Thần Võ Chiến Vương

Chương 8: Thiên Y Điếm


Đọc truyện Thần Võ Chiến Vương – Chương 8: Thiên Y Điếm

Bọn họ báo ra thành tích chuẩn xác của hơn mười tên đệ tử, tất cả những đầu mãnh thú bị chém giết đều là mãnh thú binh cấp, khác nhau là ở số lượng.

Đến phiên của Giang Kiến.

– Mười sáu đầu mãnh thú binh cấp, một đầu mãnh thú tướng cấp.

Khi đọc thành tích của hắn lên, Giang Kiến dương dương tự đắc, dường như hắn cũng dự đoán ra được mình sẽ hấp dẫn được không ít ánh mắt của mọi người.

Đám đệ tử ở đây rất là kích động, mãnh thú tướng cấp đối với bọn họ còn quá mạnh mẽ, bọn họ không dám đi trêu chọc vào chúng.

Thế nhưng Giang Kiến lại dám săn giết một đầu mãnh thú tướng cấp!

Cho dù có thể đoán ra được hắn và những người khác đồng thời hợp tác. Thế nhưng công lao này vẫn được tính lên trên đầu hắn, sau khi trở về đương nhiên sẽ có phần thưởng.

Cứ như vậy, trên cơ bản thành tích của Giang Kiến sẽ là cao nhất.

Rối Ồn ào lắng xuốngloạn qua đi, quy trình vẫn tiếp tục, lúc đến phiên Giang Thần, ánh mắt của mọi người đềutụ tập trung qua bên này.

Giang Kiến huýt sáo một tiếng, dương dương tự đắc cười nói:

– Nhìn dáng vẻ của Giang Thần chật vật như vậy, dường như đã đại chiến ba trăm hiệp a, không biết thành tích của hắn như thế nào.

– Có khả năng là lộn mấy vòng trên mặt đất.

Giang Quân lúc trước trúng một quyền của hắn lên tiếng châm chọc.

Lời này đã dẫn tới đệ tử Tây viện cười to, rất là chói tai.

Đệ tử Đông viện cúi đầu, vẻ mặt phức tạp.

Đệ tử không liên quan tới việc này chỉ chờ mong kết quả, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, mọi người rất muốn biết Giang Thần có thể tạo ra thành tích gì.

Hai tên Phong hành vệ lúc trước bảo vệ Giang Thần thấy vậy, một người trong đó đứng ra, nghiêm giọng nói:

– Hai mươi đầu mãnh thú binh cấp, năm đầu mãnh thú tướng cấp!

Nghe thấy hắn nói như thế, không ít người đang cười lập tức im lặng, nụ cười cứng lại trên mặt, lỗ tai giật giật, không dám tin những lời mà mình vừa mới nghe được.


Chỉ có điều âm thanh của Phong hành vệ rất mạnh mẽ, chắc chắn sẽ không nghe nhầm.

Trong nháy mắt tất cả mọi người sôi trào!

Thành tích hai mươi đầu mãnh thú binh cấp đã rất đáng gờm rồi, thế nhưng chuyện làm cho bọn họ để ý chính là năm đầu mãnh thú tướng cấp phía sau.

Năm đầu!

Năm đầu mãnh thú tướng cấp!

Như vậy có nghĩa là gì?

Ở Vớidưới tình huống hợp tác cùng người khác thì Giang Kiến mới có thể giết chết được mãnh thú tướng cấp. Như vậy cũng đã coi như rất là ghê gớm rồi, thế nhưng Giang Thần này thì lại rất tốt, một mình hành động, giết chết năm đầu mãnh thú tướng cấp?

Chuyện này quả thật khó mà tin nổi.

– Chuyện này là không thể nào, nhất định là Phong hành vệ giúp hắn, nếu không thì làm sao có khả năng…

Giang Kiến vừa nói một nửa thì đã phát hiện ra ánh mắt lạnh như băng của Nhị trưởng lão và các Phong hành vệ khác. Hắn ý thức được mình đã nói nhầm, hắn liền vội vã câm miệng.

Chỉ có điều hắn không cam lòng, phụ thân còn chờ tin tức tốt của hắn nhacơ mà.

Hắn thay đổi một phương pháp, nói:

– Giang Thần, tiếp của ta một chưởng, ngươi dám không? Ngươi đã có thể đánh chết năm đầu mãnh thú tướng cấp, ta nghĩ ngươi cũng không sợ một chưởng của ta ađâu nhỉ.

Bầu không khí nương theo lời này trở nên căng cứng, các đệ tử nhìn về phía Giang Kiến.

Chênh lệch một tầng là lực lượng một con trâu a.

Đặc biệt là cứng đối cứng đối chưởng với nhau, Giang Thần sẽ phải chịu thiệt.

Rõ ràng Giang Kiến này muốn bắt nạt người khác, chỉ có điều hắn cũng biết như vậy, cho nên không có nói phân ra thắng bại.

Trong mọi người có không ít người có cùng nghi hoặc như Giang Kiến, cả đám nhìn về phía Giang Thần, muốn nghe xem hắn có đồng ý hay không một chút.


Rất hiển nhiên, nếu như Giang Thần không đồng ý, như vậy thành tích của hắn sẽ bị nghi ngờ, như vậy biểu hiện ngày hôm nay sẽ là uổng phí.

– Được, một chưởng thì một chưởng.

Trong lòng Giang Kiến cười gằn, nếu như có thể thủ thắng một chưởng, như vậy hắn có thể mượn đề tài này để nói chuyện của mình.

– Yên tâm đi, ta sẽ không dùng quá nhiều lực.

– Tốt nhất ngươi nên toàn lực ứng phó.

– Ngông cuồng.

Giang Kiến đạp đất bay lên, vung chưởng đánh tới, chân khí hùng hồn vừa mới vận chuyển, cây cỏ phía dưới lập tức nghiêng ngả.

Giang Thần cũng đồng thời xuất chưởng.

Phong hành vệ và Nhị trưởng lão lập tức phát hiện ra khí lưu dưới cánh tay của Giang Kiến không giống bình thường, đang xoay tròn đảo quanh, điều này làm cho bọn họ nghi hoặc không rõ.

– Ầm!

Hai chưởng đụng vào nhau, vẻ mặt đắc ý của Giang Kiến cứng đờ, tiếp theo kinh hãi biến sắc, cả người trực tiếp bị đánh bay.

Quả thực một chưởng đã phân ra thắng bại, chỉ có điều người bị thua chính là Giang Kiến.

Sao lại vậy chứ?

Rõ ràng là cách biệt tầng một, kết quả tại sao lại thành ngược lại?

Không ít người xoa chớp chớpxoa hai mắt, xác định xem có phải mình nhìn nhầm hay không, bọn họ không biết nên nói gì.

Giang Thần đắc ý cười, đây chính là uy lực của Loa toàn kính!

– Có gì đặc biệt chứ? Trước đây rất lâu ngươi đã có thể đánh bại ta, hiện tại vẫn chỉ là dậm chân tại chỗ mà thôi.

Giang Kiến không bị thương, sau khi bò lên vẫn còn mạnh miệng.


– Như vậy cũng mạnh hơn ngươi, nếu sau này lại xông vào Đông viện, ta sẽ đánh gãy ngươi chân!

Giang Thần quát lên.

Giang Kiến xanh mặt, lạnh lùng nói:

– Ngươi cũng chỉ có thể cậy mạnh ở đây thôi. Đợi sau tết, ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa.

– Thật sao?

Giang Thần không để ý tới lời này, khiến cho Giang Kiến tức giận không nhẹ. Chỉ có điều trong lòng hắn lại rất là để ý tới chuyện này.

Đám đệ tử ở đây, người cảnh giới cao nhất chính là Giang Kiến, nếu như lực lượng mới của Giang phủ chỉ có như vậy, căn bản không đủ để sinh tồn ở trong Thập vạn đại sơn.

Nguyên nhân thực sự là do vì lớn tuổi, cho nên các đệ tử ưu tú cũng không lăn lộn ở đây với đám đệ tử nhỏ tuổi này nữa.

Bọn họ đều lang bạt ở trong Thập vạn đại sơn, thậm chí còn đạt được tiếng tăm không nhỏ.

Ví dụ như ca ca của Giang Kiến đang ở Thương Nam học phủ của Thập vạn đại sơn.

Săn bắn mùa đông chính là dấu hiệu cho mùa đông bắt đầu.

Qua mấy tháng nữa sẽ đón năm mới, đến lúc đó không chỉ có các đệ tử ra ngoài đều phải quay về, mà rất nhiều cường giả đi du lịch cũng sẽ đến Giang phủ tham gia trò vui khi tết đến.

Thứ khiến cho Giang Kiến hung hăng chính là điểm ấy, chờ đến lúc đó, dù cho cảnh giới của Giang Thần trở lại cửu trọng thiên thì qua một năm cũng đã dậm chân tại chỗ.

– Xem ra vẫn phải tiếp tục nỗ lực a.

Bằng vào săn bắn đã muốn lấy lại lòng tin của lão gia tử đối với Đông viện hiển nhiên còn chưa đủ, Giang Thần muốn biểu hiện mình càng thêm xuất sắc hơn nữa.

Tết đến, chính là cơ hội tốt nhất.

– Còn ba tháng nữa, ta lựa chọn một môn công pháp, phối hợp với Thần mạch thì mới có thể dễ dàng đạt đến Tụ nguyên cảnh, đến lúc đó để xem sắc mặt Giang Kiến sẽ ra sao.

Trên đường trở về Đông viện, trong lòng Giang Thần rất đắc ý.

Thông qua thực lực thu được sự sùng bái và kính ngưỡng của người khác, đây là một chuyện rất là sảng khoái.


Hắn không vội về Đông viện mà bắt đầu đi lại ở trong thành.

Đi tới Cửu Thiên đại lục lâu như vậy rồi mà còn chưa từng thưởng thức thế giới này.

Chỉ có điều, Giang Thần đã từng du lịch qua các nơi ở Thiên vực, đã từng trải qua rất nhiều phong cảnh rực rỡ mà hiếm thấy. Một sơn thành nho nhỏ theo hắn thấy cũng rất bình thường, không có gì là lạ.

– Thần thiếu gia.

– Thần thiếu gia.

Trong lúc bất tri bất giác, trên đường, người vấn an hắn càng ngày càng nhiều, lúc này Giang Thần mới phát hiện ra mình đã đi tới địa bàn của Đông viện.

Bất kể tình huống của Đông viện thế nào thì vẫn có một ít người trung hậu, vẫn tôn kính hắn từ tận đáy lòng như cũ.

Nguyên nhân là do phụ thân hắn là một người nhân ái, những năm gần đây thu nhập của Đông viện rất cao, nhưng thu thuế đối với người phía dưới lại rất thấp, đây có thể nói là kỳ tích.

– Thần thiếu gia, bên Thiên y điếm có người của Tây viện gây sự, sao người không nhanh chân tới đó xem một chút đi?

Đột nhiên có người nói.

– Ồ?

Tây viện vẫn dùng các loại danh nghĩa để tiếp quản sản nghiệp của Đông viện. Chuyện này Giang Thần  đến, nhưng không có tận mắt nhìn thấy.

Vì vậy hắn đi tới Thiên y điếm, quả nhiên từ bên ngoài đã nhìn thấy một đám người.

Tiếng cãi vã thông qua đám người truyền tới.

– Lý Hoành, ngươi có ý gì, đây là cửa hàng của Đông viện ta, dựa vào cái gì mà để người của ngươi tới tiếp quảán cơ chứ?

Là âm thanh của Phạm Đồ, giọng điệu kia của hắn rất khó chịu.

– Lý Hoành? Một trong các quản sự của Tây viện, là đối thủ một mất một còn của Phạm thúc a.

Giang Thần biết chuyện ngày hôm nay sẽ không dễ dàng kết thúc được như vậy.

Thiên y điếm là tiệm bán y phục của Đông viện, thế nhưng không thể khinh thường cửa tiệm này. Bởi vì phía sau còn có mấy nhà xưởng, tất cả nguyên liệu y phục của Nam phong lĩnh đều xuất phát từ nơi này.

Hiện tại đã bắt đầu mùa đông, người người đều phải mua thêm bộ đồ mới, có thể đoán ra được trong mấy tháng tương lai, chuyện làm ăn sẽ rất là nóng bỏng.

Lúc này Tây viện đến cướp Thiên y điếm, đây là dấu hiệu muốn cắt đứt đường tài lộ của Đông viện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.