Thần Y Quý Nữ

Chương 17: Bí Mật Của Vân Phi


Đọc truyện Thần Y Quý Nữ – Chương 17: Bí Mật Của Vân Phi


Sáng hôm sau, Lăng Nhược Huyên ngây người ngồi trước bàn, nhớ một màn đêm qua, đối với bóng người xuất quỷ nhập thần hết sức tò mò, đúng lúc này, Vân Phi một thân áo bào tượng nha bạch công bút sơn thủy lâu đài (dịch sơ là ‘một thân áo bào hình ngà voi bút pháp như nước trên núi chảy xuống’) bước vào phòng. . .
“Tỷ tỷ, cữu mẫu đến rồi, phụ thân bảo chúng ta cùng tới tiền thính.” Lăng Nhược Huyên ngẩng đầu lên, Vân Phi mắt trong veo, dáng người cao lớn xuất sắc, quả nhiên là anh tuấn tiêu sái như Phan An, nữ tử nhà ai nhìn thấy nam tử như vậy đều sẽ phương tâm ám hứaʿ*ʾ đi.
ʿ*ʾ phương tâm ám hứa: đơn phương hứa hẹn định ước.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Lăng Nhược Huyên cước bộ nhẹ nhàng cùng Lăng Vân Phi sóng vai hướng phòng khách. . .
Trong phòng khách, thấy phía trên một vị phụ nhân ngồi thẳng, phụ nhân kia mặc trường bào đạm kim sắc (màu vàng nhạt) thêu hoa áo khoác lụa mỏng cùng màu nửa trong suốt, buông thõng dưới mặt đất. Tóc mây phức tạp cài trang sức long lánh vào, hiện ra vẻ cao quý vô cùng.

“Huyên, Phi nhi, nhanh bái kiến cữu mẫu các con.” Lăng Tương giống như bắt chuyện.
“Huyên, Phi nhi, bái kiến cữu mẫu.” Hai tỷ đệ trăm miệng một lời nói.
“Hảo hài tử, mau đứng lên. Huyên mau tới đây, để cữu mẫu ngắm con cẩn thận.” Lăng Nhược Huyên chậm rãi đứng dậy đi tới bên người cữu mẫu.
“Huyên thực sự là càng ngày càng giống Ngạo Tuyết rồi. Hôm qua Quốc Công gia còn nói, muốn đón Huyên cùng Phi nhi qua quý phủ ở ít ngày, Quốc Công gia đã nói với Hoàng hậu nương nương , ngày mai sẽ sắp xếp thái y đến nhìn cho Phi nhi.” Hạ Hầu phu nhân trìu mến nhìn hai tỷ đệ nói.
“Cữu mẫu, Phi nhi đã tốt lắm rồi, tỷ tỷ cho ta uống dược rất hữu hiệu, người nhìn a, hiện tại thần sắc Vân Phi đâu giống kẻ ngu si đâu.” Lăng Vân Phi mở miệng ngăn lại nói. Cũng không thể qua Quốc Công phủ ở, mỗi buổi tối đều là thừa dịp mọi người đều ngủ, mới có thể trốn ra ngoài luyện công, nếu như ở Quốc Công phủ, hộ vệ nhiều như vậy, vạn nhất kinh động, chính việc mình giả ngu sẽ bị vạch trần, tuy mọi người đều biết tỷ tỷ cho mình uống thuốc, nhưng cũng không thể quá nhanh, chậm mà chắc mới không bị người khác nghi ngờ.
Lăng Nhược Huyên nhìn ra tâm tư Vân Phi, huống chi còn phải tìm hiểu bóng đen đêm đó đã, nếu như là người bên Tiêu Di nương kia, nếu không nàng ở trong phủ bị người ám hại cũng không thể được. Con ngươi hơi chuyển động, bày ra nụ cười ngọt ngào nói: “Cữu mẫu, tâm ý của người với cữu cữu còn có Hoàng hậu nương nương, Huyên đương nhiên biết đến. Vân Phi mấy ngày nay uống thuốc cũng đỡ bệnh rồi, với lại ở Ly Cảnh hiên trụ quen rồi, đột nhiên đổi địa phương sợ đệ ấy không quen ảnh hưởng đến việc chữa bệnh a. Cữu mẫu có thể hay không thỉnh Hoàng hậu nương nương sắp xếp thái y đến Tướng phủ trị liệu cho Vân Phi được không? Đợi đến lúc Vân Phi khỏe hơn, Huyên nhất định mang Vân Phi tới để tạ ân Hoàng hậu nương nương cùng cữu cữu, cữu mẫu.” Lăng Nhược Huyên trong lời nói đầy chân thành, Hạ Hầu phu nhân suy nghĩ một chút thấy đạo lý này cũng đúng, liền đáp ứng.
“Mộng Xuân, vào trong phòng của ta lấy Ngọc Lộ trà gói kỹ rồi đem ra.” Lăng Nhược Huyên nói với thị nữ ngoài cửa.
“Không cần, Ngọc Lộ trà trong nhà vẫn còn nhiều.” Hạ Hầu phu nhân vội ngăn cản nói.
“Cữu mẫu, hôm qua con nghe cữu cữu nói cữu mẫu cùng ngoại tổ mẫu đều rất thích Ngọc Lộ trà này. Lần trước đưa đi sợ không đủ uống, chỗ ta vẫn còn một chút, chỉ cần cữu mẫu thích uống là được rồi.” Hạ Hầu phu nhân trên mặt cười giống như nở hoa vậy, đối với hai tỷ đệ trước mặt này thực sự là yêu thích từ trong tâm.
“Đã như vậy, vậy ta liền để thái y đến quý phủ trị liệu cho Vân Phi. Trước tiên ta phải hồi phủ, trong nhà còn nhiều chuyện để giải quyết.” Hạ Hầu phu nhân đứng dậy cáo từ. Lăng Nhược Huyên liền đứng dậy dìu Hạ Hầu phu nhân tiễn đến ngoài cửa, nhìn xe ngựa dần đi xa, Lăng Nhược Huyên hít sâu, nghĩ đêm nay nhất định phải tra ra bóng đen kia đến cùng là ai.

Buổi tối, di nương các viện cũng đều trở về phòng, Lăng Nhược Huyên để nha hoàn bên người đều lui xuống, đứng ở trước cửa sổ khẽ hất bột phấn trong tay lên, bột phấn từ khe hở lả tả theo chiều gió bay ra, giống như là một đám tinh linh đang khiêu vũ.
Báʿ*ʾ, lại là bóng đen lóe qua song cửa sổ, Lăng Nhược Huyên bước nhanh xuống lầu, quan sát cẩn thận thật kỹ lớp lân phấn trên đất, xuyên qua bụi cỏ thì thấy một toà tường viện, nếu không tự chính mình khinh công, thì làm sao leo qua được cái tường viện cao cao này đây. Chính vào lúc này, Lăng Nhược Huyên nhìn thấy cây gậy trúc ở trong góc, lợi dụng nguyên lý đòn bẩy, Lăng Nhược Huyên ung dung vượt qua tường viện, tiếp tục lần theo hướng lớp lân phấn, nói là lần theo lớp phấn chẳng bằng nói là lần theo người mặc áo đen kia.
ʿ*ʾBá: “唰- shuā” mình tìm trên gg mà ko thấy, ai biết chỉ mình với.
Đi qua ngõ nhỏ, xuyên qua rừng cây, ở phía trước liền nghe được âm thanh múa kiếm cách đó không xa, Lăng Nhược Huyên rón ra rón rén hướng mục tiêu đi đến, bá một tiếng, một đạo hàn quang lạnh lẽo xuất hiện trước mặt Lăng Nhược Huyên, “Tỷ tỷ?” Lăng Vân Phi nhanh chóng thu hồi kiếm, kinh ngạc nhìn giống như chim sợ cành cong nói với Lăng Nhược Huyên.
Khẽ vuốt ngực, Lăng Nhược Huyên trấn tĩnh tâm thần, nhìn Vân Phi có chút oán giận nói: “Đệ muốn hù chết tỷ tỷ a.”
“Ha ha, đệ không nghĩ tới là tỷ tỷ a, tỷ tỷ ngươi này cả buổi tối không ngủ, làm sao tới nơi này rồi.” Vân Phi nói sang chuyện khác.
“Ta đương nhiên là đi theo đệ đến. Vân Phi, tỷ tỷ thấy đệ đã khỏi hẳn, hoặc là đệ căn bản không bị bệnh.” Lăng Nhược Huyên cả giận nói.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng nóng giận a, để đệ nói cho tỷ biết nguyên do.” Lăng Vân Phi ngửa mặt nhìn lên bầu trời thở dài nói: “Tỷ tỷ có còn nhớ trận đại hỏa bảy năm trước ở Phượng Ngâm các này không?”

“Đương nhiên còn nhớ, mẫu thân chính là ở trong trận hoả hoạn mà tạ thế.”
“Nếu đệ nói cho tỷ tỷ, trận hoả hoạn bảy năm trước cũng không phải là tự nhiên xảy ra mà là do có người gây ra đấy.” Lăng Vân Phi mắt rưng rưng nói.
“Người làm? Đệ có phải là biết là ai làm ra, có phải là Tiêu Bích Dung làm ra không?”
“Không sai, là nàng phái phụ tử quản gia làm ra.”
“Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Đệ mau nói cho ta biết a.” Lăng Nhược Huyên mắt rưng rưng khóc kể lể.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.