Bạn đang đọc Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã: Chương 23: Một Ngày Ra Thành Phố (1)
Ngoảnh qua ngoảnh lại, đám nhóc lớp 10 đã bước chân vào học kỳ mới được một tháng.
Long Việt, do đặc thù về vị trí địa lý, đồng thời cũng là trường Chuyên trực hệ của Đại học Khoa Học và Công Nghệ, nên biểu đồ học tập ở đây có nhiều khác biệt so với các trường cấp ba bình thường. Nếu không muốn nói là gần giống như một trường Đại học, hơn là một trường Phổ thông. Bao gồm: bắt đầu vào học từ tháng 8, chỉ lấy điểm ở hai đợt thi giữa kỳ và cuối kỳ, chế độ nghỉ Tết và nghỉ hè cũng kéo dài hơn, cốt để học sinh có thời gian về thăm nhà.
Lúc này, An Hạ đang nằm vắt chân chữ ngũ trong phòng ký túc xá, vừa rung đùi vừa nghe điện thoại.
“Vâng… Vâng… Con nhớ tất cả rồi màaaa…!” Cô nhỏ kéo dài giọng, ra chiều ấm ức. “Lâu lâu con mới gọi điện hỏi thăm, mà mẹ chẳng quan tâm gì hết, chỉ toàn nói mấy câu con nghe đã thuộc lòng rồi thôi!”
“Tại mẹ không gọi được cho thằng Giang nên mới phải nhắc nhở con đấy chứ!” Cô Hương đang ở cửa hàng, vừa cười với con gái, tay cũng tranh thủ chỉnh trang lại mấy món đồ trên kệ.
Như rồi nhớ ra chuyện gì, cô Hương vội hỏi:
“Mà thằng Giang nó mất điện thoại sao mãi vẫn chưa mua cái mới à? Sao cô Hường bảo mẹ nó tự mua được rồi mà?! Không có vấn đề gì đấy chứ?!”
“À… Cái đó…” An Hạ vừa nghe mẹ hỏi đã chột dạ, vội bỏ ngay cái chân đang rung rung trên cao xuống, đánh trống lảng. “Đang chờ người ta làm sim hay gì đó mẹ. Ở đây bọn con học cũng bận, phải đợi khi nào rảnh rảnh mới ra ngoài lấy được.”
“Vậy hả?!” Cô Hương lập tức trúng kế, liền quay ra động viên con. “Đúng rồi. Học vẫn là quan trọng nhất. Hai đứa cố gắng lên, đến Tết về mẹ sẽ có quà!”
An Hạ vâng vâng dạ dạ một hồi mới cụp máy. Vừa xong, cô lập tức nhảy xuống giường, vồ lấy cái va li đựng đồ để sau bàn học của mình, vội vã mở ra.
Về cái vụ điện thoại ấy mà. Hồi Trường Giang mới đánh mất, cô nhóc có buột miệng nói sẽ dùng tiền tiết kiệm của mình mua tặng hắn một cái làm quà sinh nhật. Thế mà đã hơn tháng trôi qua, ống heo để dành của An Hạ vẫn nằm yên ở chỗ cũ, thậm chí còn không được nhớ tới một lần nào. Xin thề, không phải là mình cố tình quên chuyện đó, mà đúng là bị nhiều chuyện khác làm cho không có tâm trí nào mà… nhớ tới thôi. – An Hạ vừa nghĩ, vừa hì hục moi con lợn sứ hoa đỏ ra khỏi đáy va li, nhìn nó đầy đắm đuối.
Lắc lắc con vật đã rất lâu không được ăn trên tay, cô nhỏ gật gù cắp vào nách, rồi nhón chân chạy ra chốt cửa chính, sau đó tiếp tục lén lút, đóng cửa sổ. Cầm chắc cây nhíp inox nhọn hoắt sáng loáng, An Hạ bắt đầu sự nghiệp… “rút tiền tiết kiệm” đầy gian nan của mình, theo đúng nghĩa đen.
***
Một buổi sáng thứ bảy đẹp trời của mùa thu tháng 9.
Trong căn phòng ký túc nhỏ bé tại khu A trường PTTH Long Việt, có một cô gái nhỏ đang mắm môi mắm lợi, ra sức… đục khoét cái hũ tiết kiệm tội nghiệp. Dưới chỗ ngồi của cô, là hàng loạt những tờ tiền giấy quăn queo rơi vãi lung tung. Cứ như chúng vừa được lấy ra không phải từ hũ tiết kiệm, mà từ mớ giấy lộn nào đó trong thùng rác vậy.
“Có… ra không thì bảo nào!”
An Hạ nghiến răng kêu lên. Một tay nâng con heo đất lên cao ngang tầm mắt, một tay điều khiển cái nhíp, hết sức kiên nhẫn thò qua khe hở trên cái lưng lốm đốm hoa đỏ của món đồ sứ cứng đầu. Mướt mồ hôi từ sáng mà cô nhóc vẫn chưa moi hết được mấy đồng bạc nằm tít sâu trong đó. Thiệt tình, gã bạn thối kia bắt cô hứa dùng tiền tiết kiệm để mua đồ cho hắn, không phải vì tên đó đã biết chắc, cô sẽ phải khổ sở trong việc… lấy tiền ra như thế này chứ?!
(Trường Giang: Đừng có nghĩ xấu cho tôi! Con heo bằng sứ, bà chỉ cần đập một phát là nó tự nôn tiền ra liền, ai bảo cứ thích tự ngược làm gì?!
An Hạ: Đồ tàn ác! Tôi không đời nào giết hại một thứ dễ thương như vậy!
Trường Giang: Bà moi gan kéo ruột của nó ra từ nãy đến giờ, so với việc hóa kiếp cho nó trong một giây, cái nào tàn ác hơn?
An Hạ: “…”)
“Đồ đáng ghét! Chẳng phải con heo này là ông mua tặng tôi hồi lớp 5 hay sao?! Ai bảo nó lại… dễ thương quá như thế, làm người ta không thể xuống tay hay sao?! Ai bảo nó làm bằng sứ, vỡ rồi thì chẳng thể dán lại, chỉ có vứt đi luôn hay sao?!”
An Hạ vừa tập trung chuyên môn, vừa làu bàu. Sau mỗi từ “làm sao”, là một lần cô lại dùng nhíp kéo một tờ tiền ra cái “Roạt!”. Đến khi con heo sứ trở nên nhẹ tênh, cũng là lúc trên giường đã ụ lên một đống giấy bạc nhàu nhĩ.
Cô nhỏ giờ mới quẹt mồ hôi trán mà thở phào một cái. Không chần chừ thêm, lập tức xông vào… đếm tiền.
Năm mươi… Một trăm… Năm trăm… Quái! Sao mình để dành cả mấy năm rồi mà vẫn chưa được một triệu thế này?! – An Hạ vừa đưa tay vuốt phẳng tờ giấy bạc xanh xanh cuối cùng, vừa nhăn mày thầm nghĩ. Nếu cô nhớ không nhầm, thì trước đây Trường Giang dùng điện thoại BlackBerry, giá trị cũng phải gấp năm bảy lần so với mớ “tài sản” cô đang có hiện giờ. Cái gã này… Hắn đúng là quá đề cao khả năng bỏ ống của cô đi!
An Hạ thở dài thườn thượt nhìn con heo có cái lưng hoa đào trước mắt. Cầm nó trên tay, bỗng nhiên cô nhóc cảm thấy, hình như trong bụng nó vẫn còn “thứ gì đó” nữa, chưa được lấy ra thì phải. Buồn ngủ gặp chiếu manh, An Hạ lập tức ôm con heo lắc lên sòng sọc, rồi vội vã chộp ngay lấy cây nhíp ở trên bàn. Cái gì xanh xanh kia? Qua khe hở không tài nào nhìn rõ được. Cầu trời… biết đâu còn sót tờ nào cỡ như… năm trăm nghìn thì sao?! Nghĩ vậy, An Hạ hí hửng, gấp gáp tìm cách moi nốt đồng tiền cuối cùng kia ra.
Hì hục một hồi, cuối cùng cô nhóc cũng rút ra được một… mảnh giấy. Đúng! Một mảnh giấy lộn nhàu nát, chứ không phải giấy bạc, càng không phải polyme. Trên đó được ghi một hàng chữ to tướng bằng bút mực xanh, trông quen quen, hẳn là của cô:
Năm trăm nghìn đồng.
An Hạ: “…”
Lật mặt bên, lại thấy một hàng chữ nữa, nhỏ hơn.
Đói. Lâu không được ăn. Mới bị thịt. Làm ơn để tôi yên.
Ký tên: Lợn hoa đào.
Thiệt tình, tiếc là trên tường không cái gương nào nên An Hạ tuyệt đối không thể thấy được khuôn mặt của mình lúc đó. Biếm họa chẳng khác gì tranh trừu tượng theo trường phái siêu tưởng của Picasso cả. Cô nhóc lầm lầm lũi lũi đút mảnh giấy và ít tiền lẻ còn sót lại trong ví vào bụng em heo rồi cất lại chỗ cũ. Trong bụng thầm nguyền rủa mình tơi tả.
Cái gì mà “biết đâu là tờ năm trăm nghìn” chứ?! Mặt An Hạ trở nên “nhọ” hơn bao giờ hết. Chuyện này mà đồn ra giang hồ khéo chừng sẽ trở thành trò cười đến lưu danh thiên cổ, vạn kiếp bất phai cho xemmmm…!
***
Sau trận nội chiến với chú heo sứ, An Hạ rốt cuộc cũng thu được chín trăm tám mươi bảy nghìn năm trăm đồng, hiện đã được vuốt ve phẳng phiu và bó lại để cẩn thận trong túi xách. Cầm mớ tiết kiệm suốt năm năm của mình trên tay, cô hết nhìn sang phải, rồi lại ngó sang trái, cuối cùng ngửa cổ lên trời ai oán kêu.
“Từng này tiền biết mua cái gì bây giờ…”
iPhone? Đừng có mơ! BlackBerry? Đùa à?! Samsung? Vẫn còn xa lắm… Chẳng nhẽ… lại mua cho hắn cục gạch, sau này nếu có không may mắn mà làm mất thêm một lần nữa, cũng chẳng phải tức giận hay tiếc rẻ đi?!
Chỉ sợ nếu biết cô tặng cho hắn cục gạch, hắn sẽ cầm nó mà chọi cô đầu tiên mất!
An Hạ ôm một bụng phiền muộn nhìn đồng hồ. Chưa tới 9 giờ, có khi nào nên ra chỗ anh Bút Chì đăng ký một suất vào thành phố không nhỉ?! Biết đâu đang có cửa hàng điện thoại nào giảm giá nhân dịp năm học mới thì sao?! Trời hôm nay cũng khá đẹp, nắng vàng nhẹ, gió mát hiu hiu, cũng thích hợp để đi chơi bời ngó nghiêng mua sắm lắm!
Nghĩ là làm, An Hạ liền mở tủ, tùy tiện lấy ra một bộ đồ mặc vào, rồi đeo túi xách lên vai. Hàng tuần, cứ đến sáng thứ bảy là sân trường lại trở nên nhộn nhịp. Với những dòng người từ khắp các khu ký túc, tấp nập tiến về bãi đậu xe của trường, cùng tập trung lên xe bus để vào thành phố. Nhìn cảnh người người chen chúc, thật không ngờ có ngày, cô cũng nhập vào làm một trong số đoàn quân đông đảo kia. – An Hạ vừa lắc lắc đầu cười, vừa cầm tờ giấy phép đã được đóng dấu đỏ chót ra khỏi phòng quản lý.
Đi qua khu B ký túc xá nam sinh khối 10, An Hạ theo thói quen rẽ vào, định rủ Trường Giang đi cùng. Nhưng, hình như lần này… đi mua đồ (cùi) cho hắn… lại rủ hắn đi cùng… có vẻ không được hợp lý cho lắm thì phải. Chân An Hạ đã bước đến cửa phòng quản lý, theo sự nghĩ ngợi trong lòng mà lại vòng ra, thành một đường cua số tám hoàn hảo. Có điều, nếu đi một mình, thì lại ngại ngại sao đó, còn sợ bị lạc đường nữa, cũng sợ bị bắt nạt nữa.
Cứ thế, cô nhóc cứ đi đi lại lại trước sảnh chính khu B đến chóng cả mặt. Tới khi có một tốp nam sinh tầm bốn, năm người đang cười hỉ hả, từ cầu thang đi xuống.
“Công chúa ngủ trong rừng hôm nay lại dậy sớm vậy à!” Giọng một cậu trai vui vẻ cất lên bên tai cô. “Tìm ai?”
An Hạ quay mặt lại, là anh chàng tóc xoăn Xuân Sơn. Theo sau là mấy cậu bạn cùng lớp cô, có cả Hoàng Hải.
“Chào mọi người! Tớ… tình cờ đi ngang qua thôi!” Từ hồi vào học, cô đã được mấy gã quỷ sứ trong lớp đặt đủ mọi biệt danh từ mỹ miều cho tới quái gở, nghe mãi cũng quen rồi. Nhìn đống ba lô các chàng trai đeo trên vai, cô nhỏ liền hỏi. “Mấy cậu đang định đi đâu à?!”
“À, được hôm đẹp trời, bọn này định vào thành phố chơi một buổi!” Cậu bạn đeo kính Tuấn Hùng mỉm cười, quen thói xoa xoa đầu An Hạ. “Bấy bì đi cùng không?!”
“Bỏ tay ra!” Hoàng Hải không biết tiến lên từ lúc nào, hơi khó chịu gạt tay gã trai nọ ra khỏi đầu cô bạn nhỏ. “Mày chỉ cao hơn An Hạ có mười lăm xen-ti-mét thôi, không cần phải ra vẻ!”
“Phải đó! Cẩn thận không… bố của bé Hạ mà nhìn thấy, lại chẳng chẻ bọn mình ra làm đôi!” Hải Đăng cũng không bỏ lỡ cơ hội, vừa xẹt tay qua cổ làm điệu bị chém qua, vừa góp thêm một câu.
“Đương nhiên! Nhạc phụ đại nhân mang tiếng là mọt sách nhưng hổng dễ bị bắt nạt đâu nha. Nghe mấy đứa con gái truyền tai nhau vụ cậu ta chỉ đá một phát mà văng cả bản lề cửa, khéo đây là mọt… sắt thép, mọt kim cương chứ mọt sách cái nỗi gì!”
Hoàng Long vừa xốc ba lô trên vai, vừa múa may diễn lại cú đá nào đó theo trí tưởng tượng của mình. Mấy gã trai đứng đó đều cười lên ha hả ra chiều khoái chí lắm. Chỉ có An Hạ, là cười một cách méo xệch.
Thiệt tình, cái gì mà “bố của bé Hạ”, rồi “nhạc phụ đại nhân” cơ chứ! Chuyện đã qua lâu lắm rồi mà mấy tên quỷ sứ này vẫn cứ lôi ra làm trò được! – An Hạ nhìn mấy gã trai đang tán chuyện rôm rả bên cạnh một cách bất lực. Chẳng là, cái hôm gặp nhau ở nhà ăn một tháng trước ấy, Hoàng Hải tự dưng lại hỏi thẳng cô về mối quan hệ với cậu bạn thân kia, ngay trước mặt bao nhiêu người. Lúc đó, An Hạ đã quyết tâm chui vào mai rùa rồi. Nào ngờ, cái kẻ vốn chẳng bao giờ thèm bận tâm đến mấy chuyện tầm phào ấy là Trường Giang, lại bất ngờ lên tiếng.
“Không phải bạn. Cũng không phải một cặp.”
“Mà tôi là… bố của con nhóc này! Các cậu ở đây ai dám đụng vào nó một sợi tóc, thì đừng có trách!”
Khỏi nói, câu trả lời không đỡ nổi đầy tính thị uy được thốt ra từ bộ mặt nghiêm túc của Trường Giang đã làm cả chục gã trai lớp 10 Chọn hôm đó, lẫn An Hạ, đều đen mặt. Không muốn thừa nhận quan hệ gì với cô thì thôi, cũng đâu cần phải nói ra những lời khó nuốt như vậy chứ! Chưa kể về sau, mỗi khi được dịp, mấy gã trai nghịch ngợm kia lại lôi chuyện này ra để trêu chọc cô, như hôm nay này.
“Thôi đi mấy cậu!” An Hạ đứng tại sảnh chính khu B giữa một đám con trai, liên tục xua tay. “Nếu định đi thì mau đi thôi, hôm nay tớ cũng rảnh. Đứng đây ồn ào nãy giờ, khéo bạn Giang lại nghe được thì mệt đấy!”
Cô nhóc còn chưa dứt lời, thì từ phía sau, một thân sơ mi trắng lấp ló đã từ tốn bước lại gần. Kèm theo đó là giọng nói lãnh đạm quen thuộc.
“Khỏi lo! Tôi nghe được hết rồi!”
Mọi người: “…”