Thành Phố Không Mặt Người

Chương 20. Lắng nghe trong huyên náo


Bạn đang đọc Thành Phố Không Mặt Người: Chương 20. Lắng nghe trong huyên náo

20. Lắng nghe trong huyên náo
Truyện ngắn của Giang Thanh Hải
Gục đầu trên bàn, hắn mỏi mệt chìm vào giấc ngủ trong sự im lặng của đám đông học sinh trên lớp. Hắn chẳng để ý ai và cũng chẳng ai chú ý hắn, đến những giáo viên đứng lớp cũng chẳng còn nhắc nhớ hắn nữa. Như vậy cũng hay, hắn sẽ có một giấc ngủ ngon, lấy lại năng lượng bù vào việc tiệc tùng tới bốn giờ sáng. Cô bạn gái hẳn ngồi ngay bên cạnh, xinh đẹp, nữ tính, dịu dàng và là người bạn duy nhất của hắn trong lớp. Cô rất thích hắn và hay nhìn hắn ngủ, vào những lúc này thì hắn trẻ con lạ, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng mà hắn cố tạo ra khi còn thức. Mãi mê tìm từ ngữ để miêu tả gương mặt điển trai kia, cô nhanh chóng lạc vào cái lãnh địa thường thấy của sự hoài nghi. Anh là ai? Anh đang nghĩ gì? Anh có nghe thấy những gì em vẫn thầm nói? Và khi nào thì chuyện chúng mình sẽ chấm dứt?
Hắn bất chợt tỉnh dậy, tựa như hắn đã nghe thấy những gì cô nghĩ, tựa như hắn đã chờ khoảnh khắc để trả lời những câu hỏi này hàng tháng trời, tựa như đây là thời điểm lý tưởng nhất của mọi thời điểm. Anh không là ai. Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều gì. Anh không thể nghe thấy bất kỳ điều gì từ bất kỳ ai. Nên em biết không, đừng bao giờ hỏi anh bởi anh thậm chí đã không còn sức lực để lắng nghe, và thật khó để anh trả lời cho những câu hỏi mà mình chưa bao giờ nhận thấy. Đó, hắn nói với cô như vậy, bằng một cách khác đơn giản hơn, cao ngạo hơn, quyết đoán hơn, mạnh mẽ hơn. Hắn khẽ mĩm cười rồi quay lại giấc ngủ khi nãy. Một nụ cười lạnh băng được thêm cộng thêm giá rét bởi sự vô hồn của đôi mắt hằn sâu sự mệt mỏi.

Mình đã tưởng tượng quá nhiều rồi. Cô thầm nghĩ. Nhưng dù nó có là gì thì nó đích thị cũng không phải là nụ cười của bạn trai dành cho người yêu của anh ta. Cô tức đến suýt khóc. Rồi cô với sự nhạy cảm của con gái, đã hiểu rằng mình cũng như mọi người, đều không là gì của hắn ta cả, hoàn toàn không là gì cả. Thì cũng đúng thôi, cô không biết gì về hắn, không biết tại sao hắn hay chán chường, mệt mỏi, không biết tại sao hắn ít nói chuyện với mọi người, không biết tại sao hắn không … yêu cô nhưng lại muốn cô làm bạn gái hắn. Có điều, càng nghĩ về điều ấy bao nhiêu thì cô lại càng nhận ra mình yêu hắn đến chừng nào. Cô mãi cũng không biết vì sao mình lại chấp nhận ở bên hắn, chấp nhận tất cả về hắn …
RENG …!
Tiếng reng chuông cắt đứt dòng suy nghĩ của cô và phá tan giấc ngủ hắn. Mơ màng tỉnh dậy, hắn cảm thấy sự ồn ào của lớp vây quanh cơ thể như giễu cợt hắn. Đầu nhức như búa bổ, cơ thể rã rời, cổ họng hắn rát khô. Cô nhanh tay đưa cho hắn chai nước suối. Hắn cười với cô, cảm ơn rồi tu một hơi cạn hết nước.

Hai tiết trước học gì vậy? – Hắn hỏi bằng cái giọng trầm ấm và hơi khàn của mình. Không biết, em đang suy nghĩ vài thứ nên không chú tâm lắm. Chứ không phải lo nhìn anh à? – Hắn đùa, mắt hắn khẽ lướt qua mắt của cô, nhận thấy mắt của cô rất đẹp, trong sáng, ngây thơ pha lẫn nét buồn phảng phất của tuổi mới lớn. Sao trước giờ mình không để ý nhỉ. Hắn thầm nghĩ. Cô nói cô đang phải suy nghĩ về bài thuyết trình tới và việc cô sẽ qua nhà bạn làm bài nhóm. Lại làm chung với hai thằng đó à? – Hắn giả vờ ghen. Cô hơi bực bội vì câu nói này nhưng cũng không lấy làm bận tâm. Hắn hỏi về đề tài cô đang làm và thể hiện sự nóng lòng muốn xem cô đứng trước lớp thuyết trình lần nữa. Sự tự tin gần đến mức ngạo mạn, sự hài hước nhưng vẫn giữ được dáng vẻ duyên dáng, cả hai tính cách ấy như liều thuốc làm tăng lực cho cả lớp. Em làm về chủ đề gì? Đề tài là về sự cộng hưởng âm thanh. Cô thích thú kể về nó đến nỗi mặc kệ việc đã vào lớp học, từ việc mệt mỏi ra sao khi phải đo các tần số của các loại nhạc cụ đến bực dọc thế nào khi phải tranh cãi suốt với hai đứa bạn trong nhóm. Anh biết không? – Cô kể lại. Khi làm về đề tài này, em đã phát hiện một điều rất thú vị. Rằng khi mà ta chăm chú lắng nghe mọi thứ xung quanh, thì tại một thời điểm nào đó, ta sẽ nhận ra rằng tất cả những âm thanh ấy đang hợp âm lại với nhau, tạo thành một thứ âm thanh hoàn hảo và độc nhất, kể cả khi chúng không cùng tần số hay cường độ. Lạ nhỉ? Anh chẳng nghe được gì ngoài giọng nói của em bây giờ. Như một bản độc tấu violin tuyệt vời hơn là một dàn hòa tấu orchestra rối rắm của cái lớp quá sức ồn ào này. – Hắn đùa, cảm thấy thích thú vì đã làm cô cười. Không. Cái mà em nói, là âm thanh, không phải âm nhạc … Ừ, anh hiểu rồi. – Hắn ngập ngừng một lát rồi tiếp. Nhưng nó chỉ là cảm nhận chủ quan của em thôi, một cảm nhận rất lãng mạn.
Hắn đã không còn buồn ngủ nữa và chăm chú nghe cô trả lời, lâu lâu lại nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp long lanh ấy. Hắn bỗng cảm thấy vui, thứ cảm giác mà hắn đã bỏ quên ở một thời điểm nào đó thật xa trong quá khứ. Rồi đột nhiên có gì đó lùng bùng xung quanh tai mà hắn không còn có thể nghe được bất kì tiếng động nào nữa. Mắt hắn đỏ rực, tim đập mạnh, lồng ngực bị nhói đau, hắn chạy ào ra ngoài trước cái nhìn ngỡ ngàng của cả lớp học. Cô bạn gái hết sức bối rối nhưng cũng kịp giải thích với giáo viên đứng lớp rằng hắn đang bệnh rồi hối hả chạy theo xem nhưng hắn đã mất hút trong hành lang.

Trong nhà vệ sinh nam, hắn khóc lóc nức nở như một đứa trẻ, tay bấu chặt lấy ngực và nôn mữa liên tục. Hắn cứ như vậy suốt mười lăm phút. Đã từ lâu hắn không còn biết đến cái gọi là tuổi trẻ nữa, và cô, ánh mắt thấm mệt cùng giọng nói thì thầm của cô lại mang đến quá nhiều thứ, là hoài bão, là niềm tin, là sự cố gắng để vươn lên, là sự hết mình làm việc mình thích. Cô và các bạn của cô là loại người mà người lớn luôn kì vọng, luôn dành cho những mĩ từ đẹp đẽ nhất. Tuổi trẻ thật đẹp chính là nhờ những người như cô, đáng nhớ, đáng sống, đáng trân trọng. Hắn hoàn toàn không phải là loại người đó, hắn là loại đắm chìm trong rượu, say mê chất kích thích, vật vờ trong bar, trong sàn nhảy, thức trắng đêm với các bữa tiệc và vất vưởng ngoài đường trước khi trời sáng. Nhưng nực cười thay, người như hắn lại yêu cô. Và hắn cảm thấy đau đớn tột độ khi nhận ra điều đó.
Hắn chia tay và cắt đứt mọi liên hệ với cô.
Đêm hôm đó hắn vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tụ tập với đám bạn để nhảy nhót trong một hộp đêm nổi tiếng của thành phố. Hắn nốc rượu liên tục, hết ly này đến ly khác. Đèn tối mờ mịt và mọi người đang quay cuồng theo điệu nhạc bằng cái đầu lâng lâng được kích thích bằng một loại thuốc nào, hắn đứng đó, nhìn ngắm mọi người đang tận hưởng cái không khí choáng ngộp của sự mất phương hướng . Bất chợt, hắn thấy chính mình đang nhìn mình, cười điên dại, rồi biến mất. Rồi hắn cũng bật cười, cái cười như đang khóc, buồn rười rượi và tràn ngập sự nuối tiếc. Nhưng hắn nhanh chóng quên đi tất cả nhờ vào tác dụng Ecstasy.
Giữa cái xã hội xô bồ này, tình yêu là một thứ gì đó xa vời đối với tất cả mọi người, và còn xa vời hơn nữa đối với những người trẻ chọn cách sống “không có ngày mai” như hắn. Cô đơn trong vỏ bọc mình tạo ra, từ chối sự yêu thương của người khác, luôn là như vậy, tất cả những người như hắn đều không bao giờ có được thứ quà tặng được gọi là tình yêu.

Đôi khi, chỉ là đôi khi thôi, định mệnh lại an bài một cách sắp đặt mà tất cả chúng ta đều hài lòng. Như hắn chẳng hạn, vào một ngày tối đen như mực, dưới ánh đèn chớp nháy của một quán bar hạng sang trongthành phố. Hắn đã gặp lại cô.
Ra đây là thế giới của anh, cũng hay ấy nhỉ. – Cô thì thầm vào tai hắn khi hắn đang mãi mê đùa giỡn với cô nàng bartender trong quán. Giọng nói của cô quyễn rũ như những bạn gái trước đây của hắn, có điều đây là một chất giọng mà hắn không thể quên. Cô làm gì ở đây? – Hắn cố gằn giọng để không để lộ sự run rẩy và ngạc nhiên của bản thân. Để anh biết một điều rằng, tôi cũng đã từng ở vị trí của anh, đã từng quay cuồng điên loạn giữa đám đông như anh, và tôi đã thoát ra được. Bởi vì tôi yêu anh. – Cô nói, và tiếp tục huyên thuyên về những gì mà cô đã trải qua, về việc cô tập hút thuốc và trang điểm như thế nào, về việc tìm ra địa điểm của anh thật khó khăn ra làm sao. Cô vẫn nói nhiều như xưa nhỉ? Và cô thì biết cái quái gì về thế giới này, nhìn cô bây giờ xem, chẳng khác gì những ả choai choai ngoài kia. Cô muốn được thương hại khi tự biến mình thành người khác ư? Cô thừa biết tôi chưa bao giờ yêu cô, chưa bao giờ! Anh biết không? – Cô vừa cười vừa nói. Tôi thực sự thích thú khi được vui đùa ở đây. Trong một lúc, tôi đã quên đi mọi thứ, quên đi cả mục đích tôi đến đây. Tôi chỉ muốn bản thân được vui vẻ, quên hết tất cả dự định tính toán của ngày mai và những đau khổ của quá khứ mà anh đã gây ra cho tôi. Nhưng trongmột khoảnh khắc, cái khoảnh khắc mà bỗng dưng tôi nghe giọng nói của anh vang lên trong đầu mình, cũng chính là lúc tôi biết mình nên làm gì. Anh nói hãy cùng anh rời khỏi đây đi, và đừng bao giờ quay trở lại, Nhảm nhí! Cô học nhiều quá nên lú lẫn rồi. Cô mới là kẻ phải biến đi và đừng bao giờ quay trở lại.
Cô bỏ đi. Cô không bao giờ trở lại. Hắn vẫn ngồi đó mắt nhìn dáng vẻ tự tin của cô khuất dần giữa đám đông. Hắn thấy tim mình đập dường như còn mạnh hơn bốn dàn loa đang hoạt động hết công suất ở đây. Đầu óc hắn choáng váng, mắt hắn tê dại, não hắn dường như ngừng hoạt động. Tay hắn run bần bật đến nỗi không thể cầm được ly Vodka và để nó rơi xuống đất. Hắn nhìn chiếc ly như thể nó là một quả bom được tháo chốt. Hắn hoảng loạng ôm chặt lấy hai tai và chăm chăm nhìn chiếc ly chạm đất. Đùng! Một tiếng nổ lớn phát ra trong đầu hắn, một âm thanh gãy gọn, mạnh mẽ, đầy uy lực, chết chóc. Hắn ngất xỉu. Trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức, hắn lờ mờ nghe được giọng nói thì thầm của cô, rõ ràng đến từng âm điệu: “Biến khỏi nơi đây”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.