Bạn đang đọc Thanh Mai Phải Chờ Trúc Mã: Chương 20: Chàng Trai Xuất Sắc
Cuối cùng, buổi tập trung phân lớp cũng đã diễn ra tốt đẹp.
Cả khối 10 năm nay có chín lớp, bao gồm các lớp hệ chuyên Toán, Lý, Hóa, Văn, Ngoại Ngữ, Sinh, Sử, Địa và một lớp Chọn chung chưa phân hệ. An Hạ thuộc lớp này. Cô nhóc thập thò ngó xuống dãy hàng ngắn ngủn của lớp mình.
Xem nào, một, hai, ba… An Hạ lẩm nhẩm đếm. Lớp 10 Chọn, bao gồm cả An Hạ và anh chàng Hoàng Hải kia, chỉ có tầm mười lăm người, chưa bằng một nửa các lớp hệ Chuyên khác. Nhìn qua, mặt mũi bạn nào bạn nấy đều rất “phởn”. So với sự nghiêm trang của dân Chuyên thì đúng là, khác xa.
Chậc chậc. Xem chừng, lớp này đúng là “đặc biệt” thật. Có khi nào cũng toàn là những người nửa nạc nửa mỡ như cô, đậu vớt vào đây nhờ… niềm tin và may mắn không nhỉ?!
“Được rồi, các em!” Thầy trưởng khối hóm hỉnh vỗ vỗ hai tay vào nhau. “Vậy là tất cả mọi người đều tìm được ngôi nhà hợp với mình rồi nhé! Địa điểm và lịch học cụ thể sẽ được đưa tận tay từng bạn một sau. Còn bây giờ…”
Sau khi ngừng vài giây để sửa lại gọng kính, thầy tiếp tục.
“Có một trường hợp đặc biệt… Em nào là Phạm Đăng Trường Giang, lớp 10 Chuyên Lý?”
Vài trăm con mắt lại tiếp tục dáo dác nhìn về hai dãy hàng dài của lớp Lý nọ. Trường Giang đứng đầu tiên. Nghe tên mình xướng lên, hắn không nhanh không chậm mang theo vẻ mặt ít biểu cảm bước ra khỏi hàng.
“Thưa thầy, là em!”
Thầy trưởng khối 10 nhìn qua dáng điệu bình thản mà đầy tự tin của Trường Giang một lượt. Trên khuôn mặt trung hậu đã đầy nếp nhăn không giấu được vẻ hài lòng. Thầy đang định lên tiếng, thì một cô giáo trẻ với mái tóc buộc thấp phía sau đã vội đi lên, nói nhỏ điều gì đó vào tai vị giáo sư già của mình.
Ở dưới, đám học trò, nhất là các hệ Chuyên ban Xã hội và Ngoại Ngữ đều chăm chăm nhìn vào cậu bạn đang đứng sừng sững ở lớp Lý kia. Tiếng khúc khích, rồi xì xào chỉ trỏ như râm ran cả một góc sân trường.
“Em Trường Giang…” Một lúc sau, tiếng thầy trưởng khối mới cất lên. Xen giữa ngữ điệu trầm ổn mọi khi, là một vài tia xúc động không giấu giếm. Thầy húng hắng giọng. “Trong số các học sinh thi tuyển đầu vào đợt này, em là người đạt được kết quả cao nhất. Có ba trên bốn môn thi được điểm tối đa, trong đó có môn Chuyên tự chọn.”
Thầy vừa dứt lời, tất cả học sinh đang đứng đó đều nhất loạt ồ lên. Điểm tối đa? Không phải mình vừa nghe nhầm đó chứ?! Để có suất vào đây, các môn bắt buộc chỉ cần 5 điểm, và môn Chuyên 7 điểm là đạt rồi. Vậy mà nhìn xem, số người bước qua được mức điểm “nhẹ nhàng” ấy, là bao nhiêu phần so với số người đã dự thi và số người “không dám dự thi” đông đảo còn lại?!
Ở bên hàng lớp mình, thay vì sự nhốn nháo của mấy gã trai đứng dưới, An Hạ chỉ cười tủm tỉm không nói gì. Chuyện này hoàn toàn không hề trái với dự liệu của cô, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Chỉ có Hoàng Hải nãy giờ vẫn đang mắt chữ O, mồm chữ A, không thể tin vào sự thật trước mắt. Gã bạn trai “câm điếc” của An Hạ, mà lại là một siêu cao thủ ẩn mình?!
“Này!” Hoàng Hải đứng dưới An Hạ, vội rướn người lên trước, thì thầm. “Cậu ta cũng học giỏi thế sao? Tôi tưởng trường bạn chỉ có… Á! Chẳng lẽ…”
Tiếng kêu kinh ngạc của Hoàng Hải như bị chìm nghỉm giữa sự xôn xao của vài trăm học sinh khác. Cậu chỉ lắp bắp, không biết là nói cho ai nghe, hay là tự nhủ với chính mình.
“Đây… đây chính là quái vật của trường Ngô Sĩ Liên?!”
***
Trước sự trầm trồ thán phục của bạn bè xung quanh, Trường Giang từ đầu đến cuối chỉ bày ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt. Mấy thứ hư vinh này hắn đã nếm trải không ít suốt chín năm học trước rồi. Nên giờ, nó tuyệt đối cũng chỉ như gió thổi bên tai, hoàn toàn không cần để vào mắt.
“Chưa hết…” Thầy trưởng khối sau khi ngừng lại một lúc để đợi các cô cậu học trò của mình bày tỏ sự hâm mộ đến “thủ khoa đầu vào” nọ xong xuôi, lại tiếp tục cất giọng. “Mới vừa rồi, cô giáo Phương Anh đứng sau lưng thầy đây, còn tiết lộ cho thầy một tin tức nữa…”
Học sinh bên dưới lập tức im phăng phắc.
“Chính bạn Giang này, bằng sự dũng cảm của mình mà ngay ngày đầu nhập trường đã cứu sống được hai bạn gái cùng khối. Một bạn bị ngã xuống hồ trong công viên và bị đuối nước nguy hiểm tới tính mạng. Bạn còn lại bị mộng du trong lúc ngủ, nếu không được bạn Giang phát hiện kịp thời không biết đã làm nên điều khờ dại gì…”
Lần này thì, “bạn Giang” đã không còn giữ được dáng vẻ bình thản trước sau như một của mình nữa. Vừa nghe thấy mấy từ “cứu sống”, “ngã xuống hồ” rồi “đuối nước”, mặt hắn lập tức tối sầm lại. Dường như tất cả mây đen có mặt trên bầu trời thế giới lúc này đều đang được tập trung lại trên đầu Trường Giang.
Không hay biết đến sự u ám của cậu học sinh nọ, thầy trưởng khối 10 vẫn cười tươi như hoa, liên tục trao ra những lời tán dương không ngớt. Còn những người bạn đứng dưới sân ngày hôm nay thì khỏi nói, đồng loạt hướng về phía “chàng trai huyền thoại” vỗ tay rào rào.
Lúc này, Hoàng Hải bên lớp Chọn đã kịp hoàn hồn sau vụ “huyền thoại điểm tuyệt đối vào Long Việt” vừa rồi, cũng vừa vỗ tay, vừa tranh thủ tán chuyện riêng với cô bạn nhỏ đứng đằng trước.
“Này! Hôm qua tôi nghe loáng thoáng mấy đứa phòng bên kháo nhau có vụ nào đó anh hùng cứu mỹ nhân ở hồ nước, hóa ra là anh bạn này à?”
“À… Thế hả…?” An Hạ vỗ hai tay vào nhau, trong đầu đang nhoay nhoáy xâu chuỗi các sự kiện cô vừa nghe được. Hôm qua hắn đã cứu được một cô bạn nào đó suýt chết đuối. Lại còn ai bị mộng du chút thì làm bậy nữa. Sao toàn những tin tức động trời như vậy mà cô lại không hề hay biết nhỉ? Hắn cũng không có kể, mà chỉ đem bộ dạng cau có ra đối với cô thôi.
Phải chăng, cái “cau có” đó chỉ là để che giấu, khiến cô không dám hỏi han gì nhiều?
“Bạn không biết sao?” Hoàng Hải hồn nhiên quay trở lại với nghề bà tám gia truyền của mình. “Nghe đâu cậu ấy rất giỏi nha, bế được người đẹp lên bờ rồi còn hô hấp nhân tạo tại chỗ nữa. Nhờ thế cô bạn kia mới qua được cơn nguy kịch đấy! Chậc chậc… Mỹ nhân nào kia xem ra cũng may mắn quá đi!”
Hoàng Hải vừa cười vừa nói, không biết rằng từ lúc nghe đến từ “bế”, rồi “hô hấp nhân tạo”, tiếng vỗ tay của An Hạ ngay tức khắc lạc nhịp. Nó trở nên rời rạc dần, rồi gần như tắt hẳn.
“Không chỉ học giỏi mà còn có một thể lực dồi dào và một tấm lòng hào hiệp như vậy, thầy nghĩ bạn Giang chính là một tấm gương sáng cho toàn thể chúng ta noi theo!”
Vị giáo sư đáng kính kết thúc “bài diễn thuyết” dào dạt cảm xúc của mình bằng một lời khen ngợi vô cùng mỹ lệ. Tất thảy bạn học đều hân hoan hết nhìn thầy lại nhìn sang “tấm gương chói sáng” kia. Quang cảnh buổi phân lớp ngày hôm ấy có thể nói là đẹp đẽ tuyệt vời. Nhưng nếu nhìn kỹ ra, trong đám học sinh đông đảo ấy, có hai bộ mặt hoàn toàn không phù hợp với không khí chung dù chỉ một chút.
Một khuôn mặt góc cạnh và trắng trẻo, nhưng lại u tối hết mức, rất khó coi.
Và một khuôn mặt bầu bĩnh với đôi mắt trong veo tròn xoe, nhưng lại thất thần đến độ, nhìn đâu cũng không thấy tiêu cự.
***
An Hạ không hề nhớ mình đã tới nhà ăn bằng cách nào. Chỉ biết rằng đến khi nhìn lên, đã thấy ngồi trước mặt cô lúc này là Trường Giang, và Hoàng Hải. Cả hai đều đang nhìn cô chăm chú.
“Sao vậy? Mặt tôi có gì à?” An Hạ vội vã lên tiếng khi hồn mới vừa nhập xác. “Đang ở đâu… À, nhà ăn… Ha ha…”
Cô nhỏ tự hỏi rồi lại tự trả lời, ngoác miệng cười ha ha. Nhưng vừa thấy khóe môi hơi giật giật rõ là không hài lòng của Trường Giang, An Hạ đã lập tức cúi ngay đầu xuống.
“Sao vậy?” Hắn lên tiếng. “Không khỏe à?”
“Không! Không có! Rất khỏe là đằng khác!”
“Bạn bị trúng gió phải không? Thấy mặt nãy giờ cứ tái mét!” Đến lượt Hoàng Hải truy hỏi.
“Không hề!” An Hạ tiếp tục xua tay. Rồi cô nhỏ làm như chợt nhớ ra điều gì, liền gật gù. “Chắc là hơi đói một chút! Phải rồi, từ sáng tới giờ đứng phơi nắng đã có gì vào bụng đâu. Mình gọi cơm đi!”
Đáp lại cô, là hai gương mặt con trai cực kỳ biểu cảm. Một mở to mắt, của Hoàng Hải. Và một nhíu mày lại, của Trường Giang.
“Sao cơ?” An Hạ hơi giật mình khi thấy thái độ của hai người nọ, cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm. Thấy Trường Giang gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, cô vội vàng nhìn xuống. Trước mặt cô là một đĩa cơm hình như vừa được ai đó ăn xong, sạch không còn một hạt.
“A… Đúng rồi… Quên mất… Dạo này cứ hay bị nói lộn vậy đó… Rõ ràng là no căng bụng rồi, lại bảo mình đói là thế nào…” An Hạ lúng túng đổi giọng, vừa đưa tay ra vẻ xoa bụng, vừa lấm lét nhìn người đằng trước, chốc chốc lại cười lên hềnh hệch.
Trường Giang: “…”
Hoàng Hải: “…”
***
Khi ba người vẫn đang im lặng ngồi nhìn nhau như thế, thì ở bàn bên có mấy cô bạn học không biết ở lớp nào tiến vào. Rất nhanh, tiếng cười khúc khích của họ đã bay qua. Các cô gái liên tục rủ rỉ, thi thoảng lại lén nhìn sang, rồi kín đáo chỉ trỏ. Không đoán cũng biết nhân vật chính trong câu chuyện của họ là ai. Thứ gọi là “sức mạnh của truyền thông” thật đáng sợ. Mà “truyền thông” về “người thật việc thật ngay trước mắt”, thì còn đáng sợ hơn nhiều.
Thực ra, không phải đến tận bây giờ Trường Giang mới được chú ý ra mặt như vậy. Từ lúc còn đứng ở sảnh chính G1, rồi trên đường tới nhà ăn, những ánh mắt hâm mộ của các bạn gái rót lên người hắn đã không thể đếm xuể rồi. Mà hắn cũng không muốn đếm. Chỉ cảm thấy vừa bực bội vừa phiền chết đi được. Có vẻ chỉ cần cầm thêm một khung song sắt nữa, là hắn liền trở thành con khỉ đột trong vườn thú để cho khách tham quan rồi.
Hoàng Hải lúc này đang ngồi buông thõng tay trên ghế, vừa nhìn những bạn nữ bàn bên, rồi lại nhìn sang bộ mặt lạnh thâm độ của người ngồi cạnh, bất giác thở dài cảm thán. Thiệt tình, nếu không có vụ cô bạn cùng lớp của mình bỗng dưng nghệt mặt ra, từ chỗ đứng trong hàng đến sân thôi cũng vấp những ba lần, thì cậu cũng không định đi theo mà lãnh đủ ánh mắt giết người của ai kia đâu. Nhưng cũng nhờ thế mà Hoàng Hải lại có dịp chứng kiến đầy đủ sức hút của anh bạn máu lạnh nọ.
Ở trường cũ, trong số đám con trai thì Hoàng Hải cũng thuộc dạng được yêu thích. Cậu tự thấy mình có ngoại hình sáng sủa, học hành không thua ai, lại chơi thể thao tốt nên việc có nhiều bạn gái để ý là lẽ đương nhiên. Khoái còn không hết nữa là. Nhưng hình như không phải ai cũng thích được chú ý như vậy. Bằng chứng là anh bạn này, thái độ rõ khó chịu, chứ tuyệt chẳng phải ra vẻ “cool”. Hoàng Hải tặc tặc lưỡi, khẽ lắc đầu. Cao ráo, đẹp trai, học giỏi, lại còn có máu “hiệp sĩ thấy sự bất bình chẳng tha” nữa. Có vẻ những ngày tháng tiếp theo ở đây của cậu ta sẽ chẳng thể nào “bình yên” đâu.
Trước “tình hình chiến sự” ba bên, dường như chỉ có An Hạ là cảm thấy nhột nhạt. Cô không đợi nổi phản ứng của hai cậu bạn đối diện nữa, mà trực tiếp kéo ghế đứng dậy.
“Thôi… Tôi về ký túc xá trước. Hai người… ờ… ở lại vui vẻ!”
Nói rồi, An Hạ bước ra khỏi chỗ ngồi với dáng đi như say rượu. Ra đến cửa còn va đầu một cái vào tường. Rồi hình như lúc xuống sân lại đá phải thứ gì đó đánh “Binh!” một tiếng.
Trường Giang: “…”
Hoàng Hải: “…”