Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh

Chương 5: Nhận lại phụ mẫu - Tiểu Vân nhi rời đi (2)


Đọc truyện Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh – Chương 5: Nhận lại phụ mẫu – Tiểu Vân nhi rời đi (2)

Trong chính sảnh Hạ phủ, một phụ nhân tuổi khoảng bốn mươi trầm ổn ngồi ở chủ vị khẽ nhấp một ngụm trà. Bà rất đẹp, nét đẹp của sự trầm ổn theo thời gian, gương mặt bà thanh lệ thoát tục đặc biệt đôi tử mâu là một điểm nhấn tôn lên sự sắc sảo, mặn mà.

“Phu nhân” Hà ma ma khẽ gọi.

Người phụ nhân theo tiếng gọi ngước lên, khoé mắt bà giện lên sự vui vẻ, bà cất giọng “Hà ma ma mau đưa cô nương ấy vào đi”.

“Vâng phu nhân” Hà ma ma cung kính, đương nhiên theo cách gọi thì Y Vân đã biết phụ nhân ngồi ở chủ vị hẳn là mẫu thân của tiểu Vân nhi – Hạ phu nhân.

Đi theo Hà ma ma đến trước Hạ phu nhân, nàng vẫn cúi đầu, hành một đại lễ, bà là mẫu thân của tiểu Vân nhi nên nàng cũng sẽ hết mực tôn trọng bà “Dân nữ gặp qua phu nhân”.

Hạ phu nhân nhìn cô nương trước mắt, cô nương ấy có một đôi mắt tử sắc. Đúng là một đôi mắt màu tím! Tuy mắt màu tím không gọi là kỳ lạ nhưng số người có đôi mắt màu tím rất ít, bà dâng lên hi vọng. Bất giác giác bà nhìn chằm chằm Y Vân như sợ nàng biến mất.

Ông trời ơi, hi vọng ông đừng trêu đùa bà như trước nữa, trái tim bà bị ông hành hạ đến khó chịu những lúc có người đến nhận là nhi nữ của bà, bà vui mừng biết chừng nào! Rồi trong phút giây bà phát hiện ra họ là giả mạo, bà đã phải nếm trải tư vị vui mừng rồi thống khổ.


Vậy nên lần này làm ơn hãy là nhi nữ của bà trở về đi!

“Cô nương mau đứng lên, không cần hành đại lễ như vậy. Mau, ngồi đi! Hà ma ma nhanh rót trà mời khách” bà áp chế nội tâm đang vùng vẫy dữ dội, đứng dậy nâng Y Vân lên, nắm tay Y Vân kéo nàng về phía một cái ghế gần đó.

Y Vân bất ngờ, dù sao nàng cũng mới gặp bà lần đầu nhưng bà lại kích động như vậy…

Không cho Y Vân cơ hội mở miệng Hạ phu nhân đã nhanh chóng trở về chủ vị, tay nâng tách trà gấp rút hỏi: “Xin hỏi cô nương không biết khuê danh cô nương là gì?”.

Y Vân dù sao cũng chỉ là một linh hồn tá túc trong thân xác nữ nhi bà nên thực chất cũng không thể xem là nữ nhi của bà được. Nàng tuỳ tiện tìm một cái tên nói “Dân nữ họ Quách tên là Gia My”.

Nàng thấy được gương mặt Hạ phu nhân vẫn cười nhưng không giấu được sự thất vọng. Hạ phu nhân thật xin lỗi ta không phải là nữ nhi của người – trong lòng Y Vân bỗng cảm thấy mình thật là tội lỗi.

Nén đau Hạ phu nhân tiếp lời “Vậy không biết Quách cô nương đến tướng phủ ta là vì chuyện gì?”. Bà xưng “ta” mà không phải “bổn phu nhân” đơn giản là vì muốn kéo gần quan hệ của bà với Y Vân hơn.

Y Vân cũng nhận ra sự khác lạ trong lời nói của bà, nàng cười nhẹ “Phiền phu nhân có thể gọi Hạ tướng quân đến đây được không?”.

Thấy Y Vân không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của mình mà nhờ bà gọi tướng gia đến Hạ phu nhân hơi nghi hoặc nhưng vẫn kêu hạ nhân truyền lời “Đến thư phòng mời tướng gia đến đây nói là Quách cô nương muốn gặp ông”.

Trong khi chờ Hạ tướng quân đến Y Vân nhàn nhã nâng tách trà lên thưởng thức, tâm thức lại đang trao đổi với tiểu Vân nhi. “Vân nhi khi phụ thân muội đến muội muốn tỷ hỏi ông ấy chuyện gì?”.

“Tỷ tỷ, muội muốn hỏi phụ thân và mẫu thân tại sao họ lại không đến thăm Vân nhi, bỏ Vân nhi một mình nơi đó. Có phải họ ghét bỏ muội, không…hức…yêu thương muội…hức” chưa hết câu tiểu Vân nhi đã khóc nấc lên. Nhưng Y Vân hiểu ý tứ tiểu Vân nhi muốn nói.

Y Vân không thể làm gì được, nàng chỉ có thể dùng tâm thức an ủi “Vân nhi đừng khóc họ không quên muội đâu, họ chỉ là có việc ngăn cản nên không thể đến thăm muội sớm hơn. Muội xem không phải phụ thân muội vẫn luôn âm thầm tìm muội hay sao?”.


Tiểu Vân nhi rất thông minh, bạn nhỏ biết Y Vân tỷ tỷ đang dỗ mình nên cũng ngưng khóc.

“Phụ thân muội đến rồi. Tỷ chắc chắn ông ấy sẽ cho muội một lời giải thích hài lòng” Y Vân lên tiếng.

“Vâng” tiểu Vân nhi thấp giọng đáp.

Bên ngoài Y Vân đặt tách trà xuống bàn, đứng lên ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Hạ phu nhân cũng đứng dậy rạng rỡ bước đến trước mặt Hạ tướng quân hô “Tướng công” sau đó dịu dàng gọi “Quân nhi”.

Trước cửa là hai đạo thân ảnh thong dong, mạnh mẽ bước đến. Hạ đại tướng quân thân thể chinh chiến nơi sa trường nên hơi thở mang theo một sự uy nghiêm đối với mọi người. Gương mặt cương nghị, chân mày không thô nhưng cũng không mảnh, mắt đen anh khí ngời ngời. Đây chính là hình mẫu của một vị mỹ nam trung niên nga!

Ông dịu dàng gọi “Ngọc nhi” rồi ôm Hạ phu nhân vào lòng.

Khó trách phụ thân và mẫu thân của tiểu Vân nhi đều là tuấn nam, mỹ nữ nên mới có được một tiểu Vân nhi gương mặt yêu nghiệt như vậy.

Phía sau là một nam tử ước chừng 23, 24 tuổi, gương mặt giống Hạ đại tướng quân đến bảy phần, hơi thở mang theo một loại khí chất được tôi luyện hệt như một quân nhân ở hiện đại hẳn là một vị tướng quân đi. Theo cách gọi của Hạ phu nhân chắc đây là Hạ nhị công tử – Hạ Hoài Quân.


Hạ Hoài Quân cũng hướng Hạ phu nhân nở nụ cười ấm áp, đạm mạc “Mẫu thân”.

Y Vân theo sau Hạ phu nhân hành lễ với Hạ đại tướng quân “Dân nữ gặp qua Hạ đại tướng quân”. Sau đó khẽ phúc thân hướng Hạ Hoài Quân “Hạ tướng quân”.

Hạ đại tướng quân nhìn về phía nàng gật đầu rồi đi về phía chủ vị ngồi xuống, Hạ phu nhân ngồi bên cạnh.

Hạ Hoài Quân cũng tuỳ tiện tìm một chỗ đối diện Y Vân ngồi xuống. Y Vân ngồi ở vị trí cũ, đầu vẫn cuối xuống chưa một lần nâng lên từ khi Hạ đại tướng quân bước vào.

Hạ đại tướng quân thấy phu nhân của mình vội vàng dùng tay kéo tay áo của ông ý bảo ông mở miệng cũng cảm thấy kì lạ. Sao Ngọc nhi lại gấp gáp như vậy, chẳng lẽ cô nương này có gì đặc biệt?

Đó là lời ông tự hỏi thầm nhưng vẫn theo ý thê tử của mình mở miệng “Quách cô nương không biết người tìm bản tướng quân chẳng hay là vì chuyện gì?”.

Nghe Hạ đại tướng quân hỏi, mọi ánh nhìn đều hướng về phía Y Vân, nàng ngẩng mặt cung kính nói: “Dân nữ đến Hạ phủ vì một vị bằng hữu”. Nàng không nói tên vị bằng hữu ấy ra càng khiến người ta khó hiểu, sau đó Y Vân lấy miếng ngọc bội bên hông đặt trên bàn, nàng lại lên tiếng “Chẳng hay Hạ đại tướng quân còn nhớ miếng ngọc này?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.