Thanh cung sủng phi

Chương 2


Đọc truyện Thanh cung sủng phi – Chương 2

Edit: Tuệ Quý phi
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi
 
Tú Nguyệt vội vàng trở lại thiên điện phía Tây, lật tìm mấy khối bạc vụn ở dưới đáy rương trong phòng, bởi vì tìm quá gấp nên cái rương “rầm” một tiếng đổ xuống đất. Nàng nhìn cái rương bị rơi đến hỏng nằm trên mặt đất kia, lại nắm chút bạc vụn trong tay, chua xót lập tức như thủy triều tràn bờ dâng trào trong lồng ngực, ức đến khó chịu.
Đây là bạc mà trước khi nàng vào cung mấy ngày, ngoại tổ phụ đã nhẫn tâm bán đi con ngựa của mình để đổi về cho nàng.

Con ngựa kia đã theo ngoại tổ phụ hơn nửa đời người, số tuổi còn nhiều hơn so với nàng. Từ khi Tú Nguyệt bắt đầu hiểu chuyện thì nàng đã đi theo bước chân ngựa, ngay cả nàng còn luyến tiếc, đừng nói chi đến ông đã nuôi nó cả đời, sao lại không có tình cảm cho được.
Tú Nguyện lén trốn đi khóc hết một ngày, ngoại tổ phụ lại cười tủm tỉm vuốt tóc nàng, nói người già rồi, dù sao cũng không cưỡi ngựa nữa. Con ngựa này cũng già rồi, còn muốn ở nhà ăn không ngồi rồi, trong cung hung hiểm, chi bằng mang đi đổi lấy ít bạc cho nàng dùng để phòng thân.
Nàng đương nhiên sẽ không tin loại lý do thoái thác này của ngoại tổ phụ. Nàng chỉ có thể mạnh mẽ giả bộ cười cười, trong lòng lại cảm thấy thật có lỗi với ông. Ngoại tổ phụ đã qua ngũ tuần còn phải lo lắng cho nàng. Nàng cũng thật có lỗi với con ngựa kia, nó cả đời đi theo ngoại tổ phụ, lại bởi vì nàng mà không thể chết già.
Tú Nguyệt lau lau đôi mắt, đời này, người duy nhất đối tốt với nàng cũng chỉ có ngoại tổ phụ, mẫu thân và Bảo Yến đã theo nàng từ nhỏ. Cách cánh cửa cung, có thể nói là đời này nàng không còn cơ hội gặp lại mẫu thân và ngoại tổ phụ nữa… Bảo Yến là người duy nhất theo nàng tiến cung, nếu Bảo Yến xảy ra chuyện gì, để lại mình nàng lẻ loi trong hoàng cung lạnh lẽo này thì còn gì ý nghĩa nữa.

Lòng nàng bất an, ngồi cũng không ngồi một chút đã tiện tay vớ lấy chiếc áo choàng vội vàng đi ra ngoài.
Thời tiết vào lúc thu đi đông tới là thất thường nhất, tuyết bay tán loạn trong gió, gió cuốn lấy tuyết. Dọc theo đường đi, gió lạnh như từng mũi dao nhọn cắt vào mặt nàng, cũng đành phải chịu. Nhưng đến Nội Vụ phủ mới biết, sắc mặt công công nơi đó còn lạnh hơn so với thời tiết bên ngoài, còn đau hơn so với dao nhỏ cắt vào mặt.
Tú Nguyệt mặt dày hỏi một vòng cung nhân trong Nội Vụ phủ, người ta nhìn nàng với thân phận này thì đều không tình nguyện trả lời. Đến cuối cùng, có thể là bởi vì động tĩnh bên ngoài quá lớn, hoặc là bị nữ nhân khó chơi này làm phiền đến khó chịu, một tên thái giám đen mặt vén rèm che cửa lên, từ trong phòng đi ra.
Trong nháy mắt rèm cửa được vén lên, loáng thoáng nhìn thấy trên bàn trong phòng đang bày xúc xắc lộn xộn, bạc và ngân phiếu, có mấy tên thái giám đang ngồi vây quanh.
Cung nhân bên ngoài trông thấy lập tức nối tiếp cúi đầu câu nệ gọi một tiếng: “Thường Phó Tổng quản.”
Đó là Thường Tề, Phó Tổng quản Nội Vụ phủ.
Thường Tề xụ mặt đi tới, không vui nói với Tú Nguyệt: “Ở đây càn quấy cái gì! Không phải đã nói người bị kéo đến Thận Hình ti rồi sao, muốn làm loạn cũng nên đến Thận Hình ti làm loạn. Người ra vào Nội Vụ phủ này đều là quý chủ tử của các cung, nếu đắc tội thì Đáp ứng không thể chịu được đâu!”
Tú Nguyệt là Đáp ứng, trong hậu cung cũng là một chủ tử đúng nghĩa, Thường Tề cùng lắm cũng chỉ là một tên nô tài lại dám dùng loại giọng điệu này để nói chuyện, nhưng người khác cũng đã tập mãi thành quen. Nói cho cùng, mỗi người trong cung đều phải nịnh bợ Nội Vụ phủ, từ cung nữ, thái giám cho đến các phi tần nương nương, ăn mặc, ở, đi lại, không có cái nào là không phải do Nội Vụ phủ cai quản. Không đề cập đến cái khác, chỉ nói đến các công công trong Kính Sự phòng dưới tay Nội Vụ phủ thôi, mà các vị phi tần trong hậu cung đã phải hết sức cẩn thận cung kính rồi.
Vậy nên người có thể làm đến chức Tổng quản Nội Vụ phủ, chỗ dựa sau lưng nhất định là một vị quyền cao chức trọng trong cung.
Cho nên dù là ai đi chăng nữa thì cũng biết, Thường Tề không cần để một Đáp ứng nho nhỏ này vào mắt.

Tú Nguyệt cũng biết nàng không thể đắc tội với Tổng quản Nội Vụ phủ, nhưng mạng của Bảo Yến chỉ còn con đường này, nàng đành mở miệng chu toàn: “Nhưng ta vừa mới hỏi thăm, người là bị dẫn đi từ Nội Vụ đến Thận Hình ti. Nếu Nội Vụ phủ chịu một điều nhịn chín điều lành thì Thận Hình ti cũng sẽ không cứ mãi nắm chặt không buông… Hậu cung này có cung quy nghiêm ngặt, dù chỉ là một nô tỳ nhỏ bé thì cũng không thể tùy tiện đánh giết xử phạt.” 

Ngụ ý chính là, nàng không phải người thiện bãi cam hưu [1]
[1] Thiện bãi cam hưu (善罢甘休): không chịu từ bỏ, không dễ bị bắt nạt, kiên định với ý kiến, mục đích, hành động.
Thường Tề nhìn dáng vẻ hơi mím môi không chịu nhường bước của Tú Nguyệt, không ngờ Nguyệt Đáp ứng của Diên Hi cung này còn có mấy phần khí phách. Nếu đổi lại là người khác ở vào địa vị và tình cảnh giống như nàng, sao còn dám vì một cung nữ mà đắc tội với Nội Vụ phủ, chặt đứt đường sống trong cung của bản thân chứ. Người đã chết thì cứ để cho chết đi, chờ Nội Vụ phủ lại sai một người khác qua hầu hạ là được rồi.
Vì thế hắn cười một tiếng: “Không ngại nói thật với tiểu chủ, đúng là người bị dẫn từ Nội Vụ phủ đi thì đã sao? Nếu nói đến cung quy, Tú Quý nhân của Khải Tường cung đích thân đứng ra chỉ chứng và xác nhận, nha hoàn Bảo Yến của tiểu chủ làm việc không hợp, dĩ hạ phạm thượng, va chạm Quý nhân! Không biết hai chữ “tùy tiện” này của Nguyệt Đáp ứng là từ đâu mà có?”
Hắn quay mặt đi, rảo bước vào trong phòng, trước khi đi còn ném lại cho nàng một ánh mắt xem thường: “Muốn chụp cái mũ lên đầu Nội Vụ phủ, cũng nên xem lại phân lượng của bản thân trước mới được.”
Lời này đã tràn ngập ý cảnh cáo rõ ràng, Tú Nguyệt chạm vào một cái đinh hung hăng, sắp xếp lại mọi chuyện một lượt, hóa ra đầu sỏ gây tội, trong hoàng cung rộng lớn này còn có tâm tư đi chọc đến hai kẻ có thân phận hèn mọn như nàng và Bảo Yến, không phải Nữu Hỗ Lộc Tú Dao kia thì còn là ai?
Nữu Hỗ Lộc Tú Dao, nàng rơi vào nông nỗi như ngày hôm nay đều là do người này ban cho, nàng ta thế mà vẫn chưa thỏa mãn. Tình yêu của nàng, tình thân của nàng, tất cả đều thua trên tay Nữu Hỗ Lộc Tú Dao. Nàng đã đến tình trạng thế này mà nàng ta vẫn không thỏa mãn!

Tú Nguyệt rũ mắt, đôi tay ẩn trong tay áo không nhịn được nắm chặt. Ông trời không công bằng cũng thôi đi, vì sao lại muốn bên nặng bên nhẹ đến tận mức này? Những kẻ nàng hận sâu đậm kia, những kẻ làm nhục nàng kia, không ai là không tiêu dao tự tại, lại còn muốn nàng bị dẫm đạp hèn mọn đến tận cùng dưới bùn đất!
Phó Tổng quản Thường Tề đã vào trong phòng, rõ ràng là không có ý định để ý đến nàng. Bọn thái giám mắt sắc của Nội Vụ phủ thuận thế vừa dỗ dành vừa đuổi mà mời nàng ra ngoài.
Nàng vừa mới quỳ lâu như vậy ở Diên Hi cung, vốn vẫn luôn chịu đựng đầu gối vừa nóng rát vừa đau đớn, bây giờ bị đẩy ra, suýt chút nữa đã va phải một tiểu nha hoàn ở đối diện đang tiến vào. Tuy tiểu nha hoàn này ăn mặc trang điểm theo quy cách của cung nữ, nhưng mặc trên người lại là vải dệt của Giang Nam, trang điểm cũng đẹp hơn nhiều so với Tú Nguyệt.
Tiểu nha hoàn quét mắt liếc nàng một cái, lập tức không phản ứng gì thêm mà lướt qua Tú Nguyệt, vén màn che lên rồi đi vào phòng.
Tú Nguyệt đưa lưng về phía cửa, rũ mắt nghe giọng nói bên trong cửa đột nhiên vừa cao vừa hứng khởi lên mấy phần: “Đây không phải Thiến Lan cô cô của Thừa Càn cung sao? Sao có thể để cô cô bên cạnh Tín Quý nhân tự mình đến Nội Vụ phủ chúng ta lấy đồ chứ? Nếu Hoàng thượng biết chúng ta chậm trễ Tín Quý nhân, bọn nô tài không phải là ăn không hết gói đem đi sao!”
Tú Nguyệt đi một đoạn về phía trước, để những âm thanh hỗn tạp đó từ từ phai dần ở bên tai.
Nàng ngẩng đầu, nhìn bầu trời, lúc nàng đến vẫn đang là hoàng hôn, hiện tại đã là mây đen che trăng.
Nương nương chủ vị vốn có thể thay nàng làm chủ, nhưng chủ vị của Diên Hi cung là Tốn Tần, hiện giờ Tốn Tần tự thân còn khó bảo toàn, sao có thể quản đến chuyện của nàng đây?
Nữu Hỗ Lộc Tú Dao vốn đã nhìn trúng điểm này, hoàng cung rộng lớn thế này lại không có một ai có thể giúp nàng. Nếu không nàng ta sao có thể trắng trợn táo bạo như vậy?
Nàng nhớ đến thường ngày Lý thị nơm nớp lo sợ như vậy, hóa ra với thân phận như các nàng là không đắc tội nổi với bất kì ai hay việc gì trong hậu cung này. Một khi gặp nạn, chính là từ đầu đến cuối đều tứ cố vô thân, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
Tú Nguyệt đứng tại chỗ, nhắm mắt lại rồi ngẩng mặt lên, đưa tay dùng sức gõ gõ trán. Cảm giác đau đớn truyền đến từ đầu gối lại không bằng sự lạnh lùng của người trong hậu cung, khiến người ta như bị dao cắt.

Tóm lại là vẫn không có biện pháp gì. Nàng yên lặng đứng trước cửa Nội Vụ phủ một lát, Bảo Yến nhất định phải cứu, cho dù phải đâm đến đầu rơi máu chảy cũng phải cứu. Nếu tạm thời không nghĩ ra biện pháp, đầu tiên việc quan trọng là phải xác định người bình an không có việc gì.
Quyết định xong, nàng lại lập tức đi đến Thận Hình ti. Chính là Thận Hình ti này, không phải người có thân phận như nàng nói vào là vào.
Ngoài ý muốn là, lão ma ma của Thận Hình ti lại không giống như bọn thái giám của Nội Vụ phủ trừng mắt với nàng, thông truyền một tiếng xong thì lập tức cho nàng qua, còn vừa dẫn đường vừa nói: “Lúc buổi chiều đã có quý nhân trong cung đến dặn dò, nói là Nguyệt Đáp ứng của Diên Hi cung muốn gặp nha hoàn, kêu chúng nô tỳ tạo chút điều kiện.”
“Quý nhân?” Nhất thời Tú Nguyệt không bắt được manh mối, nàng cũng không có giao tình hay quen biết với vị quý nhân nào trong hậu cung.
“Chính là Tú Quý nhân của Khải Tường cung, nói là tỷ tỷ của người.”
Nghe được ba chữ “Tú Quý nhân”, bước chân Tú Nguyệt khựng lại. Nữu Hỗ Lộc Tú Dao, nàng ta khẩu phật tâm xà, lúc nàng mới sáu tuổi đã từng trải qua, sao nàng ta lại có lòng tốt như vậy?
Là muốn cho nàng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Bảo Yến chịu khổ ở Thận Hình ti, khiến nàng không cách nào giữ bình tĩnh, khiến nàng không cách nào thờ ơ, không cách nào phải đến cửa khom lưng uốn gối với nàng ta, để nàng ta nói gì nghe nấy đúng không?
Nhất thời lão ma ma không phát hiện ra Tú Nguyện có bất thường, vẫn đi phía trước dẫn đường, lại còn thuận miệng khen: “Tỷ tỷ của người đúng là một chủ tử có lòng thiện, nàng ấy còn kêu nha hoàn đến chỗ chúng nô tỳ dặn dò, nói nha hoàn này là người của muội muội nàng ấy, tuy va chạm đến nàng ấy nhưng vẫn kêu chúng nô tỳ chăm sóc cẩn thận.”
Tú Nguyệt đi theo phía sau, chết lặng gật gật đầu: “Nàng ta đúng là có lòng thiện.”
Càng đi sâu vào bên trong, phòng giam của Thận Hình ti càng kém, mãi đến tận phòng giam cuối cùng, lão ma ma gọi với vào bên trong một tiếng: “Bảo Yến! Có tiểu chủ đến thăm ngươi!”
Từ xa Tú Nguyệt đã nhìn thấy xuyên qua cửa phòng giam có một thân ảnh nhuốm đầy máu đang nằm trên nền cỏ. Nàng vội vàng tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống, hai tay bắt lấy cửa phòng giam, giọng nói trở lên vặn vẹo: “Sao thế này? Đây là dùng hình sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.