Đọc truyện Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh – Chương 27: Ma tôn
Trong thư phòng, Bạch Ly nhàn nhã ngồi trên án thư, tay phải cầm bút lông ghi vào giấy tuyên thành nhìn qua như đang ghi chép cái gì đó. Y Vân đứng ở sau lưng, thấy nghiên đã hết mực liền rất tự giác tiến lên mài mực, hồi lâu sau hắn như vô ý hỏi: Tên ngươi là gì?
“Tên ta chẳng phải ma ma đã báo cho ngài sao? Y Vân giả vờ hồ đồ hỏi ngược lại.
Bạch Ly cười nhẹ: Ta nói là tên thật của ngươi.
Bàn tay đang mài mực của Y Vân không dừng lại, nàng vụng trộm đánh giá Bạch Ly, người này nói tốt không tốt, nói xấu không xấu, tâm cao, khí ngạo, hơn nữa rất có tâm cơ, là một ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị hoàng đế. Nói ra tên thật của nàng cho hắn không phải là không thể, nhưng nàng tin chắc sau này nàng và hắn vẫn còn gặp lại.
Nàng vân đạm phong khinh nói: Họ của ta không thể tùy tiện nói ra, nhưng ta có thể nói tên cho ngươi biết.”
Bạch Ly mím môi, hắn đặt bút trên tay xuống nhìn nàng thật sâu, lên tiếng: Được, ngươi có thể nói!.
Khóe môi Y Vân nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, nàng thả thanh mực trên tay xuống: Ta tên là Y Vân”.
“Y Vân, ngươi nói xem tam hoàng huynh ưu tiên lập chiến công lên hàng đầu để thu hút sự chú ý của phụ hoàng, thái tử lại ưu tiên thu mua lòng người, ta hiện tại tại nên làm gì? Bạch Ly nhìn Y Vân, sâu kín hỏi.
Ám vệ trong góc tối nghe vậy cả kinh, này ngũ hoàng tử đây là việc trọng đại đó! Sao có thể tùy tiện hỏi một nữ nhân lai lịch không rõ, lại còn vào phủ với mục đích không chính đáng.
Ha ha ngũ hoàng tử, xem ra người phải thất vọng rồi! Ta tài sơ học thiển sao dám nói bừa” Y Vân tâm tư xoay vòng, người này là quá coi trọng nàng mới hỏi hay là vô ý.
Bạch Ly không rõ ý tứ, cười ôn nhuận: Ha ha Y Vân, ta biết ngươi không phải là một nữ nhân đơn giản, tin chắc ngươi cũng hiểu rõ thế cục hiện nay.
Y Vân im lặng chờ đợi câu nói sau của hắn.
Hắn hơi dừng lại nói tiếp:Hơn nữa trong khoảng thời gian ngươi giúp ta, ta có thể giúp ngươi tìm người. Thế nào?
Nàng chính là đợi câu nói này của hắn, hai tròng mắt nàng giảo hoạt nhìn hắn “Được, ta có thể giúp ngươi một chút, còn về phần kia ngươi chỉ cần giúp ta vào cung là được.
Nói rồi nàng đứng lên, xoay lưng về phía Bạch Ly, “Bạch Ly, ngươi là ngũ hoàng tử, đầu tiên ta muốn hỏi ngươi, đế vị đó ngươi có muốn hay không?
“Muốn Bạch Ly móng tay gõ xuống bàn, hai mắt lạnh nhạt cụp xuống nhìn không ra cảm xúc gì.
Tuy quay lưng về phía Bạch Ly nhưng Y Vân vẫn có thể hình dung hắn hiện tại như thế nào. Nàng gật đầu, xác định được mục tiêu rồi hiện tại cũng sẽ dễ dàng hơn, nếu vẫn lập lờ nước đôi không rõ thì chẳng khác gì phế vật. Bước đầu tiên phải phân tích rõ tình hình.
“Bạch Ly, ngươi vừa từ chiến trường trở về, thế lực nhà mẹ đẻ của ngươi lại không mạnh, nhưng danh tiếng của ngươi trong dân gian lại khá lớn. Ngươi chắc cũng có không ít thế lực ngầm, nhưng không đủ, hiện tại ngươi phải đi thu gom thế lực về cho mình.
Hiện tại, hoàng thượng vẫn im lặng không nêu rõ ý tứ của mình, ông muốn ngồi xem những đứa con mình đấu đá nhau, kẻ có thể cười cuối cùng chính là kẻ thắng. Vì vậy không nên quá phô trương! Nên tính toán để lại cho mình một con đường lui.
Người ta nói, dân như nước, quốc như thuyền, nước có thể dâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Đôi khi đi thu mua lòng dân cũng là một cách tốt.
Bạch Ly cười lạnh, gật đầu quả thật tình thế của hắn hiện tại cũng không quá tốt. “Y Vân, ngươi nói xem đám quan viên trong triều đối địch ta nên làm thế nào?
Như ta nói thứ dễ thu mua nhất chính là lòng người, thay vì triệt tiêu cái gai nhọn đó ngươi có thể uốn nắn, bẻ cong gì đó để nó phản công ngược lại chính mình!”. Ý ngầm chính là: ngươi có thể dùng một ít thủ đoạn để mua chuộc bọn quan viên, sau đó để bọn họ tự cắn ngược lại chính mình.
Bạch Ly giật mình, thủ đoạn này đủ ngoan, đủ chuẩn a! Y Vân liếc nhìn Bạch Ly nổi hứng trêu đùa: Mấy cái thủ đoạn đó không cần ta phải chỉ cho ngươi chứ?
Bạch Ly đỏ mặt, ngay cả hắn cũng thể nghĩ sâu xa như nàng, hổ thẹn a!
Ha ha…không cần
Bốp! Bốp!
Hay, phân tích rất chính xác!
Ám vệ cả kinh khi nghe Y Vân nói rõ từng điểm, hắn có chút bội phục nàng, nghe có tiếng nói khác liền cảnh giác nhìn, sau mới buông lỏng.
Y Vân chuyển tầm mắt lạnh nhạt đánh giá, người đến một thân áo bào xanh lam, tóc đen xõa tung, mắt hoa đào nhếch lên, môi mím lại, tay phải phe phẩy chiết phiến làm từ huyết ngọc thượng đẳng. Nhìn sơ qua là một hoa hoa công tử nhưng trực giác nói cho nàng biết người này không đơn giản. Y Vân nhìn hắn gật đầu sau đó chuyển hướng nói với Bạch Ly: Mọi chuyện thành hay bại phải xem thực lực ngươi tới đâu. À, nếu ngươi có thể ngồi lên vị trí đó nhớ! Văn để trị quốc, võ để an dân! nói xong nàng liền xoay người rời đi.
Sau khi Y Vân rời đi, nam tử kia liền tuỳ tiện đi đến một cái ghế, tự mình rót một ly trà sau đó lảm nhảm: “Ly, ngươi tìm ở đâu ra một nữ tử thông minh như vậy? Đem nàng cho ta được không?”
Bạch Ly tựa hồ đã quen với việc này, hắn lườm nam tử kia, “Hoa Ngân nghĩ cũng đừng nghĩ đem nàng đi!” khi nghe thấy Hoa Ngân nói vậy không hiểu sao hắn lại có chút khó chịu, cứ như là một thứ gì đó rất quan trọng bị người khác mơ tưởng.
Tuy nhiên là người trong hoàng thất, tốc độ thay đổi sắc mặt của hắn rất nhanh, cầm ly trà đã nguội lên, hắn bổ sung: “Nàng là thiếp thân thị mặc của ta.”
“Hửm?” Hoa Ngân ý vị thâm trường liếc nhìn Bạch Ly, tay vân vê ly trà hồi lâu mới đặt xuống.
“Ngươi hướng tới là đế vị kia!” cho nên không thể vướng vào chân tình, Hoa Ngân lời ít ý sâu nói.
Bạch Ly biết Hoa Ngân đã nhìn ra mình khác thường nên cũng không dấu diếm, hắn cầm bút lên viết một chữ “Vân” trên giấy, khoang một vòng rồi thả bút xuống sau đó mệt mỏi nhắm mắt, Ta biết!”
“Nàng ta rất thông minh, câu nói cuối cùng kia là mấu chốt của lời nàng nói!” Hoa Ngân híp hai mắt, trở về đề tài những câu Y Vân vừa nói.
Sau đó ngự thư phòng liền truyền ra tiếng nói, nội dung là bàn về sách lược tiếp theo.
——————————————
Lúc chiều tối, Y Vân trở lại phòng của mình, nàng tắm rửa một chút liền lấy ra một xấp giấy, ra ngoài sân ngồi trên bàn đá nghiên cứu.
Xấp giấy này là tư liệu về mấy ca cơ tiến cung ba hôm trước mà La Mị lúc trưa đem đến cho Y Vân, lật nhanh nhìn các tờ giấy đến một tờ thì nàng liền dừng lại.
Ngọc Giai Tĩnh, là cô nhi, yếu đuối nhát gan, năm năm trước vô tình rơi xuống nước khi được cứu lên, tính cách đại biến, lạnh nhạt vô tình, ba năm sau gia nhập một đoàn ca cơ có tiếng.
Đoạn thời gian năm trước, vừa khớp với ngày Tĩnh Tĩnh chết, ngay cả tên cũng giống hệt kiếp trước. Lần đó xuyên về hiện đại nàng từ cha mẹ biết được, bạn thân của nàng Tĩnh Tĩnh sau khi biết nàng chết bởi cái tổ chức kia liền một mình đem cái tổ chức kia diệt toàn bộ, sau đó thề kiếp sau mãi là bạn của nàng, rồi đi theo nàng. (die á)
Ha ha lần này Tĩnh Tĩnh cũng xuyên qua theo nàng, vậy chúng ta liền lần nữa làm bạn với nhau! Y Vân tự tin nhìn bầu trời, tâm trạng tốt lên kiên định nói: “Tĩnh Tĩnh chờ ta! Chúng ta rất nhanh sẽ gặp nhau.”
“Sao ngươi không tự đi tìm nàng mà phải chờ?” thanh âm lành lạnh vang lên.
Y Vân giật nảy mình, có người đến sao nàng không phát hiện? Chuyển tầm mắt, nàng thấy người đến là một nam nhân hai tay khoanh lại đứng ở đầu tường. Áo bào màu tím, mặt nạ đỏ như máu che đi nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén, hơi thở cường đại toả ra, cực kỳ tà mị.
Nàng nheo mắt, dựa theo cách ăn mặc của người này hẳn là Ma tôn của Ma Thần điện, một tổ chức đứng đầu đại lục này. Không xác định nhìn hắn, Y Vân lên tiếng: “Theo cách ngươi ăn mặc hẳn là Ma tôn, xin hỏi vì sao ngươi lại đứng ở đầu tường rình xem?”
Nam nhân kia nheo mắt, nguy hiểm trả lời: “Bổn tôn là thấy ngươi ngồi đây nói nhảm mới tò mò đến xem!” Quả thật hắn là có việc đi ngang qua phủ này vừa vặn thấy nàng ngồi đọc một xấp giấy rồi lẩm bẩm mới dừng lại hỏi nàng.
Y Vân hai mắt gần như bốc hỏa, hắn nói nàng ngồi đây nói nhảm? Tên trời đánh lão nương không đụng chạm tới ngươi, ngươi lại độc miệng nói ta như vậy. Cố duy trì chút lạnh nhạt trong người, nàng cắn răng nói: “Nếu Ma tôn xem xong rồi hiện tại có thể đi!”
Đây là hạ lệnh đuổi người!
Nam nhân nhìn Y Vân, giọng nói nhàn nhạt lại tạo ra chút áp lực: “Từ xưa tới nay chưa có ai dám hạ lệnh đuổi bổn tôn như ngươi!” cái bộ dáng lạnh nhạt này của nàng ta giống như hắn đã thấy ở đâu rồi!
Trong đầu hắn hiện ra một bóng dáng, Hạ Y Vân. Nhìn lại nàng ta một thân lục y, vóc người, giọng nói, khí chất giống hệt với Y Vân. Tuy giương mặt khác xa lúc trước nhưng hắn biết trên đời này vẫn còn có một thứ gọi là thuật dịch dung.
Nói đến đây chắc mọi người cũng đoán ra Ma tôn này là ai rồi nhỉ? Đó là vị Chiến vương xém cưới được Y Vân, Quân Hàn Kỳ.
Quân Hàn Kỳ nhảy xuống đi về phía Y Vân, cầm tay nàng lên cười tà hỏi: “Nữ nhân tên ngươi là gì?”
Y Vân liếc hắn, “Chúng ta thân lắm à?”
Quân Hàn Kỳ gật đầu, xác thực rất quen thuộc, ta từng cầm tay nàng, ôm nàng, đã tiếp xúc da thịt rồi đó! Tuy nhiên mấy lời đó hắn chỉ để trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Lúc trước không quen nhưng ta chắc chắn sau này ngươi sẽ quen thôi!”
Y Vân hừ lạnh, vùng vẫy thoát khỏi bàn tay hắn, Quân Hàn Kỳ lại nhìn cổ tay nàng. Quả nhiên! Có một vết bớt hình con bướm, hắn từng nghe nói trên cổ tay của Y Vân có một vết bớt hình con bướm, vì vậy nghi ngờ của hắn liền được xác định.
Tâm tình khá tốt, hắn nhân lúc nàng không chú ý liền nhanh chóng chạy qua hôn lên má nàng. Công thành đoạt đất thành công rồi còn ở lại làm gì? Hắn dùng kinh công bay đi (thực ra là chạy trối chết) chỉ để lại một câu nói: “Hôm sau ta lại đến!”
Y Vân ngẩn ngơ nhìn hắn biến mất, sau đó không để ý hình tượng gì nữa chỉ tay về phía Quân Hàn Kỳ biến mất chửi lên.
“Con mẹ nó, đến cái đầu ngươi. Lão nương thề nếu ngươi dám hôn lần nữa lão nương sẽ thiến ngươi, nếu không ta thề không làm người aaa.”
“…”
Trên nóc nhà xa xa Quân Hàn Kỳ cười thoả mãn, Vân nhi thật có tinh thần ở chỗ này mà vẫn có thể nghe thấy nàng chửi. Bộ dạng nàng tức giận cũng rất đẹp, còn cả nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua má kia cũng rất tốt.
“Ha ha…” trong đêm tối Quân Hàn Kỳ ngồi trên nóc nhà cười tự kỷ.