Bạn đang đọc Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã: Chương 21: Chuyện Gì Là Chuyện Gì?!
Sau buổi tập trung phân lớp, đã mấy ngày trôi qua, nhưng An Hạ vẫn ở trong trạng thái thẫn thờ như hôm nào. Cả ngày cô nhóc chỉ nằm lì trong phòng ký túc, đến giờ ăn mới chịu ló mặt ra, rồi sau đó lại trở về phòng đóng cửa lại. Không ra ngoài tham quan trường mới, cũng không chịu kết bạn giao lưu với các bạn học cùng khu.
Thái độ lạ lùng của cô không khỏi khiến anh quản lý Bút Chì chú ý. Tuy nhiên, đây là Long Việt. Các bạn học sinh nơi đây không ít người có cuộc sống nội tâm sâu sắc, chỉ chú tâm vào học hành và không thích đám đông. Nên dần dần anh Bút Chì cũng không cho như vậy là có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Chỉ cần tuân thủ đúng nội quy đã định, còn lại, học sinh được toàn quyền quyết định đời sống tinh thần riêng tư của mình.
Nhưng anh quản lý Bút Chì cho rằng không có vấn đề gì, không có nghĩa Trường Giang cũng sẽ đồng tình như thế.
***
“Đã xảy ra chuyện gì?!”
Giọng nói trầm trầm lạnh lùng của Trường Giang đột nhiên vang lên bên tai, làm An Hạ giật bắn mình.
“Hả?! Cái gì?”
Nhìn những chùm bóng bay và giấy màu vẫn còn sót lại trên những tàng cây cổ thụ quanh sân chính, rực rỡ cả một góc trời, An Hạ lúc này mới như người vừa tỉnh mộng, liền bật người dậy.
“Chết! Hôm nay là khai giảng mà! Sao tôi lại đứng ở đâu đây?!”
“Buổi lễ kết thúc từ lâu rồi!”
Trường Giang cố giữ cho giọng mình thật thấp, dù thiệt tình, hắn chỉ muốn tìm mọi cách túm ngay lấy thứ gọi là “tâm hồn” gì đó của con nhóc, mà chả biết vì lý do gì đã biến đâu mất tích suốt cả tuần nay.
“Thế… thế hả?” An Hạ cảm thấy mặt mình hơi nóng lên. “Quê” quá thể. “Vậy thì… về thôi!”
Cô nhỏ bước đi một bước, mới nhận ra mình và Trường Giang đang đứng khuất sau mảng tường phía hông thư viện, cách sân khấu giữa một đoạn khá xa. Trời đang dần ngả về trưa, dường như mọi người đều trở về phòng riêng hoặc đã đi ăn hết. Xung quanh chẳng nhìn thấy một ai cả.
An Hạ cố nhớ mà vẫn không nghĩ ra nổi mình đã rời lớp thế nào để đến đây. Cái quái gì vậy trời? Chẳng nhẽ mình đã ăn phải bùa ngải gì của tên này, nên đi theo hắn xa tít tắp vậy mà không có chút ký ức gì sao?!
An Hạ nhăn mặt tự giễu mình một cái, rồi vội vã nhằm hướng khu A ký túc xá định rời đi. Nhưng một lần nữa, cô nhóc vừa xoay người thì đầu đã lại va đánh “Cốp!” vào tường. Đau chảy cả nước mắt.
Trường Giang: “…”
***
“Đau lắm không?” Thấy cô ngồi thụp xuống ôm đầu, hắn cũng vội vàng quỳ một gối xuống đất, đưa bàn tay to lớn của mình áp lên chỗ đau trên trán cô.
Trường Giang day nhè nhẹ trán cho An Hạ. Ruột gan hắn cũng theo đó mà rối bời. Mới chuyển đến đây chưa đầy hai tuần đã bao nhiêu chuyện xảy ra. Riêng việc không được học chung lớp với nhau đã khiến hắn buồn bực lắm rồi. Nay, lại chẳng hiểu cô nhóc này mắc cái chứng gì, cứ thẫn thẫn thờ thờ suốt.
Ngày một ngày hai thì không sao, đây kéo dài tới cả tuần. Trường Giang không thể không lo lắng được. Đúng là một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng. Hắn chỉ hận không thể kè kè ở cạnh An Hạ cả ngày như hồi còn ở nhà, để tìm hiểu xem cô đang có khúc mắc gì thôi. Chuyện hồi đó xảy ra cứ như một vết sẹo rất lớn, vẫn luôn ám ảnh hắn. Những lời mẹ dặn ngày đó, hắn cũng chưa bao giờ dám quên. Vì thế, lại càng lo lắng hơn. Cứ tiếp tục thế này, có khi người bị bức đến phát điên là hắn, chứ không phải ai khác.
***
An Hạ không hề hay biết những tâm sự đang chất đầy như đám len rối trong lòng cậu bạn mình. Lúc cảm thấy cục u trên trán đã xẹp bớt, cô nhóc mới ngước mắt lên. Nhưng vừa bắt gặp cái nhìn quan tâm của hắn, lại lập tức cúi ngay đầu xuống.
“Không sao… Đỡ nhiều rồi. Cảm ơn…”
An Hạ phủi phủi mép váy đồng phục, định đứng lên, thì Trường Giang đã nắm lấy cánh tay cô kéo lại.
“Chờ đã!”
“Có chuyện gì vậy?” Cô nhóc lại nhìn lên, thoáng bối rối.
“Tôi mới là người phải hỏi An Hạ câu đó!” Trường Giang cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt cô. “Nói cho tôi biết. Có chuyện gì?”
“Chuyện gì… Là chuyện gì…” An Hạ hơi lùi lại, kéo kéo tay khỏi tay Trường Giang.
“Cả tuần nay bà cứ như người mất hồn. Không qua tìm tôi. Tôi đến tìm cũng không chịu ra gặp.” Cậu trai cố lấy giọng nhẹ nhàng nhất mình có thể có, siết nhẹ cổ tay nhỏ nhắn đang nằm lọt thỏm trong bàn tay mình. “Cuối cùng là bị làm sao? Bị đau ở đâu? Hay bị ai bắt nạt?”
Nhìn vẻ lo lắng thực sự mỗi lúc một hiện rõ trên mặt của Trường Giang, An Hạ lại như thấy mình là người có lỗi. Có chuyện gì? Thực là có chuyện gì nhỉ? Chính cô cũng không hiểu nổi. Chỉ biết đầu óc cứ sao sao đó, không tập trung được. Chỉ quanh quẩn nghĩ mãi tới… chuyện kia.
Hoàng Hải nói rằng, chiều hôm đó, Trường Giang đã cứu một cô bạn bị đuối nước lên bờ. Lại còn… lại còn… Vừa nghĩ tới đây, An Hạ lại rón rén quay lại nhìn Trường Giang. Thấy hắn cũng đang nhìn mình. Trên mặt ngoài sự băn khoăn và lo lắng ra, tuyệt không có bất cứ biểu cảm gì khác.
Liệu… liệu có nên hỏi hắn một câu không nhỉ? An Hạ nghĩ thầm. Nhưng… biết hỏi thế nào. Chẳng lẽ là, có phải hôm đó, có… thật không? Không tính đến trường hợp hắn sẽ phát khùng lên mà bóp cổ mình ra, thì sẽ trả lời rằng, thật. Rồi sao nữa? Chẳng nhẽ lại hỏi tiếp, vì sao lại thế, hay, cảm giác thế nào? Trời đất, mình điên rồi! An Hạ chỉ hận không có cái gối nào quanh đây, để cô có thể đập đầu vào chết quách đi cho rảnh nợ.
Rốt cuộc là mình đang để tâm đến cái chuyện ngớ ngẩn gì thế này chứ?! An Hạ ngửa cổ lên kêu trời.
***
Chứng kiến từ đầu đến cuối phản ứng vô cùng… kỳ cục của An Hạ, cậu bạn trai bên cạnh, thực chẳng biết phải có thái độ thế nào bây giờ. Mẹ hắn từng nói, ở tuổi dậy thì, con trai con gái bắt đầu thay đổi tâm sinh lý, vui buồn bất chợt, đôi lúc lại mơ mộng thẫn thờ, hay nghĩ đến bạn khác phái. Nói vậy, chẳng nhẽ con nhóc này đang… dậy thì hay sao? Chẳng phải thời đó đã qua cách đây mấy năm rồi?
Mặt Trường Giang mỗi lúc một đen dần theo phỏng đoán của mình. Nhưng cái bộ dạng ngẩn ngơ này, không phải là đang… nghĩ về bạn khác phái thật đó chứ?! Ở Long Việt thì đúng là “nam cường” thật. Như lớp Lý của hắn, chỉ có mỗi năm đứa con gái, còn lại tất thảy đều là con trai hết. Giờ mà đi dò xét xem con nhỏ này đang mơ mộng về thằng nào, thì thật quá sức mất công đi.
Mà, tại sao hắn lại phải đi làm cái trò ấy cơ chứ?! Hắn lo là lo con nhóc này bị đau ở đâu, hay bị ai bắt nạt thôi. Còn cái vụ nó tương tư thằng ranh nào, thì liên quan quái gì đến hắn?!
Phút chốc, “con tự ái” trong lòng bạn Giang lại được dịp nhảy chồm chồm. Hắn cố gắng nén mình lại một lần nữa, hỏi An Hạ.
“Thật không có chuyện gì?”
“Thật!” An Hạ gật đầu thật mạnh. Thì đúng là thế mà. Cái thứ… kia kia, xét cho cùng cũng chỉ là khúc mắc của một mình cô, hẳn cũng không được tính là “chuyện” đi.
“Chỉ là đang nghĩ đến một người nào đó?”
Đang nghĩ về một người nào đó? Ờ, đúng. Mấy ngày trời lúc nào cũng chỉ nghĩ đến hắn ta, với… với… – Cô nhóc ngây thơ, tiếp tục gật thêm không chỉ một cái, mà tận ba, bốn cái. Vẻ ngưỡng mộ “tại sao ông biết” viết đầy trên mặt.
Trường Giang: “…”
***
Trường Giang, mười sáu tuổi, lần đầu trong đời mới hiểu được, ba chữ “muốn – giết – người” viết như thế nào.
Cả tuần nhìn con nhỏ ẩm ẩm ương ương, hắn lo sốt vó, ăn không ngon, ngủ không yên, mãi mới có dịp lừa con nhóc ra chỗ riêng tư ít người dòm ngó này để hỏi chuyện. Ấy thế mà, nó lại phun ra ngay một câu vô tình bạc nghĩa như vậy. Thà rằng nó cứ thừa nhận là, đến ngày rồi nhưng chờ mãi “tháng” chưa tới nên khó ở, hắn còn cảm thấy dễ chấp nhận hơn.
Rất tiếc, dù “con tự ái” trong người đã chạy loạn, và ngay từ đầu đã xác định, không việc gì phải đi tìm hiểu xem con nhỏ này đang tương tư ai, nhưng cuối cùng thì bạn Giang vẫn cứ không nhịn được mà nhả ra một câu hỏi mang đậm tính truyền thống.
“Thằng – nào?!”
Thì là… An Hạ theo quán tính định trả lời. Nhưng khi ngón tay còn chưa kịp chỉ vào người… đối diện, cô nhóc cuối cùng cũng giật mình mà nhận ra. Thằng… thằng nào á? Chả nhẽ lại nói là… thằng này?! Không đời nào mình nói thế. Mất mặt lắm. Mà cho dù hắn có không để ý đến việc đó, thì sau, kiểu gì hắn cũng sẽ hỏi, nghĩ cái gì. Theo khả năng thiên bẩm của bạn Giang, dần dần sẽ ép cung bắt mình phải nói ra chuyện kia.
Và rồi, mình sẽ bị hắn bóp chết! Hoặc, sẽ bị chính trí tưởng tượng của mình bóp chết!
***
An Hạ mặt chuyển từ trắng sang đỏ, rồi từ đỏ sang xanh, cuối cùng quyết tâm ngậm chặt miệng lại. Hừ! Mình đúng là bị điên rồi. Cái kia… ừ thì… hô hấp nhân tạo gì đó… làm thì cũng làm rồi. An Hạ nắm chặt tay, cố sức đè bẹp mấy hình ảnh không được trong sáng lắm đang hiện ra trong đầu đi. Việc tốt mà, việc tốt mà. Dù gì cũng là cứu người. Và dù gì cũng là… hắn làm, chứ có phải mình làm đâu, tại sao lại phải để tâm chứ…?!
An Hạ nghe thấy tiếng gì đó đang vỡ ra, kêu răng rắc trong lồng ngực. Cô nhóc lập tức hoảng hồn, liên tục tìm mọi cách “băng bó” lại. Này! Cái gì đang vỡ thế kia? Thôi ngay! Đây là Long Việt, còn cả đống bài vở căng thẳng trước mắt, không cẩn thận bị đuổi về nhà thì nhục lắm! Giờ không phải lúc đi tìm hiểu mấy thứ… ừ… đã xảy ra rồi kia! Có thế nào, cũng chẳng liên quan gì đến mình! Không đáng bận tâm! Không đáng bận tâm!
Như người u mê mới ngộ được chân lý, An Hạ khí thế bừng bừng. Bằng tất cả sự dũng cảm tích góp được trong mười sáu năm, cô đứng thẳng dậy, tay chống nạnh đầy thách thức.
“Tôi nghĩ tới…”
Nửa câu tiếp theo: “…ai thì liên quan gì tới ông chứ” còn chưa kịp bật ra, thì một chàng trai “luôn luôn xuất hiện rất đúng lúc” đã lên tiếng phá bĩnh.
“An Hạ!”
***
Có ai muốn biết Hoàng Hải đến thế giới này với mục đích gì không? Chắc chắn sẽ không thể có câu trả lời nào hoàn hảo hơn được: Để phá đám Trường Giang.
Vốn dĩ làm lễ khai giảng xong, Hoàng Hải cùng mấy cậu trai trong lớp đã hẹn nhau sẽ gặp ở nhà ăn để giao lưu chút xíu. Nhưng nửa chừng, An Hạ đột nhiên biến mất khỏi hàng. Hoàng Hải tìm đâu cũng không thấy, đành phải đi trước.
Đến khi trở về phòng lấy điện thoại, cậu còn cố tình vòng qua khu A một hồi, với hy vọng có khi cô nhỏ kia về ký túc làm gì đó. Nào ngờ thứ thu hoạch được không chỉ có người cần tìm, mà còn thêm cả một màn đầy ám muội.
“Hoàng Hải?” An Hạ nghe tiếng gọi tên mình, hơi chột dạ mà quay phắt lại. Vừa thấy người quen, cô nhóc vội thở phào một tiếng. Chứ sao nữa! Những ánh mắt lấp lánh hâm mộ của mấy cô bạn ngồi bàn bên cạnh ở nhà ăn hôm trước, An Hạ vẫn còn nhớ như in. Dù gì bạn Giang cũng trở thành nhân vật nổi tiếng rồi. Nếu để ai biết hắn có một “cái đuôi” trung thành là cô, khéo chừng sau này lại rắc rối.
“Xin lỗi… Hình như tôi vừa làm phiền hai người…” Hoàng Hải lúc này mới nhìn thấy mấy sợi gân nổi lên to tướng trên trán anh chàng nào đó, liền gãi gãi tai, ra vẻ bất đắc dĩ.
Trông bộ dạng có phần lúng túng của Hoàng Hải, An Hạ mới chợt nhớ ra, hình như lúc nãy cậu ta có nói với cô về vụ họp lớp mới gì đó thì phải. Vậy mà từ lúc Trường Giang đến kéo cô đi, An Hạ đã quên bẵng luôn.
“Mấy đứa lớp mình cứ hỏi An Hạ suốt, định gặp nhau làm quen trước khi vào học thôi.” Hoàng Hải vội vàng giải thích, như sợ người đang khoanh tay trước ngực, dáng vẻ lầm lì kia cho rằng hắn đang cố tình phá đám thật. “Nhưng nếu bạn có việc thì không sao, mai lên lớp gặp cũng được.”
Hai người nói qua lại vài câu, từ “lớp mình” được lặp lại không biết bao nhiêu lần. Trường Giang đứng bên cạnh nghe không sót chữ nào từ đầu đến cuối. Cảm tưởng hai người trước mặt đang cố ý dựng lên một hàng rào bao quanh ba từ “lớp 10 Chọn”, tất cả những gì không thuộc về nó đều bị cho ra rìa hết, bao gồm cả hắn.
10 Chọn cái con khỉ! Tưởng thế là ngon lắm hả! Không nói ra thôi, chứ vụ con nhóc ngốc nghếch kia thi không đạt lớp Lý đã khiến Trường Giang tức lắm rồi. Nhưng cứ nghĩ tới khuôn mặt như sắp khóc đến nơi của nó khi không tìm thấy tên mình trong danh sách các lớp, hắn lại mềm lòng, nên cũng thôi không muốn chì chiết gì thêm nữa. Đằng nào cũng được ở lại đây, hàng ngày nếu muốn đều có thể thấy mặt, vẫn tốt hơn nhiều so với việc hai đứa ở cách nhau ba nghìn cây số.
Ấy thế mà, cái con nhỏ khờ khạo kia lại không thèm hiểu một chút tâm tư gì của hắn cả. Nhìn cái mặt hớn hở của nó khi đứng vào hàng lớp Chọn, sao mà… ghét thế không biết! Phải! “Có chuyện” cái con cóc khô! Vừa nhìn thấy “bạn cùng lớp” mắt đã sáng rực lên thế kia rồi kìa, thật là uổng công mình đã vì nó mà bận tâm suốt cả tuần!
Trường Giang càng nghĩ lại càng đen mặt. Hắn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, không biết lần thứ bao nhiêu, thô lỗ chen vào giữa hai người đang ríu rít như đôi chim sẻ nọ, cất giọng nặng trịch.
“Đi thì đi đi! Nói nhiều thế làm gì?!”
“Ừ thế tôi đi nhé…” An Hạ gật đầu cười. Nhưng rồi chợt nhận ra hình như có gì đó không đúng lắm, liền quay sang nhìn Trường Giang. “Chẳng nhẽ ông cũng…?!”
Đáp lại cô, không còn là bạn Giang với sự quan tâm tràn đầy dịu dàng như cách đây mấy chục phút nữa. Mà là một khối đá tảng được tạc hình người.
“Tôi cũng đi! Không được hả?!”
An Hạ: “Được… được…!”
Hoàng Hải: “Rất… rất vui lòng…!”
Trường Giang nghênh mặt nhìn hai kẻ không có tương lai trước mắt, rồi đút một tay vào túi, ngoắt người bước đi trước. An Hạ và Hoàng Hải, liếc nhìn nhau trong một phần mười giây, rồi cùng tặc lưỡi tấp tểnh bước theo.
Một buổi trưa cuối mùa hạ, có ba bạn trẻ thẳng hàng một đều đặn đi dưới sân trường. Mặt trời đã lên cao vút, lặng lẽ nhả xuống ba chiếc bóng xinh xinh theo sát họ từng bước chân.
Một chiếc bóng lớn nhất, dứt khoát di chuyển đầy tự tin và ngạo nghễ. Chiếc bóng thứ hai lọt thỏm ở giữa, nghiêng ngả vội vàng đuổi theo. Và chiếc bóng cuối cùng, nửa ngập ngừng, nửa bất lực, như chẳng còn cách nào khác mà buộc phải tiến lên phía trước.
Chẳng mấy chốc, căng-tin đã hiện ra trước mắt.