Thần Võ Chiến Vương

Chương 7: Săn Mùa Đông


Đọc truyện Thần Võ Chiến Vương – Chương 7: Săn Mùa Đông

– Đao thật là nhanh, vừa nãy ngươi có thấy không?

– Vừa nhanh vừa chuẩn, lại vừa tàn nhẫn.

– Làm thế nào có thể làm được như vậy chứ?

– Trước đây đã từng tu luyện qua hay sao? Xem phản ứng thì không giống a.

Tuy rằng mãnh thú binh cấp đối với đệ tử lục trọng thiên không tính là gì.

Chỉ có điều, gọn gàng nhanh chóng một đao chém giết như Giang Thần là chuyện rất là không dễ.

Chính bản thân Giang Thần cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy đầu sói hoang này nhào tới, tim đập hắn nhanh hơn. Tất cả sự vật trước mắt chậm lại, xuất phát từ một loại bản năng, khi nhìn thấy đầu sói hoang này tấn công hắn đã nhìn thấy vô số kẽ hở. Cho nên hắn không chút do dự xuất đao.

– Thì ra chiến đấu chính là cảm giác này, nhiệt huyết sôi trào, thoải mái vô cùng!

Ở Thiên vực, hình tượng của Giang Thần đều là công tử văn nhã, giống như không liên quan tới giết chóc vậy, chỉ dựa vào tài hoa và trí mưu đã có thể đi khắp mọi nơi.

Thế nhưng ở trong lòng hắn, vẫn khát vọng nắm giữ lực lượng chân chính.

Bất kỳ một nam nhân nào cũng không ngoại lệ!

Có khởi đầu, phía sau cũng thuận lợi hơn rất nhiều, Giang Thần bắt đầu dùng mãnh thú để luyện tập Thái Cực hoàn.

Sau một canh giờ, hai tên Phong hành vệ đi theo Giang Thần đã cực kỳ kinh hãi. Cho dù mãnh thú binh cấp rất dễ giết, thế nhưng căn cứ vào chủng loại không giống nhau thì độ khó cũng không giống nhau.

Có thể một đao chém giết sói hoang, không có nghĩa là có thể một đao giết chết mãnh thú loại hình khác, ví dụ như là hổ báo có tốc độ nhanh.

Thế nhưng khi Giang Thần đối mặt với đám mãnh thú kia thì sao chứ? Chạm mặt chính là một đao.

– Thiên tài có thiên phú chiến đấu sao?

– Rất có thể.

Lúc này, bọn họ lại phát hiện ra một hiện tượng, cho nên trong lòng không khỏi do dự.


– Hắn đang đi vào chỗ sâu bên trong, chúng ta phải làm sao bây giờ?

– Xem ra hắn không hài lòng về độ khó của mãnh thú binh cấp a.

Nếu như không phải tới lúc vạn bất đắc dĩ thì Phong hành vệ không thể hiện thân, bọn họ chỉ có thể quét sạch nguy hiểm mà Giang Thần không thể đối phó được mà thôi.

Nhưng mà hiện tại Giang Thần lại chủ động đi về chỗ sâu bên trong, bọn họ cảm thấy áp lực rất lớn, bởi vì bọn họ không thể đi tới để ngăn cản.

– Cùng đi, chúng ta rút ngắn khoảng cách một chút nữa đi.

Ở chỗ sâu trong hậu sơn, cây cối tươi tốt hơn, cũng yên tĩnh hơn, giống như tất cả mãnh thú đều biến mất.

Giang Thần không dám khinh thường, nếu như gặp phải một đầu mãnh thú ở đây, tuyệt đối sẽ là mãnh thú tướng cấp.

Một mình đối mặt với mãnh thú tướng cấp, thứ Giang Thần dựa vào đó Thái Cực hoàn của hắn, vừa nãy trong quá trình săn giết, hắn đã từ từ nắm giữ được bí quyết.

Đột nhiên, tiếng bước chân nặng nề trên mặt đất từ phía sau Giang Thần truyền đến.

Là một đầu gấu đen nặng hơn một ngàn cân, chẳng khác nào một ngọn núi, bên trong núi không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản được nó.

– Không được xong rồi!

Hai tên Phong hành vệ kinh hãi đến biến sắc, lực chú ý của bọn họ vẫn luôn tập trung ở Giang Thần phía trước, lại không hề nghĩ rằng tập kích sẽ từ phía sau mà tới.

Đầu gấu đen kia rất cường tráng, nhìn như ngốc nghếch, thế nhưng một khi chạy, tốc độ lại còn nhanh hơn tuấn mã.

Hai tên Phong hành vệ trước sau bắn tên ra, mắt thấy mũi tên sắp bắn trúng, đầu gấu đen này đột nhiên tăng tốc, làm cho hai mũi tên thất bại.

– Đầu súc sinh này rất khôn!

Hai Phong hành vệ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nếu như Giang Thần chết ngay trước mắt bọn họ, như vậy bọn họ cũng không sống được nổi.

Đầu gấu đen đáng ghét kia đối với bọn họ không đáng để nhắc tới, thế nhưng chỗ đáng chết lại là khoảng cách!


Khi đầu gấu đen này cách Giang Thần không tới năm thước thì đã bắt đầu tấn công.

Lực lượng ngàn cân trong khoảnh khắc bạo phát, móng vuốt sắc bén giống như được chế thành từ sắt thép có thể dễ dàng xé rách thân thể Giang Thần giống như ăn cơm.

Giang Thần bị đánh lén không cuống quít, hắn nhanh chóng lui về phía sau một bước, tìm kiếm không gian có thể phát lực. Tay cầm chiến đao xông về phía trước.

– Thần thiếu gia, không thể…

Phong hành vệ kinh hãi đến mức biến sắc.

Mãnh thú tướng cấp, đặc biệt lại là loại gấu này, lực lượng va chạm thực sự rất đáng sợ. Lại nói thân thể lục trọng thiên của Giang Thần quá yếu đuối, rất có khả năng sẽ bị vỡ thành thịt nát.

Nhưng mà Phong hành vệ còn chưa nói hết lời thì tất cả đã xảy ra.

Hai người căng thẳng nhắm mắt lại, chỉ có điều, động tĩnh như trong dự liệu của bọn họ lại không truyền tới. Là đầu gấu đen kia đang không ngừng đánh gào thét.

Bọn họ nhìn sang, phát hiện ra Giang Thần đang bò dậy từ dưới đất, lồng ngực của đầu gấu đen kia đã xuất hiện một lỗ thủng lớn như chậu rửa mặt.

– NàyHả?

Nhìn vết thương này, bọn họ hít vào một ngụm khí lạnh, không hiểu đối phương làm thế nào mới mà có thể tạo ra được.

Chân khí của lục trọng thiên tăng thêm chiến đao, tuyệt đối không thể tạo thành được lực phá hoại như vậy. Thậm chí cửu trọng thiên cũng không được, đúng là cửu trọng thiên có thể một kích làm cho nó mất mạng. Thế nhưng bởi vì đặc tính của chân khí cho nên không thể tạo thành vết thương như vậy.

– Thần thiếu gia, ngươi không sao chứ.

So với chuyện này, bọn họ càng quan tâm tới Giang Thần hơn.

– Cũng Vẫn ổncòn tốt, các ngươi không cần đi ra gấp như vậy.

Giang Thần khoát tay áo một cái với bọn họ, trải qua sinh tử một lần, giờ hắn cực kỳ bình tĩnh.


Đây là uy lực của chân khí khi thi triển ra Loa toàn thức, trải qua một ngày dằn vặt, rốt cuộc hắn đã nắm giữ được Thái Cực hoàn.

Đúng như hắn dự liệu, Thần mạch có năng lực chịu đựng lực lượng xé rách một cách hoàn mỹ.

– Tiếp tục đi.

Giang Thần nói xong lại đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng của Giang Thần, hai tên Phong hành vệ phục hồi tinh thần lại.

– Chẳng lẽ cảnh giới của Thần thiếu gia kỳ thực đã khôi phục lại tới cửu trọng thiên?

– Không thể, ta khẳng định là lục trọng thiên. Dù cho là trong nháy mắt ra tay kia cũng vậy, không thể nào ẩn giấu cảnh giới được.

– Thế nhưng lục trọng thiên có thể tạo thành lực phá hoại như vậy sao? Cửu trọng thiên thì còn dễ nói hơn a?

Hai người đột nhiên cảm thấy, Đông viện cũng không giống như trong tưởng tượng, triệt để mất đi hi vọng như vậy.

Hoàng hôn đã đến, các đệ tử vào núi liên tục trở lại dưới chân núi, bởi vì đi săn mùa đông của các đệ tử sẽ không duy trì được mấy ngày.

Theo sát đệ tử đi ra chính là các Phong hành vệ, kết thúc một ngày, cuối cùng bọn họ cũng coi như được thở phào một hơi.

Nếu như có đệ tử nào xảy ra chuyện, Phong hành vệ sẽ phải chịu trách nhiệm.

Bỗng nhiên, một tin tức khiến cho sắc mặt của tất cả Phong hành vệ trở nên khó coi.

Giang Thần chậm rãi không hiện thân!

Theo thời gian trôi qua, không ít đệ tử đã bắt đầu thảo luận kịch liệt.

– Không phải đã chết ở bên trong rồi đó chứ?

Giang Kiến thầm nói, trên mặt không có một chút đồng tình nào cả. Nếu đúng là như vậy, hắn cao hứng còn không kịp, chuyện này đối với Tây viện, kết quả như thế có thể nói là hoàn mỹ.

Hai hàng lông mày của Nhị trưởng lão nhíu chặt lại, có thể nhìn ra được hắn có chút lo lắng.

Cũng còn may, ngay khi Nhị trưởng lão nghĩ xem có nên vào núi lục soát hay không thì Giang Thần đã xuất hiện ở bên trong tầm mắt của mọi người.


Dáng vẻ của hắn so với tất cả mọi người còn chật vật hơn, dường như đã trải qua ác chiến.

– Quá chậm, ngươi muốn người khác chờ ngươi sao?

Giang Kiến vô cùng thất vọng, tức giận la lên một tiếng.

Hai vị Phong hành vệ bảo vệ Giang Thần chạy đến bên tai Nhị trưởng lão khẽ nói một tiếng, báo cáo nguyên nhân vì sao mình lại trở về muộn như vậy.

Rất đơn giản, Giang Thần xâm nhập vào quá sâu, lúc đi ra đương nhiên sẽ làm lỡ một chút thời gian.

Nghe Phong hành vệ nói xong, Nhị trưởng lão liếc mắt nhìn Giang Thần một chút.

– Trở về chỗ.

Tức thì, tất cả các đệ tử ở trên bãi cỏ lập tức xếp hàng dựa theo vị trí trước kia.

– Hiện giờ ta sẽ thống kê kết quả. Một đầu mãnh thú binh cấp được khen thưởng mười ngân tệ, mãnh thú tướng cấp khen thưởng một viên tụ khí đan. Ngoài ra, thi thể mãnh thú các ngươi săn giết được đều được phân phát đến nhà của các ngươi.

Rất nhiều con cháu của người bình thường trong thành rất là kích động, vừa có thịt thú, lại có ngân tệ.

Chỉ có điều, con cháu Giang phủ lại không để vào mắt điểm ấy, thứ bọn họ muốn chính là vinh dự.

Đặc biệt là Giang Kiến, hắn ưỡn ngực lên cao, xem ra người này có thành tích không tồi.

Các đệ tử ở hàng thứ nhất là người thứ nhất đứng ra khỏi đội ngũ, lập tức có một vị Phong hành vệ báo cáo thành tích của nàng.

– Năm đầu mãnh thú binh cấp.

Đó là một thiếu nữ mười sáu tuổi, cảnh giới là Ngưng khí cảnh lục trọng thiên, thành tích này xem như không tồi, ít nhất khi nhìn vẻ mặt của nàng rất là hài lòng.

– Có dị nghị gì hay không?

Nhị trưởng lão hỏi.

– Không.

Thiếu nữ nói.

Thì ra Phong hành vệ không chỉ có bảo vệ trong bóng tối mà còn ghi chép thành tích của từng người trong bọn họ, không hề có một chút gian lận nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.