Bạn đang đọc Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã: Chương 24: Một Ngày Ra Thành Phố (2)
Thứ bảy, một ngày đẹp trời…
Trường Giang mở mắt ra thì trời đã sáng bảnh. Hắn vốn không có thói quen đặt chuông báo thức vào cuối tuần. Tối qua lại ngủ hơi muộn vì ngồi đọc mấy cuốn sách mới mượn từ thư viện, nên lúc rời giường thì kim đồng hồ đã chỉ sang 8 giờ.
Hắn ở tầng ba, nhìn ra ngoài cửa sổ vừa khéo thấy mặt trời đang rải những sợi nắng vàng óng, len lỏi qua từng áng mây, hắt nhẹ lên bàn học của mình. Bầu trời cao và trong xanh. Có vẻ như mùa thu, luôn là quãng thời gian không tệ cho dù có ở phương Bắc hay phương Nam đi nữa, nhỉ!
Mấy ngày gần đây, Trường Giang ít có cơ hội gặp An Hạ. Mới bắt đầu học kỳ một, nhưng khối lượng bài vở trên lớp đã khá nhiều. Cộng thêm việc đàn anh khối 11, 12 sau khi nghe danh hắn, đã tìm tới tận lớp 10 Chuyên Lý để mời hắn vào Câu lạc bộ Vật Lý của trường. Lẽ ra, Trường Giang đã không gia nhập. Dù gì nếu chỉ đến đó để cùng làm bài tập, hay trao đổi một số kiến thức mới, thậm chí tán dóc, thì hắn ở nhà đọc sách còn hơn.
Thế nhưng, Câu lạc bộ Vật Lý này lại không chỉ có những trò nhàm chán như vậy. Vài anh lớp 11 đã mượn một phòng học trống và biến nó thành một phòng thí nghiệm loại nhỏ, làm nơi tụ tập của những con người có chung sở thích về máy móc. Lần đầu được cầm trên tay những dụng cụ cơ khí như máy hàn, máy mài, khoan điện… khiến Trường Giang bị thu hút không ít. Và đó cũng chính là thứ đã lấy mất phần lớn thời gian rảnh còn lại trong ngày của hắn. Đến nỗi, có nhiều hôm, hắn cũng không đến nhà ăn đúng giờ hẹn với cô bạn nhỏ của mình được.
Thời gian này năm ngoái, hắn đã cùng An Hạ đi chơi một lần thì phải. Từ đó đến nay, hình như chưa thêm được lần nào. – Trường Giang vừa chậm rãi cài khuy cổ tay, vừa ngẫm nghĩ. Có khi tranh thủ sáng nay qua rủ con nhỏ vào thành phố một lần xem sao. Sẵn tiện mua điện thoại và sim mới luôn. Lúc trước nói là nói thế thôi, chứ hắn thề con nhóc kia đã quên béng mất lời xu nịnh sẽ tặng điện thoại mới cho hắn rồi.
Mấy ngày không gặp nhau, điện thoại cũng không có mà gọi, hình như cũng thấy… nhơ nhớ một chút. Mà, chả biết mấy thằng con trai luôn cười ngớ ngẩn ở lớp kia có đối tốt với con nhóc không. Sau câu đe dọa trắng trợn trong lần đầu gặp nhau ấy, Trường Giang không tin, vẫn có thằng nhãi nào dám bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của hắn.
Quả thật, chẳng ai dám bỏ ngoài tai lời của hắn cả. Thậm chí còn “ghi lòng tạc dạ” đến mức, chốc chốc lại đem ra để “nhắc” lại với nhau.
***
Trường Giang tay đút túi quần, nhàn hạ tiến về phía đám con trai đang lố nhố giữa sảnh, cất giọng không mặn không nhạt. Hắn không mang theo kính, sơ mi trắng mọi khi đã được che bớt đi phần nào bởi áo khoác mỏng màu đen, trông có vẻ phong trần hơn hẳn.
“Hình như mọi người đang định đi đâu?”
“À… À… Đúng… Đúng!” Trong bọn, Xuân Sơn luôn là người nhanh miệng nhất, liền đáp lời. “Bọn tớ đang định vào thành phố giải ngố, cậu đi cùng chứ?!”
“Bọn tớ?!”
Trường Giang hơi nhíu mày, khẽ nhắc lại. Ánh mắt của hắn xuyên qua “hàng rào” con trai, dán lên đứa con gái duy nhất đang đứng lọt thỏm trong đó. An Hạ biết điều lủi thủi bước lên. Cô nhóc hôm nay mặc một chiếc váy kẻ caro màu đỏ dài tới gối, bên trên là áo khoác len mỏng màu vàng nhạt. Mái tóc mới gội buổi sáng vẫn còn hơi ẩm nên không được thắt thành bím như mọi khi mà để để xõa xuống cổ, chỉ kẹp lên qua loa bằng một chiếc kẹp nhỏ hình quả dâu tây. Thoạt nhìn rất bắt mắt.
“Đúng, cả tôi cũng đi nữa!” An Hạ chắp hai tay ra sau, đầu hơi cúi xuống. Đứng trước mặt Trường Giang quả như một đứa con gái nghịch ngợm đang lo sợ bị người cha nghiêm khắc của mình đánh đòn.
“Trong tình trạng này?!” Trường Giang nhìn cô nhỏ từ đầu đến chân, rồi từ chân lên đầu. Ánh mắt mỗi lúc một tối dần.
“Sao chứ?!” Cô gái đáng thương rụt rè hỏi lại.
“Trời lạnh rồi!” Trường Giang không nói hai lời, đã chộp lấy tay cô nhằm hướng khu A bước đi. “Như này sẽ bị cảm!”
Ông lại đang giở cái trò quái quỷ gì ra vậy?! An Hạ hét toáng lên trong lòng. Lạnh, lạnh cái búa á! Mặt trời thì treo tít trên cao, nhăn nhở nhìn xuống đất từ sáng sớm kìa. Nhiệt độ có thấp lắm cũng chỉ đạt ngưỡng 25 độ C là cùng. Không có gió mùa đông bắc, lại càng không có mưa! Lạnh cái nỗi gì hả trời?!
Năm trước lúc trời còn lạnh hơn, cô cũng mặc cái váy này ngồi đón gió ở ban công suốt cả buổi tối với hắn, sao lúc đó không hảo tâm mà lo cô bị cảm đi?!
Nghĩ đến đây, An Hạ liền giằng tay ra khỏi tay Trường Giang với một vẻ ấm ức vô tận. Gã này, mới mấy hôm không gặp, không phải tính tình càng ngày càng xấu đi đấy chứ!
“Ông làm sao vậy?! Kéo tôi đi đâu?! Lạnh cái gì?!”
Trước bộ dạng bất phục của cô bạn nhỏ, Trường Giang cũng xoay người lại, khoanh tay trước ngực, đều đều nhả ra vài từ.
“Tóc còn ướt không được ra gió!”
An Hạ: “…”
Ra là còn cái lý này…!
Thế nhưng, “cái lý” của bạn Giang lần này lại không có cơ hội được thực thi. Khi cả đám người còn đang lùm xùm ở sảnh nhà B, thì anh Bút Chì tình cờ đi ngang qua. Trông thấy An Hạ đứng đó liền gọi với vào.
“Mấy đứa chưa đi hả?! Hôm nay nhiều bạn xin vào thành phố từ sớm, không chừng hết xe thì phải chờ đến mai đấy!”
Và thế là chỉ cần một câu nói bâng quơ nọ, chưa đầy mười phút sau, gần chục đứa nhóc đã yên vị trên chuyến xe bus cuối cùng trong ngày hôm nay của Long Việt, để tiến vào thành phố.
Trước khi lên xe, An Hạ còn nghe thấy tiếng Xuân Sơn thì thầm.
“Cậu đúng là… có ông bố khó tính thật!”
An Hạ: “…”
***
Thành phố Vạn Xuân xét về độ sầm uất, thì không thể nào bằng Đông Quan được. An Hạ rút ra điều này trên suốt dọc đường đi của mình. Hồi mới nhập trường, cô chỉ từ sân bay đi taxi theo đường vành đai để tới Long Việt thôi. Nên giờ được tận mắt nhìn thấy những trục chính dẫn vào trung tâm, cũng không khỏi có chút lạ lẫm.
Tuy không nhộn nhịp bằng, nhưng Vạn Xuân là thủ đô hành chính, nên về khía cạnh thoáng đãng và trật tự, thì lại bỏ xa quê nhà của cô. Không nhiều tòa nhà cao chọc trời, không nhiều khu mua sắm đông đúc. Bù lại, là những con đường trải nhựa rộng hút tầm mắt, những hàng cây cổ thụ đều tăm tắp xếp thành hàng dọc hai lối đi, những tòa biệt thự xa hoa nghiêng mình ngạo nghễ… Tất cả như vẽ nên bức tranh về một thành phố êm ả, cổ kính nhưng cũng không kém phần hoa lệ.
Trên xe bus, An Hạ liên tục nhấp nhổm nhìn qua cửa sổ, thi thoảng lại kín đáo kéo kéo tay áo của cậu bạn ngồi cạnh mà chỉ trỏ, xoa xuýt. Đáp lại cô, Trường Giang trước sau vẫn chỉ chống tay lên cằm, lười biếng ậm ừ. Đôi chân dài của hắn cố tình gác lên nhau một cách bừa bãi, làm chỗ ngồi của cô vốn đã khiêm tốn, lại càng trở nên nhỏ bé hơn.
“Ông ngồi xê ra chút được không?! Chật quá!” An Hạ cuối cùng cũng nhận ra hoàn cảnh “thiệt thòi” của mình, quay sang bên cạnh nói khẽ.
“Tôi thấy bà nên khép chân vào nữa thì hơn!” Trường Giang mấp máy môi. Ánh mắt thản nhiên nhìn xuống hai đầu gối đang lấp ló sau mép váy của cô nhóc.
“Hừ!” An Hạ thoáng ngượng, vội vã ngồi thẳng dậy, vắt chân thành hình chữ ngũ. Sau đó không quên tặng cho người bên cạnh một cái lườm dài ngoằng. Thường ngày đi cùng Trường Giang, cô đều hết sức vui vẻ thoải mái, mà sao hôm nay, cứ thấy mình “giấu đầu hở đuôi”, thế nào ấy… Cái váy này mọi khi vẫn mặc bình thường, mà qua ánh mắt của hắn, cứ như nó phải ngắn đi tới ba tấc vậy!
An Hạ lúng túng tiếp tục ngó mặt ra ngoài cửa sổ. Không hề biết rằng, mình nên cảm thấy may mắn vì chỗ ngồi bên cạnh, đã không có ai khác dám giành với gã bạn quái vật kia đi. Bằng không, rất có thể hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cô nhóc được mặc váy đi xe bus mất!
Nhìn điệu bộ có phần khổ sở của cô, Trường Giang nhếch môi cười một chút. Nhưng nụ cười trên mặt hắn lúc này, lại có gì đó là lạ, không giống với vẻ lạnh nhạt mọi khi. Hắn một tay vẫn chống cằm, tay kia hơi vươn sang, tìm vài lọn tóc đen nhánh giờ đã gần chạm đến vai của An Hạ mà vân vê nhè nhẹ. Mới không gặp nhau có mấy ngày, mà sao hắn đã cảm thấy con nhóc này khác đi vài phần vậy?! Người tròn hơn (?) Tóc cũng dài ra. Là mới đây, hay đã lâu rồi? Là cô đã có chút biến đổi, hay chỉ vì trước giờ, hắn chưa lần nào nhìn kỹ thôi…?!
“Gì nữa đấy?!” An Hạ giật mình vì cảm giác nhồn nhột nơi cổ, khẽ rít lên.
Trường Giang thu ngay ánh mắt xa xôi của mình lại, vò nhẹ đầu cô.
“Tóc còn ướt nguyên! Lần sau phải sấy khô rồi mới được ra ngoài, nhớ chưa?!”
An Hạ: “…”
Thiệt tình, sao tay bạn Giang nhạy cảm quá vậy? Làm ơn phân biệt cho đúng giữa “ẩm” và “ướt” nha. Mà ngồi trước cửa sổ nãy giờ, tóc cô cũng đã kịp rối tung lên, khô đét rồi ấy chứ, còn ở đó mà ẩm với ướt. An Hạ hơi giật giật khóe miệng bất mãn, nhưng rồi cũng chẳng thèm đôi co gì thêm nữa. Cứ để mặc người bên cạnh hết xới, đến vuốt, rồi lại xoắn những lọn tóc lỡ cỡ của mình trong từng ngón tay một lúc thật lâu…
Hồi nhỏ, chính Trường Giang là người đã dạy cô tết tóc, cũng là người đã tết hai bím tóc đầu tiên cho cô ở lớp mẫu giáo năm đó. Cũng có một thời, sáng nào ngủ dậy, cô bé cũng mè nheo đòi người vừa đánh thức mình kia, chứ không phải mẹ, chải tóc cho. Lớn lên, An Hạ đã có thể tự buộc tóc một mình. Nhưng rồi vẫn theo thói quen cũ, tiếp tục giữ đúng kiểu mà cô đã được cậu bạn thân thiết làm cho thời ấu thơ. Do đó, bây giờ, nếu hắn có nhìn tóc cô rồi bỗng dưng trỗi dậy ham muốn gì đó “biến thái” với nó, thì An Hạ cũng sẽ vì đôi chút “kỷ niệm xưa” mà im lặng nhượng bộ.
Chuyến xe bus cuối cùng vào Vạn Xuân dù đông nhưng rất trật tự. Bên mấy hàng ghế dưới, nhóm bạn lớp 10 Chọn đang chụm đầu lại cùng chơi game. Chỉ có Hoàng Hải thi thoảng lại dõi mắt lên trên, rồi lập tức liếc luôn sang ngang, như không muốn bị cảnh tượng đã diễn ra hồi lâu kia tiếp tục đập vào mắt mình thêm nữa. Xung quanh, những người bạn cùng trường khác cũng đang chăm chú làm việc riêng của mình. Hay nói đúng hơn, là cố tỏ ra chăm chú…
***
Hơn một tiếng di chuyển, cuối cùng xe bus cũng đáp xuống trung tâm Vạn Xuân. Quanh chiếc bùng binh khổng lồ nằm giữa ngã năm rộng lớn, là những nẻo đường hướng đến mọi địa chỉ gần như nổi tiếng nhất ở đây. Một khu vui chơi, mua sắm lớn. Một khu phố đi bộ đầy cổ kính và trầm mặc. Một bờ hồ với những vỉa hè uốn quanh được phủ kín bằng những tán lá dừa xao xác rì rào…
Sau khi căn dặn đám nhóc không được đi đâu quá xa, và phải quay lại xe trước 4 giờ chiều để trở về trường, thì bác tài xế và thầy quản lý cũng cho phép lũ nhỏ đổ quân xuống.
Lần đầu được nhận lệnh “ân xá”, “ra trại”, không khỏi khiến những đứa nhóc “lần đầu lên thành phố” kia hưng phấn bừng bừng. Đám trai lớp 10 Chọn lập tức rủ nhau tiến vào khu vui chơi VinPearl. Bốn cậu trai nọ đều đến từ những thành phố nhỏ hay các vùng quê ngoại thành, nên việc được trực tiếp thử nghiệm những trò chơi hiện đại ở đây, là một cơ hội không dễ gì có.
“Bạn đi cùng bọn tôi chứ?!” Hoàng Hải chưa vội bước đi theo nhóm bạn lớp mình, mà quay sang hỏi An Hạ. Hôm nay cô bạn ít khi hưởng ứng mấy trò chơi bời này lại chủ động xin ra thành phố, không biết định làm gì.
“An Hạ đi cùng tôi!” Trường Giang mới xuống xe đã trầm ổn lên tiếng. Hắn thản nhiên vòng tay qua vai An Hạ, rồi cũng chẳng đợi cô phản ứng, kéo luôn về phía tuyến phố đi bộ. Trời lúc này đã gần sang trưa, nhưng nắng vẫn không gay gắt hơn mà chỉ buông vàng nhàn nhạt. Thời tiết cũng rất mát mẻ dễ chịu. So với việc chui xuống lòng đất cùng mấy gã trai ồn ào kia, thì đi bộ thong thả hít thở khí trời dường như hấp dẫn hơn nhiều.
Hoàng Hải, từ lúc còn ngồi trên xe bus tâm trạng đã không được tốt lắm. Giờ lại bị người kia nẫng tay trên một cách trắng trợn như vậy, thật không cam lòng. Cậu khẽ hít một hơi thật sâu, rồi tay vẫn nắm chặt quai ba lô trên vai, dợm bước theo hai người phía trước.
“Vậy thì cùng đi!” Hoàng Hải nở một nụ cười vô tội. “Tôi cũng đang muốn mua sắm mấy thứ!”
Có điều, lần đầu tiên chủ động làm “kì đà” này của cậu, đã lập tức bị tiêu diệt ngay từ trong trứng nước. Lạ một chỗ, người ra tay không phải là Trường Giang, mà là… anh chàng đeo mắt kiếng cùng lớp.
“Hải! Sao bảo qua bên kia chơi bóng rổ cùng bọn tao cơ mà?!” Tuấn Hùng không biết đã tới gần từ lúc nào, đang đứng ngay sau lưng Hoàng Hải, bá lấy vai cậu.
Trường Giang đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng lôi An Hạ đi xa, bỏ lại phía sau hai từ gọn lỏn.
“Lát gặp!”
Nhìn cô nhóc phía trước đang xiêu xiêu vẹo vẹo bước dưới cánh tay của gã trai bên cạnh, vẻ không hài lòng trên mặt Hoàng Hải mỗi lúc một đậm hơn. Cậu “Hừ!” một tiếng rất nhỏ trong cổ họng, mãi sau mới quay người về hướng ngược lại. Trước bộ mặt không lấy gì làm vui vẻ nọ, Tuấn Hùng chỉ cười mỉm, tay hất cao gọng kính.
“Thời gian, vẫn còn rất nhiều… Trên đời này, chẳng gì có thể vội vàng mà chiếm được trọn vẹn đâu…”
Giọng cười của Tuấn Hùng chỉ nhẹ qua như gió thoảng, mà với Hoàng Hải, lại như súng nổ bên tai. Cậu giật mình thực sự, vội nhìn sang. Bắt gặp ánh mắt phức tạp của cậu, Tuấn Hùng liền vỗ nhẹ lên vai chàng lớp trưởng lớp mình vài cái.
“Đi thôi…!”
Tuấn Hùng cất giọng nhẹ bẫng. Ánh mắt lấp lánh dưới cặp kính trắng như hòa tan vào trong từng tia nắng óng ả. Bốn người bạn cứ thế bình thản chia nhau đi về hai hướng, để lại sau lưng một lời “tuyên chiến” ngầm.
Bầu trời mùa thu tháng 9 hôm đó, vẫn rất đẹp…