Thặng nữ PK Tổng tài lưu manh

Chương 3 - 12


Bạn đang đọc Thặng nữ PK Tổng tài lưu manh – Chương 3 – 12

9. Tổng giám đốc Lam Dạ Hiên
“Như thế nào? Sợ hãi rồi sao?!”Hắn cúi đầu cười xấu xa làm cả người Nguyễn Miên Miên mềm nhũn ra.
Trong lòng cô ngầm cảnh giác không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Sao lại thành thế này?
Cô không có khả năng cho nên chỉ cần hắn nhích lại gần cô không thể chống đỡ,thật sự là cảm thấy thẹn ……
Cô mặc dù cùng hắn lên giường nhưng mà cô đối với hắn hoàn toàn không biết gì cả,giờ nhớ đến cũng sởn tóc gáy,thế nhưng không hắn làm sao xuất hiện trong nhà cô,trên giường của cô….
Nên Giải thích thế nào đây ?
Nguyễn Miên Miên chịu đựng tim đang đập thình thịch,đè nén sợ hãi cố gắng mở miệng “Vì sao không trả lời vấn đề tôi hỏi?”
Nếu hắn vẫn không nói,bệnh tim của nàng chắc tái phát a!!
Lam Dạ Ảnh nghiêng người ép về phía cô mang theo nụ cười tà ác làm cho Nguyễn Miên Miên sởn tóc gáy,nửa thân người mềm nhũn theo, vì sao a?
Đây rõ ràng là yêu nghiệt,chỉ một động tác nho nhỏ lại có thể mê hoặc người khác?
Nguyễn Miên Miên thật sự là muốn điên mất rồi……
Hơi thở nong nóng của hắn thản nhiên phun lên cổ cô làm tê tê ngưa ngáy làm đầu Nguyễn Miên Miên múôn phát mộng,hắn trầm thấp nói: “Thay vì hỏi tôi,tại sao cô không thể một mình nhớ lại?”
Nguyễn Miên Miên kịp thời phản ứng,cả người cứng ngắc,gương mặt nhỏ nhắn nhíu lại nếu nàng nhớ thì nàng hỏi hắn làm gì?
Lam Dạ Ảnh vốn muốn trêu trọc cô thêm nữa nhưng nhìn lại thời gian,lông mày xinh đẹp hơi nhíu,hắn buông cằm nàng ra vội vàng mặc quần áo vào….
Nguyễn Miên Miên khuôn mặt nhỏ nhắn than khổ,nhìn theo dáng người cao lớn của hắn chán nản gãi đầu,cô một chút cũng không nhớ ra….không nhớ ra a !!! TT_TT ??
Rối rắm chỉ thêm đau khổ!!!
Lúc này hắn quần áo chỉnh tề xuất hiện trước mặt nàng,Nguyễn Miên Miên ngẩn người phản ứng không kịp.
Lam Dạ Ảnh buồn cười sờ đầu của nàng cười tủm tỉm,khóe miệng câu dẫn: “Nghỉ ngơi thật tốt,tôi đi trước……”
“A………”Nguyễn Miên Miên giật mình kêu lên một tiếng,Lam Dạ Ảnh quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm cảm thấy buồn cười hỏi “Có chuyện gì?Muốn hôn sáng sớm sao?”
“…”
“Không có việc gì……” Nàng cuối cùng thở dài một hơi bất đắc dĩ cực kỳ.
Lam Dạ Ảnh nhíu mày hai tay lạnh lùng xen vào túi quần,cười xấu xa nói : “Phải nhớ kỹ, tên tôi là Lam Dạ Ảnh……không được quên đấy.”
“Răng rắc……” Cửa rốt cục đóng lại.
Nguyễn Miên Miên hoàn toàn giống búp bê vải ngã xuống giường, có chút ngơ ngác rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao trong nhà cô xuất hiện một yêu nghiệt? Nàng còn cùng hắn lên giường……
Cô chán nãn gãi gãi đầu,hận không thể hét to một tiếng……
Điện thoại di động chợt vang lên, cô mở ra tới đón nghe,quả nhiên nghe được tiếng rống của Lam Dạ Hiên giống như là tích tụ tức giận lâu ngày giờ mới bùng phát “Nguyễn Miên Miên,cô đã quên buổi sáng hôm nay phải theo ta làm báo cáo sao? Tài liệu của cô đâu?!”

[⊙o⊙] a!
“A a……” Nguyễn Miên Miên khẽ gọi một tiếng, sợ hãi mở to hai mắt, cô…… Hoàn toàn quên rồi .
“Tài liệu…… Tổng giám đốc……” Nguyễn Miên Miên lắp bắp nói:“Tôi, tôi lập tức tới liền……”
“Được!Đến ngay lập tức……” Lam Dạ Hiên đùng một tiếng cắt đứt điện thoại, Nguyễn Miên Miên có thể nghe được người bên đầu dây kia, người đó chắc rất tức giận đây.
Một trận đau đầu ập đến cô chán nản đứng lên bắt đầu mặc quần áo,cô đột nhiên nhớ tới,sắc miêu của cô đâu? ^__^?????

10. Bi kịch đời người
Nguyễn Miên Miên vẻ mặt khẩn trương thay quần áo,tóc nới lỏng mặt chưa rửa liền chạy nhanh ra ngoài gọi hai tiếng“Sắc miêu……”
Nhưng mà hoàn toàn không có ai trả lời.
Cô ngẩn người không biết nên làm sao,sắc miêu không biết chạy đến chỗ nào ngủ rồi ?
Nguyễn Miên Miên cũng không kịp nghĩ đến những việc khác,chỉ là vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ,nếu lại đi muộn Lam Dạ Hiên nhất định đem cô lên tầng cao nhất ném xuống……
A a……
Mạng cô thật là khổ a……
Rửa mặt,đánh răng và chọn một ít trang sức trang nhã sau đó sửa sang lại quần áo,nàng nhanh chóng chạy đến bàn ôm xấp tài liệu chạy ra cửa nhanh như điên,cả việc hôm qua nhặt được một con mèo nàng cũng quên mất hơn nữa cô còn thề hùng hồn là bán nó xong liền từ chức…..
Hơn nữa cô cũng không thể dựa vào một con mèo đắt giá mà sống qua ngày được.
A……
Ngồi trên xe búyt điện thoại của mẹ cô vừa lúc gọi đến,Nguyễn Miên Miên lập tức thấy nhức đầu…..
Hy vọng có kỳ tích……
Cô khó khăn nhận điện thoại,hơi nhức đầu nói:“Mẹ……”
Mẹ cô lập tức đùng đùng dường như điên cuồng hét lên: “Nha đầu chết tiệt kia,mới kiếm được một người đàn ông tốt con lại phá rối là sao?Con tại sao lại đuổi Dương Kiến Trữ ra khỏi nhà?Chẳng lẻ con không muốn kết hôn sao?”
Mẹ cô thở phì phì,Nguyễn Miên Miên có thể tưởng tượng nếu mẹ thật sự xuất hiện trước mặt cô chắc nước miếng văng khắp nơi,cộng thêm đầu ngón tay liên tục gõ vào đầu,cô ấn huyệt thái dương đang đau buốt….
“Mẹ……” Nguyễn Miên Miên không muốn sáng sớm lại nghe mẹ nói lải nhải“Con đang trên đường đi công tác, buổi tối trở về nói sau a……”
“Nha đầu chết tiệt kia……”Mẹ cô không buông tha tiếp tục than thở,giọng nói cực sắc nhọn giống như cô đã bỏ lở một người đàn ông hoàn hảo,Nguyễn Miên Miên quyết định cắt đứt điện thoại không nghe nữa.
Ở trên xe búyt tiếng mẹ cô rất lớn lên đa số hành khách trên xe đều có thể nghe được,đúng là rất mất mặt nha.
Nguyễn Miên Miên da đầu ngứa rang,nàng có thể tưởng tượng được bộ dáng phát điên của mẹ cô bên kia đầu dây…
A…… Cái tên đàn ông xấu xa kia không biết đã nói với mẹ cô đều gì?

Thật là bi kịch…… Nhưng may là cô còn có một thứ muốn mẹ cô xem,đến lúc đó mẹ sẽ không có lý do gì trách cứ cô nữa nha!
Nguyễn Miên Miên cảm thấy mới hai mươi sáu tuổi lại bị mẹ thúc giục kết hôn,thê thảm hơn là mẹ cô lại miêu tả cô như phụ nữ lớn tuổi có chồng…
Bi kịch quá……
Cô thử chuyển động thân thể nửa người dưới rất đau nha,chắc tối qua rất kịch liệt a,chân của cô thật sự đẹp lắm sao…
Kết quả…… Là cô quá thiếu đàn ông nên mới có thể dũng cảm quên mình hiến thân còn ôm chặt cái gã đàn ông kia…
Nguyễn Miên Miên cảm thấy cuộc sống của cô toàn là bi kịch nhất là hiện tại…… Cô còn phải đi đối mặt với người phúc hắc tàn bạo giống diêm vương là tổng giám đốc của cô.
Chẳng qua là cô thấy người đàn ông kia rất giống Lam Dạ Hiên,không những thế tên hắn ta là Lam Dạ Ảnh…sao trùng hợp thế?
Không biết giữa hai người bọn họ có quan hệ gì a? Chẳng lẽ là anh em sao? Hoặc là chỉ trùng hợp ngẫu nhiên?!
Mồ hôi tuôn rơi,cô thật là suy nghĩ quá.nhiều…..-
_-|||
Nếu hai người bọn họ là anh em?
Vậy tên Lam Dạ Ảnh cũng không tốt hơn bao nhiêu,con bà nó,chắc chắn cũng phúc hắc vô địch.
Nguyễn Miên Miên vui mừng thở dài ra,tuy tổn thất đêm đầu cũng không có gì may là tên Lam Dạ Ảnh đó bỏ đi,sau này không xuất hiện nữa là tốt nhất…
Đỡ phải phiền phức,chẳng qua cô không ngờ tới về sau phiền phức vô tận…

11. Tôi tuyệt đối không thấy mệt
Nguyễn Miên Miên vừa vào cao ốc, nhanh như tên lửa cô chạy về phía thang máy,ấn nút đi đến tầng cao nhất của tòa nhà.
Nhưng mà cô chạy nhanh cỡ nào vẫn không cản nổi cơn giận dữ của Lam Dạ Hiên,cơn bực tức tích góp mấy giờ liền cho nên khi cô đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc ra thì cơn giận lập tức bùng nổ.
“Nguyễn Miên Miên……”Tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc,Nguyễn Miên Miên run rẩy một chút,đầu có chút đau sau đó trợn to mắt nhìn về phía bàn làm việc Lam Dạ Hiên đang ngồi đó mặt rất giận giữ nha…
Không thể không thừa nhận Lam Dạ Hiên nóng giận thật là khủng bố,nhưng mà môi mỏng nhếch lên xem qua hắn cũng là một mỹ nam
Đôi lông mày ấy với dáng vẻ của hắn làm cho Nguyễn Miên Miên cảm thấy có chút giống Lạm Dạ Ảnh…
Cô lắc đầu cho rằng mình lầm rồi nhất định nhìn lầm,tuyệt đối không phải…
“Tổng, tổng giám đốc……” Nguyễn Miên Miên gọi khẽ một tiếng: “Tài liệu…..tôi đã mang đến……”
Ngài lão nhân gia đừng nóng giận được không?Nàng cố gắng cẩn thận không để hắn giận thêm.
Lam Dạ Hiên lạnh lùng liếc mắt trừng cô,gầm nhẹ: “Còn không mau đem tài liệu trên tay cô đến đây……”

“Dạ…..”Nguyễn Miên Miên vội vàng đưa tài liệu trên tay đến,Lam Dạ Hiên nhận lấy nhưng huyện thái dương lại nhịn không được tức giận nhúc nhích làm cho cả người Nguyễn Miên Miên run rẩy,lão nhân gia a…
Cô không nên bỏ gà chọn xương a..
Nàng thử nhích chân về sau chuẩn bị chuồn ra ngoài.
Đúng lúc đó Lam Dạ Hiên vừa ngẩng đầu lên,ánh mắt sắc bén như chim ưng ngó nàng chằm chằm “Ở chổ này đợi ta….”
Nói xong, liền cầm tài liệu đi ra ngoài cửa văn phòng.
Nguyễn Miên Miên hít sâu một hơi,sau khi Lam Dạ Hiên ra khỏi đây nàng mới thở phào nhẹ nhỏm,xem ra tài liệu không có vấn đề gì..
Cuối cùng cũng tránh được một một trận mắng nha !
Nhưng mà,bảo cô ở lại….A a,còn muốn mắng cô nữa sao?
Cô lau mồ hôi lạnh trên trán,đành chịu thôi ai biểu cô là cấp dưới,nhất là có một tổng giám đốc âm tình bất định nàng chắc chắn chắn khó sống rồi.
Đặc biệt hắn có thân hình cao lớn như sói,mắt sáng như đuốc,Nguyễn Miên Miên mỗi lần nghĩ đến đều sợ hãi,liệu có một ngày nào đó sói xám xé con cừu nhỏ như nàng không .
Mặc dù cô cũng không tốt hơn bao nhiêu nhưng so với Lam Dạ Hiên cô chỉ là con cừu nhỏ thôi.
“Răng rắc…”Cửa phòng mở ra,ngay sau đó Lam Dạ Hiên giẫm lên sàn nhà có quy luật bước vào,Nguyễn Miên Miên sống lưng cứng đờ,thân thể đứng thẳng,quay đầu lại: “Tổng….tổng giám đốc có gì cần dặn dò không?”
Lam Dạ Hiên đột nhiên nhíu mày,sâu trong con ngươi hiện lên vẻ lạnh nhạt hỏi nàng “Vì sao đến muộn?”
Nguyễn Miên Miên ngẩn ra trốn tránh ánh mắt của hắn nói: “Ngày qua hôm,có thể là do ngủ trễ…..”
Mồ hôi tuôn rơi không phải là cô ngủ trễ mà dường như là không có ngủ, chiến đấu hăng hái cả đêm…
Lam Dạ Hiên đột nhiên cười,tiếng cười này dường như làm cho Nguyễn Miên Miên sởn tóc gáy,giọng người này và Lam Dạ Ảnh rất giống nhau a….
Còn nửa,còn nửa,vì sao tổng giám đốc cười?Vì sao muốn cười?
Thật là không đúng lúc gì hết!Hừ!
Lam Dạ Hiên nhìn chăm chằm vào đôi mắt đen của cô,khóe miệng lại nhếch lên nở nụ cười “Là như vậy sao?Xem ra cô công tác quá mệt mỏi rồi phải không?Có muốn nghỉ ngơi vài ngày để đi thư giản không?”
Nguyễn Miên Miên đang ngẩn người lập tức giật mình nói : “Không cần nghỉ,không cần,tổng giám đốc tôi tuyệt đối không mệt…..”
Lam Dạ Hiên cười mà như không nhìn cô đang sợ hãi,mắt hắn càng sáng hơn.
Nguyễn Miên Miên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,nếu cô thừa nhận mình không thể đảm nhiệm công việc này,cô nhất định sẽ bị thất nghiệp?
Ông trời ơi,nếu thất nghiệp cô phải làm sao?Chắc sau này cô sẽ bị mẹ bắt chọn ba nhặt bốn,bị thúc giục…..đi xem mắt cho coi…

12.Không ngại nói cho cô biết “Tôi và cô đều là thân tính của tổng giám đốc”

Lam Dạ Hiên không truy cứu nữa xoay người thoải mái đi đến chỗ ngồi chậm rãi nói: “Buổi trưa theo tôi tham gia một bữa tiệc rượu,cô nhớ xem lại trang phục của mình nhất là đôi mắt ….”
Ách……

Lời nói này làm cho cô thật sự là…… không khỏi tự ti .
Đôi mắt quần thâm của cô nghiêm trọng lắm sao?
Như vậy cũng có thể thông cảm nhưng cũng làm cho Nguyễn Miên Miên kìm lại không dám mở miệng to,không lẽ Lam Dạ Hiên thật sự thấy vẻ mặt cô mệt mỏi nên mới không truy cứu việc cô đến muộn….
Coi như tổng giám đốc vẫn còn nhân tính.
Nguyễn Miên Miên nứơc mắt chảy đầy mặt.
Hắn cúi đầu xuống xử lý văn kiện còn Nguyễn Miên Miên ngẩn ngơ một lúc lâu mới nói “Được…”
Cô cứng ngắc rút lui,có chút chán ngán, tổng giám đốc vui buồn thất thường ngay cả nói chuyện cũng không đầu không đuôi, luôn hỉ nộ vô thường ,thật là bi kịch đời người.
Nhưng tâm tình hôm nay của tổng giám đốc coi như được rồi?
Cô đến muộn nhưng hắn không có thét tuy rằng sắc mặt là rất khó coi.
Nguyễn Miên Miên thấy may mắn,có lẽ là thấy dáng vẻ mình đáng thương, hắn vẫn còn có chút kích thích giống đực thúc đẩy nên hắn mới buông tha mình đi?
Cô thản nhiên cười một tiếng lau mồ hôi lạnh, có lẽ cô thật sự suy nghĩ lung tung .Từ buổi sáng xảy ra đều kỳ quái kia đến giờ nàng vẫn bần thần…
Đến phòng rửa tay,quả nhiên đôi mắt quần thâm rất nặng,đen sẫm……O_O
_-|||
Nguyễn Miên Miên hắc tuyến chảy không ngừng, rốt cuộc tối hôm qua cô chiến đấu hăng hái bao lâu mà đôi mắt lại như vậy?
Từ trong phòng vệ sinh đi ra ngòai, vừa ngồi vào xuống ghế Doãn thư ký đã đi tới nghiêm túc nhìn nàng nói:“Tổng giám đốc cho cô chuẩn bị một chút,buổi chiều còn muốn cùng cô đi công tác……”
Ách?
“Không phải nói không đi sao?” Nguyễn Miên Miên ngại ngùng hỏi Doãn thư ký, Doãn thư ký lắc đầu nhún nhún vai nói:“Đột nhiên lại muốn đi……”
Hắn nhìn chung quanh một lát rồi thấp giọng nói:“ Tôi và cô đều là thân tính của tổng giám đốc, không ngại nói cho cô biết tổng giám đốc hiện đang rất nhức đầu, nghe nói chủ tịch muốn đưa người con lớn nhất của mình tới đây thay tổng giám đốc,cho nên tổng giám đốc rất sốt ruột a………..”
_-|||
Câu nói kế tiếp cô không có nghe,ngược lại là Doãn thư ký đem hai chữ thân tính đến trấn an nàng, nàng cái gì…… là thân tính của tổng giám đốc rồi sao ?
Cô chỉ nhớ có một lần bị tổng giám đốc mắng chết đi sống lại mà thôi……
“Cho nên,tổng giám đốc muốn mau chóng ký vài nét bút trong danh sách để tăng thêm lòng tin của chủ tịch, còn chúng ta ta đúng là kiếp trâu ngựa……….” Doãn thư ký cúi đầu nói xong,sau đó mặt lại giống kẻ trộm thoải mái rời đi.
Nguyễn Miên Miên hóa đá,cả ngày hôm qua tăng ca hơn nửa đêm hôm nay lại đi công tác, kết quả trên đường đi lại trở về, giờ lại muốn đi công tác……
Quả nhiên là có chuyện xảy ra…
Rủi ro ngày hôm qua cũng làm cho cô và Dương Kiến Trữ hoàn toàn cắt đứt,nhưng mà cô cũng có nhiều thắc mắc nhất là đối với cái tên Lam Dạ Ảnh ……
Tuy rằng, cô một chút cũng không hy vọng hắn xuất hiện ……
Cùng Dương Kiến Trữ cắt đứt quan hệ…… Là chuyện tốt nha……
Ô ô, chỉ là cô không thể thiếu một buổi mắng của mẹ a….
Mẹ nhất định sẽ sắp xếp cho cô xem mắt,Nguyễn Miên Miên đau khổ nghĩ tới,cô không thể trốn thoát cuộc xem mắt đó sao?Không thì nghĩ biện pháp để mẹ cô bỏ đi ý niệm này trong đầu là tốt nhất…
Nàng lắc đầu,không biết vì sao công ty…… lại muốn thay đổi tổng giám đốc,cho nên mấy ngày nay tâm tình Lam tổng nhất định không tốt,vẫn là không nên động đến hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.