Đọc truyện Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc – Chương 34
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Từ bé cho tới lớn, Hàm Sênh chưa từng giao du với người nào như Trạm Trinh. Nếu phải chọn ra một kẻ vô sỉ nhất hắn gặp trong cuộc đời, vậy kẻ đó chắc chắn phải là Trạm Trinh.
Hai người về phủ trước. Không lâu sau, Trạm Nhân đã chạy tới hỏi bọn họ có muốn ra ngoài ăn thịt nướng hay không. Nhóm tiểu bối thích tụ tập vui chơi nên sẽ không ăn quá no trong bữa tất niên, làm dáng để trưởng bối vui lòng xong thì đều lục tục rời đi làm việc của mình.
Trạm Trinh hỏi ý Hàm Sênh. Thực ra Hàm Sênh cũng hơi muốn đi, hắn còn chưa được ăn thịt nướng đâu, càng chưa có cơ hội ra ngoài vui chơi vào buổi tối. Nhưng cứ nghĩ Thích Tư Nhạc cũng có mặt ở đó, hắn lại do dự, sợ người kia sẽ ám chỉ với Trạm Trinh.
Tuy có danh nghĩa sư huynh sư muội, nhưng giữa cả hai cũng chẳng có nghĩa tình gì. Một khi sinh nghi, đương nhiên Thích Tư Nhạc sẽ đứng về phía họ hàng thân thích của mình.
Trạm Trinh không ép Hàm Sênh, tuy bên ngoài đông vui náo nhiệt, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, hắn lo cho sức khỏe của đối phương.
“Không đi.” Trạm Trinh trả lời. Trạm Nhân vô cùng thất vọng, xoay người đi ra bên ngoài, mỗi bước chân đều đong đầy lưu luyến: “Tẩu tẩu, vậy mùng năm nhất định ngươi phải tới ngâm mình đấy.”
Nhớ tới bãi cám này, Hàm Sênh lại cảm thấy khó thở không thôi. Hắn nhẹ nhàng đáp: “Về cung sớm chút đi, đừng khiến Mẫu hậu lo lắng.”
Đón nhận sự quan tâm của người nọ, Trạm Nhân vui vẻ nở nụ cười. Nàng ra sức gật đầu rồi mới hăm hở chạy đi.
Trong phòng chỉ còn Trạm Trinh và Hàm Sênh. Nam nhân nhướng mắt nhìn hắn, hỏi: “Ngươi hẹn các nàng đi tắm nước nóng à?”
Tuy Trạm Trinh chẳng tỏ thái độ khác lạ gì, nhưng Hàm Sênh vẫn cảm thấy hơi chột dạ. Một nam tử lại hẹn đi tắm nước nóng với muội muội người ta, sao có thể hạ lưu thế cơ chứ.
Hắn đứng dậy, giả vờ đi tới trước gương đồng để gỡ trang sức trên đầu xuống, giải thích: “Mẫu hậu nói, mùng năm đầu mỗi năm nàng đều vẩy nước thần trong bồn tắm lớn, bảo ta tới ké vài phần phúc khí.”
Trạm Trinh đứng dậy, đi ra sau lưng Hàm Sênh, cúi người nhìn ảnh ngược của đối phương trong tấm gương đồng. Hàm Sênh nâng mắt đối diện với hắn, thấy hắn giơ tay vừa giúp mình gỡ trang sức, vừa nói: “Cô gia còn chưa được ngâm nước nóng với ngươi đâu.”
“Sức khỏe ta không tốt, chỉ sợ ngâm nước nóng sẽ choáng đầu… Thật sự là không muốn đi cho lắm.”
Ngày thường Trạm Trinh cho người ta một cảm giác vững chắc, kiên định đến không thể nào đánh đổ. Giờ này, khi hắn đứng ở phía sau, Hàm Sênh lại cảm thấy như có một tảng đá lớn đè nặng trên đỉnh đầu, vô cùng áp lực. Hắn vẫn cho rằng Trạm Trinh đã sinh nghi, nhưng còn chưa chuẩn bị xong tâm lý đón nhận sự thật. Dù sao đối phương cũng hy vọng mình cưới được một nữ tử đích thực mà.
Trạm Trinh không tỏ thái độ gì, chỉ thuận miệng nói: “Nếu Mẫu hậu mời, không đi cũng không thích hợp lắm.”
Hàm Sênh âm thầm nghĩ cách đối phó, nhưng nghĩ sao cũng thấy mình khó qua khỏi trận này. Một bàn tay bất chợt duỗi xuống thắt lưng, Hàm Sênh bị bế lên, đưa thẳng đến giường.
Trạm Trinh tự nhiên mổ xuống môi hắn một cái, ánh mắt dâng đầy hứng thú, hù dọa bâng quơ: “Hay chưa, ngươi không chịu cho cô gia nhìn, cô gia có thể nhờ Mẫu hậu nhìn, xem rốt cuộc là ngươi đang che giấu cái gì.”
Quả nhiên người này đã để ý, Hàm Sênh thầm nghĩ, chủ động hôn lên môi hắn, nói: “Tướng công không muốn bịt mắt nữa à?”
Hắn nhắc tới chuyện bịt mắt, con ngươi của Trạm Trinh lập tức tối sầm.
Hàm Sênh phát hiện, tuy Trạm Trinh hay đùa giỡn lưu manh, nhưng hành động vẫn có thể tính là quang minh chính đại. Ngoại trừ việc lén nhìn hắn tắm ngày đó ra… đối phương có thể miễn cưỡng coi là “quân tử”.
Không bịt mắt không được ăn, bịt mắt có thể ăn miếng thịt giả, đương nhiên Trạm Trinh sẽ chọn cái thứ hai. Hắn thích phần nhô lên căng mịn của Hàm Sênh, dù chưa chính thức được nhìn thấy.
Sau một trận giày vò, Hàm Sênh mặc áo lót vào, ngoan ngoãn rúc trong ngực người kia.
Trạm Trinh ăn mềm không ăn cứng, được cho một miếng thịt sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều. Hàm Sênh vã đầy mồ hôi, vừa cố gắng ổn định nhịp thở, vừa nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới lớp khăn bịt mắt của đối phương. Hắn phát hiện môi Trạm Trinh rất đẹp, nếu người này bằng lòng, hẳn sẽ có rất nhiều cô nương tình nguyện được hôn.
“Nhìn gì thế?” Trạm Trinh bị bịt mắt, nhưng cảm giác vẫn rất nhạy bén. Hắn siết chặt cánh tay, ôm người trong ngực như ôm một con mèo, nói: “Tháo khăn cho cô gia đi.”
“Không tháo.” Hàm Sênh cố ý nói: “Ánh mắt ngươi rất hung dữ, ta sợ.”
Trạm Trinh im lặng một lúc lâu, giọng điệu bỗng dưng mềm xuống: “Ta hung dữ với ngươi khi nào?”
“Không thèm để ý đến ngươi.” Hàm Sênh nói, lại vươn tay ôm thắt lưng hắn, vùi mặt vào ngực hắn. Việc nghĩ một đằng nói một nẻo sẽ cho Trạm Trinh cảm giác được yêu thích, khiến Trạm Trinh nghĩ mình thích hắn, từ đó hắn sẽ dung túng mình hơn.
Trạm Trinh thật sự không nói gì thêm, động tác ôm cũng nhẹ hơn một chút. Hàm Sênh cảm nhận nụ hôn người nọ đặt lên trán mình, nghĩ cách giải quyết chuyện tắm nước nóng ngày mùng năm, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thời tiết Bắc Tấn rất lạnh, bách tính không tự đun nước tắm rửa mà thường chọn ra nhà tắm công cộng ở bên ngoài. Thậm chí có vài người còn cố ý chọn chỗ này để bàn chuyện làm ăn.
Nhưng trong mắt người Nam Lương, tắm rửa là một việc hết sức riêng tư. Hàm Sênh ốm yếu, ngày ngày ngâm trong nước thuốc, song đều tự ngâm riêng một mình. Hắn không thể tưởng tượng ra cảnh một đám người trần truồng tụ tập tắm rửa cùng một chỗ.
Nghe kể về phong tục ngâm mình của Bắc Tấn, người dân Nam Lương cũng bắt chước mở các nhà tắm công cộng. Trong đó có bồn tắm nam và bồn tắm nữ riêng, trước khi vào ngâm nước nóng, tất cả mọi người sẽ tắm bằng thùng ở phòng nhỏ kế bên. Nguyên nhân là vì nước ngâm mình có pha dược liệu nên sẽ được dùng suốt cả ngày chứ không thay luôn.
Có điều Nam Lương nhiều lễ nghi phức tạp, không ai chấp nhận được việc tắm truồng, nên nhà tắm sẽ chuẩn bị xiêm y loại mỏng dùng để mặc khi ngâm nước nóng. Nhờ thế, việc ngâm mình cũng trở nên tự nhiên, dễ chịu hơn nhiều.
Thực ra Hàm Sênh không hiểu quá rõ về văn hóa phương Bắc. Ngoài một số hoạt động ngoài trời thú vị, hắn chỉ biết đây là một quốc gia rất cởi mở, dũng cảm kiên cường, trọng võ khinh văn. Nếu không bọn họ đã chẳng cười nhạo võ tướng Tần Thao là “văn thải thao thao”. Tuy Tần Thao làm thơ không hay lắm nhưng vẫn khá hơn Trạm Trinh. Ít nhất hắn sẽ không viết ra câu “một sớm một chiều, một gian phòng” đáng xấu hổ như người nọ.
Hàm Sênh không chắc việc ngâm nước nóng ở đây có giống Nam Lương không. Hắn bảo Như Ý đi hỏi thăm nha hoàn trong phủ một chút. Sau khi trở về, Như Ý tỏ ra hết sức cạn lời: “Nếu chỉ có người cùng giới ngâm mình mà không phải cả nam lẫn nữ tắm chung thì sẽ không mặc gì cho thoải mái tự nhiên nhất… Nhưng đây là phong tục dân gian, Hoàng hậu là Quốc mẫu, chắc không đến mức ấy đâu… Vậy còn ra thể thống gì nữa?”
“Lại còn cả nam lẫn nữ tắm chung?”
Hàm Sênh phải nhìn nhận lại giới hạn của người dân nơi đây. Hắn giơ tay đỡ trán, sầu muộn vô cùng.
Không hiểu sao Hàm Sênh cứ cảm thấy việc Hoàng hậu hẹn mình tới tắm nước nóng là có dụng ý khác. Lần động phòng trước đó, miếng vải trắng kia cũng được đưa tới chỗ của nàng. Nếu nàng muốn xem thử vóc dáng của nhi tức hoặc kiểm nghiệm hiệu quả của bánh bổ ngực, rất có khả năng đây sẽ không phải là một buổi ngâm mình thông thường.
Nhất là, Trạm Trinh còn bảo muốn Hoàng hậu giúp hắn kiểm tra…
Trong lòng nặng nề tâm sự, Hàm Sênh không thiết ăn uống gì, miệng mồm nhạt thếch, nhưng lại không dám để lộ sơ hở trước một Trạm Trinh đã hơi nghi ngờ.
Nhưng thời gian là vậy đó, ngươi càng không muốn nó tới, nó càng ép sát thật nhanh. Hôm nay đã là mùng bốn tháng giêng rồi.
Đối phó với nữ nhân mà dựa vào mấy chữ “tùy cơ ứng biến” thì sẽ chết vô cùng thê thảm, nhất là một nữ nhân cường thế như Tân Hoàng hậu. Hàm Sênh đã có kế hoạch rồi. Vừa tỉnh giấc, hắn liền đổ dồn ánh mắt lên người Trạm Trinh.
Người kia mở mắt đầy biếng nhác, kéo Hàm Sênh vào trong ngực mình, hỏi: “Sao vậy?”
Mấy hôm nay là những ngày nghỉ ngơi hiếm có, từ sáng đến tối, Hàm Sênh đều sẽ bịt mắt hắn và đút cho hắn một miếng thịt giả. Trạm Trinh thoải mái trong lòng, dù vừa tỉnh dậy nên giọng nói có hơi khàn, nhưng nghe vẫn thật dịu dàng.
Hàm Sênh cọ má vào ngực Trạm Trinh. Đối phương lại càng thỏa mãn, cưng chiều nói: “Sao lại đột nhiên bám người vậy?”
“Ngươi không thích à?”
“Ừmm…” Trạm Trinh thành thật đáp: “Cứ cảm thấy ngươi đang có âm mưu.”
Hàm Sênh đẩy hắn ra, chống tay ngồi dậy. Áo lót trên người chỉ là mặc tạm, yếm đào bị tháo hôm qua cũng quên chưa buộc lại, thế nên lúc hắn cử động, “điểm bạch” thoáng lộ ra trong chớp mắt, rồi lại bị hắn nhanh nhẹn che đi.
Hắn vờ như chẳng có chuyện gì, chậm rãi xuống giường. Trạm Trinh ngồi dậy ngay lập tức, ánh mắt dừng trên người hắn, thè lưỡi liếm môi.
“Hôm nay thời tiết không tồi.” Hàm Sênh khoác áo ngoài, đẩy cửa sổ ra xem thử, sau đó quay đầu nhìn người kia, cười nhẹ: “Đưa ta đi chơi một chút đi.”
Trạm Trinh không từ chối.
Trời đông giá rét, tuyết phủ trắng đường, thế nhưng trên phố vẫn có rất nhiều người bán hàng rong. Quán xá cũng mở muộn hơn so với ngày thường. Hàm Sênh ngồi trong xe, vẻ mặt tràn ngập chờ mong, nói: “Ta muốn tới cửa hàng phấn thơm xem thử, năm mới chắc chắn sẽ có đồ tốt.”
Trạm Trinh nhíu mày, kỳ quái hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Hàm Sênh quay sang chỗ hắn, nói: “Nếu ngươi không muốn theo ta thì cứ tự làm việc của mình đi.”
Trạm Trinh lại bảo: “Bình thường không thấy ngươi để ý đến phấn thơm, sao hôm nay lại đột nhiên nổi hứng?”
“Ngày thường ta luôn cảm thấy mỏi mệt, đương nhiên sẽ chẳng tha thiết cái gì. Hôm nay tinh thần của ta tốt lắm, nên bỗng nhiên nghĩ tới nó thôi.”
Dù sao người ta cũng là nữ tử, Trạm Trinh thầm nghĩ, tỏ ra thấu hiểu, nói: “Hiếm khi ngươi có hứng, tất nhiên cô gia phải theo cùng.”
Khi cuộc thi xúc cúc trên băng diễn ra, nguyên nhân lớn nhất khiến Hàm Sênh bị cướp đi chính là sự tự tin quá mức của Trạm Trinh. Sau này hắn đã tự nhủ, tuyệt đối không được để chuyện ngoài ý muốn xảy ra với đối phương lần nữa.
Nghe vậy, Hàm Sênh nở nụ cười. Vẻ tươi tắn tràn ra nơi đầu mày cuối mắt hắn khiến Trạm Trinh như ngừng thở, không nhịn được nhào tới đòi hôn.
Hàm Sênh giơ hai tay đẩy mặt đối phương ra, phụng phịu nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Trạm Trinh nhìn hắn không chớp mắt: “Cái này phải hỏi ngươi mới đúng chứ.”
“Ta làm sao?”
“Rõ ràng ngươi đang cố ý quyến rũ cô gia.”
“Nói hươu nói vượn.” Hàm Sênh không ngờ Trạm Trinh có thể nhận ra mưu tính của mình. Hắn đẩy bả vai đối phương một cái, chột dạ thanh minh: “Ta không có.”
Trạm Trinh ghé mặt lại gần. Hàm Sênh ra sức đẩy hắn đồng thời lùi về phía sau, tỏ vẻ chống cự và ấm ức. Cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt, nam nhân thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi đang có ý đồ xấu xa gì?”
Hàm Sênh ngẩng đầu nhìn Trạm Trinh, khuôn mặt xinh đẹp vẫn vô hại như cũ, nhưng miệng lại nghiêm túc nhắc nhở: “Ý đồ rất xấu xa, rất đáng sợ… Nếu ngươi lo lắng thì tránh xa ta một chút đi.”
Giọng nói kia quá mềm mại quá mê người, sao Trạm Trinh có thể tránh ra được. Hắn tiếp tục bắt nạt Hàm Sênh ngay trên xe ngựa.
Khi chiếc xe đi đến trước một cửa tiệm bán phấn thơm, xa phu hô vài tiếng, Trạm Trinh mới dừng lại. Nhìn đôi mắt long lanh ánh nước của Hàm Sênh, hắn nhẫn nhịn nói: “Cô gia mỏi mắt chờ mong.”
Hàm Sênh giãy dụa thoát khỏi vòng tay của Trạm Trinh, chun cái mũi hồng hồng, sửa lại y phục trên thân, lườm người kia một cái rồi xoay người chuẩn bị xuống xe. Nhưng ngay sau đó, hắn đã bị kéo ngược trở về.
“Cái tên này…”
“Tóc rối.” Trạm Trinh cẩn thận chỉnh lại giúp Hàm Sênh, hôn một cái, bóp má hắn, uy hiếp: “Còn lườm nữa, ta sẽ xử ngươi ngay tại chỗ này.”
Hàm Sênh lập tức rũ mi, mím môi chui ra khỏi xe ngựa. Trạm Trinh lại cảm thấy dáng vẻ đáng thương của đối phương hết sức dụ người, nhưng tìm mãi không thấy khăn che mặt nên trực tiếp dùng áo khoác trùm lên đầu hắn: “Đừng để bị lạnh.”
Hàm Sênh đang tức giận, giơ chân đá đối phương, cực kỳ hung hăng: “Đáng ghét!”