Đọc truyện Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802) – Chương 51: Tội ác của người chị dâu bất nhân bị vạch trần
Chuyện đào giếng cuối cùng cũng có thành quả. Nhóm dân phu đào mừng rỡ khi thấy những dòng nước mát lành chảy sâu dưới lòng đất. Khi nghe tin báo, mọi người trong xã đều hân hoan vui mừng. Sau mấy chục ngày chờ đợi mỏi mòn, họ đã có nước để dùng. Người vui nhất hẳn là Tưởng. Đây là việc làm lớn nhất đầu tiên của cậu sau khi nhậm chức xã trưởng.
Trong khi việc của Tưởng đã tốt đẹp thì đến lượt Tằm phải tìm hiểu một chuyện. Đó là về gói giấy thuốc kỳ lạ, và sau vài ngày khi mọi thứ đã ổn thỏa, Tằm cùng thằng Cửu đến chỗ thầy Bàng. Sau vài tiếng gọi, thầy Bàng mở nhẹ cửa. Ông dễ dàng nhận ra tên người làm từng đến cùng bà Hai dạo nọ, nhưng lần này bên cạnh hắn lại là một cô gái trẻ ăn vận cao sang. Rất nhanh, ông nghe Cửu bảo cô là mợ Tằm nhà họ Triệu.
“Mợ đến chuẩn bệnh hay… hỏi điều gì?” Vẻ như thầy Bàng cũng đoán ra lý do.
Cẩn thận lấy gói giấy màu vàng nhàu nhĩ ra, Tằm mỉm cười hỏi:
“Có phải mấy ngày trước, mẹ Hai của tôi đã đến gặp thầy hỏi về nó?”
Đôi mắt lướt xuống thứ quen thuộc ấy, thầy Bàng tự nhủ lý gì mà nhà họ Triệu cứ đến đây vì miếng giấy đó? Lần trước là bà Hai, giờ đến mợ Tằm. Liệu lần sau sẽ là ai nữa đây? Đối với người bán thuốc như ông thì chuyện này đã trở nên phiền nhiễu.
“Xin yên tâm, sẽ không còn ai đến làm phiền ông về miếng giấy này nữa.”
Nhìn dáng vẻ điềm đạm của Tằm, ông biết đây là người thông minh, liền mở cửa.
Khoảng một canh giờ sau, cánh cửa ấy lại mở ra thêm lần nữa. Và Tằm từ bên trong bước ra với gương mặt trầm tư, phản chiếu trong đáy mắt là sự ngưng đọng khác thường, như thể vừa được nghe về một tiết lộ bất ngờ. Dĩ nhiên, cô đã biết gói giấy đó đựng xạ hương và cả chuyện bà Hai từng nói với thầy Bàng nó có trong chén thuốc an thai. Im lặng chốc lát, Tằm nói Cửu đi mời thầy lang lần trước đến Triệu gia.
***
Ái ngồi ngoài vườn, đưa tay vuốt ve cái bụng nhỏ đang nhô lên của mình. Cô mang thai đã được bốn tháng, tình hình đứa bé rất tốt. Ái vui lắm, chờ ngày con chào đời, là cháu đích tôn của nhà họ Triệu. Cô cảm giác nó là sẽ là con trai, nếu thế thì còn gì bằng. Những kẻ ngáng đường như Triệu xã trưởng và bà Hai đã bị diệt trừ, còn Tằm vừa sẩy thai, nên đứa con này sẽ được chào đón như một người kế thừa chính đáng.
Ái bừng tỉnh khỏi những mộng Tưởng khi chợt nghe giọng Liêm cất lên bên cạnh:
“Sao mình thẫn thờ vậy? Mệt ở đâu à?”
Ái quay qua thấy chồng đang mỉm cười ân cần, liền lắc đầu bảo chỉ là nghĩ ngợi vài chuyện thôi. Liêm nhìn xuống bụng Ái nói chỉ vài tháng nữa là con sẽ ra đời, lòng rất nôn nóng. Ái cười đáp, mình cũng mong nhìn thấy con. Dạo gần đây nhà xảy ra toàn chuyện buồn, nếu có một chuyện vui đến thì khéo nhà sẽ tốt lên.
Nghe nhắc chuyện buồn, Liêm thoáng im lặng bởi lại nhớ đến cái chết của mẹ Hai. Kể từ sau ngày nói chuyện với thầy lang Phiệc xong, cậu vẫn chưa đưa ra sự lựa chọn. Mặc dù chính mình đã lấy cái cúc áo hoa trong tay mẹ và cũng nhận ra nó từng ở trên chiếc áo Ái hay mặc, ấy thế cậu cứ lặng im vì thực sự không biết nên làm gì. Liêm muốn kiểm chứng lại cái cúc áo đó, đồng thời hỏi rõ vợ nhưng lòng lại sợ hãi. Cậu sợ sự thật sẽ đúng như những gì mình suy đoán. Tuy nhiên, cậu chưa tìm ra được lý do trong chuyện này, thế nên mọi nghi vấn còn mơ hồ.
“Tự dưng mình im lặng thế?” Ái chớp mắt hỏi.
Liêm lắc đầu, sau đó nắm tay vợ, chất giọng nghe có chút buồn buồn:
“Ta bỗng nghĩ, nếu một ngày nào đấy vợ chồng mình rời khỏi nhà họ Triệu, đến nơi nào đó thật đẹp và thanh bình sống cùng con thì cũng rất hay, nhỉ.”
Nụ cười trên môi nhạt dần, Ái khó hiểu sao đột nhiên chồng lại nói như vậy. Liêm cười khẽ, chỉ là giả sử thôi mà. Ái thở mạnh một phát, giọng kiên quyết hơn:
“Sẽ không có chuyện đó. Mình sẽ đi thi và đỗ công danh, ra làm quan là quá tốt. Còn con của chúng ta phải được sinh ra trong nhà họ Triệu, làm cháu đích tôn.”
“Mình muốn như vậy sao?”
“Dĩ nhiên, không những thế mình còn phải nắm quyền trong nhà. Tưởng tuy làm xã trưởng nhưng mình dù sao cũng là con trưởng nên cần giữ một nửa quyền hành mới hợp lẽ. Rồi con mình sẽ trở thành người thừa kế. Chính vì vậy, em tuyệt đối không rời khỏi nhà nửa bước.”
Ái vừa cười vừa quả quyết mà chẳng nhận ra nét mặt Liêm đang dần thay đổi. Là bất ngờ lẫn ngạc nhiên. Từ trước đến giờ, cậu không nghĩ vợ luôn mang những mong muốn này. Hay nói đúng hơn là quá khao khát. Trông nụ cười kiên quyết ấy, cậu chợt phát hiện rằng, bản thân chưa hề hiểu Ái. Bàn tay dần thả lỏng tay vợ ra, Liêm chuyển dời ánh mắt sang nơi khác với bao suy nghĩ mông lung. Có lẽ lúc này đây, cậu bắt đầu nhận thấy một điều nữa nơi cô vợ trẻ.
“Anh hai! Chị dâu!”
Liêm và Ái thấy Tưởng tiến đến chỗ họ. Mỉm cười, cậu ngồi xuống nói chuyện.
Khi đó cửa phòng Tằm đột nhiên mở tung khiến Cửu đứng bên ngoài giật mình, tiếp cô từ bên trong bước nhanh ra ngoài, theo sau một vị thầy lang chạy theo hớt hải.
Ông chính là thầy lang đã báo bà Hai biết về chuyện xạ hương và ban nãy vì bị Tằm gặn hỏi nên đã không giấu được nữa, phải kể hết mọi chuyện. Nghe xong, Tằm cảm giác mọi thứ quay cuồng, bởi cho đến bây giờ bản thân mới biết mình sẩy thai chẳng phải do sức khỏe yếu ớt mà vì có kẻ đã bỏ xạ hương vào. Mọi thứ dường như sụp đổ dưới chân Tằm do sự thật quá tàn khốc. Con của cô, đứa trẻ bé bỏng và đáng thương chỉ mới thành hình, đã bị giết chết bởi bàn tay độc ác của một kẻ mất nhân tính.
Tằm đứng như hóa đá, nỗi đau đớn khôn xiết giống như vết rạn nứt từ bên trong, rỉ máu. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Cơn cuồng nộ của lòng cô chẳng thua gì cơn bão biển dữ dội đánh ầm ầm vào đất liền hòng nhấn chìm mọi thứ. Nước mắt chảy liên tục trên gương mặt bợt bạt được vẽ bằng sự vụn vỡ, cô mím môi đến bật máu.
Với sự phẫn uất cùng cực, Tằm lao ra khỏi phòng trước sự lo lắng của thầy lang. Tằm cứ bước, bước mãi và bỏ ngoài tai âm thanh ồn ào ở phía sau. Thình lình, cô bắt gặp Ni đang giặt quần áo liền tiến đến rồi bất ngờ chụp lấy tay nhỏ kéo phắt dậy.
Đang ngồi nói chuyện thì Tưởng, Liêm và Ái bỗng nghe tiếng nức nở vang lên đồng thời thấy Tằm xuất hiện, tay còn kéo theo Ni đang khóc lóc. Vừa trông rõ mặt Ái là Tằm nghiến răng giận dữ, tức thì bước đến gần. Chưa kịp để ai hỏi gì là Tằm buông tay Ni ra rồi dùng chính bàn tay đó tát mạnh vào mặt Ái trước sự kinh ngạc của Tưởng lẫn Liêm. Ngay cả Ái cũng ngỡ ngàng khi lãnh cú đánh trời giáng.
Thất thần trong thoáng chốc, Tưởng sực tỉnh liền nắm tay Tằm giữ lại, hỏi nhanh:
“Tằm! Thế này là thế nào? Tại sao mình lại đánh chị dâu?”
Tằm không nhìn chồng, đôi mắt phẫn nộ tóe lửa lúc này chỉ hướng duy nhất vào Ái đang vừa sờ mặt vừa kinh ngạc, đanh giọng:
“Từ lúc chị bước chân vào nhà họ Triệu, tôi có làm điều gì có lỗi với chị? Lúc mẹ Ba muốn đuổi chị, tôi đã khuyên mẹ để chị ở lại vì đứa con trong bụng! Và sau đó, tôi luôn xem chị là chị dâu, quan tâm giúp đỡ! Rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà chị nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy?”
Ái chau mày, Tằm nói những lời này là ý gì? Khó hiểu trước thái độ giận dữ kỳ lạ của Tằm, Liêm mới hỏi đã xảy ra chuyện gì. Cũng không đáp lời Liêm, Tằm hét lên:
“Tại sao chị làm thế? Sao chị có thể tàn ác đến nỗi bỏ xạ hương vào thuốc an thai của tôi? Lý do gì khiến chị phải giết chết con tôi?”
Giọng Tằm vừa dứt, Ái lập tức biến đổi sắc mặt. Chuyện gì vậy? Tằm đã phát hiện ra vụ xạ hương và đứa con bị giết ư? Trong khi Ái bắt đầu lo lắng thì Liêm và Tưởng tiếp tục kinh ngạc lần nữa. Họ chẳng hiểu gì cả, Ái bỏ xạ hương giết chết con của Tằm… có nghĩa là gì? Mau chóng, Tưởng siết chặt hai vai Tằm, sốt sắng hỏi lại:
“Mình vừa nói cái gì?”
Bấy giờ Tằm mới xoay qua đối diện với Tưởng, nước mắt đầm đìa, đau đớn bảo:
“Mình à… đứa con đáng thương của chúng ta không phải tự nhiên chết… Mà chính người đàn bà độc ác đó đã bỏ thuốc khiến em sẩy thai…!”
Ái thấy Tằm chỉ thẳng tay về phía mình bằng thái độ dứt khoát và căm phẫn. Bất chợt trong một thoáng, lời kết tội đanh thép ấy khiến cô suýt ngã ra sao. Bên cạnh, Liêm đứng với đôi mắt mở trân trân, trong lòng liên tục vang lên câu hỏi: Ái hại Tằm sẩy thai ư? Về phần Tưởng, cậu thất thần đến mức miệng không ngừng lẩm bẩm câu Bảo Bối bị giết chết sao…?
“Đúng vậy, cậu Tưởng. Mợ Tằm sẩy thai là do xạ hương.”
Tưởng đưa mắt sang vị thầy lang, cái nhìn đứng tròng, mất hồn. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Ái lên tiếng rành rọt bảo Tằm đừng vu oan cho mình.
“Vu oan? Chị có nhận ra thứ này không? Tôi thấy nó rơi ra trong áo mẹ Hai nên quyết tâm tìm hiểu. Cuối cùng phát hiện ra chính Ni đã đi mua xạ hương và gói thuốc ấy nằm trong xấp vải của chị! Nếu không phải chị làm thì vì sao nó lại ở chỗ chị?”
Tằm ném miếng giấy nhàu nhĩ xuống đất trước sự câm lặng của Ái và tiếng khóc của Ni. Liêm bất động, lại liên quan đến mẹ Hai…? Cùng lúc Tằm gào lên nức nở:
“Trả con cho tôi!”
Tằm muốn lao đến chỗ Ái nhưng bị Tưởng kìm giữ lại, để rồi vùng vẫy trong tuyệt vọng rã rời sau đó là ngất lịm đi. Thầy lang liền bảo Tưởng mau đưa Tằm vào phòng để xem mạch. Còn chưa bình tĩnh được, Liêm hết nhìn Ni rồi lại nhìn qua Ái.