Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh

Chương 6: Nhận lại phụ mẫu - Tiểu Vân nhi rời đi (3)


Đọc truyện Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh – Chương 6: Nhận lại phụ mẫu – Tiểu Vân nhi rời đi (3)

“Chẳng hay Hạ đại tướng quân còn nhớ miếng ngọc này?”.

—————————————–

Hạ đại tướng quân cùng Hạ phu nhân thất thần, ngây ngốc nhìn, ngay cả Hạ Hoài Quân nãy giờ vẫn duy trì im lặng cũng có động tác. Họ đương nhiên nhận ra được miếng bạch ngọc ấy, đó là miếng ngọc bội tuỳ thân của nữ nhi họ.

Không để cho mọi người hoài niệm chuyện xưa Y Vân đã cắt ngang suy nghĩ của họ “Năm dân nữ lên 7 tuổi được gửi đến Vĩnh Bình Am (tên am ni cô mà Y Vân ở) vừa vặn nơi đó cũng có một tiểu cô nương cùng tuổi với dân nữ. Tiểu cô nương ấy do thể chất từ nhỏ đã kém nên được gia đình đưa lên am ni cô thanh tịnh nuôi dưỡng. Do hoàn cảnh khá giống nhau, lại có cùng một đôi mắt tử sắc đặc biệt, dân nữ cùng tiểu cô nương đó liền trở thành bằng hữu thân thiết với nhau.”

Nói rồi Y Vân hơi dừng lại nhìn Hạ phu nhân và Hạ đại tướng quân, cong môi nói tiếp: “Không may năm chúng ta lên 12 tuổi Vĩnh Bình Am bất ngờ bị cháy, vị tiểu cô nương kia cùng dân nữ may mắn thoát ra được nhưng do tiểu cô nương kia thân thể vốn không tốt liền qua đời.

Trước khi đi nàng ấy kể cho dân nữ nghe về xuất thân của nàng ấy, nàng ấy đưa cho dân nữ miếng ngọc bội nhờ dân nữ tìm gia phụ của nàng ấy hỏi một số chuyện.”

Hạ phu nhân giờ đây cả gương mặt đầy nước mắt, bà miễn cưỡng dựa vào Hạ đại tướng quân để chống đỡ. Hạ đại tướng quân tuy không có biểu hiện gì nhưng bàn tay ông đã nắm chặt thành nắm đấm. Y Vân khẽ thở dài, ngưng giọng nói: “Dân nữ đến đây để hoàn thành tâm nguyện của vị bằng hữu ấy – Hạ Y Vân”.

Tâm Hạ đại tướng quân run rẫy dữ dội, ông khó khăn mở lời: “Quách cô nương, không biết tâm nguyện của nữ nhi ta là gì?”. Ông quên luôn xưng là “ta” chứ không phải là “bản tướng quân” như trước.


“Nàng ấy muốn dân nữ hỏi ngài tại sao ngài không đến thăm nàng ấy, bỏ mặc nàng ấy suốt 9 năm. Có phải nàng ấy quá vô dụng nên ngài và Hạ phu nhân không yêu thương nàng?” Y Vân liên tiếp lặp lại những câu hỏi mà tiểu Vân nhi muốn biết. Ngay cả nàng cũng muốn biết tại sao họ lại bỏ mặc tiểu Vân nhi suốt 9 năm, ánh mắt không tự chủ hướng về phía Hạ phu nhân cùng Hạ đại tướng quân.

Hạ Hoài Quân cũng nhìn về phía phụ thân và mẫu thân của mình. Hắn nhớ năm hắn 10 tuổi, tiểu muội hắn khi ấy mới 3 tuổi liền bị đưa lên am ni cô nuôi dưỡng nhưng chưa lần nào hắn thấy phụ thân và mẫu thân nhắc về tiểu muội, cũng chưa lần nào đi thăm nàng.

Hạ phu nhân sắc mặt trắng bệch vừa khóc vừa đấm vào người Hạ đại tướng quân, mắng ông “Đều tại chàng nếu không phải chàng ngăn cản ta có lẽ ta đã được gặp con bé!”.

Hạ đại tướng quân cũng không động đậy, ông run giọng liên tiếp nói “Ta xin lỗi… Xin lỗi”.

Sau một lúc bình ổn lại tâm trạng Hạ đại tướng quân nhìn Y Vân nở nụ cười chua xót: “Năm đó khi thê tử ta đề nghị muốn thăm nhi nữ của ta – Y Vân chính ta đã ngăn cản nàng, ta sợ thê tử ta nếu gặp nữ nhi xong sẽ không muốn về mà trực tiếp ở lại chăm sóc cho nữ nhi. Ta muốn khi nữ nhi ta khoẻ lên ta sẽ đưa con bé về đây để đoàn tụ với gia đình. Nhưng khi ta chưa kịp làm điều đó con bé đã ra đi trong một trận hoả hoạn”.

“Sau khi tìm kiếm thi thể con bé chúng ta lại không thấy, ta nghĩ con bé vẫn còn sống nên liên tiếp cho người âm thầm tìm con bé, ngay cả thuê các môn phái tìm kiếm cũng không có kết quả” ông thẳng thắn thừa nhận những việc mình làm để tìm nữ nhi.

Y Vân im lặng, bàn tay nàng sờ nhẹ miếng bạch ngọc mà Vân nhi trú vào. Nàng có thể cảm nhận được miếng ngọc đang rung động mãnh liệt – là tâm trạng của tiểu Vân nhi bây giờ.

Hạ đại tướng quân nhìn nhi tử mình và Y Vân im lặng, ông giải đáp vấn đề còn lại “Về phần ta có yêu thương nữ nhi mình không thì chắc chắn là có. Ta rất thương con bé” ông từ tốn nói.

Trên gương mặt Y Vân cuối cùng cũng đã nở nụ cười.

Tiểu Vân nhi cũng đồng thời nói “Vân nhi đa tạ tỷ tỷ giúp Vân nhi giải đáp khuất mắt. Tỷ tỷ, Vân nhi phải đi rồi, nếu có thể tỷ giúp muội chăm sóc phụ thân và mẫu thân được không? Dùng thân phận của muội để chăm sóc và yêu thương họ thay muội?”.

“Được. Tạm biệt…Vân nhi”.

Không có tiếng trả lời. Tiểu Vân nhi đi rồi, con bé là sợ Y Vân không đồng ý mới đi trước khi kịp nghe đáp án ư? Haiz…

Y Vân tươi cười nhẹ nhàng, hướng miếng ngọc bội nói “Một lời giải thích tốt!”. Sau đó nàng cầm miếng ngọc đi đến trước mặt Hạ phu nhân và Hạ đại tướng quân, tao nhã nói “Đã có lời giải đáp, miếng ngọc này vẫn nên hoàn lại vị trí của nó nên ở”.


Hạ phu nhân nhận lấy miếng ngọc bội, bỗng trong mắt bà có một tia sáng. Nhưng lời chưa kịp mở Y Vân đã hành một cái lễ rồi ưu nhã rời đi.

Ra cửa chính sảnh Y Vân nhìn bốn người Hà Hi cong môi nói “Xong rồi chúng ta thu dọn về thôi”.

Đằng San híp mắt lại, nhanh nhẹn nói “Tiểu thư đêm nay người nấu cho chúng em ăn nhé. Em nhớ thức ăn người làm đến chết mất!”.

Cả năm người đều cười, Thu Yên cũng góp phần “Tiểu thư em cũng nhớ thức ăn người làm quá”, “Em cũng vậy…” chỉ khi nào ở chung với nhau năm người mới có thể thoải mái như vậy.

“Xem kìa các em đều là quỷ tham ăn nha. Được rồi tốt nay ta làm tiệc cho các em” Y Vân rất vui, nàng trực tiếp chấp thuận.

—————————————–

Chính sảnh Hạ phủ, Hạ phu nhân ngơ ngác nhìn Y Vân rời đi. Bà nhanh chóng lấy lại tinh thần, gấp gáp nói: “Tướng công mau! Mau đuổi theo nàng ấy!”.

“Tại sao?” Hạ đại tướng quân nghi hoặc hỏi.

“Nàng là nữ nhi của chúng ta, lúc nàng đưa cho thiếp miếng ngọc bội thiếp thấy trên cổ tay nàng có một vết bớt hình con bướm. Nữ nhi của chúng ta cũng có một vết bớt ngay tay như vậy.”


Hạ phu nhân lại tiếp tục “Chàng nghĩ xem, mắt tử sắc, có vết bớt lại có miếng ngọc bội tuỳ thân, trên đời này làm gì có sự trùng hợp kì lạ như vậy. Nàng là nữ nhi của chúng ta!”.

Hạ đại tướng quân bất ngờ, ông không ngờ nữ nhi của mình cách mình gần như vậy.

Hạ Hoài Quân cuối cùng cũng lên tiếng “Phụ thân, mẫu thân để con đuổi theo muội ấy”.

Hạ Kiêu nhìn nhi tử của mình gật đầu “Được. Con mau đuổi theo, tìm đại ca của con đi cùng luôn”.

“Vâng” Hạ Hoài Quân đáp lời rồi nhanh chóng biến mất.

—————————————–

Hạ Y Vân cùng bốn người Hà Hi đi giữa đường cái, nàng đột nhiên ra lệnh “Các em mau về khách điếm thu dọn đồ”.

“Vâng” bốn người nhận lệnh nhanh chóng rời đi, các nàng biết tiểu thư đã căn dặn chuyện gì thì chắc chắn có lí trong đó. Với lại các nàng cũng phát hiện ra có người đi theo tiểu thư. Hẳn là tiểu thư đi giải quyết người kia rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.