Thần Võ Bí Kíp

Chương 17: Bằng hữu thành kẻ lạ mẫu tử cách thiên thai


Đọc truyện Thần Võ Bí Kíp – Chương 17: Bằng hữu thành kẻ lạ mẫu tử cách thiên thai

Phi Phi gằn giọng:

– Vật của ngươi cũng phải đưa ra.

Người ấy nói:

– Chúng ta tiền trao cháo múc chưa được ư ?

Phi Phi cười gằn:

– Lỡ ngươi đưa hàng giả cho ta thì sao ?

Người ấy cười xòa:

– Hiệu của lão tử làm ăn uy tín làm gì có hàng giả ?

Phi Phi nói:

– Có câu nói “tri nhân tri diện bất tri tâm” (biết người là biết mặt thôi chứ không thể biết được lòng dạ) huống gì, đến mặt thật của ngươi ta còn chưa biết được.

Người ấy đáp:

– Chúng ta đã có quy định không cần thấy mặt nhau.

– Không thấy mặt khả dĩ cũng được, nhưng ngươi phải chứng minh hàng ngươi là hàng thật.

Người ấy mỉm cười:

– Cô nương bảo tại hạ phải chứng minh làm sao ?

– Chuyện ấy là của ngươi.

Người ấy lắc đầu:

– Tại hạ không có cách chứng minh.

Phi Phi nói:

– Ngươi như vậy là không công bình, giá trị của hai hạt ngọc châu này là hai mươi vạn lạng bạc, chẳng lẽ chỉ mang đổi được câu “không có cách chứng minh” thôi ư ?

– Nếu cô nương không tin tưởng coi như chuyện mua bán của chúng ta không thành, tại hạ xin cáo từ.

Dứt lời, ôm quyền định chuyển thân, Phi Phi quát lớn:

– Đứng lại.

Người ấy giận dữ, cười nhạt một tiếng:

– Bằng hữu, mua bán đã không thành, cô nương còn lưu tại hạ làm gì ?

Thấy người ấy nổi giận, Phi Phi mềm dẻo hòa hoãn:

– Bằng hữu, mua bán không thành thì thôi, nhưng giữa chúng ta còn có một vấn đề nhỏ cần giải quyết.

– Vấn đề gì ?

– Đúng là vừa rồi ngươi đã nhìn thấy hai hạt ngọc châu của ta chăng ?

– Đúng, tại hạ có nhìn thấy.

Phi Phi mỉm cười:

– Loại ngọc châu này trong thiên hạ ít người có, ngươi được nhìn thấy nó, chẳng khó gì tra xét ra thân phận của ta. Nay chuyện mua bán không thành, ngươi bỏ đi, đối với ta chuyện ấy khiến ta không thể ăn ngon ngủ yên được.

– Thế ý của cô nương là ?

Phi Phi đáp:

– Không thể không mua bán cho xong.

– Nhưng tại hạ không có cách chứng minh.

Phi Phi cười gằn:

– Ngươi cứ nghĩ kỹ đi, thế nào cũng có cách chứng minh.

Tiểu Hổ Tử thấy hai người giằng co nói qua đáp lại, tuy vẫn chưa biết người kia định trao đổi cái gì nhưng y hoàn toàn đã rõ Phi Phi chỉ có muốn cướp đoạt của người vật gì đó. Người ấy lóe mắt lên nhìn Tiểu Hổ Tử:

– Nếu như cô nương nhất định cần chứng minh, chỉ còn cách dùng vị tiểu huynh đệ này thí nghiệm.

Phi Phi lắc đầu:

– Ngươi coi y là người gì mà để ngươi thí nghiệm ?

Tiểu Hổ Tử xen lời:

– Không sao, tiểu đệ xin tự nguyện.

Phi Phi quát:

– Ngươi không biết gì chớ xen vào.

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Thế thư thư phải nói cho tiểu đệ rõ chuyện gì.

Phi Phi ngần ngừ một chút rồi nói:

– Hắn có một loại thuốc uống vào có thể khiến người ta điên cuồng, chúng ta thảo luận mua bán loại dược vật ấy.

Thì ra người ấy cũng chẳng phải tốt đẹp gì, Tiểu Hổ Tử bèn lui một bước không thèm nói tới chuyện hai người nừa. Người ấy bảo:

– Tại đây chúng ta chỉ có ba người, vị tiểu huynh đệ này không chịu thí nghiệm chẳng lẽ tại hạ chịu thí nghiệm sao ?

Phi Phi gằn giọng:

– Nếu ngươi không nghĩ ra cách nào khác, chắc chỉ còn cách chính ngươi phải tự thí nghiệm.

Người ấy ha hả cười lớn:

– Bằng hữu, cô nương chưa biết gì bản liệu sao ? Nếu bản liệu không có khả năng tự vệ, làm sao làm nghề buôn bán này được? Cô nương thật chẳng biết tự lượng sức chút nào.

Phi Phi lãnh đạm:

– Không phải mãnh long sao dám quá giang? Ta dám nói ra lời ấy tất đã có thủ đoạn buộc ngươi phải nghe lệnh.

Người ấy bật cười khì một tiếng:

– Cô nương có thủ đoạn gì, cô nương cứ ra tay, tại hạ cáo từ.

Vừa dứt lời, thân hình liền chuyển động không thèm nhìn Phi Phi nửa mắt, cất bước đi liền. Phi Phi quát lớn:

– Ngươi đi được sao ?

Chưởng thế đánh ra theo sau lưng người ấy, chưởng đến nửa chừng biến thành trảo chụp xuống vai hắn. Người ấy hơi nghiêng vai tránh trảo rồi xoay ngược thủ pháp tát vào mặt Phi Phi với vẻ rất khinh thường.

Phi Phi cười lạnh:

– Ngươi thực muốn chết rồi !

Đầu nàng hơi nghiêng qua chiêu thế, không biến cứ vụt tới vai hắn. Chiêu thế nghiêng đầu của nàng rất xảo diệu, thảo nào nàng không kiêu ngạo không coi đối phương ra gì, có lẽ nàng còn nhiều kỳ chiêu diệu thế khác nữa.


Không ngờ, bàn tay nàng vừa chụp trúng đầu vai người kia định kéo về đột nhiên nàng buông tay rút lại miệng kinh dị ú ớ kêu lên:

– Ngươi… ngươi…

Thân hình nàng liên tiếp thối lui bốn, năm bước, tiếp theo thân ngả nghiêng ngã luôn xuống đất. Thì ra, khi tay nàng vừa chụp trúng vai đối phương có thể nói chiêu đầu đã khắc chế được địch thủ, nàng không ngờ năm ngón tay vừa chạm vào vai hắn lập tức trong vai hắn bắn ra vô số mũi kim đâm vào chưởng tâm nàng đau đến tận xương thủy phải vội buông tay thối lui.

Khi nàng vừa kêu lên kinh dị lui lại phát giác liền người ấy tát tới một cái rõ ràng có ý khinh thị nàng nên chỉ tát nàng một bạt tai, và trong lúc nàng hoang mang vô ý hắn đã tung ra một loại độc phân không có sắc không có mùi. Chất độc của phấn cực kỳ mau lẹ thâm nhập vào người nàng, hai đầu gối nàng tức thì mềm nhũn ngã xuống, đang từ thắng hóa thành bại.

Thân thể nàng tuy đã hết mọi sức lực nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, nhưng như vậy nàng càng kinh hoàng, định mở miệng nhưng không thể nào nói nên lời. Người ấy quay thân lại chỉ vào mặt nàng :

– Cứ theo hành vi của cô nương đáng lẽ ta phải giết cô nương đoạt ngọc châu đi rồi, chỉ vì bản liệu có nguyên tắc không thèm lấy của bất nghĩa nên chỉ cho cô nương bài học suốt đời bị tê liệt toàn thân.

Người ấy nói xong nhìn Tiểu Hổ Tử một cái rồi chuyển thân. Đột nhiên trước mặt hắn, thân pháp Tiểu Hổ Tử vụt tới chận đường. Hắn quát:

– Tránh ra.

Tiểu Hổ Tử mỉm cười :

– Ngươi có bảnh lãnh gì hãy cho tại hạ xem thử.

Người ấy gầm lên:

– Ngươi tự tìm cái chết, ta sẽ hoàn thành cho.

Dứt lời nạp khí vào đan điền đánh chưởng ra. Chỉ nghe hắn hự lên một tiếng u uất bị chưởng lực của Tiểu Hổ Tử chấn động lùi lại liên tiếp gần đến bên thân Phi Phi, miệng thổ máu tươi. Nguyên vì Tiểu Hổ Tử thấy hắn xuất thủ đã chế phục Phi Phi nên đã kịp ngưng tụ bảy thành nội lực đỡ chưởng, chỉ một chiêu đã đả thương hắn.

Sự thất bại của hắn cũng bất ngờ như sự thất bại của Phi Phi. Tiểu Hổ Tử vừa đánh một chưởng đã đánh thối lui đối phương chính y cũng ngạc nhiên không kém vì đây là lần đầu tiên y trực tiếp đối chưởng, không ngờ lại thắng mau lẹ đến thế.

Người ấy miễn cưỡng đứng vững thân hình bật kêu “a” một tiếng rồi huýt lên một tiếng sáo miệng. Tiểu Hổ Tử động tâm, phi thân tới chớp nhoáng vươn tay điểm vào huyệt đạo buột hắn phải im miệng nửa chừng, y quát to:

– Bằng hữu, ngươi hày nghe lệnh ta.

Người ấy không thể huýt sáo được nữa nghĩa là không còn cách ra hiệu cho đồng đảng cứu viện, bất giác kinh sợ tái mặt:

– Ngươi… ngươi… định làm gì ?

Tiểu Hổ Tử nói:

– Bằng hữu của tại hạ đã trúng độc của ngươi phải không ? Mau đưa thuốc giải ra đây.

Người ấy gật đầu :

– Không sai, cô nương đã trúng độc của tại hạ, nhưng trong người tại hạ rất tiếc không mang theo thuốc giải.

– Ta không tin.

– Ngươi không tin ta cũng chẳng biết làm cách nào.

Tiểu Hổ Tử quát:

– Để ta tìm xem.

Dứt lời tay y đã vươn ra lục soát khắp người hắn.

Đột nhiên, Tiểu Hổ Tử giật bắn người rút tay về thảng thốt kêu lên:

– Thì ra ngươi là nữ nhân.

Tiểu Hổ Tử vừa rút tay tâm niệm liền chuyển động kéo cái khăn che mặt của người ấy xuống. Cái khăn vừa tuột xuống cũng là lúc Tiểu Hổ Tử phát ra tiếng kêu kinh hoàng:

– Ngươi… ngươi… không phải là đại tỷ Nhân Nhân đó ư ?

Đúng nàng ta là Nhân Nhân. Nhân Nhân kinh ngạc :

– Ngươi…

Tiểu Hổ Tử đưa tay tự tháo khăn che mặt mình:

– Ta là Tiểu Hổ Tử !

Nhân Nhân “a” một tiếng :

– Cô nương kiạ..

Tiểu Hổ Tử tiếp:

-… Là nhị tỷ Phi Phi đó !

Vừa nói y vừa vội đưa tay giải huyệt đạo cho Nhân Nhân. Nhân Nhân chạy đến bên thân Phi Phi miệng bật kêu:

– Nhị muội, nhị muội !

Rồi đỡ Phi Phi dậy rút ra một viên dược hoàn đẩy vào miệng Phi Phi. Qua một lát, Phi Phi cất tiếng gọi:

– Đại tỷ, sao lại là đại tỷ ?

Tiểu Hổ Tử đứng cạnh đáp:

– Đại tỷ, sao âm thanh của đại tỷ không giống nữ nhân chút nào ?

Phi Phi định bò dậy nhưng khi chống tay nàng thấy toàn thân vẫn chưa có chút sức lực, vội vàng kêu lên:

– Đại tỷ, sao chân tay em chưa động đậy được ?

Nhân Nhân đau khổ than:

– Nhị muội, đại tỷ xin lỗi em.

Tiểu Hổ Tử kêu:

– Đều là chị em có gì xin lỗi không xin lỗi, mau cho nhị tỷ uống thuốc giải mau.

Nhân Nhân đáp:

– Trong thân ta thực không có thuốc giải.

Phi Phi vội nói:

– Vậy đại tỷ hãy về lấy đi.

– Trong nhất thời cấp bách, ta có về cũng chẳng lấy được.

Phi Phi kêu to một tiếng :

– Sao đại tỷ độc ác thế ?

– Nhị muội hiểu lầm đại tỷ rồi. Em đâu biết được, bất quá đại tỷ chỉ là người nghe theo lệnh làm thôi, thuốc giải ta không có quyền giữ, nếu muốn có thuốc giải ta phải nghĩ ra cách khác.

– Vậy đại tỷ hãy mau nghĩ ra cách nào đó đi.

Nhân Nhân lắc đầu :

– Cái ấy đâu phải dễ dàng thế, khó khăn lắm mới lấy được.

Phi Phi kêu lên:

– Thế em biết làm sao ?

Nhân Nhân đáp:


– Chỉ có một cách duy nhất là em cứ quay về để từ từ đại tỷ sẽ nghĩ ra cách lấy được thuốc giải.

Phi Phi gần muốn bật khóc:

– Làm sao được, chẳng lẽ em về với thân thể thế này ư ?

– Thực chẳng còn cách nào nữa. Nhị muội, em đành chịu thế thôi vậy.

Tiểu Hổ Tử xen vào:

– Nhị tỷ, kỳ thực nhị tỷ về với thân thể thế này cũng chẳng sao, nhị tỷ cứ nói đột nhiên bị trúng gió trên đường cũng được rồi.

Phi Phi trừng mắt:

– Ngươi biết cái gì, ta còn rất nhiều việc không thể không có ta tự lo liệu.

– Tiểu đệ làm thay cho nhị tỷ không được ư ?

Phi Phi chưa kịp trả lời, xa xa đã vọng lại nhiều tiếng hú, Nhân Nhân biến sắc mặt:

– Không xong, ta phải chạy đây. Nhị muội, mau đưa hai hạt ngọc châu cho ta, ta quay về phục mệnh.

Phi Phi vẫn hỏi:

– Thuốc của đại tỷ thì sao ?

– Đương nhiên ta sẽ đưa cho.

Hai người vội vàng hốt hoảng trao đổi dược vật, Nhân Nhân quay sang Tiểu Hổ Tử nói:

– Tiểu đệ mau đưa nhị tỷ muội ta về, sau mười ngày cùng giờ này chúng ta ở đây bàn tính.

Nói xong Phi Phi vọt lên nhanh như sao xẹt mất dạng.

Tiểu Hổ Tử thay y phục cho Phi Phi, dẫn nàng về, rồi mới trở lại nơi ngủ của mình vừa lúc trời hừng sáng. Một ngày nữa trôi qua mau chóng, trời vừa chiều tên hài tử hôm qua thế thân cho Tiểu Hổ Tử đột nhiên chạy vào nhỏ giọng nói:

– Thiếu hiệp ơi, phu nhân mời thiếu hiệp đến gặp.

Tiểu Hổ Tử đến phòng Phi Phi đã thấy có hai người ở đó. Tiểu Hổ Tử nhận ra hai người này, người ngồi bên tả ước chừng bốn mươi bên mép có để một hàng ria chính là phó tổng quản Lãnh diện kiếm khách Hoa Tín Phong của Cổ gia bảo. Còn bên nữa là một vị đại nương cũng đã trên bốn mươi lại là người âm mưu với Cổ Kiếm Thu hãm hại Diệp Nhã Tuệ tên Vương đại nương.

Hai người vừa thấy Tiểu Hổ Tử bước vào nét mặt liền thay đổi, riêng Phi Phi vẫn tươi cười :

– Đây là tiểu đệ của ta thất lạc đã lâu, nhị vị không có gì phải sợ.

Lãnh diện kiếm khách Hoa Tín Phong và Vương đại nương đồng thời “ủa” một tiếng cùng đứng dậy quay lại hành lễ tương kiến với Tiểu Hổ Tử :

– Thì ra thiếu hiệp là tiểu đệ của phu nhân, chúng tôi xin thất lễ.

Tiểu Hổ Tử ôm quyền trả lễ:

– Không dám, mời nhị vị cứ ngồi.

Vương đại nương nhường ghế cho Tiểu Hổ Tử :

– Thiếu hiệp xon mời ngồi chỗ này.

Tiểu Hổ Tử nhếch mép:

– Đại nương…

Vương đại nương kéo một chiếc ghế khác:

– Thiếu hiệp cứ ngồi đó nói chuyện với phu nhân, ta ngồi đây được rồi.

Phi Phi khẽ mỉm cười :

– Đại nương có thành tâm kính trọng tiểu đệ, tiểu đệ cứ ngồi xuống đi.

Tiểu Hổ Tử cảm tạ Vương đại nương, ngồi xuống. Phi Phi chuyển động hai mắt quét qua mặt Hoa Tín Phong và Vương đại nương :

– Nhị vị thấy tiểu đệ ta như thế nào ?

Hai người đồng thanh:

– Lệnh đệ thông minh linh mẫn phú bẩm hơn người, thực là hiếm có, tương lai tiền đồ nhất định không thể biết trước.

Phi Phi mỉm cười :

– Đa tạ nhị vị quá khen, chỉ vì ta với y ly biệt quá lâu, y thực sự ra sao, ta không dám yên tâm. Nhị vị có thể nào thay ta thử xem y có chân tài thực học gì hay không để tương lai có thể sai khiến trong tổ chức của ta.

Tiểu Hổ Tử nhìn qua mọi người, đã đoán được một phần âm mưu của Phi Phi, nên im lặng không nói gì. Gần đây sau khi trải qua thời gian học tập với Hận Hải Du Hồn tâm tính đã cải thiện nên cách xử sự có một chuẩn tắc nhất định. Tuy y biết gần hết và không đồng ý với cách xử sự của Phi Phi nhưng y vẫn cảm kích vì tình của Phi Phi dành cho mình, y không muốn phá rối việc làm của nàng.

Vương đại nương cười khanh khách:

– Phu nhân quá lời, với bản lãnh của lệnh đệ đâu ai dám coi thường. Cứ cho lệnh đệ làm chức đường chủ, cần gì phải thử nữa ?

Phi Phi cười đáp:

– Như vậy không được, trong tổ chức của chúng ta tùy tài năng sử dụng cho đúng trách nhiệm, tất cả phải tuân theo lệnh của tổ chức, chính ta cũng không có quyền nâng đỡ người thân, do đó nhất địh phải thử tài y, hôm nay ta mời nhị vị đến đây là thử y để sau này nhị vị không trách cứ gì ta được.

Lãnh diện kiếm khách Hoa Tín Phong mỉm cười :

– Phu nhân quá nặng lời, chúng tôi xin cung kính không bằng tuân lệnh.

Phi Phi tiếp lời:

– Nhị vị cứ thử tài xá đệ, xin nhớ khỏi phải nương tay.

Vương đại nương hỏi:

– Phu nhân chúng ta ấn chứng ra sao ?

Phi Phi trầm tư một chút rồi đáp:

– Chúng ta sẽ ấn chứng công lực và thủ pháp.

– Như vậy hay lắm, xin phu nhân nói rõ hơn.

Phi Phi đáp:

– Ý của ta là khi đấu thủ pháp tất cả đều không vận nội công kình lực, chỉ cần xuất chiêu thức thủ pháp biểu lộ tài năng. Khi thử nội công cũng không đấu trực tiếp mà chỉ cần mượn vật biểu lộ nội lực hỏa hầu, nhị vị thấy có thỏa đáng không ?

Vương đại nương gật đầu :

– Cực hay, như vậy lỡ có thất thủ cũng không bị thụ thương. Đến đây, tiểu đệ, lão tỷ tỷ sẽ bồi tiếp tiểu đệ trước.

Đại nương bước ra giữa phòng vẫy Tiểu Hổ Tử đến. Tiểu Hổ Tử mỉm cười bước lại trước mặt Vương đại nương :

– Có chút tài mọn, xin đại nương chỉ giáo.

Vương đại nương cười tự mãn:

– Lão đại tỷ chẳng có bản lãnh gì chỉ có một môn phi hoa chỉ, miễn cưỡng cũng đủ đối phó với đời, ta sẽ dùng “Phi hoa chỉ” ấn chứng ba mươi sáu chiêu với tiểu đệ.


Bà ta rất tự mãn nên nói luôn tên sở trường của mình ra. Tiểu Hổ Tử ôm quyền:

– Mời.

Vương đại nương đáp:

– Tiểu đệ cứ tấn công trước đi.

Y khẽ mỉm cười :

– Xin thất lễ.

Thân hình chuyển động đánh chưởng tới. Đây là chiêu thức nghiêng vai, Vương đại nương vừa nhìn thức ấy không dám sơ hốt vì thấy Tiểu Hổ Tử xuất thủ khác thường khiến bà ta cả kinh, miệng quát to:

– Chiêu “Bát vân biến nhật” quả là lợi hại.

Tay tả liền vươn ra thi triển chiêu “Phân hoa phất liễu” thủ chưởng đảo lộn, tìm chỗ sơ hở tấn công vào uyển mạch. Thế chiêu của Vương đại nương mau lẹ phi thường và lóe lên đã đến, chỉ thấy mục quang Tiểu Hổ Tử sáng lên vì kinh ngạc, cổ tay phải y cuốn lại hoá thành chỉ biến ra thức “Kim ty triền uyển” lật lại chụp vào cổ tay Vương đại nương.

Vương đại nương cả kinh lập tức thi triểnt hủ pháp “Phi hoa chỉ” đã khiến y thị nổi tiếng giang hồ. Tiểu Hổ Tử thản nhiên mỉm cười, y không thi triển chưởng pháp nữa mà sử xuất cầm nã thủ chỉ pháp giao đấu cùng y thị.

Hai người cùng chụp vào cổ tay nhau, thân ảnh vừa tách ra, mỗi người đều tự tìm hội tận lực công phu. Trong khoảnh khắc, Vương đại nương đã thi triển hết ba mươi sáu chiêu “Phi hoa chỉ” mà vẫn không chiếm được một chút tiện nghi nào. Vương đại nương đành lui lại nói:

– Tiểu đệ đệ, thân thủ đệ đệ quá lợi hại, lão tỷ tỷ không phải là đối thủ của đệ đệ, không cần đánh nữa.

Nói xong lời ấy, y thị thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm.

Tiểu Hổ Tử thần thái vẫn an nhàn như chưa hề động thủ qua. Vương đại nương chuyển mắt sang Lãnh diện kiếm khách Hoa Tín Phong:

– Hoa huynh, hiện tại đến phiên huynh đó.

Hoa Tín Phong nói:

– Đánh liền như thế chẳng hóa ra là xa luân chiến sao ?

Vương đại nương mỉm cười :

– Chẳng lẽ huynh không thấy Tiểu Hổ Tử chưa hề xuất lực, cần gì phải nghỉ ngơi ?

Đương hiên Hoa Tín Phong cũng nhận ra bản lãnh phi phàm của Tiểu Hổ Tử, tự nghĩ nếu mình có thắng được y cũng chẳng hay gì, còn nếu không thắng thì chẳng là bị Phi Phi khinh thường lắm sao ? Họ Hoa chuyển niệm hướng Phi Phi mỉm cười :

– Phu nhân, tiểu đệ đệ bản lãnh đã cao, trong tổ chức của chúng ta tất phải có địa vị cao, cần gì thử nữa. Xin cho ta xem nội công là đủ.

Phi Phi gật đầu :

– Tiểu đệ, ngươi luyện công lực ra sao ?

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Thuần dương công lực.

Hoa Tín Phong nói:

– Thuần dương công lực, có thể luyện được cách vật truyền nhiệt mới gọi là tới nơi tới chốn, không biết tiểu đệ đây…

Tiểu Hổ Tử mỉm cười chận lời:

– Vậy chúng ta hãy thử “Cách vật truyền nhiệt” đi !

Hoa Tín Phong hơi giật mình:

– Ngươi đã luyệnt ới “Cách vật truyền nhiệt” ư ?

– ta chỉ muốn thử xem chứ luyện tới đâu ta cũng không biết.

Vương đại nương cười :

– Trong này không có người ngoài, thử thì thử chứ có ngại gì. Được rồi, để ta giúp cho.

Nói xong Vương đại nương quay ra ngoài khoảnh khắc sau khiêng vào một bồn nước lớn đựng nước đầy tới lưng, đặt lên bàn:

– Tiểu đệ đệ, dùng bốn nước này thử được không ?

Tiểu Hổ Tử cười nhẹ:

– Tiểu đệ xin thử, bồn nào cũng chẳng quan hê….. Hoa đại ca hãy cho biết nên thử ra sao ?

Tiểu Hổ Tử đã là huynh đệ của Phi Phi nên chẳng cần khách sáo, tự xét bối phận họ gọi y là tiểu đệ đệ, y cũng chẳng tiếc gì gọi họ là đại ca, tỷ tỷ. Hoa Tín Phong nói:

– Bất kể dùng vật gì chạm vào bồn nước, chỉ cần cách bồn hai tấc trở lên ngưng tụ nội lực truyền vào trong bồn khiến nước trong bồn nóng lên là đệ đã thành công.

Tiểu Hổ Tử “a” một tiếng tỉnh ngộ:

– Thì ra như thế, tiểu đệ hiểu rồi.

Y liếc mắt nhìn thấy sau lưng có song cửa sổ có treo một tấm màn lụa, y chỉ tấm lụa ấy:

– Tiểu đệ dùng tấm lụa kia có được không ?

Phi Phi kinh ngạc :

– Đệ dùng tấm lụa ? Không phải không được, nhưng chỉ lạ là sao đệ lại dùng cái vật cực khó truyền công như thế ?

Tiểu Hổ Tử bật cười :

– Cứ để đệ thử xem nào có gì ngại.

Vương đại nương không thắng được Tiểu Hổ Tử rất hy vọng Tiểu Hổ Tử biểu diễn thần lực đến độ kinh người như vậy mới có thể tự an ủi mình có thua cũng là chuyện đương nhiên. Đại nương tức thì tiếp lời:

– Được, lão đại tỷ sẽ lấy tấm lụa ấy cho ngươi.

Tấm màn hạ xuống, chiều dài độ hơn một trượng, Tiểu Hổ Tử cầm lấy tấm màn gấp lại thành sợi dây lùi lại hơn trượng, tay bật ra, dải lụa như con rắn rơi đúng vào miệng bồn nước.

Khẽ mỉm cười, Tiểu Hổ Tử nói:

– Tiểu đệ chỉ là kẻ sơ học chưa luyện được bao nhiêu, xin chư vị đừng cười.

Y đảo mắt nhìn ba người, hai mắt hơi nhắm lại ngầm vận chân khí truyền vào sợi dây lụa. Mới đầu, y chỉ dùng bảy thành chân lực, cách xa hơn trượng, bảy thành chân lực vượt qua sợi lụa khi đến bồn nước không còn chút sức nào có thể nhập vào nước. Y khẽ chau mày nghĩ bụng:

“Sự việc xem tưởng là dễ nhưng thực không đơn giản”. Tiếp đó, y hít một hơi chan khí vận mười thành chân lực từ từ truyền nhập sợi dây.

Y vừa đề tụ nội công đến mười thành tức thì xảy ra công hiệu, chỉ thấy mặt nước lạnh trong bồn nước tức thì sôi sùng sục bốc khói lên nghi ngút, trong phút chốc cả bồn nóng hực lên.

Tiểu Hổ Tử cười nhè nhẹ:

– Xin tự làm trò đùa.

Tay phải nhẹ nhàng chấn động, thu hồi sợi dây lụa. Sau khi thu hồi dây lụa, y không nghe các người có mặt khen thưởng một câu nào, bèn đưa mắt nhìn lên tức thì bật cười. Thì ra lúc ấy họ bị cách vật truyền công của y chấn nhiếp đến độ trương mắt ngây người ra nhìn. Tiểu Hổ Tử ngưng công thở ra mỉm cười :

– Công lực tiểu đệ chưa thuần…

Vương đại nương khôi phục thần trí kêu lớn:

– Ngươi thật siêu tuyệt. Tiểu đệ đệ, ngươi luyện làm sao được thế ?

Hoa Tín Phong nghiêm mặt:

– Huynh đệ, công lực của huynh đệ trong khắp thiên hạ chẳng có mấy ai bằng, đại ca ta quả là khâm phục.

Hắn ôm quyền lại thi lễ với y. Tiểu Hổ Tử trả lễ mỉm cười :

– Các vị quá đề cao tiểu đệ rồi.

Từ khi Phi Phi thụ thương bị bán thân bất toại, hôm nay gọi Tiểu Hổ Tử đến đây nguyên chỉ giới thiệu y với Lãnh diện kiếm khách Hoa Tín Phong và Vương đại nương, nhận biết sau đó cầu Tiểu Hổ Tử bảo hộ cho quyền lực của nàng, không ngờ y lại cao cường quá cả tưởng tượng của nàng, nàng cao hứng đến độ bật thành tiếng khóc, phải cố gượng cười :

– Huynh đệ, thật khó tưởng tượng chính là tiểu đệ.

Quay đầu lại nàng nhìn Hoa Tín Phong và Vương đại nương :

– Các ngươi nên cho huynh đệ ta giữ vị trí nào ?

Vương đại nương cười đáp:

– Vị trí nào cũng xứng đáng, với công lực của y có thể làm thủ lãnh của tất cả chúng ta.

Hoa Tín Phong tiếp lời:

– Lệnh đệ công lực hơn người, trước mắt trong bảo này có thể nói không ai đáng so sánh, phu nhân dựa vào Thái sơn cũng không bằng dựa vào y. Như kỳ tài tuyệt hậu của tiểu đệ đây không nên lấy nhiệm vụ tầm thường trói buộc để tránh sự chú ý của mọi người ắt bị người ghen ghét.

Phi Phi cười tươi:


– Ta hiểu rồi. Chuyện hôm nay của xá đệ xin nhị vị đừng nói ra cho ai biết.

Ngưng lại một chút nàng đổi giọng :

– Hôm nay làm phiền nhị vị như vậy là đủ rồi.

Hoa Tín Phong và Vương đại nương hiểu ý liền xin cáo từ.

Tiểu Hổ Tử đợi họ ra khuất, y hỏi Phi Phi :

– Nhị tỷ bày ra cái trò này để làm gì ?

Phi Phi nhè nhẹ thở dài đáp:

– Bảo hộ thành quả đã đạt được của ta. Bọn chúng đã biết ta là kẻ bán thân bất toại, ta không gọi tiểu đệ đến đây thì ai còn nghe lời ta nữa ?

– Hai người ấy có vị trí thế nào trong các thủ hạ của nhị tỷ ?

– Là hai tả hữu phó thủ nhưng ta xưng hô với chúng là huynh đệ tỷ muội cho thêm thân mật… Tiểu đệ thấy chúng ra sao ?

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Nhị tỷ cẩn thận đó, chưa chắc chúng đã một lòng một dạ với nhị tỷ đâu.

Phi Phi mỉm cười :

– Có tiểu đệ Ở bên ta, chẳng lẽ ta không đối phó được với chúng?

Tiểu Hổ Tử cười thương hại:

– Đối phó, đối phó, chỉ vì…

Phi Phi chận lời:

– Đối phó là đối phó, không chỉ vì gì cả !

– Nhị tỷ, có một việc này, tiểu đệ cần nhắc nhị tỷ.

– Việc gì ?

– “Thất bộ lăng ba” Đỗ Nhất Bình có phải là thủ hạ của nhị tỷ ?

– Không phải.

Vừa trả lời hai tiếng “không phải” đột nhiên Phi Phi hỏi:

– Hổ đệ đã nhận thân thích với Chỉ Thủy sơn trang rồi còn quay lại Cổ gia bảo làm gì ?

– Lạ thật, nhị tỷ biết chuyện đệ nhận thân thích ở Chỉ Thủy sơn trang sao lại không biết nguyên nhân đệ quay lại đây ?

– Thực sự ta không biết, nếu đệ sợ tỷ tỷ làm hỏng việc thì đừng nói cũng được, tỷ tỷ không trách móc gì đâu.

Tuy Tiểu Hổ Tử không tán thành các việc làm của Phi Phi nhưng đối với nàng y vẫn có thâm tình hữu ái không muốn trở thành đối nghịch với nàng, huống gì y vẫn có hy vọng từ từ dẫn nàng về nẻo chính, vì đó,y muốn lấy lòng tin của nàng, y quyết định mỉm cười nói:

– Chuyện này đệ không thể nói với bất cứ ai, nhưng lại không thể giấu nhị tỷ.

Phi Phi âu yếm hỏi:

– Hổ đệ, xin cảm tạ em tín nhiệm chị.

– Không giấu tỷ tỷ, đệ quay về đây là vì lão thái thái điên kia đấy.

Mắt Phi Phi sững lại:

– Lão bà điên đối với đệ quan trọng thế ư ?

Tiểu Hổ Tử nghiêm trang đáp:

– Vì rất có khả năng đó chính là mẫu thân của đệ.

Phi Phi rùng mình:

– Đệ nói thật đó ư ?

– Cứ theo rất nhiều dấu hiệu, khả năng ấy là tám chín phần đúng.

Phi Phi “a” một tiếng :

– Nếu có chuyện này sao Cổ lão thái thái lại bảo bà điên là sư mẫu của bà ta ?

– Đó chỉ là thủ đoạn che giấu mọi người thôi.

Phi Phi kêu lên:

– Nhưng bà ta làm vậy để làm gì chứ ?

Tiểu Hổ Tử mỉm cười :

– Nhị tỷ đã chẳng khoa trương với đệ là tất cả mọi chuyện trong Cổ gia bảo nhị tỷ đều rò như lòng bàn tay đó ư ? Tại làm sao chuyện tối quan trọng như thế này nhị tỷ lại không biết ?

Phi Phi ngượng ngùng đáp:

– Đương nhiên cũng có chuyện ta khó biết chứ.

Tiểu Hổ Tử nghiêm giọng :

– Đệ báo thực cho nhị tỷ biết. Nhân vì chúng định truy ra “Thần võ bảo khố” hiện ở đâu nên mới miễn cưỡng tôn lào bà điên là sư mẫu và cung dưỡng lão bà đến hôm nay.

Phi Phi trầm tư một chút rồi gật đầu :

– Tiểu đệ có cách nào cứu lão bà không ?

– Tiểu đệ suy nghĩ đã lâu, chắc chỉ có cách phóng hỏa Cổ gia bảo rồi nhân cơ hội rối loạn tiểu đệ tìm cách đột nhập mật thất cứu người, nhị tỷ thấy có nên chăng ?

– Cách ấy sẽ để lại nhiều hậu hoạn, không nên thực hành.

– Theo nhị tỷ ta phải làm gì ?

– Chuyện này rất nghiêm trọng cần cẩn thận kẻo suốt đời ăn năn, ngu tỷ nhất thời chưa thể nói được.

Nàng nói rất thành thực đủ thấy lòng nàng chí thành với Tiểu Hổ Tử. Y từ biệt Phi Phi trở về. Lại qua một ngày nữa hôm sau Tiểu Hổ Tử xin yết kiến Cổ phu nhân Địch Diễm Thu. Y thành thật thuật lại chuyện y đã đến “Chỉ Thủy sơn trang” với Cổ phu nhân rồi nói:

– Theo vãn bối biết vị lão bà điên cuồng kia chính là gia mẫu do đó vãn bối có ý muốn xin lão tiền bối ra tay cứu trợ, không biết ý lão tiền bối ra sao ?

Cổ phu nhân đợi y nói xong, trầm tư một lúc rồi gật đầu :

– Không sai, lão chính là mẫu thân của ngươi. Ta với lệnh đường vốn là có giao tình thân thiết, lệnh đường vừa đến đây ta đã nhận ra ngay do đó ta cũng hằng ngầm dung hộ lão ta.

Tiểu Hổ Tử nghiêng thân:

– Đa tạ Ơn đức dung hộ của lão tiền bối, suốt đời vãn bối không dám quên.

– Đó là phận sự của ta, cần gì cảm ơn. Hãy ngồi xuống, chúng ta hãy bàn tiép chuyện của lệnh đường.

Tiểu Hổ Tử ngồi xuống :

– Lão tiền bối có gì xin chỉ giáo ?

Cổ phu nhân Địch Diễm Thu mỉm cười :

– Nói đến giao tình của ta với lệnh đường, ngươi phải gọi ta bằng “A di” mới phải đạo.

Tiểu Hổ Tử gọi liền ba tiếng “Địch a di “ khiến phu nhân rất cao hứng:

– Hài tử, nói về lệnh đường, theo sở kiến của ta nên để người ở lại đây là an toàn hơn cả, không nên đem người đi nơi khác… vì vấn đề của lệnh đường hiện nay không phải là cần ở đâu mà quan trọng nhất là làm sao điều trị được bệnh cho người.

Tiểu Hổ Tử gật đầu :

– Tiểu điệt định cứu thân mẫu xong rồi sẽ tìm thầy chữa trị cho người.

– Ngươi chắc tìm được ai chữa trị không ?

– Thưa, chưa tìm được.

Địch Diễm Thu nói:

– Thực ra bệnh tình của người cùng chẳng phải khó tri…..

Bà chưa nói hết câu y đã nôn nóng cắt lời:

– A di có biện pháp nào chăng ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.