Đọc truyện Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc – Chương 33
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước. Tâm trạng Hàm Sênh nặng nề, quả nhiên không phải ảo giác, Thích Tư Nhạc hẳn đã phát hiện ra cái gì rồi. Sự ám chỉ ngày đó chỉ là mở đầu, đối phương không nói thẳng với Trạm Trinh, rốt cuộc là sợ Trạm Trinh mất mặt hay vì chưa chắc chắn?
Người nọ muốn Trạm Trinh làm gì? Xé xiêm y của hắn để xác minh sao?
Hàm Sênh càng nghĩ càng thấy hối hận, tại sao hôm ấy hắn lại nhanh mồm nhanh miệng nói với Trạm Trinh chuyện nam giả nữ chứ. Có tiền đề, Trạm Trinh sẽ dễ liên tưởng đến sự thật hơn. Đối phương có phải là kẻ ngốc đâu.
Tuy hiện giờ thái độ của nam nhân vẫn hết sức bình thường, dường như không hề bị ảnh hưởng, nhưng bàn tay lại đang vội vã lần mò “điểm bạch” đây này.
Khi chỉ có hai người, Trạm Trinh luôn thích động chạm Hàm Sênh.
Cảm thấy không thoải mái lắm nên Hàm Sênh tóm lấy tay hắn. Ngón tay của nam nhân thon dài, làn da khá trắng, nhưng vì tập võ quanh năm nên tràn đầy sức mạnh, lúc duỗi ra còn có thể nhìn thấy gân xanh giật giật ở mu bàn tay.
Lúc trước Hàm Sênh không cảm thấy gì, nhưng từ ngày cho đối phương gặm một miếng thịt giả, cứ trông thấy bàn tay kia, tưởng tượng cảnh nó bao trùm “điểm bạch”… Một bên thì tinh xảo mềm mại, một bên thì cứng rắn hung tàn, càng nghĩ càng thấy thật thẹn.
“Ngươi đàng hoàng một chút đi.” Hàm Sênh lên tiếng nhắc nhở: “Xiêm y này rất quý, đừng làm hỏng nó.”
“Hỏng thì làm cái mới, có sao đâu.” Trạm Trinh cắn nhẹ mặt người trong ngực rồi dịch môi tấn công tai của đối phương.
Hàm Sênh rụt đầu, đẩy mặt người nọ ra.
Thời gian này, đường phố vô cùng đông vui náo nhiệt. Hàm Sênh vén mảnh rèm lên để nhìn ra bên ngoài, nóng lòng muốn xuống xe ngựa xem thử, nhưng lại phải cố kiềm chế vì trời đông giá rét.
Hắn mong mùa đông nhanh chóng trôi qua. Có lẽ lúc xuân về, hắn sẽ được ra ngoài dạo chơi một chút.
Đột nhiên, Hàm Sênh cảm thấy có người đang lén nhìn mình. Hắn quay đầu tìm kiếm theo bản năng, song lại chẳng thấy ai, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác. Còn đang nghi hoặc, hắn đã bị Trạm Trinh kéo về: “Đêm nay là trừ tịch, mọi người đều ở nhà đón giao thừa, chờ nguyên tiêu sẽ đưa ngươi ra ngoài dạo chơi.”
Hàm Sênh sửng sốt, vội vã gật đầu. Hệt như một chú khổng tước sắp được ra khỏi chiếc lồng, vẻ mặt hắn tràn ngập chờ mong và thỏa mãn.
Sau vụ việc phòng tắm bị thích khách tấn công, Hàm Sênh nhạy cảm nhận ra người trong phủ Thái tử đã tăng lên không ít. May là bình thường hắn không ra khỏi phòng, thế nên cũng không khiến mọi người phải chịu thêm áp lực.
Buổi tối Trạm Trinh và Hàm Sênh vào cung ăn cơm tất niên. Người trong hoàng thất từ phi tần đến hài tử đều có mặt. Vinh Quý phi cũng không phải là ngoại lệ. Chẳng qua lần này nàng thân thiện với Hàm Sênh hơn, còn tốt bụng nói với hắn: “Ăn cơm xong có thể đi ngắm pháo hoa, thả đèn Khổng Minh. Bảo Trạm Trinh đưa ngươi đi đi, chơi xong hãy trở về.”
Nhìn vẻ mặt hiền hậu của nàng, Hàm Sênh cũng cười đáp lại và trò chuyện đôi câu. Đến khi Trạm Trinh lên tiếng gọi, hắn mới vội vàng đi qua.
Nơi có Thái hậu đương nhiên không thể thiếu Thanh Dung. Nàng có vẻ gầy hơn lúc trước, hẳn là do một cánh tay bị phế nên muộn phiền ăn ngủ không ngon, tính cách cũng trầm hơn, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Trạm Trinh vẫn mang một thứ tình cảm rất khó hình dung.
Sau khi ăn xong, mọi người đi ra cổng thành chơi. Vinh Quý phi bỗng nhiên đề nghị: “Nghe nói có một nhà tắm thuốc mới mở rất nổi tiếng ở vùng ngoại ô, ngâm mình ở đó sẽ giúp đẹp da chắc thịt, đệ muội mời ta tới xem thử, hay tỷ tỷ đưa Nhân Nhi và Thái tử phi cùng đi đi?”
Nam nhân có chuyện của nam nhân, nữ nhân cũng có những mối quan tâm của riêng mình. Lúc này Hàm Sênh không đi cùng Trạm Trinh, nghe Vinh Quý phi nói thế thì hơi căng thẳng. May sao Hoàng hậu đã từ chối hết sức lạnh lùng: “Bể tắm trong cung chưa đủ cho ngươi ngâm à? Đường đường là một Quý phi, thế mà suốt ngày muốn chạy ra ngoài, còn ra thể thống gì nữa?”
Rõ ràng Vinh Quý phi đã bị Hoàng hậu ức hiếp thành quen, nghe xong liền xấu hổ nói: “Ta cũng chỉ nghe tắm thuốc có công hiệu rất tuyệt vời… Lại nghĩ Thái tử phi của chúng ta quốc sắc thiên hương như vậy, chăm sóc giữ gìn từ sớm cũng là lẽ đương nhiên.”
Hàm Sênh: “…”
Chuyện này cũng có thể móc sang hắn được à?
Hoàng hậu cười lạnh, đánh giá nàng không khách sáo chút nào: “Kiếm chuyện làm quà.”
Vinh Quý phi nghẹn họng. Lên tới tường thành, nàng chủ động tìm cớ đi ra chỗ khác. Thanh Dung thấy vậy lập tức tiến lên, nhưng còn chưa mở miệng đã bị Vinh Quý phi mắng mỏ: “Rốt cuộc ngươi đang âm mưu cái gì? Hại ta bị ả mắng.”
“Thái tử phi…”
“Đừng có nhắc đến nàng ta nữa!” Vinh Quý phi lạnh mặt nói: “Hôm nay nàng xuất hiện vô cùng nổi bật, văn võ bá quan ai cũng biết nhi tử của Hoàng hậu cưới được một kiều thê nghiêng nước nghiêng thành, ngày mai chỉ sợ khắp kinh đô cũng sẽ xôn xao điều ấy. A Hoa của ta giờ còn đang dưỡng thương, hôn sự chẳng ai nhắc tới… Sao lại bất công như vậy, Công chúa Đại Lương kia dung mạo hơn người còn có thân phận, lại được Bệ hạ chiều chuộng yêu thương…”
Thấy Vinh Quý phi nóng giận, Thanh Dung lại cười, nói: “Tiền triều có Huệ Nhân đế sủng ái Tiếu Thái tử phi, khiến Thái tử âm mưu tạo phản. Bệ hạ thương nàng, chưa chắc đã là… A!”
Còn chưa nói hết lời, nàng đã bị Vinh Quý phi nhéo mạnh một cái. Đối phương lạnh giọng nói: “Không chung đường không thể bước bên nhau. Nếu ngươi dám gây thù chuốc oán cho ta, ta sẽ cho ngươi biết mặt.”
Thanh Dung đau đến ứa cả nước mắt, run rẩy lắc đầu: “Thanh Dung không dám…”
Bấy giờ Vinh Quý phi mới buông tay, nói: “Giờ gân tay của ngươi đã đứt, ngươi đã thành kẻ tàn tật rồi, Trạm Trinh chắc chắn sẽ không để ý tới ngươi. Nếu muốn liên thủ với ta để khiến Tân Mỹ Thần không thoải mái, có thể, nhưng nếu ngươi dám tính kế Bệ hạ…”
Nhìn Hàm Sênh đang đứng cùng Tân Hoàng hậu ở phía xa, Vinh Quý phi hơi híp mắt: “Thái hậu cũng không bảo vệ được ngươi đâu.”
Thanh Dung xoa cánh tay, nước mắt lưng tròng gật đầu.
Ở bên này, sau khi Vinh Quý phi rời đi, Hoàng hậu quay đầu nhìn về phía Hàm Sênh.
Vinh Tĩnh mơ đẹp thật, đòi ngâm mình cùng Hàm Sênh nữa chứ, thật chẳng khác nào thò mặt bẩn vào lu sạch nhà người khác. Nhi tức của mình, người ngoài sao có thể mơ ước viển vông.
Nghĩ đến đây, Hoàng hậu bỗng mở miệng: “Mùng năm vào cung ngâm nước ấm đi. Năm nào bổn cung cũng vẩy nước thần cầu phúc, xin cho năm sau được khỏe mạnh bình an. Ngươi đau yếu liên miên, cũng nên đến ké vài phần phúc khí.”
Đúng là vừa ra ổ sói đã rơi vào hang hổ, Hàm Sênh cười cười, định mở miệng chối từ nhưng Trạm Nhân đã nói chen vào: “Vẩy khi nào thế ạ? Sao nhi thần không biết?”
“Năm nào cũng vẩy.”
“Thế sao Mẫu hậu không gọi nhi thần tới ngâm chung?”
“Ngươi do bổn cung sinh, phúc khí của bổn cung cũng là phúc khí của ngươi, không cần làm điều thừa thãi.” Dứt lời, Tân Hoàng hậu quay sang nhìn Hàm Sênh, thấy đối phương lộ vẻ xấu hổ bèn hỏi: “Có gì không ổn à?”
“Ta… ngâm mình trong nước nóng sẽ dễ bị choáng váng.” Hàm Sênh cố gắng lựa lời: “Ở phương Nam không có tập tục tắm chung, ta không quen.”
“Nhập gia tùy tục, nếu đã gả tới đây rồi thì nên thích nghi với những phong tục nơi đây.” Hoàng hậu chợt nghĩ đến chuyện gì, lại bảo: “Nếu ngươi thấy ngại khi tắm cùng ta, vậy gọi thêm A Cẩn và A Nhân nữa.”
Trạm Nhân đang buồn bực bỗng rạng rỡ như hoa, tâm trạng biến đổi chỉ trong nháy mắt. Trạm Cẩn thì cứng đơ cả người, vẻ mặt khó lòng diễn tả.
Hàm Sênh chỉ đành đồng ý.
“Bùm!” Một tiếng nổ thật lớn vang lên, pháo hoa rực rỡ thắp sáng cả bầu trời tăm tối. Trong không khí, mùi khói nhàn nhạt tỏa lan. Hàm Sênh che miệng ho nhẹ, ánh mắt hướng về tầng không, mà trái tim lại bay về Nam Lương cách xa ngàn dặm.
Chẳng biết sức khỏe của Phụ hoàng, Mẫu hậu thế nào, vết thương của nhị ca đã khá hơn chưa, tam ca và tứ ca có chấn chỉnh được Đại Đô đang rơi vào hỗn loạn hay không… Đây là lần đầu tiên hắn xa nhà…
Chìm trong nhung nhớ, cảm giác buồn bã cũng dâng trào. Đúng vào lúc ấy, tay Hàm Sênh bỗng bị kéo nhẹ. Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện Trạm Trinh đang muốn dắt mình rời đi. Đối phương nói: “Chúng ta sang bên kia.”
Hàm Sênh cáo biệt Hoàng hậu, theo Trạm Trinh tới một chỗ vắng người. Nhìn chiếc đèn Khổng Minh ở trên mặt đất, hắn không nhịn được bật cười: “Ngươi còn thả cái này à?”
Trạm Trinh nhìn Hàm Sênh, hỏi ngược lại: “Chẳng phải nữ tử đều thích nó à?”
Hàm Sênh khẽ run trong lòng, đáp: “Ta không thích, cũng không muốn thả, cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, còn sợ ngộ nhỡ rớt xuống sẽ tạo thành hỏa hoạn.”
Trạm Trinh như có điều suy nghĩ, nói: “Dù sao nương tử cũng nhìn xa hơn những nữ nhân bình thường khác.”
Hàm Sênh im lặng, Trạm Trinh lại bảo: “Đèn này ký thác ước nguyện, cũng đã làm xong cả rồi, hay là cứ thả một lần đi, nhé?”
Trầm ngâm chốc lát, Hàm Sênh chậm rãi vươn tay nhận cây đánh lửa trong tay người kia. Khi chiếc đèn được hơi nóng làm phồng lên, hắn mới phát hiện bên trên có hình vẽ. Nhìn thần thái và y phục, người trên đèn đúng là hắn và Trạm Trinh.
Vậy mà nam nhân này còn tự tay làm đèn Khổng Minh. Mặt kia của chiếc đèn có hai hàng chữ rồng bay phượng múa, Hàm Sênh nhỏ giọng đọc lên: “Một đời một kiếp, một đôi người. Một sớm một chiều, một gian phòng… Một ngày một đêm, làm gì mà xây nhiều phòng như vậy?”
Khi Hàm Sênh còn đang thắc mắc, Trạm Trinh đã lập tức thả đèn Khổng Minh lên. Đối phương chăm chú nhìn vào gương mặt xinh đẹp của hắn, bình tĩnh nói: “Phòng này là phòng the mà.”
“…” Hàm Sênh lập tức lấy lại tinh thần, vươn tay định tóm chiếc đèn kia xuống. Nhưng dù đã nhảy lên mấy lần, mặt đỏ bừng bừng, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài đến nơi, hắn vẫn không với tới. Tức giận đá Trạm Trinh một cái, Hàm Sênh nói: “Mau lấy xuống! Ngươi muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy có phải không?”
“Nhìn thì nhìn chứ sao.” Trạm Trinh ngẩng đầu nhìn chiếc đèn Khổng Minh đã bay tít lên cao, nghiêm túc nói: “Chắc chắn trời cao sẽ hiểu lòng cô gia.”
Hàm Sênh chẳng có bao nhiêu sức lực, đá được hai cái đã bị Trạm Trinh ôm vào trong ngực. Nam nhân thì thầm bên tai hắn: “Nghe nói đèn Khổng Minh sẽ đem ước nguyện tới, nói với lão thiên gia, không chừng sang năm cô gia sẽ được như ý đấy.”
Tuy bên này vắng vẻ, nhưng chỉ cần có người ghé mắt chắc chắn sẽ thấy được rõ ràng. Hàm Sênh giận dữ: “Mau lấy xuống cho ta! Cái tên này, cái tên này… Lược Lược đáng ghét!”
Trạm Trinh hôn mạnh lên môi người trong ngực. Hàm Sênh đơ ra một lúc, lại tiếp tục mắng: “Trạm Lược Lược đáng ghét! Trạm Lược Lược vô sỉ… Ưmmm”
Hắn nói một câu, Trạm Trinh lại hôn hắn một cái, còn tỏ ra hết sức hài lòng: “Xem ra đèn Khổng Minh này rất hiệu quả, vừa mới thả xong nương tử đã cho ta hôn rồi.”
“Ta cho khi nào…” Bị chọc tức đến sắp phát nổ, Hàm Sênh mới chợt nhớ ra, hình như Trạm Trinh đã từng nói hắn sẽ coi mỗi tiếng “Trạm Lược Lược” như lời mời gọi đòi hôn của mình.
Mặt lại đỏ thêm chút nữa, Hàm Sênh lúng túng, bắt đầu nói năng lắp bắp: “Ngươi…”
Trạm Trinh kề trán lên trán Hàm Sênh, dịu dàng nói: “Từ từ mà nghĩ, cô gia không vội.”
“Buông ra!!”
Trạm Trinh hơi thất vọng, chậm rãi buông tay. Hàm Sênh hít một hơi, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn Khổng Minh bay càng lúc càng cao, lại lướt ánh mắt về phía một đám tiểu Hoàng tử đang ngồi xổm dưới chân Phụ hoàng ở cách đó không xa, ngại ngùng che mặt, bật ra một câu tiếng địa phương. Giọng hắn nhỏ, câu lại ngắn, Trạm Trinh có ở Nam Lương lâu ngày cũng không thể hiểu được, bèn hỏi lại: “Cái gì?”
“Về nhà!” Hàm Sênh định chạy, lại cảm thấy nếu đi qua chỗ con cháu Hoàng thất đang ngắm pháo hoa để xuống lầu sẽ rất dọa người, nên đổi hướng đi về phía bên kia. Trạm Trinh cong khóe miệng, lập tức đuổi theo, “Đi bên này tốn thời gian lắm, còn phải đi đường vòng nữa.”
Hàm Sênh thở hồng hộc, không thèm để ý đến đối phương. Hai bên tường thành treo kín đèn lồng, không hề thiếu sáng, nếu có người tinh mắt đọc được hai câu thơ vẫn đang luẩn quẩn trong đầu hắn lúc này thì…
Bên cạnh bỗng truyền đến giọng Trạm Trinh: “Hửm?”
Hàm Sênh thở mệt, ho khan mấy tiếng, vỗ ngực quay đầu nhìn lại theo bản năng, phát hiện một mũi tên xé toạc không gian xuyên qua chiếc đèn Khổng Minh hai người vừa thả. Chiếc đèn lập tức bùng cháy rồi rơi thẳng xuống.
Hắn quay sang nhìn Trạm Trinh. Đối phương bực bội một cách rõ ràng: “Quả nhiên là ở gần đây, sớm muộn gì cô gia cũng chính tay giết hắn.”
Hàm Sênh vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước. Trạm Trinh đành phải đuổi theo lần thứ hai: “Cẩn thận một chút, nếu đau chân…”
Hắn còn chưa nói hết, Hàm Sênh đã vấp phải cái gì đó rồi bổ nhào về phía trước. May mà Trạm Trinh đỡ kịp, nếu không Hàm Sênh đã có cơ hội hôn mặt đất rồi.
Lúc này, Hàm Sênh đã hơi khó thở, trước mắt cứ tối sầm đi, tay chân cũng nhũn cả ra. Trạm Trinh bế hắn lên, cười nhẹ, nói: “Biết rõ thân mình không tốt mà còn cố ý đi nhanh, muốn tạo cơ hội cho tướng công bế à?”
Hàm Sênh không vui, lẩm bẩm mấy câu mắng chửi bằng tiếng địa phương: “Mặt dày, vô sỉ… xấu xa, cám bã.”
Trạm Trinh: “…Ăn… bã?”
Hắn thật hoài nghi mấy năm trước mình đã dừng chân ở Nam Lương giả.