Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới

Chương 28: Truy sát.


Đọc truyện Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới – Chương 28: Truy sát. tại website TruyenChu.Vip

-“Mẹ nó chứ, sao mấy hôm nay chả thấy bóng dáng của đám trộm cướp nào thế nhỉ!?” Trần Nguyên vừa đi vừa nói. “Nắng thế này mà không có bóng mát nào để nghỉ chân cả, nhọ vãi chưởng.”
-“Ngu ngốc, trong cả tháng qua thằng nhóc nhà ngươi đã giết gần một vạn tên cướp rồi. Ít nhiều thì danh tiếng của ngươi cũng đã lan đi khắp nơi, cho nên bọn chúng chắc chắn sẽ hạn chế cướp bóc để tránh bị ngươi đồ sát. Có thế mà không nghĩ ra, ngươi đúng là não trâu mà.” Sói ca giễu cợt Trần Nguyên.
-“Có sát khí!” Trần Nguyên bất chợt cảm nhận được một nguồn sát khí tràn ngập trong không khí, bất chợt để tay bên thanh trường đao bên hông.
-“Rầm….rập…rập….hí….”
Một loạt những tiếng vó ngựa và ngựa hí truyền đến, phía dưới ngọn núi Trần Nguyên đang đứng xuất hiện hơn tám nghìn thổ phỉ, đứa nào cũng bịt mặt, tay cầm vũ khí và hình như là bọn chúng đã mai phục Trần Nguyên từ trước. Nhìn cách ăn mặc của chúng thì rất dễ nhận ra đây là cướp.
-“Đê ma ma, còn mới than không có thằng nào, sao bây giờ đông thế. Nhưng như lào mà bọn nó biết ta đi đường này mà chặn hay thế nhỉ, còn chặn trước chặn sau nữa chứ, tính thông đít ta à!?” Trần Nguyên ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn.
-“Ngu! Hỏi như ngươi thì con gà có trước hay quả trứng có trước?” Dĩ nhiên là Sói ca cực kì bất mãn với trí thông minh của Trần Nguyên, khinh bỉ hỏi vặn lại.
-“Cái này thì ngươi đi trộm một con gà rồi hỏi nó. Ta đếch phải nó sao mà biết.” Trần Nguyên điên tiết trả lời. “Rõ ràng là do anh đây chém giết nhiều quá chắc trong đó có người của tụi nó nên đụng chạm gì đến đám này rồi.” Trần Nguyên có chút hiểu ra.

-“Tới giờ mới hiểu, đúng là ngươi còn thua cả con bò mà.” Sói ca triệt để khinh bỉ Trần Nguyên, giọng nói tràn đầy vẻ bỡn cợt.
-“Ê, mấy tên dưới kia, bọn mi là ai thế!? Giới thiệu cái coi. Bịt mặt kín thế bố ai biết trai hay gái. Trai qua trái, gái qua phải, bê đê đứng giữa để dễ phân biệt cái coi.” Trần Nguyên vận Đấu Khí gào rống. “Tưởng đông thế mà thông được ta à!?”
-“Bớt nói nhảm đi ranh con! Hôm nay không phanh thây ngươi thì ta không phải là Cuồng Cẩu.” Tên cao to bặm trợn, đầu hói cầm đầu đám cướp quát lên, hai mắt đảo liên tục.
-“Ú…..ú…sợ vãi cả chưởng! Có ngon thì nhào zdô kiếm ăn.” Trần Nguyên éo éo nói ra, đấu khí màu xanh lá trên người phát ra, nhảy từ trên ngọn đồi xuống.
Việc Trần Nguyên là một Đấu Tông trong phút chốc đã gây ra sự kinh hãi cho đối phương, những người đứng hàng đầu thậm chí chưa kịp phản ứng, lúc chuẩn bị phản ứng lại thì Trần Nguyên đã một đao phân thây, Trần Nguyên như một mũi tên giết thẳng vào trong đám cướp tốc độ cực kì nhanh, dũng mãnh không thể cản phá.
-“Cái gì!? Là thằng nhãi đó là cao thủ Đấu Tông! Khốn kiếp, biết vậy ta đã sớm đem máy bắn đá tới bắn nát nó rồi…người đâu, đừng sợ, giết chết thằng nhóc này thưởng mười vạn kim tệ.” Cuồng Cẩu gào lên.
Người xưa có câu: Có tiền mua tiên cũng được. Bản thân đám cướp này vốn đã hung hãn, tuy rằng vừa nãy bị chuyện Trần Nguyên là Đấu Tông làm cho hoảng sợ. Nhưng ngay khi CUồng Cẩu vừa treo thưởng thì tên nào tên nấy cũng thú huyết sôi trào, điên cuồng lao lên chém giết Trần Nguyên. Tuy rằng thực lực của đám này không mạnh, nhưng số lượng nhiều, vẫn có thể gây ra tổn thương cho Trần Nguyên, bằng chứng là trên thân thể của hắn đã bị chém trúng vài nhát đao. Tuy đang bị bao vây tứ phía nhưng Trần Nguyên vẫn rất bình tĩnh, bằng vào đám nhãi nhép này mà muốn bao vây một Đấu Tông hai sao, chuyện không tưởng. Nhưng cứ thế này thì cũng không phải chuyện tốt, gầm lên một tiếng, Trần Nguyên sử dụng Chiến Quyền: Quyền Kinh Thiên Hạ, đấm ngàn nhát phá nát xương cốt, quyền kình sắc bén như đao lột da thịt xẻ thịt, một chiêu giết hơn cả ngàn tên cướp, tên nào cũng chết không toàn thây, máu thịt bầy nhầy, phá vòng vây xông ra ngoài. Nhưng không vì thế mà đám cướp chùn tay, chúng càng điên cuồng lao lên chém giết Trần Nguyên.
-“Giết thằng nhóc đó cho ta. Nhanh lên, tất cả mau tập trung giết thằng nhãi đó.” Cuồng Cẩu phun hết cả nước miếng ra, điên cuồng gào thét. Đám cướp cứ như cắn cỏ, thằng nào thằng nấy cũng điên cuồng lao lên, tốc độ rất nhanh.

-“Mẹ bọn mày, xem đao của ông. Đoạt Mệnh Đao Pháp-Cốt Nhục Phân Li.” Trần Nguyên vừa thoát ra liền gào lên, trường đao trên tay được đấu khí bao bọc phát ra vô số đao khí, mỗi đao đi qua đều làm đứt gân nát xương, cắt đứt da thịt của những tên lao lên, ác chiêu như khốc hình khiến toàn thân những kẻ xông lên không còn miếng thịt nào lành lặn.
-“Con bà nội mẹ mười tám đời tổ tông $%^&* nhà ngươi Chó Điên. Mày đợi đấy, nhất định ông sẽ páo chù.” Trần Nguyên liêm tục chửi, nước miếng bắn đầy trời, nhưng tay thì vẫn vung trường đao chém giết thẳng về hướng đông nam. Trên đường đi Trần Nguyên tiếp tục để lại vô số xác chết, cây trường đao Trần Nguyên cướp được từ lần trước đã gãy đôi, trên thân Trần Nguyên nhuộm đầy máu.
-“Đuổi theo… Tất cả đuổi theo cho ta… Cho dù có đuổi theo đến chân trời góc biển cũng không được tha cho hắn…” Cuồng Cẩu điên cuồng gào thét, tay chân quơ loạn xạ.
……………………………………………………………
Không phải là Trần Nguyên không thể diệt sạch đám cướp đó, mà là Sói ca đã cảnh báo hắn phía sau có hơn một vạn tên cướp đang đuổi tới, hắn chưa phải là Đấu Vương, mới chỉ là một Đấu Tông cấp thấp mà đã có thể chém giết hơn ba ngàn tên cướp mà chỉ bị có vài vết thương là quá bá rồi, cho dù có hình xăm rồng màu cam gấp bồn lần sức mạnh lên, nhưng vẫn không đủ để chém giết cùng lúc hơn vạn người. Nếu mà cứ dây dưa không dứt thì có thể Trần Nguyên sẽ bị đám đó chém giết chứ chẳng chơi.
-“Mợ nó chứ! Cái lũ khốn đó dám đánh hội đồng ông à! Đợi đấy, ông sẽ mò tới nhà chính của bọn mày tiến hành đồ sát.” Trần Nguyên vừa tắm vừa không ngừng chửi rủa.
-“ Trông mày khôn lắm cơ, thằng ngu ạ!!” Sói ca khinh bỉ Trần Nguyên. “Ngươi nghĩ bọn nó có ở đó không mà đòi đến đó đồ sát. Với lại cho dù có đi chăng nữa, ngươi tính ám sát trong thầm lặng à!?”

-“Cái %^&* ngươi Sói ca, dừng việc mắng ta đi. Cái lũ già trâu đó đúng là càng lớn càng nhiều tuổi, một đám to xác lại đi bắt nạt một thằng nhóc chưa được mười sáu tuổi. Méo biết nhục là gì.” Trần Nguyên mắng xối xả Sói ca.
-“Nhát thì nói thẳng là nhát đi. Đừng biện minh nữa.” Sói ca ngoáy lỗ mũi, giọng nói tràn ngập vẻ khinh thường.
-“Vèo vèo vèo….” Hơn trăm mũi tên như châu chấu, bay nhanh nhắm trực tiếp nhắm vào Trần Nguyên đang tắm dưới sông.
-“Cái đinh công mệnh bọn mày. Tao tắm mà cũng méo tha à!?” Trần Nguyên vọt thẳng lên bờ vừa chạy vừa chửi.
-“Chết tiệt, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát, toàn bộ đuổi theo cho ta… Đuổi theo… Phóng tín hiệu cho ta, thả bồ câu đưa thư thông báo cho tất cả anh em thổ phỉ ở đây, ai giết được Trần Nguyên ta sẽ trao cho kẻ đó mười vạn kim tệ.” Cuồng Cẩu thấy Trần Nguyên nhanh chóng thoát khỏi mưa tên liền điên cuồng hét lớn.
Bốn ngày sau…..
Trong bốn ngày này, Trần Nguyên đã bị vô số băng cướp lớn nhỏ truy đuổi, cả dân thường cũng điên cuồng săn giết hắn. Từ một thằng nhóc vị thành niên cho tới ông già tám mươi, từ hạ độc đến ám sát, kiểu nào cũng có. Trên người Trần Nguyên có vô số vết thương lớn nhỏ, nhất là trên ngực và tay hắn, gần như là các vết sẹo đã phủ kín hết các thớ thịt. Có thể nói bốn ngày của Trần Nguyên giống như là một trận chiến trên sa trường, nói cặn kẽ hơn là thập diện mai phục, chính cuộc chiến này ít nhiều đã ảnh hưởng đến tâm tính Trần Nguyên.
Trần Nguyên cứ đâm đầu chạy tùm lum hướng theo chỉ dẫn của Sói ca, cái tên này hình như chơi khăm hắn hay sao, chứ cứ mỗi lần Trần Nguyên chạy theo lời Sói ca thì lại có một đám cướp lao ra săn giết hắn. Có thể nói trên con đường mà Trần Nguyên đi chất đầy xác chết của vô số kẻ cướp.
Mục tiêu mà Trần Nguyên muốn đến đó là đồi Tử Vong, chủ yếu là hắn muốn trốn vào đó để lánh nạn, mặc dù không biết bên trong đó có gì, nhưng cứ giữ mạng trước đã, rồi từ từ tìm cách bò đến thành Lạng Sơn rồi cùng lão tổ tông xông vào đây chém giết. Đồi Tử Vong dài hơn năm trăm vạn dặm, ngăn cách Âu Long đại lục và Đấu Thú đại lục của loài người với Thú nhân, khiến cho tộc Thú nhân bị ngăn cách với thế giới loài người, đồng thời cũng ngăn cách giao thông của phía tây đại lục.

-“Cộp cộp cộp…..hắn kia rồi….” Tiếng ngựa, tiếng ồn ào của đám cướp nhốn nháo từ phía xa truyền tới. Gần hai vạn người, bọn chúng đã đuổi đến chỗ Trần Nguyên, lúc này đã là chập choạng tối, hàng vạn người xuất hiện sau lưng hắn. Trần Nguyên đã bị bao vây, mục tiêu rất rõ ràng, giết chết Trần Nguyên, giết chết kẻ đã chém giết không biết bao nhiêu người trong bang hội. Theo số liệu của Sói ca thì Trần Nguyên trong mấy ngày qua đã giết gần hai vạn người, một con số vô cùng kinh khủng, gần một phần tư số trộm cướp tại vùng đất hỗn loạn rồi.
-“Nhóc con, ta phải công nhận ngươi rất mạnh! Ngươi trẻ tuổi như thế mà đã là một Đấu Tông, có thể nói là thiên tài ngàn năm có một, chỉ trong mấy ngày qua ngươi đã giết gần hai vạn người của ta. Chà! Việc giết một thiên tài như ngươi quả thật làm cho ta cảm thấy không uổng phí công lao mấy ngày qua truy bắt ngươi.” Cuồng Cẩu cười man dại, giọng nói tràn ngập niềm vui khi sắp giết được Trần Nguyên.
-“Giết!” Cuồng Cẩu vung tay dứt khoát, mấy ngàn người liền xông tới, đằng đằng sát khí tấn công về phía Trần Nguyên.
-“Mẹ nó chứ. Hãy đợi đấy.” Trần Nguyên tích tụ đủ đấu khí chém ra một đao, đao cang phá gió, khí thế kinh người, lực sát thương cực mạnh chém chết gần trăm tên lao lên rồi hắn mới lắc cái mông đi chạy tọt vào trong đồi Tử Vong.
-“Dừng lại…Khốn kiếp thật! Hắn dám chạy vào đồi Tử Vong, đúng là thằng không có não.” Cuồng Cẩu kinh ngạc, phun ra một câu.
-“Mẹ mày con chó điên, ông nghe hết đấy nhé.” Bên trong đồi Tử Vong phát ra giọng nói của Trần Nguyên.
-“Đi thôi…..thằng thiểu não đó đã là một người chết rồi.” Cuồng Cẩu sững sờ một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói, thái độ có chút buồn bực, cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì, nói xong liền cưỡi ngựa quay người bỏ đi. Đám lâu la cũng theo hắn bỏ đi.
…………………………………………………………
Còn về phần Trần Nguyên, lúc này hắn đang ở nơi cao nhất của đồi Tử Vong, đây là một vùng bình nguyên rộng lớn, mênh mông bát ngát hiện ra trước mặt hắn, trên đó núi non ngang dọc, non xanh nước biếc, chim chóc đua nhau hót, có cây trái trĩu quả, có hoa thơm cỏ lạ đua nhau nở rộ toát ra mùi hương thơm nức mũi…cảnh tượng không có gì là giống như trong sách nói về đồi Tử Vong là rừng thiêng nước độc, đất đai khô cằn, ngược lại nơi đây giống như thiên đường thì đúng hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.