Thanh mai cắn

Chương 5


Đọc truyện Thanh mai cắn – Chương 5:

Chương 5. Thanh mai
Tống Lưu và Mạnh Tiềm Tinh, quen biết nhau đã mười hai năm, nhà trẻ tiểu học cấp 2 cấp 3, đều học chung một trường, là thanh mai trúc mã chân thực.
 
Mạnh Tiềm Tinh là người địa phương, cha mẹ ở đại học tự do yêu đương, sau đó ba Mạnh nhận chức giảng viên ở trường, mẹ Mạnh là giáo viên cấp 3.
 

Cả nhà vốn dĩ ở một khu phố cổ, sau đó khu thành tây mới được khai phá, mẹ Mạnh nghiên cứu tình hình giáo dục và tài nguyên tương lai ở khu mới, quyết đoán mua một căn nhà ở một tiểu khu xa hoa.
 
Lúc mẹ Tống dẫn Tống Lưu đi đến thành phố này, nhà họ Mạnh đã ở tiểu khu này hai năm rồi.
 
Cách nói của mẹ Tống là như thế này, “Ba con đúng là không phải người tốt. Con sinh chưa được một tháng đã đi theo người khác, nói là muốn nhiều tiền nhưng một năm cũng không thấy cầm gì về, rõ ràng chỉ kiếm được mấy trăm mà dám nói mấy triệu trước mặt mẹ, trong miệng không có mấy câu nói thật. Mẹ chịu đủ rồi, người cũng không thấy, tiền cũng không có. Về sau con tìm đối tượng nhất định không được tìm một người giống như ba con, cũng không nên tìm một người luôn ở bên ngoài, nếu không có đau khổ cũng là con chịu.”
 
Nhưng mà mẹ Tống vẫn luôn ra ngoài tìm bạn trai, dẫn Tống Lưu tới một thành phố mới. Nhà là bạn trai mua, mẹ Tống bắt đầu làm đại lý đồ trang điểm, hai người cùng nhau bay tới bay lui khắp nơi. Sau khi chia tay bạn trai, bà ấy liền bay tới bay lui một mình, một năm ở nhà cũng không đến ba tháng, thật sự rất bận rộn.

 
Còn Tống Lưu, mấy năm đầu tiên mẹ Tống mời bảo mẫu cả ngày chăm sóc cô, sau đó lại phát hiện bảo mẫu không tận tâm, Tống Lưu cũng bắt đầu học tiểu học, liền tìm người dạy kèm tại nhà, nhưng Tống Lưu trưởng thành sớm, tới lớp 3 tiểu học đã không muốn ở bên ngoài, hơn nữa quan hệ với nhà họ Mạnh cũng tốt hơn, ba Mạnh mẹ Mạnh cũng rất thích cô, từ đó liền bắt đầu ăn cơm ở nhà họ Mạnh, một mình sống ở trong nhà.
 
Tống Lưu là một người dễ thỏa mãn, cũng có thể nói là một người sao cũng được.
 
Đối với ba Tống, dấu vết lưu lại trong lòng cô cũng rất cạn. Ký ức 5 năm trước bằng không. Mấy tháng ồn ào muốn ly dị với mẹ Tống, ông ấy giống như một con quái thú há mồm to như một chậu máu điên cuồng gầm thét với cô.
 
Sau đó mẹ Tống dẫn cô rời đi, 3-4 năm sau cô cũng không nghe thấy hai chữ ‘ba ba’. Lúc liên lạc lại, cô đã gần mười tuổi, thản nhiên chấp nhận sự thật ba Tống đã có gia đình mới còn có một em trai nhỏ hơn cô 4 tuổi. Nghỉ đông và nghỉ hè ba Tống tới đón cô đi chơi, cô cũng không từ chối, nhưng cũng chưa từng mở miệng nói muốn gì cả.

 
Còn mẹ Tống, chính là nhân vật sắm vai cực kỳ quan trọng trong quá trình trưởng thành và tạo nên tính cách bây giờ của cô, Tống Lưu vừa yêu bà ấy vừa sợ bà ấy, vừa bội phục bà ấy lại hoàn toàn không cách nào đồng ý với cách làm của bà ấy được.
 
Cô cứ nghiêng ngả lảo đảo trưởng thành như vậy, thì gặp được Mạnh Tiềm Tinh. Đương nhiên nếu không có Mạnh Tiềm Tinh, cuộc sống của cô cũng không tệ hơn, nhưng giống vậy, cũng không đáng giá như bây giờ.
 
Lần đầu tiên Mạnh Tiềm Tinh nhìn thấy Tống Lưu chính là ngày cô dọn tới đây.
 
Ngày đó là thứ bảy, không cần tới nhà trẻ. Mẹ Mạnh nấu ăn trong phòng bếp, hắn vui vẻ ngồi ở trên sô pha xem phim hoạt hình ăn kẹo. Con thỏ trắng lớn trong miệng sắp bị hắn nhai sạch, đang cúi người chuẩn bị lấy một cái nữa trên bàn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc ngoài cửa, hắn sợ tới mức trượt mông từ trên sô pha tuột xuống đặt mông ngồi dưới thảm, hắn quay đầu nhìn mẹ mình bởi vì âm thanh máy hút khói dầu trong phòng bếp quá lớn mà không nghe thấy gì, lại nhìn ra cửa, lòng hiếu kỳ chiếm lợi thế.
 
Vừa lớn tiếng kêu “Mẹ, mẹ…” vừa bịch bịch chạy đi mở cửa, vươn cái đầu nhỏ nhìn ra bên ngoài.
 
Một cô gái, một cô gái nhỏ đang oa oa khóc lớn. Mạnh Tiềm Tinh nuốt nuốt nước miếng, bàn tay nắm thật chặt.
 
Bạn trai của mẹ Tống đã mua nhà cho bọn họ trước khi họ tới, còn bày tỏ thành ý cho mẹ Tống đứng tên. Hắn cảm thấy Tống Lưu còn nhỏ, trí nhớ không tốt, dọc đường chuyển nhà luôn ôm Tống Lưu, lấy kẹo dụ cô kêu ba. Ai ngờ tính tình Tống Lưu cũng không vừa, đánh rớt kẹo trong tay hắn, ở trong thang máy còn phất tay giãy giụa, trong miệng kêu, “Con muốn ba, con muốn ba ba, oa…”

 
Mẹ Tống đã mở cửa đi vào xem phòng, Tống Lưu lại gắt gao nắm chặt cửa không vào, vừa lấy chân đá hắn vừa khóc, hắn thật sự không có cách nào khác, đi vào tìm mẹ Tống, một đứa con nít như Tống Lưu liền một mình ngồi ở ngoài cửa khóc lớn.
 
Giọng cô thật sự rất lớn, khóc đến mức Mạnh Tiềm Tinh đang xem phim hoạt hình ở nhà sát bên cũng nghe thấy mở cửa len lén nhìn cô.
 
Mạnh Tiềm Tinh thật sự rất ghét mấy cô bé oa oa khóc lớn, nói chính xác thì là sợ hãi. Bởi vì ở nhà trẻ, chỉ cần mấy cô bé chơi với hắn mà khóc, giáo viên nhất định sẽ dạy dỗ hắn, sau khi bị dạy dỗ năm ba lần như vậy, hắn liền quyết định không bao giờ tới gần mấy cô bé nhỏ nữa.
 
Lúc này, đối mặt với một cô bé khóc lớn đến mức một thằng nhóc như hắn cũng đau đầu, hắn muốn đóng cửa, quay lại xem phim hoạt hình ăn kẹo, còn phải chỉnh âm thanh phim hoạt hình lớn hơn một chút.
 
Cho nên, mặc dù Tống Lưu đã khóc đến mức nấc lên, lúc đôi mắt nhìn xung quanh đối diện với ánh mắt hắn, hắn vẫn kiên định từ từ rút đầu nhỏ về, chuẩn bị đóng cửa.
 
Đáng tiếc tốc độ của hắn không nhanh bằng mẹ Mạnh. Lúc hắn kêu mẹ rồi chạy ra, mẹ Mạnh cũng nghe thấy tiếng khóc.
 
Bà vẫn luôn muốn có con gái, đáng tiếc chính sách nhà nước không cho phép, lúc này nghe thấy tiếng khóc của một cô bé, đã rất đau lòng, mở cửa thì thấy cô bé Tống Lưu khóc bù lu bù loa, bím tóc cũng rớt ra, đôi mắt cũng sưng lên, bên người còn không có người lớn, trong lúc nhất thời tình thương của người mẹ tràn lan, đi về phía Tống Lưu, ngồi xổm xuống ôm cô vào trong ngực dỗ dành, còn không quên kéo Mạnh Tiềm Tinh.
 
Mẹ Mạnh ôn nhu dỗ Tống Lưu, thấy cô khóc như thế liền cúi đầu nhìn kẹo con trai cầm trong tay, liền nói, “Lột kẹo cho em gái ăn đi con.”

 
Mạnh Tiềm Tinh mếu máo, không dám không nghe lời, lột kẹo nhét vào miệng Tống Lưu, nhìn cô vì ăn kẹo mà hai má phồng lên, còn híp mắt vui vẻ cười, nhịn không được nói với mẹ Mạnh, “Con…, con cũng muốn ăn.”
 
Mẹ Mạnh trừng hắn, “Một ngày con chỉ được ăn hai cái, cho em gái ăn, con không được ăn nữa. Đừng tưởng mẹ không biết con vừa ăn một cái.”
 
Mạnh Tiềm Tinh tức giận, quay đầu trừng Tống Lưu, Tống Lưu hai mắt không chớp mắt mà nhìn hắn, đôi mắt nhỏ như hạt châu của hắn xoay vòng, nói, “Vì sao em lại khóc? Mẹ em đâu? Ba em đâu?”
 
Tống Lưu nghe thấy hắn nhắc tới “Ba ba”, lại nghĩ tới chuyện đau lòng, há to mồm khóc lớn, kẹo cũng rớt trên mặt đất.
 
Mẹ Mạnh đang muốn mở miệng dạy dỗ Mạnh Tiềm Tinh, liền nhìn thấy một người phụ nữ trong nhà đi ra, lại bế Tống Lưu lên, đoán là mẹ của Tống Lưu, liền đứng dậy nói chuyện vài câu, nhớ lại trong phòng bếp còn đang nấu đồ ăn, liền nắm lỗ tai Mạnh Tiềm Tinh, xách hắn trở về nhà.
 
Một giây trước khi đóng cửa, Mạnh Tiềm Tinh nhìn trộm Tống Lưu, lại nhìn kẹo thỏ trắng lớn rơi trên mặt đất, thầm nghĩ, quả nhiên con gái là đáng ghét nhất, hừ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.