Bạn đang đọc Thành Phố Học Viện Vocaloid: Chương hap 25: Tái sinh. (1)
Bệnh viện Vocaloid, phòng 2712,
_Típ… típ… típ…
Tiếng máy khử trùng vang khắp căn phòng tỉnh lặng.
Ánh trăng soi khắp bầu trời đêm tĩnh mịch. Những tia sáng yếu ớt từ các ngôi sao, như nhường chỗ cho ánh trăng kia.
Và cũng như cô gái đang nằm trong phòng viện. Sự sống của cô cũng yếu ớt như những tia sáng kia.
Nhưng, ai sẽ là ánh trăng? Thay cô chiếu sáng?
Kế bên cô gái, là một chàng trai tóc vàng – người yêu cô hơn cả sinh mạng của mình. Cũng đang nằm im ở đó.
Tuy nhiên, cô gái đang bắt đầu tranh giành mạng sống của mình với tử thần.
~Giấc mơ~
“Đây là đâu?”
Bây giờ, xung quanh Rin đều là màng đen u tối. Cô hoảng loạng chạy khắc nơi,
“Tại sao mình lại ở đây?”
Càng chạy, Rin càng bị mất phương hướng. Bất lực, Rin ngồi thụp xuống khóc nức nở, tiếng khóc vang khắp màn đêm.
Đột nhiên, một luồng sáng ập tới. Rin thấy mình đang ngồi trong một ngôi nhà. Tự nhiên cô có cảm giác thân quen trong ngôi nhà này. Dù cho, đây là lần đầu tiên cô ở đây.
Ngôi nhà có một bộ sopha màu xanh nhạt, một cái bàn cùng màu. Trên bàn có những chiếc ly nhỏ xinh và một ấm trà. Đối diện bộ sopha là một tủ gỗ, nhìn có vẻ đã cũ, trong tủ gỗ ấy những chai rượu quý hiếm. Kế bên là một cái tủ truyện nhỏ khác, trong tủ toàn là truyện Doraemon, phía trên tủ là một cái điện thoại bàn. Gần cửa thì có một chậu cây nhỏ, và một kệ giày rất ngăn nắp.
Ngôi nhà được bày trí khá đơn giản nhưng lại mang cho Rin cảm giác ấm cúng. Rin chỉ vừa nhìn vào trong thì,
_Mồ, Orenji-chan, mẹ nói bao nhiêu lần rồi hả? Té là phải tự đứng lên có biết không?
Tiếng một người phụ nữ vang lên, cùng với những tiếng nức nhẹ. Rin tò mò đi tới chỗ phát ra tiếng nói ấy,
_Orenji-chan, tự đứng lên đi con. – người phụ nữ cười hiền
Thấy mẹ không đỡ mình đứng dậy, cô bé bật khóc lớn,
_OA… OA… OA… ỨC…
Từ một góc khuất ngoài cửa, Rin đã chứng kiến tất cả. Ngạc nhiên và bàng hoàng. Rin như không tin vào tai và mắt của mình nữa,
“Người phụ nữ này…?”
Phải, người phụ nữ kia… là Rintoki. Còn cô bé đang đứng trước mặt Rin chính là Orenji-chan – Rin lúc nhỏ.
_Kagamine Rin. – Rintoki gằng giọng
Nghe Rintoki gọi rõ họ tên mình, Orenji-chan biết mẹ đang giận. Cô bé ngưng khóc, nhưng vẫn còn những tiếng nức khẽ vang lên.
_Ức… ức…
Rintoki cười hiền khi thấy Orenji-chan biết sợ mình,
_Orenji, lại đây với mẹ. – Rintoki dang tay ra
Nhìn thấy nụ cười và giọng nói hiền dịu của mẹ mình, Orenji-chan cố gắng đứng lên. Vừa đứng được một chút, cô bé lại ngã xuống, vết thương ở hai bên đầu gối đang rỉ máu. Dù rất đau nhưng cô bé muốn được mẹ ôm, bằng tất cả những sức lực còn lại, Orenji-chan đứng dậy và đi tới Rintoki.
Những bước chân khập khễnh, những nụ cười pha lẫn nước mắt của Orenji-chan, điều này làm Rintoki vừa đau vừa vui.
Chỉ còn một bước nữa là Orenji-chan sẽ tới được Rintoki, nhưng mà… cô bé đã không chịu được nữa. Orenji-chan ngã xuống, những tưởng sẽ té vào nền đất khô rát và cứng ngắt kia, tuy nhiên, Rintoki sẽ để con gái bé bỏng của mình té thêm lần nữa sao và tệ hơn là té ngay trước mình mặt?
Câu trả lời đương nhiên là không rồi!
Rintoki bước tới dang hai tay, ôm Orenji-chan vào lòng.
Được mẹ ôm, Orenji-chan cười thật tươi,
_Mẹ thấy con giỏi không?
Rintoki gật đầu, cười hiền rồi xoa đầu đứa con gái bé nhỏ của mình,
_Giỏi, con giỏi lắm.
Được mẹ khen, Orenji-chan dường như quên đi vết thương ở chân của mình, cô hãnh diện nói,
_Đương nhiên rồi. Con là Orenji-chan mà, Orenji là nhất, hihi… nhưng mà… – đang vui vẻ, Orenji-chan chợt nhớ ra _Hồi nãy con còn thiếu một bước nữa mới tới mẹ… vậy là——-
Rintoki gõ nhẹ lên đầu Orenji-chan,
_Ngốc. Con đã cố gắng làm hết sức mình rồi, hãy để phần còn lại cho mẹ. – Rintoki hôn lên trán Orenji-chan
Được mẹ hôn, Orenji-chan hơi đỏ mặt nhưng rất thích, cô bé ôm lấy cổ Rintoki cười thích thú,
_Dạ. – Orenji-chan hôn nhẹ lên cổ Rintoki
_Ngoan. – Rintoki bế Orenji-chan lên _Chúng ta đi băng bó vết thương nào.
Rồi hai người đi vào bếp.
Từ góc khuất đó, Rin đã chứng kiến tất cả. Nước mắt Rin tuông như suối, đôi chân bủn rủn, như không còn đủ sức để đứng nữa. Cô khuỵ xuống, những hình ảnh vừa rồi làm cô đau.
Cô biết, bé gái kia chính là mình lúc nhỏ. Vậy người phụ nữ cô hay gọi là “mẹ” kia, thật ra là ai?
“Không đúng. Không đúng. Đây không phải là sự thật, đây chỉ là một giấc mơ thôi.”
Rin không tin những gì cô thấy là sự thật, cô chạy đi tìm người phụ nữ hồi nãy và đứa bé kia. Nhưng ngộ lạ thay, dù có chạy khắp nơi trong căn nhà, cô cũng không thể tìm thấy hai người họ. Kiểu như họ đã bốc hơi và biến mất.
Rin bối rối, cô chạy ra cửa. Vừa mới đến phòng khách, cô thấy có người mở cửa bước vào. Lính quýnh không biết làm sao, Rin chạy vào một trong sopha ngồi ở đó trốn.
Cánh cửa mở ra, cũng là người phụ nữ đó và đứa bé đó. Người phụ nữ đó thì chẳng có gì thay đổi, ngược lại Rin còn thấy bà ta nhìn trẻ và đẹp hơn, nhưng còn đứa bé kia thì,
“Hình như con bé đó… nó cao thêm thì phải?”
“Sao vậy được? Chỉ mới có mấy phút thôi mà!”
“Mà tại sao họ lại đi vào từ cửa, trông khi nãy giờ mình đứng ở đây đâu có thấy họ ra?”
Thật nhiều câu hỏi vang lên trong đầu Rin. Nó khiến cô càng thêm tò mò về hai người này.
_Mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật của con đó. Mẹ nhớ làm thật nhiều bánh cam cho con nha. – Orenji-chan nói lớn
Tiếng của Orenji-chan vang lên như kéo Rin trở về với hiện tại – nơi mà cô đang ở.
Đặt đống đồ lên bàn, Rintoki vừa đi vào bếp vừa nói vọng ra,
_Mẹ biết rồi. Hôm nay là 27/12 phải không?
Orenji-chan chạy vào bếp, ôm lưng Rintoki và đưa ngón tay trỏ lên,
_Bingboong. Mẹ là nhất. – Orenji-chan nháy mắt
_Con nhỏ ngốc này. Mới bây lớn mà đã biết nịnh hót rồi hả? – Rintoki cười hiền, gỡ tay Orenji-chan ra _Ra ngoài đi cô nương, để mẹ làm cô bánh cam cho con ăn.
Orenji-chan cười tươi, “dạ” một cái rõ to rồi chạy ra ngoài. Vừa tới phòng khách, cánh cửa ra vào lại mở một lần nữa. Lần này là một người đàn ông,
_A, ba, ba về rồi. Hihi.
Orenji-chan liền reo lên khi thấy người đàn ông bước vào.
Rin tò mò, khẽ nhìn người đàn ông kia. Cô trợn mắt, ngạc nhiên không thốt thành lời,
“Ba? Tại sao…?”
Phải, người đàn ông đó là Kagamine Yudoki.
Yudoki bế Orenji-chan lên, hôn nhẹ vào má cô bé,
_Ừ, Orenji-chan ở nhà có ngoan không? – Yudoki cười hỏi
Orenji-chan cười tít mắt,
_Dạ ngoan. Ba ơi, hôm nay là ngày gì ạ?
_Ừm… ngày gì hả? – Yudoki giả vờ suy nghĩ
Mắt Orenji-chan sáng lung linh,
_Ngày gì, ngày gì ba? Ba mau nhớ đi.
Nhìn thấy khuôn mặt tròn bầu bĩnh dễ thương của Orenji-chan làm Yudoki muốn chọc cô bé một chút,
_À, ba nhớ rồi. Hôm nay là thứ bảy, ngày 27 tháng 12 năm 2008, là một ngày hết sức bình thường.
Đôi mắt long lanh của Orenji-chan liền sụ xuống. Cô bé tức giận nhảy xuống khỏi vòng tay của Yudoki, rồi đi ra chỗ khác. Những giọt nước mắt tủi thân khẽ rơi trên khuôn mặt đáng yêu của cô bé,
_Ba thật đáng ghét. Hôm nay là sinh nhật của con, vậy mà ba kêu là một ngày hết sức bình thường là sao? Ức… – những tiếng nức nhẹ vang lên, Orenji-chan tiếp tục bước về phía sopha
Khi thấy cô bé cứ bước về phía mình, Rin hoảng sợ,
“Thôi chết. Nếu cô bé cứ bước tiếp thì…”
Orenji-chan vẫn không có ý định dừng lại. Và bây giờ, cô bé đang đứng trước mặt Rin. Rin nhìn cô bé trước mặt,
“Cô bé đã thấy mình rồi. Làm sao đây?”
Hoảng loạng, Rin đứng phắt dậy,
_ “Chị…”
“Chuyện gì vậy? Cổ họng mình? Tại sao lại không nói được?”
Rin quay qua nhìn Yudoki. Thấy Yudoki cũng nhìn mình,
_ “Ba, con…”
“Tại sao? Tại sao mình không nói được?”
Thật ra, Yudoki không hề nhìn Rin. Người mà ông nhìn là Orenji-chan,
_Orenji, ba chỉ giỡn thôi mà. Hôm nay là sinh nhật của Orenji bé bỏng, làm sao ba có thể quên được chứ? – Yudoki đi tới gần Orenji-chan
Ôm Orenji-chan vào lòng, Yudoki buộc cô bé quay lại,
_Ngoan, đừng giận ba nữa. Ba có mua quà cho con rồi nè.
Nụ cười dần xuất hiện trên gương mặt nhỏ của Orenji-chan, cầm lấy món quà,
_Con cám ơn ba. Hihi, ba là nhất!
Một đứa con nít là vậy đó! Rất mít ướt nhưng cũng rất dễ cười, rất hay giận nhưng cũng nhanh quên. Vậy nên, cứ mãi là một đứa con nít nhé!
Yudoki bật cười lớn,
_Haha, ngoan. Orenji-chan rất ngoan.
Từ trong bếp, Rintoki đã nhìn thấy tất cả, bà khẽ nở nụ cười hạnh phúc.
Hạnh phúc đối với Rintoki thật đơn giản. Đối với bà, chỉ cần nhìn thấy những người bà yêu thương, nhất là cô con gái bé nhỏ được hạnh phúc, như vậy là đã đủ.
Những giọt nước mắt khẽ lăn trên má trên, nhưng bây giờ Rin chỉ là cái bóng, nên những giọt nước mắt này cũng vô hình – chỉ mình Rin biết.
Nhìn thấy hình ảnh đó, cô chợt nhói lòng,
“Hoá ra mình đã từng có những giây phút thật hạnh phúc thế này! Vậy tại sao… tại sao… mình lại không nhớ?”
Rin khuỵ xuống trong đau khổ, nước mắt cứ lăn dài. Ôm mặt trong đau khổ, tự trách bản thân mình. Nhưng Rin đâu hay biết rằng, trong lúc cô đang đau khổ thì mọi việc đang dần thay đổi.
_Mẹ ơi, sao tối nay ba lại không về? Hôm nay là sinh nhật con mà ba cũng tăng ca sao? – khuôn mặt tròn bầu bĩnh của Orenji-chan trở nên xìu xuống
Rin chợt ngưng khóc, cô liếc nhìn sang cửa sổ, đôi mắt cô căng ra,
“Buổi tối rồi sao?”
Trong lúc Rin còn đang hoang mang thì tiếng Rintoki vang lên như kéo Rin quay về,
_Ba có việc nên không về được. Hôm nay là sinh nhật con gái mà, hãy vui lên. Ba không về được thì mẹ con mình cùng nhau ăn mừng sinh nhật nhé!? Con mặc cái đầm ba mua rất đẹp, vậy nên hãy cười lên, ba không muốn con buồn trong ngày sinh nhật đâu. – Rintoki khẽ cười, ngồi xuống và xoa đầu cô bé
Được mẹ an ủi, động viên tâm trạng của Orenji-chan bỗng chốc tốt hơn hẳn,
_Dạ, vậy mình hãy chụp thật nhiều ảnh để ba ghen tỵ, mẹ nhé!?
_Ừm, ba sẽ phải hối hận vì đã không về. – Rintoki vì muốn con gái vui nên đã hùa theo
Nghe vậy, Orenji-chan cười tít mắt, cô bé gật đầu lia lịa. Thấy con gái vui, Rintoki cũng vui theo dù biết… mình không còn nhiều thời gian,
_Con ra ngoài chơi đi. Để mẹ lấy bánh sinh nhật ra.
Orenji-chan “dạ” rồi chạy ra phòng khách. Nhìn cô con gái ngây thơ, vô tội của mình vui vẻ thì lòng Rintoki càng đau xót hơn.
Bất ngờ một giọt nước mắt lăn trên má Rintoki. Nhưng vì không muốn Orenji-chan nhìn thấy nên bà đã lau nhẹ đi.
Chứng kiến hết mọi việc, Rin không khỏi ngạc nhiên và khó hiểu.
Rất nhanh chóng, bánh kem đã có mặt trên bàn. Rintoki tắt điện, ngôi nhà bỗng chốc tối thui. Orenji-chan thoáng giật mình, lo sợ, nhưng nỗi niềm lo sợ ấy biến mất khi đâu đó thấp thoáng ánh sáng của những ngọn nến.
Orenji-chan miệng cười không ngớt, tay vỗ liên tục,
_Xong rồi. Orenji, cầu nguyện đi con. – Rintoki để đồ bật lửa sang một bên
_Dạ. – Orenji-chan liền chắp tay cầu nguyện
30 giây trôi qua, Orenji-chan vẫn cứ ung dung cầu nguyện, còn Rintoki đang níu giữ từng giây từng phút bên con. Trong bóng tối nước mắt Rintoki chảy không ngừng, bà sắp phải xa đứa con gái bé nhỏ của mình… mãi mãi.
Khi thấy người phụ nữ đó khóc, Rin chợt nhói lòng. Cô không biết tại sao, nhưng cô không muốn thấy người phụ nữ này khóc. Có lẽ do người phụ nữ này quá đẹp nên nước mắt không phù hợp với bà ấy?
_Phù… phù… phù…
Những ngọn nến dần tắt đi, đôi mắt Rintoki thể hiện rõ sự luyến tiếc,
“Lát nữa, mẹ cũng như những ngọn nến này!?”
Rin cứ nhìn chăm chú Rintoki, đôi mắt cô đượm buồn.
Đèn bật sáng, khung cảnh xung quanh hiện ra rõ hơn. Vẫn là khung cảnh này, nhưng không khí đã khác đi. Khác đi rất nhiều.
_Orenji, nói mẹ nghe, con đã ước gì nào? – Rintoki cười hiền, vuốt tóc Orenji-chan
_Dạ, con ước cho gia đình mình mãi mãi bên nhau. – Orenji-chan cười tít mắt khi nói ra
Rintoki cười buồn,
_Ngoan, con ngoan lắm. – sau đó, Rintoki mấp máy một câu gì đó
“Gì? Bà ấy nói gì?” – Rin ngạc nhiên bước tới
Còn Orenji-chan thì chẳng hay chẳng biết, vô tư chỉ tay vào cái bánh sinh nhật,
_Mẹ, mình cắt bánh đi.
Rintoki cười, gật đầu. Bà nắm lấy tay của Orenji-chan đặt lên cán dao, rồi tay bà bao trọn lên tay cô bé, nắm thật chặt như thể đây là lần cuối, rồi Rintoki cắt bánh.
Rintoki vừa cắt được một nửa thì khung cảnh đột nhiên thay đổi một cách đầy bất ngờ.
Rin ngạc nhiên, khung cảnh đang quay xung quanh cô, những đồ vật đang dần biến mất đi,
“Chuyện gì vậy?”
Thoáng chốc, tất cả đều trở thành một màu trắng xoá. Bất chợt một luồng sáng chói đến loá mắt ập tới, Rin lấy tay che mắt. Luồng sáng ập qua người Rin rồi khuất dần phía sau.
Rin dần mở mắt.
Trước mặt cô là một khung cảnh đẹp đến mê hoặc. Một ngôi nhà nhỏ nhưng rất đẹp, cùng những hoạ tiết trên tường càng làm nó rực rỡ hơn. Kế bên là một chiếc xích đu,
“Là người phụ nữ đó?”
Rintoki đang ngồi trên xích đu, khẽ đung đưa tới lui, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi bà khi bà xoa đầu Orenji-chan. Còn Orenji-chan thì đang ngủ rất say.
Bầu trời đêm như được bừng sáng lên bởi một vầng trăng tròn và rất sáng, cùng những ngôi sao lấp lánh.
Môi Rin cong lên vẽ thành một nụ cười. Không biết tại sao, cũng không biết vì lý do gì, Rin lại cười. Đó đơn giản là một nụ cười bất chợt, khi nhìn thấy một cái gì đó, một ai đó rất đẹp.
Phải, Rintoki thật sự rất đẹp! Đặc biệt là dưới ánh trăng này, bà đẹp như một thiên sứ và bên cạnh là một tiểu thiên sứ.
Rintoki nhìn lên bầu trời đầy sao, đặc biệt là mặt trăng kia, rồi một làn gió nhẹ thổi qua, làm tóc bà bay lên, đôi môi khẽ cười.
Rin bước gần lại, nhìn thật kĩ người phụ nữ này. Vô tình Rin bước tới ngay dưới mặt trăng, đôi mặt Rin chạm vào đôi mắt Rintoki, cô như bị cuốn vào trong đôi mắt ấy.
Xoáy sâu vào đôi mắt Rintoki, đột nhiên Rin nhìn thấy Rintoki,
“Gì vậy? Linh hồn… bà ấy…?”
Phải, đúng là như vậy! Rin đang nhìn thấy Rintoki đang dâng hiến linh hồn mình vào sợi dây chuyền, hay chính xác hơn là sợi dây chuyền có mặt ổ khoá.
Cả người Rintoki như bị hút vào ổ khoá kia. Mặt ổ khoá từ màu vàng đang dần chuyển hoá thành màu xanh dương tuyệt đẹp. Sợi dây chuyền mặt chiếc chìa khoá cũng được tiếp thu phần nào.
Rintoki gần như kiệt hoàn toàn sức lực, bà khuỵ xuống, nhìn vào hai sợi dây chuyền, bà mỉm cười hài lòng.
_Phần còn lại, xin hãy thay tôi làm tiếp.
Từ trong bóng tối bước ra một người phụ nữ.
Tất cả trở thành một màu tối thui, Rin cũng bàng hoàng trở lại. Lấy trong áo ra sợi dây chuyền hình chiếc chìa khoá.
“Sợi dây chuyền này…?”
Thật lạ! Cho dù mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo thì sợi dây chuyền này vẫn rất lấp lánh. Và Rin cảm thấy sợi dây chuyền rất lạ. Nó rất thật. Mọi thứ đều là ảo ảnh nhưng sợi dây chuyền này là thật!
_Rin à, khi con tỉnh dậy, có thể mẹ sẽ không còn ở đây. Con đã ước rằng gia đình mình mãi mãi bên nhau, nhưng mẹ không thể thực hiện lời ước của con rồi. Mẹ xin lỗi. Khi con dậy, mọi thứ đều sẽ như cũ, chỉ là… chỉ là mẹ không ở bên con được nữa. Nhưng con yên tâm, mẹ vẫn luôn theo dõi con, dù ở một nơi, dù không thể chạm vào con, mẹ vẫn bảo vệ con và cả… chị con.
Một giọt nước mắt lăn trên má Rintoki. Bà nở nụ cười buồn nhìn theo ánh trắng sáng.
Khi nhìn thấy nước mắt của Rintoki, và nghe được những gì bà nói thì Rin không khỏi bàng hoàng, ngạc nhiên,
“Chị mình… là ai?”
Ánh trăng đã lên cao, soi sáng cả bầu trời đen tĩnh lặng. Ánh trăng tuy sáng nhưng lại làm cho lòng người cảm đơn cô và hiu quạnh. Có chăng vì sáng trăng quá sáng nên luôn bị các ngôi sao bỏ rơi? Luôn lẻ loi một mình.
Người Ritoki dần nhạt đi, mờ mờ ảo ảo giống như Rin lúc này. Bà cuối xuống, khẽ vuốt mái tóc Orenji-chan lần cuối. Nhìn thấy khuôn mặt vô ưu vô lo của Orenji-chan khiến bà càng chạnh lòng, không nỡ rời xa.
Đột nhiên từ trong nhà bước ra thêm một Rintoki nữa. Điều này khiến Rin trợn to mắt nhìn,
“Bà ta có chị em sinh đôi sao?”
Tự nhiên khi nghĩ như vậy, Rin đã chợt nhớ ra một điều.
_Tới giờ rồi. – Rintoki tự nói với chính mình
Rintoki quay sang và nói với Rintoki vừa bước ra,
_Chăm sóc Rin nhé!
Rintoki kia gật đầu.
Rintoki dần tan biến đi.
“Này, khoan đã…!”
Trong đầu Rin đã thốt lên câu đó nhưng không tài nào nói ra được. Cô nghi hoặc chạm vào người Rintoki, nhưng vô dụng, cô không thể chạm vào bà ta.
Rintoki chạm nhẹ vào má Orenji-chan nhưng coi bộ không được nữa giờ. Bây giờ bà cũng chỉ là một cái bóng. Bà lại khóc.
“Này, đừng khóc…”
Rin rất muốn chạy đến và ôm Rintoki. Muốn nói cho bà ấy biết mình chính là Orenji-chan khi lớn.
Rin chạm vào giọt nước mắt nhưng cuối cùng lại xuyên qua nó. Bàn tay Rin lơ lửng trên không, để tới gần khuôn mặt Rintoki, dù rất gần nhưng vẫn không thể chạm vào.
Rintoki đặt đầu Orenji-chan xuống ghế, bà không muốn cô bé thức giấc. Và rồi, những ánh sáng trắng xuất hiện, người Rintoki dường như đáp ứng lại ánh sáng đó, người bà như phát sáng. Và dần biến mất vào trong không gian.
“Này, đừng đi…”
Rin nhào tới ôm Rintoki, nhưng không kịp rồi, Rintoki đã biến mất vào trong không gian. Trước khi bà biến mất, một giọt nước mắt đã rơi xuống tay Rin. Thật lạ, bây giờ Rin cảm nhận được sự ẩm ướt của giọt nước mắt này. Nhưng chưa được bao lâu thì mặt đất chia làm hai, và Rin bị rơi xuống dưới. Rin hoảng sợ, nhắm mắt lại.
Chẳng hề có cảm giác gì, Rin tò mò mở mắt ra, cô đã bị bóng tối bao trùm. Và đó là lần thứ hai Rin bị bóng tối nuốt chửng. Nhưng trong bóng tối tĩnh lặng đó, Rin có thời gian để sắp xếp tất cả những sự việc đã xảy ra. Và rồi, Rin dần hiểu ra mọi chuyện.