Đọc truyện Thần Y Quý Nữ – Chương 16: Loạn Côn Đánh Ra
“Nhược Huyên bái kiến cữu cữu.” Lăng Nhược Huyên ưu nhã thi lễ một cái nói.
“Hảo hài tử, mau đứng lên. Đã là đại cô nương duyên dáng yêu kiều, vừa rồi cữu cữu đã nói với phụ thân con, cho con hôm khác mang Vân Phi tới Trấn Quốc Công phủ ở mấy ngày, cữu cữu sẽ thỉnh Hoàng hậu an bài thái y tới chữa bệnh cho Vân Phi.”
“Đa tạ cữu cữu.” Lăng Nhược Huyên hết sức mừng rỡ. Từ khi trở thành Lăng Nhược Huyên, dường như Tô Phỉ (tên kiếp trước của chị) sớm đã không còn tồn tại, những người có liên quan với Lăng Nhược Huyên đã làm cho nội tâm nàng xúc động sâu sắc.
“Người một nhà còn khách khí làm gì, lát nữa ta sai người tới đón các con.” Nói giữa chừng, mấy người đã đến cửa cung, từng người lên xe ngựa của mình hướng phía phủ đệ đi.
Trên đường hồi phủ, trong xe ngựa nhất thời yên tĩnh. Vừa mới vào đại môn liền thấy Tiêu di nương cùng Lăng Hàm Yên đứng ở trong viện, một bên còn có một nam tử mặc áo choàng gấm thâm lam sắc (xanh đậm), nhìn thấy Lăng Tương hồi phủ liền hô to gọi nhỏ nói: “Muội phu a, ngươi sao có thể đem Bích Dung cùng Hàm Yên nhốt vào kho củi đây. Chẳng lẽ vì cái tiểu tiện nhân này?” Nam tử kia chỉ Lăng Nhược Huyên đứng một bên nói.
“Ta nể mặt ngươi là thân ca ca của Bích Dung, Nhược Huyên tốt xấu cũng là đích xuất Đại tiểu thư trong phủ, Tướng phủ há lại để cho ngươi giương oai.”
“Muội phu a, vậy ngươi cũng không thể như vậy. Đem Bích Dung mẹ con các nàng nhốt vào kho củi a. Tốt xấu cũng là thê nữ (vợ con) của ngươi a.”
“Thê nữ? Thê ở đâu? Từ cửa chính giơ lên tám kiệu lớn cưới thê vào cửa mới là thê, về phần Tiêu di nương, bất quá chỉ là một trong những di nương trong phủ, xin Tiêu đại nhân không nên nói lung tung rất không đúng mực.” Lăng Nhược Huyên chậm rãi mở miệng nói.
“Ngươi dựa vào cái gì để chỉ trích ta? Tiêu Thiên Lộc ta từ khi nào đến phiên tiểu nha đầu ngươi đối với ta khoa tay múa chân đây.”
“Rất đơn giản, chỉ bằng ta là Tướng phủ đích xuất Đại tiểu thư.” Lăng Nhược Huyên sắc mặt bất thiện nói.
“Ngươi…” Tiêu Thiên Lộc nhất thời nghẹn lời.
“Người đâu, tiễn khách.” Lăng Nhược Huyên rất không khách khí hạ lệnh đuổi khách.
“Ngươi dám đuổi ta đi? Phụ thân ngươi cũng không có nói muốn ta đi.” Tiêu Thiên Lộc hai mắt phẫn nộ trừng Lăng Nhược Huyên nói.
“Ha ha, phụ thân ta vừa rồi đã nói qua, nể mặt ngươi là Tiêu di nương ca ca, Tướng phủ là nơi không cho phép ngươi giương oai đấy. Tướng phủ sẽ tự giải quyết sự tình này nào đến phiên ngươi một ngoại nhân đến xen vào đây. Tiêu đại nhân, xin mời.” Lăng Nhược Huyên bộ dáng xin mời.
“Bổn quan không đi, xem ngươi như thế nào.” Tiêu Thiên Lộc một bộ mặt dày không biết xấu hổ.
“Người đâu, lấy loạn côn đánh cho ta.” Lăng Nhược Huyên hạ lệnh.
“Ngươi dám!” Tiêu Thiên Lộc giận dữ hét. Lăng Nhược Huyên mắt lạnh đảo qua, gia đinh tuy cầm côn bổng, nhưng mà không hề có ý động thủ, Tiêu di nương thấy thế liền quỳ xuống trước Lăng Tương nói: “Tương gia, người phải để thiếp thân làm chủ a. Người vì Đại tiểu thư nhốt hai mẹ con thiếp thân vài ngày, thiếp thân cũng hiểu. Nhưng ca ca hắn là mệnh quan triều đình a, Đại tiểu thư lại muốn động thủ đánh ca ca thiếp thân, người cũng mặc kệ sao?” Tiêu di nương làm bộ khóc rống, Lăng Nhược Huyên không muốn xem bọn hắn diễn kịch như vậy. Liền mở miệng gầm lên: “Các ngươi đều không nghe mệnh lệnh của ta, ta đây cũng không cần phải lưu các ngươi lại. Chính các ngươi chọn đi, để ta động thủ rồi đuổi các ngươi ra ngoài, hoặc các ngươi đem hắn đánh cho ta.” Lăng Nhược Huyên ngón tay ngọc chỉ Tiêu Thiên Lộc một bên nói.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng giơ côn bổng lên đánh Tiêu Thiên Lộc đuổi ra ngoài.”Ai u!!!, ai u!!!, đánh chết ta rồi. Lăng Nhược Huyên ngươi chờ đấy cho bổn quan.” Tiêu Thiên Lộc né tránh để khỏi bị đánh mà miệng còn không quên lấy chút tiện nghi.
Tiêu di nương cũng chỉ có thể nhìn ca ca của mình cứ như vậy bị gia đinh lấy loạn côn đánh ra ngoài, ngã quỳ trên mặt đất sững sờ đến xuất thần.
“Huyên a, buổi sáng này bận rộn, nhất định là đói bụng rồi. Lát nữa để trù phòng làm thêm ít đồ ăn. Nhanh đi Ly Cảnh hiên mời công tử đến cùng dùng cơm.” Lăng Tương căn bản mặc kệ Tiêu di nương quỳ dưới đất, chỉ lôi kéo Lăng Nhược Huyên trực tiếp hướng về đại sảnh đi tới.
Trong đại sảnh, Lăng Tương nhìn Lăng Nhược Huyên rồi mở miệng nói: “Huyên a, hôm nay Hoàng thượng đối với con là ưu ái rất nhiều. Phu thân lo lắng Hoàng thượng là hữu tâm (cố ý, có ý) để ngươi vào cung, hoàng cung này có thể không thể so với chính mình, phụ thân không muốn hòn ngọc quý trên tay ở hậu cung chịu khổ.”
“Phụ thân, người yên tâm đi, nữ nhi vô ý với Hoàng thượng, cũng không muốn vào cung. Nhưng lúc nữ nhi ở trong điện cự hôn, đã đắc tội với Duệ Vương rồi, cũng thành tiêu điểm trong kinh thành này. Sợ là sau này không thể xuất giá, e rằng phụ thân phải nuôi nữ nhi cả đời rồi.”
“Nói bậy, Huyên của ta ưu tú như vậy, sợ là sau ngày hôm nay người đến cầu thân không ít, coi như ngươi không muốn xuất giá, phụ thân nuôi ngươi cả đời cũng được.”
“Vẫn là phụ thân thương nữ nhi.” Lăng Nhược Huyên làm nũng ôm cổ Lăng Tương nói. Đáng tiếc ở thế kỷ hai mươi mốt nàng là cô nhi, chưa bao giờ nhận được thiên luân chi nhạc (hạnh phúc gia đình), nghĩ Lăng Tương đối với mình sủng ái như vậy là lòng càng tràn đầy vui mừng.
“Vân Phi thỉnh an phụ thân.” Hôm nay Vân Phi chào hỏi đúng làm cho Lăng Tương cả kinh, xem ra là dược có hiệu quả. Thời gian mới mấy ngày, Vân Phi nhìn như đại nhân rồi.
Một bữa cơm đầy tiếng cười nói trôi qua. Buổi tối, Lăng Nhược Huyên không muốn ngủ, đẩy cửa sổ ra tay cầm một ly trà nóng, ngước nhìn bầu trời đầy sao, bầu trời đêm đẹp quá. Lại là cái bóng đen kia, nấp xuống cửa sổ. Lăng Nhược Huyên nghĩ thầm, lần trước nhầm tưởng là tặc, có thể trước đó vẫn ở Bắc viện, bây giờ nơi đang ở là Phượng Ngâm các, làm sao bóng dáng ấy lại thoáng qua nơi này, hơn nữa bóng dáng ấy thấy thế nào lại giống như. . .