Thành Phố Học Viện Vocaloid

Chương hap 26: Tái sinh. (2)


Bạn đang đọc Thành Phố Học Viện Vocaloid: Chương hap 26: Tái sinh. (2)

Cùng lúc đó, tại phòng bệnh 2712,
Len bây giờ đã cũng giống như Rin, hồn đã thoát ra khỏi cơ thể. Cậu bàng hoàng ngạc nhiên nhìn xung quanh.
“Tại sao?”
Đôi mắt chợt giãn ra khi thấy Rin đang nằm trên giường kế bên. Mọi bàng hoàng ngạc nhiên lúc này đều tan biến khi Len thấy Rin, cậu cười nhẹ, bước đến bên Rin.
“Cậu chỉ đang ngủ thôi!”
Cũng giống như Rin, Len hoàn toàn không thể chạm vào bất cứ thứ gì. Đôi tay chỉ có thể đưa tới mặt Rin nhưng vẫn không chạm được. Đôi mắt cậu hiện rõ sự đau lòng.
“Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?”
“Tại sao lại là cậu?”
“Tại sao không thể là một người khác, hay đơn giản là chính tớ?!”
“Nếu được, mình thế chỗ nhé!”
“Có thật là cậu sẽ thế chỗ cho cô bé?” – một giọng nói vang lên, nhưng không phân biệt được nam nữ
Một luồng sáng trắng xuất hiện. Một không gian mới được mở ra bởi mùi hương của các loài hoa và ánh sáng nhẹ của mặt trời.
Len ngạc nhiên nhìn xung quanh. Đó là một khu vườn rất đẹp, nhưng mà, nó dài vô tận?
Ở đây, Len nhìn thấy mặt đất và bầu trời đang nối liền với nhau. Thật lạ, nơi này rất đẹp nhưng cũng rất buồn.
“Có thật là cậu sẽ thế chỗ cho cô bé?” – giọng nói ấy lại vang lên
Len hoang mang,
“Ngươi là ai?”
“Có thật là cậu sẽ thế chỗ cho cô bé?”
“Ra đây đi.” – Len tức giận
Cậu rất muốn thế chỗ cho Rin, nhưng cậu cũng muốn biết người đó là ai. Liệu người đó có thật sẽ giúp cậu? Và những gì đang diễn ra thật sự rất vô lý. Làm gì có chuyện hồn lìa xác trong khi cậu còn sống chứ?
Nhưng vô dụng, trước sau gì người đó chỉ nhắc lại duy nhất câu đó,
“Có thật là cậu sẽ thế chỗ cho cô bé?”
Len biết là cho dù mình có nói gì cũng vô dụng, nên Len quyết định liều một phen, dù sao chỉ cần Rin sống lại, Len sẽ đánh đổi tất cả, kể cả…
“Phải. Tôi sẽ thế chỗ cho Rin.”
“Có thật không? Dù đánh đổi cả mạng sống của ngươi?”
“Ừ, chỉ cần Rin sống lại dù có đánh đổi cả mạng sống, tôi cũng chấp nhận.”
“Được thôi. Ta sẽ dẫn cậu đến một nơi.”
Câu nói chỉ vừa dứt, khung cảnh xung quanh liền thay đổi.

Vẫn là ngôi nhà đó.
“Ngôi nhà này…?”
Lúc này Rintoki và Orenji-chan đang ngồi trước mặt Len. Cậu hơi hốt hoảng,
_ “Con…”
“Sao vậy? Sao mình không nói được?”
Nhìn xuống cơ thể mình, Len thấy mình rất mờ nhạt, cậu còn có thể nhìn xuyên qua cơ thể.
“Mình là một cái bóng?”
_Orenji-chan này, mẹ sẽ tặng con hai sợi dây chuyền nhân ngày sinh nhật của con. – Rintoki đưa ra hai sợi dây chuyền
Rintoki nói làm Len quên đi mình đang mờ nhạt, cậu bắt đầu nhìn hai mẹ con Orenji-chan,
“Người phụ nữ này?”
_Oa, thích quá. Nó đẹp quá mẹ ơi! Con cám ơn mẹ. – Orenji-chan thích thú cầm sợi dây chuyền
Nhìn thật kĩ Rintoki, Len đã biết,
“Đúng như mình nghĩ… đây mới là mẹ Rin!”
_Mà sao mẹ tặng con đến hai sợi lận vậy? – Orenji-chan thắc mắc
Rintoki xoa đầu cô bé,
_Một sợi cho con, một sợi cho người con thích.
Nghe vậy, Orenji-chan và Len đồng loạt đỏ mặt.
Rintoki cười hiền, bà xoa đầu cô bé,
_Nhưng con phải nhớ, con chỉ được tặng sợi dây chuyền hình chìa khoá. Tuyệt đối không được tặng sợi dây chuyền ổ khoá.
_Tại sao vậy mẹ?
_Bởi vì sợi dây chuyền hình ổ khoá rất quan trọng. Nếu như sợi dây chuyền này trao cho một người có mục đích xấu thì đại hoạ sẽ xảy ra.
Orenji-chan và Len ngạc nhiên.
Bất giác, Len nhìn xuống sợi dây chuyền trên cổ mình. Sợi dây chuyền hình ổ khoá màu xanh ngọc bích dường như đang phát sáng.
Bất cứ thứ gì Len cũng không thể chạm vào nhưng chỉ riêng sợi dây chuyền này, cậu đang cầm nó trên tay. Xoa nhẹ mặt dây chuyền, Len cười buồn.
Rintoki nhìn vào sợi dây chuyền hình ổ khoá rồi nhìn Orenji-chan,
“Đừng làm sai lời mẹ! Sợi dây chuyền này là mạng sống thứ hai của con…”
Không hiểu sao, suy nghĩ của Rintoki chuyền đến Len. Cậu trợn mắt nhìn Rintoki,

“Nhưng có lẽ con sẽ cãi lời mẹ nhỉ? Con tin cậu ta đến vậy sao?”
“Là thật sao? Rin, cậu…”
“Gửi lời nhắn đến chàng trai đến từ tương lai, thay tôi chăm sóc Rin nhé! Cũng như cậu, Rin là sinh mạng của tôi!”
Rintoki xoa đầu Orenji-chan cười hiền,
_Con thích không?
_Dạ thích, con rất thích! – Orenji-chan cười tít mắt
Không biết từ khi nào, những dòng nước mắt lăn dài trên má Len. Cậu rất vui khi Rin có người mẹ như vậy, nhưng lại buồn thay cho mình – chưa bao giờ biết hai từ “yêu thương” từ mẹ.
“Người đang ngồi trước mặt cậu, là kẻ giả mạo.” – giọng nói kia vang lên một cách khẳng định.
Len tức giận, một người mẹ thương con như vậy làm sao có thể là giả mạo được,
“Ngươi đừng ăn nói hàm hồ.”
Không mấy bận tâm đến lời nói của Len,
“Người mẹ thật sự của cô bé này đã qua đời từ năm cô bé tròn tám tuổi. Vì hai sợi dây chuyền đó, bà ta đã hy sinh. Nhưng đến tận sinh nhật thứ chín, cô bé mới được nhận sợi dây chuyền này.”
Thấy Len im lặng, người đó nói tiếp,
“Vì người phụ nữ đó đã tiên đoán được rằng, vào năm cô bé chín tuổi, trường Vocaloid sẽ vì bà mà xảy ra sự cố, năm mười tuổi thì xảy ra biến cố lớn. Vì không muốn những biến thương tiếc xảy ra, nên bà đã tạo ra hai sợi dây chuyền này và một bản sao của mình sớm hơn dự định. Những gì cậu vừa nghe được, là lời nhắn cuối cùng của bà ấy.”
“Những điều này là thật? Nhưng tại sao lại nói cho tôi nghe?”
“Tất cả những gì cậu thấy đều đã diễn ra. Bởi vì cậu là người cô bé chọn, cậu là người cô bé tin tưởng, và… cậu là người cô bé yêu. Đó là lý do cậu nhìn thấy quá khứ của cô bé.”
Len như không tin vào tai mình. Rin thích Len thật sao? Lúc này cậu không biết nên buồn hay vui. Thật sự rất hỗn độn!
“Còn cậu?”
“Tôi?”
“Phải. Cậu có yêu cô bé đó không? Hay đó chỉ là những rung động nhất thời?”
Len mỉm cười một cách đầy tự tin,
“Nếu tôi không yêu Rin, tôi đã không ở đây, phải không?”
Len nhớ về những khoảng khắc mà cậu và Rin cùng nhau trải qua. Vui buồn, đau khổ, hạnh phúc, tất cả đều có đủ. Bất giác Len nở nụ cười,
“Đối với tôi, Rin là sinh mạng. Nhưng sinh mạng của tôi lại đang nằm bất động trên giường, linh hồn cô ấy đang từng giây từng phút chiến đấu với tử thần để giành lại sự sống.” – Len nhếch mép “Ngươi nghĩ tôi có thời gian ở đây để hàn thuyên tâm sự với ngươi hay sao?”
“Cậu…” – giọng nói đó ngạc nhiên
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Len, giọng nói hài lòng,

“Được thôi. Để kích thích mạng sống thứ hai trong sợi dây chuyền mà cậu đeo, cần phải hy sinh một mạng sống khác. Nhưng mạng sống này phải là người cô bé yêu, hay nói cách khác, người đó là cậu.”
Khuôn mặt Rin dường như hiện lên trước mắt Len. Một giọt nước mắt đang lăn dài trên má cậu,
“Cậu đang hối hận?”
Không trả lời câu đó,
“Nếu được, hãy cho tôi gặp Rin một lần trước khi chết.”
Không thấy đáp trả, Len tiếp tục,
“Một lần thôi, chỉ một lần!”
“Được thôi.”
Giọng nói vừa dứt, một cánh cửa đột ngột xuất hiện trước mặt Len. Cánh cửa có màu xanh ngọt bích giống màu của ổ khoá, viền ngoài màu vàng giống màu của chìa khoá.
“Bước qua cánh cửa đó.”
Len không do dự, đẩy của bước vào. Vẫn là một không gian u tối. Thấp thoáng ánh lửa nhỏ, một người đàn ông với bộ đồ trắng toát xuất hiện.
Trước mặt người đàn ông là một cái bàn cũng màu trắng, trên bàn là một ngọn nến cháy gần hết, chỉ một chút nữa thôi ngọn nến sẽ tắt.
“AAAAAA” – một giọng thân quen vang lên
Len liền quay về nơi phát ra giọng nói,
“Rin?”
Không biết Rin từ chỗ nào ngã xuống, cô ngồi bệch dưới đất. Trước mặt Rin cũng là một người đàn ông, và một cái bàn cùng một ngọn nến.
“Rin, tớ ở đây. Tớ ở đây, Rin, cậu có thấy không? Rin…”
Len hét lớn, nhưng Rin chẳng hề nghe thấy một tiếng gì. Bực tức, Len chạy tới chỗ Rin, nhưng chỉ khi còn một bước nữa thôi, chỉ một bước nữa là Len có thể ôm Rin vào lòng. Thì số phận đã nhẫn tâm đặt một tấm kính trong suốt giữa hai người, Len đụng phải tấm kính rồi ngã xuống.
“Chẳng phải đó là mong muốn của cậu?”
“Mong muốn của mình?” – Len nghĩ thầm
“Chẳng phải cậu muốn nhìn cô bé một lần trước khi chết?”
Len dường như hiểu ra tất cả. Lòng cậu đau thắt, đưa tay lên tấm kính chắn giữa hai người. Tưởng chừng như có thể ôm Rin một lần cuối nhưng có vẻ số phận của hai người chỉ đến đây thôi?
Còn Rin thì không nhìn thấy Len. Cô chỉ thấy một màn đêm tĩnh mịch cùng một ngọn nến sắp tắt. Rin chỉ có thể đứng chết chân nhìn ngọn nến. Cô cười buồn nhìn ngọn nến,
“Ngọn nến ấy thật giống mình!”
Len cứ mãi ngắm nhìn Rin. Đôi mắt dường như nói lên tất cả. Ước gì như bây giờ thời gian ngừng trôi, để Len và Rin ở đây mãi mãi. Dù không thể chạm nhưng chỉ cần Rin bình an thì Len nguyện sẽ đứng sau dõi theo Rin.
“Tháo sợi dây chuyền trên cổ cậu xuống.”
Dù rất muốn nhìn Rin thêm một chút nữa nhưng số phận không cho phép. Len làm theo lời nói đó. Nhìn sợi dây chuyền đầy lưu luyến, dù sao nó cũng chất chứa bao kỉ niệm giữa cậu và Rin.
“Đặt sợi dây chuyền lên bàn.”
Bên Rin cũng vậy, cô cũng kêu là tháo sợi dây chuyền xuống rồi đặt lên bàn.
Sợi dây chuyền chìa khoá bên trái, ổ khoá bên phải.
“Cậu sẵn sàng?”
Trước khi đi, Len muốn nhìn Rin lần cuối. Cậu đưa tay lên mặt Rin, tựa như có thể chạm vào.

“Cậu ở lại mạnh khoẻ nhé! Tớ sẽ luôn dõi theo cậu. Vậy nên, dù không có tớ ở bên cũng đừng khóc nhé! Và sau cùng, tớ muốn nói với cậu, điều mà tớ cất giấu bao lâu nay,…” – Len mỉm cười “Tớ yêu cậu!”
Chỉ vừa dứt dòng suy nghĩ của mình, người Len liền phát sáng. Một luồng sáng màu xanh ngọc bích, và rồi Len dần mất đi ý thức, cậu chìm vào giấc ngủ.
Luồng sáng ấy dường như đã ảnh hưởng tới Rin. Chói mắt vì luống sáng đột ngột xuất hiện, Rin che mắt. Một lúc sau, cô mở mắt ra. Điều đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt điển trai của Len.
Rin hoảng hốt,
“Làm sao cậu ấy lại ở đây?”
Luồng sáng đang dần lấy đi sự sống của Len,
“LenLen, cậu có nghe tớ nói không? LenLen, LenLen, tỉnh dậy đi.”
Luồng sáng nhạt dần và biến mất trong không gian.
Lúc này đến Rin bị một sáng trắng nuốt chửng. Hai sợi dây chuyền hoà lại làm một, phát ra một luồng sáng xanh, bay tới chỗ Rin.
Trở lại phòng bệnh 2712,
Mọi người đã tập trung ở phòng. Họ dường như cảm nhận được, Rin sẽ sống lại nhờ vào một điều gì đó.
Cơ thể Rin được nâng lên. Một luồng sáng từ ngoài cửa sổ bay thẳng vào người Rin, cô thể Rin đáp trả lại luồng sáng.
Ngoài trời, mặt trăng tròn và rất sáng. Bầu trời đêm tĩnh mịch, giống như ngày ấy.
“Nếu như ngày 27 tháng 12, ông lấy đi sự sống con gái chúng ta, thì ngày 28 tháng 12 con bé sẽ được tái sinh, bằng chính mạng sống của tôi.”
“Đó là món quà sinh nhật năm 17 của con. Xin lỗi, vì đã tặng con trễ một ngày nhé. Từ bây giờ, mẹ sẽ không thể dõi theo con được nữa. Hãy sống mạnh khoẻ nhé, mẹ đã yên tâm phần nào về con. Mẹ đã biết vì sao ngày ấy con lại tặng cậu ta sợi dầy chuyền đó.”
Bên ngoài cửa sổ, một cái bóng dần biến mất.
Phòng bệnh 2712,
Sau khi tiếp nhận luồng sáng, cơ thể Rin được đặt xuống lại,
_Rin, con có thể nghe thấy ba nói chứ? Rin, Rin dậy đi con, Rin… – Yudoki tích cực gọi tên cho gái mình
Một lúc sau, đôi mắt nặng trĩu của Rin dần mở lên. Bị chói mắt bởi những ánh đèn điện, cô chớp chớp mắt. Ban đầu là một màu trắng toát, sau đó mọi thứ dần hiện rõ hơn.
Những khuôn mặt lo lắng từ ba mẹ, anh hai, bạn bè, thầy cô dần hiện ra trước mặt Rin. Cô có thể thấy rõ từng người một, và cô cũng biết họ lo cho cô thế nào.
Nhưng giờ trong mắt Rin, họ không là gì cả. Ngay lúc này, trái tim Rin chỉ có Len ngự trị.
Mặc kệ những lời hỏi thăm, trách móc, Rin quay qua nhìn giường bên cạnh. Một cậu thiếu niên với khuôn mặt điển trai đang ngủ say.
Cũng như ngày hôm đó, cậu cũng đang nằm thế này. Cũng như ngày hôm đó, tớ đến bên cậu. Và cũng như ngày hôm đó, tớ đặt tay lên má cậu. Vì vậy, hãy cũng như ngày hôm đó, làm ơn tỉnh dậy và cãi nhau với tớ đi.
_KAGAMINE LEN…
Khi tớ tỉnh dậy, cậu đã không còn ở bên tớ, cả thế giới dường như cũng vì thế mà biến mất. Thế giới không có cậu, tớ biết sống sao đây? Có lẽ đã quá trễ để nói câu này, nhưng hy vọng cậu ở nơi nào đó nghe được tiếng tớ, tớ yêu cậu! Tớ đến bên cậu nhé?!
Hãy cùng nhau chơi trò đố vui không thưởng nào! Câu đố rất dễ, mọi người cùng tham gia nha.
Đố các bạn, thân phận thật sự của Lenka là ai? Những ai biết về thân phận của cô? Có nên là Bad Ending?
Nào, cùng nói lên ý kiến của các bạn!
-YS-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.