Bạn đang đọc Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều – Chương 24: Bái Phật xin thuốc
dịch: mafia777
Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Nghệ nói với Tiêu Vân một tiếng là ra ngoài kiếm tiền, sau đó cầm cái nón rách của Hàn Đại Sơn đi ra cửa.
Đi ra tới cổng thôn, tiểu Dã sớm chờ ở chỗ này, hai người kết bạn đi tới Thiên Tế tự.
Thiên Tế tự tọa lạc trên một sườn núi phía đông thanh Dương Châu, núi này bề mặt cũng không nhỏ, nhưng không cao, đường núi vô cùng rộng rãi, như dẫm trên đất bằng, là một nơi tốt. Bởi vì thứ chùa miếu này dù sao cũng có liên quan đến thần Phật, xây dựng trên núi, có thể thêm khí thế, nhưng nếu xây dựng ở trên đỉnh núi cao trùng điệp, thì có quỷ mới tới nha, đi thắp nén nhang, còn có thể khiến thắt lưng mỏi, như vậy quá bất hợp lý, nơi này rất là phù hợp với xây miếu dựng quan.
Tuy nhiên Thiên Tế tự cách Mai thôn đại khái cũng có hai ba mươi km, ở niên đại mà thiên hạ đều đi bằng hai chân thì vậy cũng không gần nha, Hàn Nghệ và tiểu Dã đi đại khái hơn một canh giờ mới đi đến được Thiên Tế tự. Nơi này vừa không phải giao thông yếu đạo, cũng không phải nơi du ngoạn, theo lý thuyết dòng người hẳn không phải là quá nhiều, nhưng người đến người đi, nối liền không dứt, không cần nghĩ cũng biết là do Thiên Tế tự mang đến nhân khí.
Hàn Nghệ và tiểu Dã trực tiếp đi đến trước chùa miếu, chỉ thấy cửa chính màu đỏ kia vô cùng khí phái, đông như trẩy hội, nhân sĩ ra vào nối liền không dứt, kỳ thật chỉ từ cửa chính này mà nhìn, cũng biết hương khói của chùa miếu này rất vượng.
Hàn Nghệ hơi kéo vành nón xuống một chút, đi lên phía trước, trước cửa một tiểu sa di đang mặc tăng phục màu xám đứng đấy, y vừa thấy Hàn Nghệ và tiểu Dã đến đây, lập tức chắp tay trước ngực, hỏi: “Xin hỏi hai vị thí chủ, là thắp hương, hay là xin thuốc?”
Lời này có chút gợi ý nha, lên miếu đương nhiên là thắp hương, xin thuốc thì tới y viện a. Hàn Nghệ hỏi ngược lại: “Thắp hương thì sao? Xin thuốc thì thế nào?”
Tiểu sa di nói: “Nếu thí chủ là tới thắp hương, có thể trực tiếp đến trước tự thắp hương, nếu thí chủ là tới xin thuốc có thể đi tới hậu viện bái Bồ Tát xin thuốc.”
Hoá ra Thiên Tế tự thanh danh tiệm vang, rất nhiều người đều là mộ danh mà đến, căn cứ vào định luật có cầu mới có cung, phái một tiểu sa di ở đây dẫn đường là vô cùng tất yếu đấy.
“Bái Bồ Tát xin thuốc?”
Hàn Nghệ cười nói: “Có phải nhất định phải xin thuốc mới có thể tới hậu viện hay không?”
Tiểu sa di lắc đầu nói: “Phật nói, chúng sinh đều bình đẳng, nơi Phật gia sao lại có quy củ rườm rà này, phương trượng chúng ta nói, chỉ cần thí chủ là mang theo một tấm lòng thành tới đây, là đi là ở, là ngồi là đi đều có thể.”
“Có chút thú vị.”
Hàn Nghệ cười, lại nói một tiếng cám ơn, sau đó cùng Tiểu Dã đi vào.
Đi vào trong chùa, hôm nay quy mô tế tự cũng không nhỏ, phía trước một đại điện, hai bên trái phải đều có sương phòng, bên trái còn có một con đường nhỏ thông hướng hậu viện, chỉ thấy khắp nơi đều là đầu người đang chuyển động, gần như loại người như thế nào cũng có, có phụ nhân ngu muội, cũng có thư sinh đọc đủ thứ thi thư, có thiếu nữ dùng lụa mỏng che mặt, cũng có nhân sĩ thành công ăn mặc hoa lệ, còn có một vài tráng sĩ giang hồ đi lại, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Nếu đây là một cái kế hoạch ấy mà, thì ngay cái lưu lượng ngươi này thôi, một ngày mà không lừa được tám mươi một trăm quan thì cũng ngại đi ra a!
Hàn Nghệ âm thầm cục ta cục tác một câu, đầu tiên là cùng tiểu Dã đi vào trước đại điện tiền tự, chỉ thấy trước cửa điện treo một tấm biển, trên đó viết bốn chữ to màu son, vô cùng khí thế “Tế thế đại điện“.
Mà ở trên bậc thang hai bên trái phải đều bày đặt một cái đỉnh đường kính lớn cả thước, trong hai đỉnh lớn đều cắm đầy tất cả hương nến lớn nhỏ, dường như ngay cả một nén hương cũng không chen vào lọt, khói nhẹ tỏa ra, đây cũng là vì sao phải đặt đỉnh lớn ở bên ngoài, nếu đặt ở trong điện ấy à, với số lượng khói này, lại chẳng hun cho người ta ra bệnh lao phổi.
Nhưng là bởi vậy có thể thấy được, nơi này hương khói vượng cỡ nào.
Đi vào trong điện, chỉ thấy bên trong vô cùng rộng rãi, một pho tượng Phật ở giữa, hai bên là bốn tòa tương Bô Tat, ở góc độ kinh doanh mà xem, tượng Phật này cũng giống như bày hàng trong thương trường, nhiều và ít là căn cứ lượng khách mà định ra, nếu lưu lượng khách của ngươi nhiêu, nhưng ngươi chỉ có một quầy, người ta muốn mua đồ còn phải xếp hàng, vừa làm mất thời gian của khách, cũng làm trễ nải thời gian kiếm tiền của thương gia.
Nơi này tổng cộng có chín bức tượng đồng, trước mỗi bức tượng đồng được đặt sáu cái đệm màu vàng, tương đương một lần có thể cung cấp chỗ cho năm mươi bốn người cúng bái.
Lúc này năm mươi bốn cái đệm đều đã quỳ đầy người, mặt khác cũng có không ít người cầm hương đứng ở bên cạnh tượng đồng không ngừng gật đầu, miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Chẳng lẽ hiện tại ngành kinh doanh kiêm lơi nhiêu nhât trên đời là mở chùa miếu?
Hàn Nghệ thật đúng là bị lưu lượng người này dọa đến rồi, từ sớm đến muộn phải đốt bao nhiêu nén hương nha.
Hai người ở bên trong vòng vo một vòng tròn, cơ bản cũng đã rõ ràng quy trình, đơn giản mà nói, chính là vào trong một gian phòng nhỏ bên trái đại điện mua hương nến, sau đó đến đại điện cúng bái, cuối cùng đem hương nến đi ra cắm vào cái đỉnh lớn ở bên ngoài kia.
Không có bất kỳ khác biệt gì với chùa miếu bình thường.
Tuy nhiên điều này cũng ở trong dự liệu của Hàn Nghệ, vào miếu thắp hương, điều này rất bình thường, cũng rất khó từ giữa động tay chân, chăng lẽ hương này của ngươi còn có thể đốt ra hoa sao.
Nhưng vào miếu xin thuốc, lại vô cùng kì quái.
Tin tưởng đây cũng là đặc sắc của Thiên Tế tự.
Cho nên khẳng định huyền bí còn ở tại hậu viện.
Vì thế Hàn Nghệ lại dẫn tiểu Dã đi tới hậu viện, đúng như lời tiểu sa di trước cửa kia nói, là đi là ở, là ngồi là đi, tuy rằng không ít hòa thượng đi qua bên cạnh, nhưng ngoại trừ làm cái phật lễ ra, cũng không có bất kỳ giao lưu nào với bọn họ.
Nhưng tiền tự cách hậu viện thật ra cũng hơi xa, còn phải đi mất thời gian nửa nén hương, có thể thấy được tế tự hôm nay cũng thật sự là không nhỏ, cửa vào hậu viện là một cửa đá hình quạt, trước cửa có hai tiểu sa di đang đứng, còn bày một tấm ván gỗ, trên đó viết…nghiêm cấm ồn ào.
Hàn Nghệ, tiểu Dã cứ như vậy công khai đi vào, hai tiểu sa di trông cửa cũng chỉ làm một cái phật lễ, cũng không nhiều lời thêm một câu.
Vào khỏi cửa này, chỉ cảm thấy tầm nhìn được mở rộng ra, trước mặt là một bãi đất trống rộng tầm một sân bóng, nhưng mà lúc này trên bãi đất trống ngồi đầy người, một mảnh sin sít, mỗi người đều đang ngồi xếp bằng trên đất, tuyệt đại đa số ngay cả cái cái đệm cũng không có, mà cũng rất ít người có kèm cái đấy, vài người chỉ xách theo tấm vải bố, nhắm mắt trầm tư mặc tưởng.
Bọn họ đang làm gì đó?
Trong mắt Hàn Nghệ, tiểu Dã đều lóe ra ánh sáng mê hoặc, lại nhìn theo hướng mặt của mọi người, chỉ thấy trên đài có một người hòa thượng trung niên ngồi xếp bằng, người mặc áo cà sa kim hồng sắc, còn nuôi một mớ râu dê, đồng dạng cũng nhắm hai mắt, tay phải lần một chuỗi tràng hạt Phật tổ, không ngừng xoay xoay Phật tổ, cũng rất ra hình ra dáng.
Hàn Nghệ biết rằng người này tám chín phần mười chính là vị phương trượng đại sư pháp danh Cửu Đăng.
Mà ở bên cạnh hòa thượng này, có duy nhất một pho tượng đồng Quan Âm, đại khái cao khoảng một thước, tay trái đặt trên bụng, lòng bàn tay đưa xéo hướng lên, tay phải nâng lên quá vai, ngón giữa và ngón cái khép lại tạo thành vòng tròn, tạo hình này Hàn Nghệ ngược lại đã rất quen thuộc, tuy nhiên tượng đồng này so với tượng đồng phía trước trong đại điện thì tương đương kiến gặp voi, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.
Vì sao nhiều người như vậy ở trong này thăm viếng, mà tượng đồng này lại nhỏ bé như thế.
Như vậy khó tránh khỏi không làm cho người ta tò mò.
Hàn Nghệ cảm thấy đứng như thế thì hơi gây chú ý, vì tất cả mọi người đều ngồi xếp bằng, cho nên lôi kéo tiểu Dã ngồi xuống phía sau, đương nhiên, mắt thì vẫn mở to.
Một lát sau, chỉ thấy một người phụ nữ đứng dậy tiến lên, nàng đi tới dưới bậc thang thì quỳ xuống đất, vái một cái, mỗi lần tiến lên một bậc, lại cúi đầu vái một cái, tổng cộng có sáu bậc thì vái sáu vái, đợi cho đi tới trên bậc đài cao nhất, một tên hòa thượng bên cạnh Cửu Đăng phương trượng liền đi tới, đưa lên ba nén hương đã được châm, người phụ nữ kia tiếp nhận hương, vái mấy vái trước mặt bức tượng đồng Quan Âm kia, lại đem ba nén hương lại cho hòa thượng kia, sau đó chắp tay trước ngực thành tâm quỳ lạy.
Hòa thượng kia sau khi tiếp nhận hương, liền cắm ở vào trong đỉnh đồng bên cạnh, sau đó trong phòng lại có một tên hòa thượng nữa đi ra, hòa thượng này bưng một khay mộc, bởi vì Hàn Nghệ ngồi khá xa, không thấy rõ bên trong là vật gì, nhưng mơ hồ có thể thấy được một vài thứ đó tròn tròn, hẳn là đan dược gì gì đó.
Chẳng lẽ đó chính là thần dược kia?
Hàn Nghệ âm thầm cục ta cục tác một câu, lại thấy hòa thượng kia đưa cái khay gỗ cho người phụ nữ, sau khi người phụ nữ gục đầu tiếp nhận, liền đối mặt với tượng đồng và giơ cao cái khay lên.
Có ý tứ gì đây?
Hàn Nghệ nhìn thấy vậy thì có chút không hiểu.
Quá nửa ngày, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Phương trượng đột nhiên mở mắt ra, thở dài một tiếng, dùng một loại giọng điệu bi thiên linh nhân nói: – Xem ra thí chủ vẫn là không đủ Phật duyên a!
Người phụ nữ kia vừa nghe thấy vậy, vẻ mặt rất thất vọng.
Không ít người bên dưới cũng lộ ra vẻ tiếc hận, đều lắc đầu.
Nhưng người phụ nữ này cũng không ầm ĩ không náo loạn, đưa khay trả lại cho hòa thượng kia, cúi đầu với Bồ Tát trước, sau đó lại cúi đầu với phương trượng, khom người từ trên bậc thang xuống dưới, rời khỏi hậu viện.
Bởi vì không xảy ra bất cứ chuyện gì, cho nên Hàn Nghệ đến tận lúc này cũng không nhìn ra một thứ gì cả, chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Rất nhanh, vị nhân sĩ thứ hai liền tiến lên, là một thanh niên độ tuổi áng chừng tương đương Hàn Nghệ, đồng dạng cũng là vừa quỳ vừa leo lên trên đài, quá trình giống như đúc với người phụ nữ trước đó, cuối cùng cũng là đối mặt với tượng đồng, giơ cao chiếc khay.
Trong lúc đó, chỉ thấy một đạo bóng dáng hơi nhỏ từ trong khay bay về phía tượng đồng, không nghiêng không lệch vừa vặn bay đến hình vòng tròn được tạo bởi ngón giữa và ngón tay cái tay phải mà Bồ Tát giơ lên, hoá ra giữa ngón tay phải và ngón tay cái tượng đồng này cũng không ghép lại toàn bộ, ở trung gian vẫn giữ lại một khe hở, nhìn qua giống như là Bồ Tát dùng lực Cách Không Thủ Vật lấy viên thuốc từ trong khay.
Trong viện yên tĩnh vang lên một mảnh xôn xao, mọi người phủ phục quỳ lạy.
Lại thấy phương trượng kia chắp tay trước ngực, hơi hơi khom người về hướng thiếu niên kia: – A Di Đà Phật! Chúc mừng thí chủ và Bồ Tát kết thành thiện duyên.
Thiếu niên kia dường như có vẻ kích động dị thường, vừa quay sang quỳ lạy Bồ Tát, lại vừa đáp lễ phương trượng kia, miệng còn thẳng lẩm bẩm: “Đa tạ Bồ Tát, đa tạ phương trượng…..!”
Hàn Nghệ ngồi ở phía sau, ngu ngơ nửa ngày, đột nhiên phì một tiếng, nhưng lập tức một tay che miệng lại, thầm nghĩ, chỉ có chút kỹ xảo vớ vẩn này, cũng không biết xấu hổ mà lấy ra? Tổ sư nhà nó! Nếu lão tử mà quy y xuất gia, thì không phải có thể đại sát tứ phương hay sao? Xem ra ở thời kì Đường triều ngành này của chúng ta vẫn thuộc loại nghề nghiệp chói sáng ấy chứ.
Nhưng hắn cũng không vội vã rời đi, lại thấy một tên hòa thượng cầm một gói thuốc nhỏ đi tới, đưa cho thiếu niên kia.
A? Chẳng lẽ kia bên trong khay không phải là thần dược sao?
Hàn Nghệ hơi nhíu mày.
Thiếu niên kia cung kính nhận lấy cái gói kia, liên tục nói lời cảm tạ, sau đó xuống khỏi bậc thang.
Tại sao không trả tiền? Chẳng lẽ trước đó đã thanh toán rồi, nhưng nếu chỉ có vậy, thì người phụ nữ vừa rồi kia chẳng phải là trả tiền rồi, mà còn chưa cầm thuốc, thế này cũng quá lừa đảo đi à nha.
Về điểm này, thật ra Hàn Nghệ xem cũng không hiểu được, hắn quay đầu đi, thấy tiểu Dã mở to hai mắt trong suốt, há hốc mồm ngốc núc ních nhìn bức tượng đồng kia, làm cho người ta thầm muốn xoa bóp hai má của cậu ta, Hàn Nghệ đưa tay qua đố, nhẹ nhàng giật giật tiểu Dã.
Tiểu Dã hơi ngẩn ra, xoay đầu lại, mờ mịt nhìn Hàn Nghệ.
Không phải đâu, chẳng lẽ tiểu Dã cũng trúng tà rồi hả? Phải khẩn trương dẫn cậu ta rời khỏi nơi này. Hàn Nghệ dùng ngón tay chỉ ra ngoài cửa, sau đó hai người đứng dậy lặng lẽ rời khỏi nơi này.