe là ‘em Roll Royce’ trong bốn đóa kim hoa. Tiếp theo tớ sẽ kể về ‘em Mercedes’.”
Tôi nói: “Chỗ các cậu còn có biệt hiệu cơ à.”
Vương Siêu nói: “Đa phần các cô gái ở đây đều tương đối tốt, không có biệt hiệu. Nhưng bốn cô này đều có, ngoài ‘em Roll_royce’ và‘em Mercedes’, còn ‘em Lệ Đô Hào Đình’ và ‘em Vĩnh Cửu’.”
Tôi nói: “cái ‘em Mercedes’ tớ tưởng tưởng được, ‘em Lệ Đô Hào Đình’ chắc là nhà tốt nhất, tớ cũng tưởng tưởng được, nhưng mà ‘em Vĩnh Cửu’ là gì, tớ chưa bao giờ nghe đến loại xe nào có mác Vĩnh Cửu cả.”
Vương Siêu nói: “Lúc cậu đi học còn ngày nào cũng đi kia.”
Đại ca Kiện nói: “Là xe đạp.”
Vương Siêu nói tiếp: “Nhắc đến cô ‘em Vĩnh Cửu’ này, thực ra đại ca Kiện đã gặp lâu rồi, chính là người yêu của cái thằng nghệ thuật gia thần kinh ấy.’
Đại ca Kiện hỏi: “Chính là cô gái đó à?”
Vương Siêu đáp: “Đúng, đây là đóa hoa duy nhất của trường yêu người cùng thế hệ với mình.”
Đại ca Kiện bảo: “Chà thật là cô gái tốt, đúng là hy sinh vì nghệ thuật.”
Vương Siêu nói: “Ba cô kia, đi Roll_royce, Mercedes, ở loại nhà mà tiền an ninh vệ sinh cũng phải hơn năm đồng một mét vuông, con trai trong trường đều không dám theo đuổi. Chỉ có cô nàng đó, ‘em Vĩnh Cửu’, hay còn gọi là ‘em Phượng Hoàng’, là có hàng đống con trai theo đuổi thôi. Những cậu đó cứ tưởng dễ tán, ngày nào cũng có người tặng hoa.”
Đại ca Kiện nói: “Cô gái tốt, đúng là cô gái tốt, thế tại sao gọi là ‘em Phượng Hoàng’?”
Vương Siêu nói: “À, cậu cứ nghĩ là Vĩnh Cửu với Roll_royce đều như nhau không có người lấy trộm hả, Vĩnh Cửu chỉ cần đỗ ở bên đường, không để ý một cái là không thấy đâu ngay. Hai tháng trước chiếc xe đạp Vĩnh Cửu của ‘em Vĩnh Cửu’ bị trộm lấy mất rồi, ‘em Vĩnh Cửu’ mới mua một chiếc xe mác Phượng Hoàng, cho nên còn gọi là ‘em Phượng Hoàng’.”
Tôi hỏi: “Thế ‘em Vĩnh Cửu’ gia cảnh thế nào?”
Vương Siêu trả lời: “Nghe nói là rất khá, đồ ăn vật dụng sinh hoạt của cái thằng ngố đó nghe nói phần lớn là do ‘em Vĩnh Cửu’ chi trả. Nhà cô ấy hình như rất chiều cô ấy, bố kinh doanh bất động sản.”
Đại ca Kiện nói: “Ồ, thế là ‘em Vĩnh Cửu’ nuôi cái thằng ôn đó à?”
Vương Siêu nói: “Cũng không thể nói thế được, nhưng anh chàng đó đúng là không có tiền.”
Đại ca Kiện nói: “Các cô gái đẹp bây giờ làm sao ấy nhỉ, không phải là được bao thì lại bao người khác.”
Tôi nói: “Ý của cậu có phải là sao người ta không bao cậu?”
Đại ca Kiện nói: “Không phải, không phải, chuyện tình yêu, có lúc không nói rõ ràng được. Giống như nợ từ kiếp trước vậy. Cậu xem, cứ như chất của thằng đó, Bei Bei nhà tớ cũng chẳng thèm vờn.”
Vương Siêu hỏi: “Cái gì gọi là ‘Bei Bei nhà cậu cũng chẳng thèm vờn’?”
Đại ca Kiện đáp: “Bei Bei là một con chó dở hơi mẹ tớ nuôi, trông thấy trai hay gái gì đều ôm chặt lấy ống quần người ta vờn rất lâu.”
Vương Siêu nói: “Cậu không được nói người ta như thế, biết đâu người ta có những ưu điểm mà cậu không thấy. Mà chuyện này, không nhất định cứ phải có ưu điểm mới được, không phải tự cậu cũng nói là chuyện này không nói rõ được đấy thôi.”
Đại ca Kiện hỏi: “Thế ‘em Vĩnh Cửu’ không hồng hạnh vượt tường à?”
Vương Siêu đáp: “không, có ‘em Mercedes’ hai hôm trước lái xe trong trường đâm vào tường, nhưng người và xe đều không việc gì.”
Tôi nói: “Hồng hạnh đâm tường.”
Đại ca Kiện nói: “Tốc độ nhanh chút nữa, đâm mạnh thêm tí nữa, không phải là hồng hạnh vượt tường à.”
Bên ngoài cửa sổ bắt đầu có tiếng bận rộn của những người dậy sớm nhất, nhưng trời vẫn toàn một màu đen, mà đen đến mức chẳng có một chút dấu hiệu sáng nào.
Vương Siêu nói: “Tớ thấy, tớ vẫn cần đi tìm một cô bạn gái.”
Tôi hỏi: “Tại sao?”
Vương Siêu đáp: “Tớ thấy là, tớ cũng biết nói thế nào, chỉ là nhất định phải tìm một cô. Cậu xem, tớ không có bạn gái, cũng chẳng có đối tượng yêu thầm, cũng chẳng có thần tượng tinh thần, tóm lại là phải tìm một cô, tốt nhất là một cô mình thích.”
Đại ca Kiện nói: “Chuyện này có gấp đến thế không? Cứ từ từ mà chọn.”
Vương Siêu nói: “Thời buổi này, chuyện yêu đương không chần chừ được, cậu có bao sân được đâu, mọi người đều có thể chọn, cậu ở đó gân cổ đỏ mặt tỏ vẻ là trinh nam, đầu kia đã bị người khác lừa lên giường từ lâu rồi. Phải nhanh chứ, cùng lắm không vừa ý thì lại đá đi.”
Đại ca Kiện nói: “Có nghĩa là cứ đặt trước đã, tính sau.”
Vương Siêu nói: “Đúng. Đúng là ý đấy đấy.”
Tôi nói: “Thế thì còn thú vị gì.”
Đại ca Kiện nói: “Tớ cũng phải tìm một cô.”
Vương Siêu nói: “Cậu thế này, mua một bình xì dầu đi lại cũng mất cả ngày, ai cần cậu!”
Đại ca Kiện nói: “Cậu xem, nhà nghệ thuật đấy còn có người cần nữa là.”
Vương Siêu nói: “Cái này không giống nhau, người ta có thể thực sự có duyên số. Cậu xem, không tương xứng như thế còn yêu được nhau, ngoài duyên số ra thì chẳng còn lí do nào nữa.”
Tôi nói: “Cũng không chắc, các cậu đừng có cho là đầu óc của cậu kia có tật, không biết chừng người có tật lớn nhất lại là ‘em Vĩnh Cửu’.”
Đại ca Kiện nói: “Không đâu, không đâu, ‘em Vĩnh Cửu’ rất bình thường, cậu không nghe thấy hôm ấy cô ấy nói chuyện à.”
Tôi hỏi: “Thế cô người yêu ở Thượng Hải khi trước của cậu thì làm thế nào?”
Đại ca Kiện nói: “Tớ đã nghĩ rõ ràng từ lâu rồi, biết đâu người ta bây giờ đã là ‘em Audi’ rồi.”
Tôi nói: “Không chắc, cậu cho rằng cứ là đàn bà là được à? Người yêu của cậu nếu đem ra so sánh thì cũng hơi kém một chút, trừ phi gặp phải người lắm tiền mà quan niệm thẩm mĩ lại tương đối kỳ quặc, đến từ vùng Srilanca hay Mauritius gì đó, người Trung Quốc chắc là không đâu.”
Đại ca Kiện nói: “Thực ra người ta cũng được đấy chứ, khi ở dưới một loại góc độ và ánh sáng nhất định.”
Tôi nói: “Cậu xem đấy, thực ra cậu đã hoàn toàn quên người ta rồi.”
Đại ca Kiện gật gật đầu một cách miễn cưỡng, thần mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Tôi nói: “Đại ca Kiện, cậu có thấy là cô người yêu cũ của cậu rất kỳ quặc không?”
Vương Siêu bảo: “Sao thế, các cậu đi xa lập nghiệp cũng không nói cho bạn gái cũ của các cậu biết à? Đúng là có gan, đợi đến lúc thành công mới khăn áo hoành tráng trở về quê hương hả.”
Đại ca Kiện nói: “Lập nghiệp gì chứ, cậu xem tớ có dáng lập nghiệp không?”
Vương Siêu nói: “Sốt ruột cái gì, thời gian còn dài.”
Đại ca Kiện nói: “Cậu và người yêu của ‘em Vĩnh Cửu’ có quen thân lắm không?”
Vương Siêu nói: “Cậu nói thế không phải là làm nhục tớ đấy à?”
Đại ca Kiện nói: “Ý của tớ là, nếu mà quen, cậu có thể hẹn người ta ra, cứ nói là tớ muốn xin lỗi cậu ấy, mời cậu ấy ăn bữa cơm.”
Vương Siêu nói: “Không lẽ cậu muốn…”
Đại ca Kiện nói: “Không phải, tớ cũng chẳng có ý gì khác, thỉnh thoảng gặp một chút cũng được chứ.”
Vương Siêu nói: “Cậu thế là không đúng rồi, kiểu này của cậu gọi là gì nhỉ, bọn tớ học môn tâm lý có học rồi đấy, cậu như thế thuộc về ý dâm hay là não dâm gì đó.”
Đại ca Kiện bảo: “Cậu đừng có nghĩ vớ vẩn, tớ chỉ muốn mời người ta ăn cơm.”
Tôi nói: “Đại ca Kiện, cậu đừng có tầu hỏa nhập ma nữa.”
Ba chúng tôi chìm vào sự im lặng tạm thời. Bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen, chẳng hề có dấu hiệu sáng, mà đen đến mức làm người ta tuyệt vọng, nhưng thấp thoáng vẫn trông thấy ánh lửa đốt khí ở phía trên cao nhất của nhà máy luyện dầu đằng xa. Ánh lửa đó là vật duy nhất có thể chứng minh được hơi thở của nhân loại trong đêm tối, không kể tiếng ngáy ngủ trên lầu, mỗi lần đốt đều làm tôi như có ý nghĩ gì đó trong lòng, nhưng lại chẳng biết là đang nghĩ gì.
Ngoài cửa sổ một tiếng khẩu hiệu, tuyên bố sớm mai đã đến: “Màn thầu đây, màn thầu nhân thịt, màn thầu nhân đỗ màn thầu…”
Đây là âm thanh mà mỗi sáng tôi đều nghe thấy. m thanh đó vang và có sức xuyên thấu, dường như có thể chẻ đôi màn đêm, tất nhiên, sau khi chẻ đôi ra bên trong vẫn là đêm đen. Từ trước tới giờ tôi chỉ nghe thấy tiếng rao mà chưa trông thấy người, âm thanh đó thường xuất hiện đúng giờ, vào cái lúc lượt người làm việc sớm nhất đi làm, không quản mưa gió bão táp, làm thức tỉnh những người còn đang ngủ. Nhưng, cái lão này rất có đạo đức nghề nghiệp, cái câu “màn thầu đây, màn thầu nhân thịt, màn thầu nhân đỗ” bao giờ cũng chỉ rao một lần, rồi yên lặng chờ đợi ở dưới lầu. Những người cần sẽ đi mua, những người không cần tỉnh giấc một tí, sau đó nằm mơ cũng thấy màn thầu.
Tôi dũng cảm đi mua màn thầu, bước xuống dưới lầu được hít thở không khí trong lành, vẫn còn xen lẫn mùi củi cháy còn vương lại. Tôi phát hiện ra đêm đen không còn đen nữa, viền chân trời phía xa nhất bắt đầu khẽ rung rinh, ban ngày sắp đến rồi.
Tôi đi đến chỗ ông già bán màn thầu, ngắm đi ngắm lại cái ông lão mà khi trước chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người. Ông lão nhìn thấy tôi liền hỏi một câu: “Này cậu em nhỏ, cái cửa hàng tạp hóa này sao lại không còn nữa?”
Tôi quay đầu nhìn, trên địa chỉ trước đây của cửa hàng tạp hóa có một đống tro tàn màu đen, đã bị nước xối tan ra, chỉ còn một vài thứ không có cách nào thiêu cháy được rơi vãi trên đường. Cảnh tượng bi tráng này khiến tôi run run xúc động.
Ông già không thấy tôi trả lời, lẩm bẩm tự nói: “À, chẳng nhẽ là chính phủ xử lý những công trình vi phạm quy định? May mà hàng của tôi là hàng nhỏ, lưu động được.”
Tôi nói: “Nửa đêm hôm qua bị cháy.”
Ông già hỏi: “Cháy ấy hả?”
Tôi đáp: “Vâng, ông không đến thật đáng tiếc. Tôi mua ba mươi cái màn thầu.”
Ông già nói: “Ba mươi cái, lấy loại nhân gì?”
Tôi hỏi: “Giá tiền mỗi loại thế nào?”
Ông lão đáp: “Giá tiền như nhau, thịt và đỗ đều là năm hào.”
Tôi tự nhiên đặc biệt muốn ăn thịt, tôi nghĩ hai người kia chắc cũng vậy, sau khi rất lâu không ăn gì chỉ muốn ăn một chút thịt, đây là biểu hiện của thú tính, hơn nữa hình như bánh bao nhân thịt đáng giá hơn.