Thanh cung sủng phi

Chương 1


Đọc truyện Thanh cung sủng phi – Chương 1

Edit: Chiêu Hoàng Thái phi.
Beta: Tuệ Quý phi.
 
Thư nhà của Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt bị trả về.
Lão thái giám xuất cung phất ống tay áo một cái: “Đừng kéo nữa, đừng kéo nữa! Đã nói với ngài bao nhiêu lần rồi? Nô tài bí mật mang đồ ra cung, đó là việc làm mạo hiểm rơi đầu để phụng sự cho chủ tử các ngài. Chỉ với một xâu tiền như thế, ngài không biết xấu hổ mà còn muốn chúng ta đưa đồ của ngài ra cung sao? Thật không để mạng của nô tài chúng ta vào mắt mà!!!”

Ông ta chán ghét liếc nhìn xâu tiền kia một cái: “Chúng ta là người hầu trong cung, đã bao nhiêu năm chưa từng thấy xâu tiền dài như thế này.” Rồi lại nhìn sang Tú Nguyệt: “Vậy mà ngài cũng có thể lấy ra được.”
Ngay cả khi Tú Nguyệt bị nhìn bằng nửa con mắt, nàng vẫn giữ nụ cười trên mặt, thương lượng nói: “Công công, Dương phủ ở ngay trong kinh thành, ngài chỉ tốn có vài bước chân, cầu xin ngài. Tình trạng của Diên Hi cung chắc ngài cũng biết, ta thật sự là thiếu bạc. Nếu ta có thì nhất định sẽ bù thêm cho công công gấp bội, làm phiền ngài đi thêm vài bước, đưa thư của ta cho ngạch nương, được không?”
“Không được!”
Lão thái giám giơ tay, xòe năm ngón tay ra: “Vẫn theo giá này, đưa một phong thư ra ngoài cung là năm lượng bạc. Hiện tại Diên Hi cung cũng giống như là lãnh cung trong hậu cung rồi, ta đây là nể mặt Tú Quý nhân của Khải Tường cung, mới bằng lòng khổ cực giúp tiểu chủ ngài một chuyến. Nếu đổi lại là người khác trong cung, ngài xem ai chịu để ý tới người của Diên Hi cung các ngài, xui xẻo!”
Ông ta chép chép miệng: “Đều là nhi nữ của Thiện Khánh đại nhân, nhìn tỷ tỷ Tú Quý nhân của ngài xem, hào phóng biết bao nhiêu. Nhờ nô tài đi một chuyến tới Thiện phủ thôi mà một bao lì xì chính là mười lượng bạc. Nguyệt Đáp ứng, ngài đó nha, nên học tỷ tỷ của mình nhiều hơn một chút.”
Lão thái giám cố hết sức tránh né, vô cùng ghét bỏ đi về phía cửa Thần Võ, để lại Tú Nguyệt đứng tại chỗ. Dù gì thì nàng cũng là một Đáp ứng Thất phẩm, không ngờ lại bị một nô tài quở trách đến nước này, mà vẫn không đưa thư nhà ra ngoài được.
Tú Nguyệt gỡ nụ cười lấy lòng trên mặt xuống, quay người lại cất lá thư thật kỹ, từng bước một trở về Diên Hi cung.

Tú Quý nhân, Thiện Khánh?
Ngạch nương nàng nén đau thương đưa nàng đến chốn thâm cung, trong cung nàng rơi vào tình trạng như thế này, cùng ngạch nương ruột thịt chia lìa, cả đời này cũng không thể gặp lại, đều không phải do bọn họ ban tặng cả sao?
Tú Nguyệt vịn bức tường, im lặng thở dài.
Không thể đưa thư ra ngoài, nàng không hề biết gì về tình trạng của ngạch nương và ngoại tổ phụ ở ngoài cung, cũng không biết Nữu Hỗ Lộc Thiện Khánh có thực hiện lời hứa ban đầu là giúp đỡ cho Dương phủ hay không.
Vốn nàng vẫn còn ôm một tia hi vọng. Tuy vào trong thâm cung, cả đời bị hủy, nhưng ít ra cũng trở thành phi tần của Hoàng đế, mỗi tháng đều sẽ có bạc thường lệ để dùng, cho nên từ đây về sau nàng ở trong cung, ngạch nương và ngoại tổ phụ ở Dương phủ cũng không phải sống cực khổ nữa. Ai ngờ, lại bị sắp xếp vào Diên Hi cung! Vào cung được ba tháng, chẳng bao giờ lĩnh được một văn tiền từ Nội Vụ phủ, tiền mỗi tháng đều bị Nội Vụ phủ chi tiêu hết cho đủ các loại danh mục.
Bạc, Tú Nguyệt thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài, làm sao mới có thể lấy được chút bạc đây?
Nữu Hỗ Lộc Tú Dao tùy tiện đưa một bao lì xì cũng là mười lượng bạc, đủ để nàng nhịn ăn nhịn xài sống được mấy năm!
Đang lúc hoàng hôn, sắc trời dần tối đi, mấy đóa hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, có vẻ cái lạnh đang ập đến.

Tú Nguyệt không khỏi tăng nhanh bước chân. Trở lại Diên Hi cung, thiên điện phía Tây trống trơn, địa long sớm đã không còn lửa than, vụn than có lẽ do Bảo Yến thêm vào trước khi đi, từ buổi chiều đến lúc mặt trời lặn, đã hơn hai canh giờ.
Nàng vừa cởi áo choàng xuống thì chợt nghe thấy bên chính điện phát ra động tĩnh rất lớn, liên tục truyền tới thiên điện phía Tây, Tú Nguyệt ở trong phòng nghe tiếng chiến trận như vậy, không cần nghĩ cũng biết chủ vị Tốn Tần nương nương kia lại bị đám nô tài hành hạ.
Tốn Tần và Oánh Tần của Vĩnh Hòa cung tranh sủng, Oánh Tần được thế, lại được phi tần đứng đầu là Hiền phi chống lưng. Hiền phi vừa có quyền vừa giải quyết chuyện của lục cung, thuận tay gán cho Tốn Tần một cái “tội danh thất đức”, vây hãm trong Diên Hi cung hành hạ mỗi ngày, quỳ nghe Huấn – Giới [1], chính là có ý định từ từ sỉ nhục Tốn Tần đến chết.

Tú Nguyệt có hơi thương tiếc. Nàng ở Diên Hi cung ba tháng, tuy cũng không sống dễ chịu gì, nhưng Tốn Tần nương nương thân là chủ vị, đối xử với nàng cũng coi như không tệ.
Nàng đi ra khỏi Tây thiên điện, quả nhiên thấy người của Diên Hi cung đều cúi đầu quỳ ở chính điện, không ai trông có vẻ đang tức giận, chủ vị Tốn Tần nương nương quỳ phía trên cùng, đối đầu với mấy thái giám của Cảnh Nhân cung.
Bọn họ nghênh ngang đứng giữa chính điện, hài lòng nhìn Tốn Tần đang quỳ dưới chân mình.
Trong hoàng cung này, chủ tử mất thế thì không bằng một tên nô tài, chủ tử được thế thì các nô tài đều là chủ tử. Nhìn xem, đám cung nhân Diên Hi cung trước mắt này, ngay cả Tần vị cũng phải thành thật quỳ xuống trước nô tài Cảnh Nhân cung bọn họ.
Thái giám đứng ở chính giữa bây giờ mới chầm chậm mở miệng: “Tốn Tần Thẩm Giai thị, tranh cường háo thắng, thiếu đức hạnh của một nữ nhân…”
Giọng đọc Huấn – Giới cao vút vang vọng khắp điện, nhưng do giọng điệu ưỡn ẽo đặc trưng của thái giám nên sinh ra cảm giác vô cùng nham hiểm.
Nhân lúc mấy tên thái giám ở trước điện tập trung lên người Tốn Tần đang chịu nhục nhã, Tú Nguyệt bình tĩnh đi vào từ cửa sau, đi tới bên cạnh một người đang quỳ trong góc, yên lặng quỳ xuống.
Lý thị bất chợt run lên, khi thấy rõ người đến là Tú Nguyệt mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nguyệt, Nguyệt Đáp ứng.” Nàng ta miễn cưỡng nói ra mấy chữ, đôi môi vẫn còn đang run rẩy.
Rõ ràng là Lý thị vô cùng sợ hãi. Có xuất thân cung nữ thấp hèn, quan nữ tử [2] đã hơn ba mươi tuổi sẽ không còn hy vọng xoay người, tại hậu cung này chỉ có thể sống trong nơm nớp lo sợ.
Mỗi lần chủ vị bị quạt quỳ nghe dạy bảo, Lý thị đều tự động tự giác ra quỳ chung nghe Huấn – Giới.

Lòng Tú Nguyệt đang bị dồn nén, nàng cố gắng nở nụ cười an ủi nàng ta.
Than của Diên Hi cung bị cắt xén hơn một nửa, chỉ có thể dùng đốt thêm lúc đi ngủ buổi tối, hiện giờ trên đại điện lạnh buốt, Tú Nguyệt là người đến muộn nhất, quỳ chưa được nửa canh giờ, đầu gối đập trên mặt đất, giống như là quỳ trên đống băng châm (kim bằng băng), đau đớn khó mà chịu đựng được.
Nàng không nhịn được nhìn về phía Tốn Tần, sắc mặt nàng ấy đã giống như tro nguội, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, từ từ lăn xuống. Thân là chủ vị có phẩm cấp Tần vị, mà bây giờ hết sức chật vật.
Mấy tên thái giám đang giảng Huấn – Giới không hề có ý định buông tha, những tiếng quở mắng trên miệng đợt sau cao hơn đợt trước, câu sau chua ngoa hơn câu trước, thỉnh thoảng dùng ánh mắt như muốn khoét vào người cung nữ hầu hạ ở sau lưng Tốn Tần.
Tây Lam hiểu ý, nàng mấp máy môi, hơi thẳng người dời lên phía trước vài bước, quỳ bên cạnh Tốn Tần, ánh mắt thương xót rơi trên cổ tay phải của Tốn Tần.
Lúc này Tốn Tần đã phờ phạc, đau đớn trên thân thể khiến đôi mắt nàng tan rã, nhưng vẫn chứa sự kiên định. Nàng hiểu ý của Tây Lam, mặc dù nàng không muốn, nhưng đang phải nếm trải khổ sở, đã không còn con đường nào khác để có thể chọn lựa.
Tây Lam thấy Tốn Tần nương nương khẽ gật đầu một cái, nàng bèn đưa tay đến cổ tay của Tốn Tần, lấy chiếc vòng ngọc màu hơi đậm xuống, loạng choạng đứng lên, giấu trong ống tay áo đẩy tới tay thái giám đang đọc Huấn – Giới.
Tên thái giám này rất tự nhiên giấu vòng ngọc vào trong ống tay áo, vẻ mặt còn hơi bất mãn và ghét bỏ.
Tây Lam khép nép lấy lòng nói: “Từ công công, mong ngài cố gắng thông cảm, hơn nửa năm nay, thứ chúng ta có thể lấy ra đều đã lấy ra rồi, thực sự không còn gì cả, sắp tới còn không biết phải sống như thế nào. Vòng tay này tuy rằng chất lượng không tốt, nhưng vốn giữ lại để đổi chút dược liệu chữa bệnh cứu mạng cho nương nương, hôm nay thân thể của nương nương cũng không được tốt…”
“Được rồi được rồi!” Người được gọi là Từ công công không nhịn được phất phất tay, ngắt ngang lời nàng nói, vốn chính là muốn chỉnh Tốn Tần đến chết, có nói gì cũng vô dụng. 
Thấy đồ đã đến tay, hắn nói: “Hôm nay Huấn – Giới dừng ở đây, chúng ta phải về Cảnh Nhân cung phục mệnh với Quý phi nương nương.”
“Công công, Từ công công!” Mấy tên thái giám đi tới cửa, Tú Nguyệt bình tĩnh theo sau, lặng lẽ nhét một cái bình gỗ nhỏ bình thường vào tay Cảnh Từ dẫn đầu đoàn người, nhưng so với lúc nhận vòng tay thì sắc mặt của hắn tốt hơn nhiều, kiên nhẫn nghe Tú Nguyệt bên cạnh nói: “Mấy ngày trước nghiền thảo dược làm một ít thuốc viên, tặng công công dùng để tiêu thực, mong rằng công công ngài đừng ghét bỏ.”
Lúc đầu đúng là ghét bỏ, mấy thứ tầm thường như thế này, hoặc đắt tiền đến đâu hắn ở Cảnh Nhân cung đã thấy nhiều. Nhưng mà thử vài lần, hắn và mấy công công thường đến Diên Hi cung làm việc mới biết, đồ vật trong tay của vị Đáp ứng mới vào Diên Hi cung này quả là khó lường.
Bây giờ nàng nói viên thảo dược này có thể tiêu thực, nghĩa là có thể ăn uống thoải mái mà không cần lo gì, ngay cả phương thuốc tiêu thực do Thái Y viện kê cũng không lợi hại bằng viên thuốc này.

Cảnh Từ ung dung cất chiếc bình vào tay áo, rồi mới ngẩng đầu nhìn Tú Nguyệt không chớp mắt: “Nói đi.”
Tú Nguyệt nặn ra nụ cười lấy lòng, ân cần nói: “Từ công công, thị nữ thiếp thân Bảo Yến của ta đi đến Nội Vụ phủ từ buổi chiều mà bây giờ vẫn còn chưa trở lại. Nhờ ngài hỏi thăm giúp…”
“Người thị nữ kia của ngài,” Cảnh Từ cười lạnh một tiếng: “Không cần hỏi thăm, trên đường chúng ta tới đây có nghe tiểu công công của Nội Vụ phủ truyền lời, đã kéo vào Thận Hình ti rồi.”
“Kéo vào Thận Hình ti sao?” Lòng Tú Nguyệt bỗng dưng lạnh lẽo, nhất thời ngay cả việc phải diễn gương mặt tươi cười cũng quên mất. Thận Hình ti là nơi giam giữ cung nhân phạm phải sai lầm, Bảo Yến của nàng lại không phạm sai lầm nào.
“Sao lại nhốt vào đó?”
Bảo Yến của nàng chẳng qua chỉ đến Nội Vụ phủ lấy đồ, nhiều lắm thì Nội Vụ phủ không cho là được, sao lại có thể bắt người vào Thận Hình ti được?
“Sao bọn ta biết được? Bọn ta là người hầu của Cảnh Nhân cung, không quản mấy chuyện xui xẻo ở của Nội Vụ phủ!”
Cảnh Từ ngắt lời, rõ ràng đã không còn bình tĩnh với Tú Nguyệt: “Được rồi, Nguyệt Đáp ứng, chuyện của ngài thì ngài đã hỏi, chúng ta cũng đã trả lời. Ngài muốn gì thì đến Nội Vụ phủ hỏi cho rõ, đừng đứng ở đây làm mất thời gian của bọn ta.”
Nói xong Cảnh Từ không để ý đến Tú Nguyệt nữa, hắn không nói lời nào dẫn mấy công công bước ra khỏi cửa đại điện.
Tú Nguyệt biết với món đồ kia của nàng, hỏi chút tin tức thì được, nhưng Cảnh Từ tuyệt đối sẽ không ra tay giúp nàng. Nếu như hắn muốn giúp, dựa vào thân phận người hầu của Cảnh Nhân cung, thì Tổng quản của Nội Vụ phủ sao dám không nể mặt hắn. Ngay cả một Đáp ứng mới vào cung ba tháng như nàng còn biết, Hiền phi trong cung có quyền thế lấy thúng úp voi như thế nào.
Có điều dựa vào món đồ nàng tặng, vừa rồi khi Cảnh Từ nói chuyện với nàng, đã coi như là khách khí rồi. Nếu đổi thành bất kì kẻ nào của Diên Hi cung quấy rầy hắn, Cảnh Từ sẽ không dễ sống chung như vậy.
 
[1] Huấn – Giới (训-诫): Giáo huấn – Khuyên bảo.
[2] Thời Ung Chính, có bậc Quan nữ tử (官女子), cũng gọi Cung nữ tử (宫女子), là danh vị dùng để gọi các cung nữ nói chung, sang thời Ung Chính thì bắt đầu dùng để gọi các cung nữ được Hoàng đế sủng hạnh, địa vị không mấy khác biệt so với cung nữ. Trừ cung nữ được thụ sủng, cũng chỉ có phi tần (từ Đáp ứng trở lên) bị biếm xuống làm Quan nữ tử, chưa thấy cung nữ được thụ phong danh vị này bao giờ, có thể thấy đây là dạng danh xưng chứ không phải vị hiệu trong hậu cung. Bên cạnh đó, Quan nữ tử cũng là danh từ dùng để gọi tì thiếp vốn là Sử nữ (使女) của các vị Hoàng tử.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.