Thanh mai cắn

Chương 4


Đọc truyện Thanh mai cắn – Chương 4:

Chương 4. Hôn
Dĩ nhiên Tống Lưu không phải không thấy tin nhắn, buổi sáng Mạnh Tiềm Tinh cười với cô, cô đã có linh cảm trước.
 
Sau khi hết tiết cô liền mở di động, nhìn thấy tin nhắn liền cười, nửa người dựa vào vách tường, ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.


 
Còn chưa tới giờ học, trên hành lang trước phòng học đều là người, lúc này ánh mặt trời đang chói, cô còn ngược sáng, đương nhiên không thấy rõ gì cả. Nhưng cũng không cản trở trí tưởng tượng của cô, nghĩ đến dáng vẻ Mạnh Tiềm Tinh nhìn điện thoại bĩu môi, mặt tiu nghỉu mặt buồn bực, cô liền nhịn không được cười một tiếng, trong miệng lầu bầu, “Hừ, lúc này mới biết tôi đang tức giận à…”
 
Đang chuẩn bị gửi tin nhắn trả lời, bấm vào tin nhắn của Mạnh Tiềm Tinh, di động liền rung lên, Tống Lưu click mở.
 
—— buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, anh ở nhà ăn chờ em, chỗ cũ.
 
Còn có thêm cái biểu cảm quỳ xuống cầu xin.
 
Tay giật giật, đánh hai chữ trong khung tin nhắn, lại chần chờ có nên gửi liền bây giờ hay không, liền nghe thấy tiếng chuông vang lên, mấy bạn học xung quanh la lớn, “Đừng nói chuyện nữa”, “Thầy tới”.
 
Tống Lưu hơi khẩn trương, vội vàng đem điện thoại bỏ vào hộc bàn, trước khi nhấn nút tắt máy, động tác nhanh hơn suy nghĩ, đã bấm gửi.
 
Buổi sáng tổng cộng có bốn tiết, lúc tan học đã 11h40.
 

Cố Đình ngồi cùng bàn hỏi cô, “Hôm nay ăn cái gì? Mình sắp chết đói rồi, đi nhanh lên, hy vọng món sườn còn chưa hết.”
 
Tống Lưu xin lỗi cười cười, “Bạn lớp 10 của mình tới tìm mình đi ăn cơm chung, cậu đi với mấy cậu ấy đi.”
 
Đa số bạn học lớp 10 của Tống Lưu đều vào lớp 11-1 đến 11-6. Cô giao tiếp không tốt, không quen biết mấy người lớp khác, ở trong khối cũng không nổi tiếng, rất ít người biết cô.
 
Lớp 11-7 đa số đều là mấy học sinh lớp 10 cũ, cũng có thể mấy người lớp khác, một số ít mấy bạn học trước đó ở lớp 10 đã ít nói chuyện, đừng nói đến lớp 11.
 
Khai giảng mấy ngày cũng không có ai đến tìm cô, Cố Đình ngồi cùng bàn là một cô gái nhiệt tình, cảm thấy Tống Lưu không có nhiều bạn bè, rất nghĩa khí kéo Tống Lưu đi ăn cơm chơi đùa trò chuyện nhảm nhí với nhóm của cô ấy, mấy ngày kế tiếp quan hệ cũng không tệ.
 
Cố Đình tuy hoạt bát nhiệt tình, nhưng cũng không tò mò lắm, chỉ gật gật đầu, không hỏi thêm, vẫy vẫy với mấy nữ sinh đang chờ cô ấy, cùng nhau ra phòng học.
 
Tống Lưu nhìn các cô ấy ra cửa, cúi đầu sửa sửa áo, chải đầu một lần nữa sau đó đi xuống cầu thang.
 
Dọc theo đường đi, cô đều nghĩ nên dùng biểu cảm gì để gặp Mạnh Tiềm Tinh.
 
Mấy ngày qua, trong lòng tức giận bao nhiêu thì bây giờ cũng không còn, cảm giác tự ti xấu hổ đã bị cô điều chỉnh lại, đối với chuyện phân ban này, trong lòng chỉ có tiếc nuối chứ không có gì khác, nhưng chuyện này cô cũng không muốn nói cho Mạnh Tiềm Tinh biết, làm bạn trai, cô vẫn muốn hắn trả giá một chút vì mấy ngày nay bạn gái không vui vẻ cũng không biết.
 

Vị trí cũ của bọn họ ở một góc nhỏ trong nhà ăn lầu 1, cái bàn này có bốn người ngồi, có hai mặt đối diện với bức tường bên ngoài nhà ăn, một mặt tựa vào cây cột lớn, một mặt khác cách các bàn khác tương đối xa, đây là cái bàn ít hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong nhà ăn nhất, bọn họ cùng nhau ăn cơm vẫn luôn ngồi ở chỗ này.
 
Tống Lưu vừa vào nhà ăn đã thấy Mạnh Tiềm Tinh, hắn đang chống cằm nhìn chằm chằm cửa nhà ăn, vừa thấy cô đến đã cười một cái, vẫy vẫy tay. Tống Lưu ra vẻ lạnh lùng, đi qua chỉ gật gật đầu coi như đáp lại, sau khi ngồi xuống chỉ cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, trong lòng đoán xem Mạnh Tiềm Tinh mở miệng như thế nào.
 
Mạnh Tiềm Tinh cũng chưa nghĩ ra phải mở miệng như thế nào, hắn cho rằng Tống Lưu sẽ đánh đòn phủ đầu, nói hắn hai câu, lại không ngờ sẽ có phản ứng thế này.

 
Hắn suy nghĩ một chút, thử thăm dò dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén cơm của Tống Lưu, thấy cô chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái, không thèm nói chuyện chỉ gắp thịt bò bỏ vào miệng nhai, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, lấy lòng cười cười, “Còn tức giận hả?”
 
“Em tức giận cái gì?” Tống Lưu hỏi lại.
 
“…Bởi vì hai ngày này anh bận không ăn cơm với em?”
 
“Cút đi.” Tống Lưu trừng hắn một cái, “Lòng dạ em không có hẹp hòi như vậy?”
 
“Đương nhiên không có. Không phải là cái này, vậy anh cũng không biết, mỗi ngày, anh đều bận rộn học tập, đâu có làm sai gì đâu?” Mạnh Tiềm Tinh đương nhiên là nói giỡn, hắn biết, nếu Tống Lưu thật sự tức giận với hắn bởi vì chuyện này, thái độ trả lời câu đầu tiên sẽ không như vậy.
 
Tống Lưu lại trừng hắn một cái, “Vậy anh ăn cơm nhanh lên.”
 

Mạnh Tiềm Tinh há mồm còn muốn nói gì đó, đã bị miếng sườn của Tống Lưu chặn miệng, hắn biết Tống Lưu làm như vậy chứng tỏ đã hết giận, cũng cúi đầu, vui vui vẻ vẻ mà ăn cơm, trong miệng nhai xương sườn ngâm dấm đường, ngọt tới trong lòng.
 
Thời gian nghỉ trưa tự do chỉ có một tiếng hai mươi phút, buổi chiều một giờ bắt đầu học.
 
Cơm nước xong sau, đa số học sinh về ký túc xá nghỉ ngơi, hoặc là đi mua đồ ăn vặt, hoặc là trở về phòng học ngủ trưa hoặc là đi thư viện tự học. Người đi trên đường rất ít, trời lại nắng, không ai muốn đứng ở bên ngoài thêm phút nào nữa.
 
Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu một trước một sau, đi tới vườn hoa sau lưng ký túc xá, tìm chỗ ghế dài râm mát ngồi xuống.
 
Mạnh Tiềm Tinh duỗi tay ôm vai Tống Lưu, ấm đầu cô lên vai hắn, một tay khác móc một con thỏ trắng lớn trong túi ra đưa cho Tống Lưu, cúi đầu dỗ cô, “Rốt cuộc vì sao nha? Đầu óc của anh thật sự không thể thể biết được, cầu xin em thương xót nói cho anh đi…, nha?”
 
“Cầu xin em…”
 
“Cầu xin em…”
 
Tống Lưu không nói lời nào, một tay cầm con thỏ trắng lớn, một tay duỗi lên sờ tay Mạnh Tiềm Tinh. Trong mắt có hơi chua xót, thật ra cô biết chuyện phân ban lần này là cô quá đáng, Mạnh Tiềm Tinh dỗ cô như vậy, cô càng cảm thấy khó mở miệng hơn.
 
“Có phải bởi vì chuyện phân ban không?”
 
Tống Lưu thấy hắn đoán được, trong lòng vừa đau vừa ngọt, ngẩng đầu hai mắt rưng rưng nhìn hắn, hai má đỏ lên.
 
Trong lòng Mạnh Tiềm Tinh nghĩ tới chuyện này, nhưng cảm thấy đã qua lâu rồi, Tống Lưu sẽ không ngây thơ như vậy, lúc này lại thấy phản ứng của cô, hắn biết mình đoán đúng rồi, lập tức bật cười, lại hơi im lặng, dùng sức xoa xoa tayTống Lưu, “Không phải nghỉ hè đã biết rồi sao? Em lại chờ đến khai giảng mới tức giận? Với lại, chỉ là không cùng lớp thôi, không phải phần lớn thời gian chúng ta cũng ở bên nhau sao? Trước kia chúng ta học chung lớp, ở trường học một ngày cũng không nói với nhau quá năm câu.”
 
Chuyện này sao giống nhau được chứ? Trước kia học chung lớp, cô biết ra chơi hắn sẽ cùng bạn học chơi cái gì, biết hắn bị điểm danh lên bảng làm đề gì, được giáo viên khen, được giáo viên tìm vào văn phòng mắng, biết ai tới tìm hắn hắn đi tìm ai, cô còn có thể liếc trộm hắn. Nhưng còn bây giờ thì sao? Trừ việc nhìn một bóng dáng mơ hồ qua lớp cửa kính, cái gì cũng không thấy.
 

Nhưng cô cũng biết, mấy chuyện này đều là cảm xúc vô lý của cô thôi, sao có thể không biết xấu hổ mà nói cho Mạnh Tiềm Tinh nghe chứ?
 
Mạnh Tiềm Tinh thấy cô vẫn không nói lời nào, hắn biết đây là do cô luyến tiếc hắn, hắn đắc ý cười cười cưng chiều, lấy con thỏ trắng trên tay cô, lột giấy gói kẹo đút vào miệng cô.
 
“Từ đâu vậy?” Tống Lưu lẩm bẩm.
 
“Giờ chơi ra cổng trường mua đó.”
 
Tống Lưu chớp chớp mắt, tâm trạng tốt hơn, nước mắt lập tức rơi xuống, khi còn nhỏ, mặc kệ là cô không vui, tức giận, hay là đau bụng kinh, bị bệnh khổ sở, Mạnh Tiềm Tinh đều dùng thỏ trắng dỗ cô.
 
Mạnh Tiềm Tinh thấy cô khóc cũng biết là do tính cách mẫn cảm của cô nên mới dễ khóc như vậy, liền thở dài, “Sao lại dễ khóc như thế chứ…” lại nói thêm, “Anh cũng muốn ăn.”
 
“Anh không có hả?”
 
“Không mang đến.”
 
Tống Lưu không nói lời nào.
 
Cánh tay Mạnh Tiềm Tinh hơi dùng sức, xoay người cô lại, lại giơ tay bóp khuôn mặt nhỏ của cô.
 
Tống Lưu biết hắn ám chỉ cái gì, mặt càng đỏ hơn, ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
 
Mạnh Tiềm Tinh tiến lại gần, đầu tiên hôn lên nước mắt ngay khóe miệng của cô, lại hôn lên môi cô, đầu lưỡi cẩn thận thăm dò vào trong, nếm sự ngọt ngào trong miệng cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.