Thần Võ Bí Kíp

Chương 16: Biết trong núi có hổ vẫn hiên ngang vào núi


Đọc truyện Thần Võ Bí Kíp – Chương 16: Biết trong núi có hổ vẫn hiên ngang vào núi

Thân hình Tiểu Hổ Tử cất vọt lên trên mái ngói, hai bóng nhân ảnh đã phi thân vượt qua tường vây ra ngoài trang viện. Y nổi tính tò mò muốn biết hai bóng người này có ý định gì liền búng thân lên vượt luôn tường vây, chỉ khoảnh khắc đã đuổi gần kịp hai bóng ấy.

Nhưng rồi y lại chưa biết bắt kịp chúng nên chậm bước lại, ngầm theo dõi xem chúng có âm mưu gì. Hai bóng đen vẫn lén lút phi thân đến một nơi đã định, qua một lúc đã chạy đến một nơi hoang vu rậm rạp, chúng liền chui vào một bụi rậm biến mất.

Tiểu Hổ Tử chạy đến gần, chỉ thấy khoảng đất rậm cỏ gai rộng ước độ hơn hai ba chục mẫu, từ ngoài nhìn vào khắp nơi chỉ có cỏ gia mọc rậm, chàng thấy bức bách chúng lộ diện cũng không phải là khó, nhưng Tiểu Hổ Tử không muốn làm vì y còn có dự định khác. Y chưa muốn kinh động chúng vội để tìm cho ra lý do chúng lén lút đến đây làm gì ? Y tìm một nơi kín đáo gần đó ẩn thân đợi chúng xuất hiện, ai ngờ đợi đến trời đã sáng hẳn mà vẫn chưa thấy hai bóng đen nọ xuất đầu lộ diện, y đành miễn cưỡng bỏ về, không nói với bất cứ ai về chuyện ấy, y tính toán thầm:

“Tối nay ta ra đó thật sớm xem bọn bay còn ẩn thân mãi được không?” Trời vừa hoàng hôn, Tiểu Hổ Tử một mình đến gọi Diệp Nhã Tuệ:

– Tuệ tỷ tỷ, đi. Đệ dẫn tỷ tỷ đón bắt kẻ gian.

Diệp Nhã Tuệ rất tin y nên theo Tiểu Hổ Tử đến nơi hoang dã tối hôm qua, lúc ấy y mới đem tình hình kể cho nàng nghe. Nàng kinh ngạc bảo:

– Huynh đệ, cứ như huynh đệ nói, bọn ấy chui vào liền biến mất, có lẽ chúng đã có kế hoạch lâu dài rồi chứ không phải ngày một ngày hai, coi chừng chúng ta lọt vào bẫy của chúng.

Tiểu Hổ Tử nói:

– Đợi một chút khi chúng xuất hiện, tỷ tỷ cứ theo dõi chúng nhưng không nên cho chúng biết, sau khi biết ý đồ chúng rồi ta sẽ tính.

– Còn huynh đệ thì sao ?

– Tiểu đệ thừa cơ xâm nhập vào sào huyệt chúng tra xét.

Diệp Nhã Tuệ gật đầu đồng ý, lẳng lặng ẩn thân vào nơi kín đáo gần đó. Không lâu, bỗng nghe trong bụi rậm phát ra một tiếng “xoạt xoạt”, Tiểu Hổ Tử nhìn Nhã Tuệ cười ra ý, mỗi người tự chuẩn bị.

Bụi rậm tự nhiên xao động, hai bóng đen bắn vọt ra phi thân lên một cành cây cao gần đó đưa mắt dáo dác quan sát chung quanh một lúc rồi mới hạ thân xuống nhằm hướng Chỉ Thủy sơn trang phi hành. Hai bóng đen ấy rất cẩn thận, thảo nào không bị ai phát hiện. Diệp Nhã Tuệ không dám đến quá gần cứ theo chân chúng từ xa.

Lần này Tiểu Hổ Tử đã nhìn được quá rõ nơi chúng phát xuất, chúng vừa đi khỏi, y không còn cấm kỵ gì nữa, thân hìn bốc lên rơi đúng vào chỗ chúng vừa bỏ đi.

Người vừa rơi vào bụi rậm y liền nhìn thấy trong đám cỏ cây chằng chịt có một cánh cửa bí mật lúc ấy đang mở rộng, dưới cánh cửa có lẽ là một động đào dưới đất khá rộng vì có bày cả giường ngủ và các dụng cụ nấu ăn, có thể nói cái động này chẳng khác gì một căn nhà nhỏ, thảo nào đêm qua chúng vào trong ấy liền biến mất.

Trong động thấp thoáng có ánh đen nhỏ đủ để Tiểu Hổ Tử quan sát rõ ràng cảnh vật, hoàn toàn không có gì gọi là khả nghi, trong một góc động chỉ có lớp tro than chưa cháy hết, chứng tỏ vẫn có người ở. Tiểu Hổ Tử sưu tra một lúc không phát hiện được điều gì lạ, đang định quay ra đột nhiên nghe sau lưng có tiếng gió động, y xông thân chớp nhoáng, ngoài cửa động đã nhảy hoành vào một bóng người, bốn mắt chạm nhau, chỉ thấy ánh mắt người ấy sáng như điện, nhìn qua nhận ra liền người này bản lĩnh mười phần tinh thâm. Hắn cười lạnh một tiếng:

– Ngươi là người nào ? Sao lại vào trong này ? Còn hai người kia đâu ?

Hắn hỏi liền ba câu khiến Tiểu Hổ Tử tức thì hiểu rõ thân phận hắn. Hiển nhiên hắn đuổi theo tên kia nên tìm đến đây do đó không biết Tiểu Hổ Tử là ai. Tiểu Hổ Tử đã định sẵn mỉm cười hòa hoãn:

– Ta là Tiểu Hổ Tử từ Nhạc Dương mới đến. Các hạ tên gì hỏi hai người đó có chuyện gì ?

Tên ấy chau mày lẩm bẩm:

– Thật chẳng ra sao cả, không biết chúng giao thiệp với tên tiểu hài tử này làm gì ?

Tiểu Hổ Tử tiếp lời:

– Phải chăng các hạ thấy ta chỉ là một đứa bé ? Hừ, các hạ đâu biết gần đây ta giúp cho họ được rất nhiều đó.

Ánh mắt hắn lưu chuyển:

– Chúng đi đâu rồi ?

– Vì sao ta phải nói cho các hạ biết ?

– Hãy mau tìm chúng về đây, ta có chuyện muốn nói với chúng.

– Các hạ là người nào hãy nói cho ta rõ.

Hắn cười gian giảo:

– Ngươi biết làm gì ?

Vừa nói hắn vừa rút ra một thẻ bài hình tam giác vung vẩy trước mắt Tiểu Hổ Tử.

Tiểu Hổ Tử trầm ngâm:

– Ta có thể dẫn các hạ đi tìm chúng chứ không chịu để các hạ Ở đây chờ.

Hắn thấy Tiểu Hổ Tử có vẻ sợ trách nhiệm nên gật đầu :

– Được, chúng ta đi thôi.

Thân hình cất vọt lên lập tức ra khỏi cửa động, Tiểu Hổ Tử cũng ra theo. Hắn vừa rơi thân xuống đất, có ý muốn dừng lại đợi y, chỉ nghe Tiểu Hổ Tử nói mau:

– Để ta dẫn đường, xin mời.

Hắn đinh quay lại mắt đã hoa lên và thân ảnh Tiểu Hổ Tử đã vượt tới trước xa hai ba trượng. Hắn đành bước theo y, đi một đoạn đường biết không phải tới Chỉ Thủy sơn trang, bất giác hắn kinh ngạc hỏi:

– Sao thế ? Chúng không phải ở Chỉ Thủy sơn trang sao ?

– Đương nhiên không ở Chỉ Thủy sơn trang.

Hắn đang định hỏi thêm, bỗng thân hình Tiểu Hổ Tử mau thêm vượt qua hắn bốn năm trượng, hắn chỉ còn biết cố chạy theo.

Quân Sơn không phải chỉ có một Chỉ Thủy sơn trang, ngoài Chỉ Thủy sơn trang còn có rất nhiều đất trống. Bấy giờ Tiểu Hổ Tử dụng xuất bảy thành công lực phi hành, tay áo bay phần phật cước độ cực mau khiến hắn càng kinh ngạc vì hắn đã cố hết sức mà vẫn không theo kịpy.

Hai người một trước một sau phi hành trong khoảnh khắc đã đến một nơi thanh vắng, Tiểu Hổ Tử chậm dần cước bộ, người ấy vội chạy lên theo nói:

– Tiểu huynh đệ, sao đến nơi xa thế này ?

Thân hình Tiểu Hổ Tử dừng hẳn lại:

– Đến rồi !

Người ấy đưa mắt nhìn chung quanh, bốn bề hoang sơ tịch mịch, hắn chau mày:

– Chúng đến nơi vắng vẻ hiu quạnh này làm gì ?

Tiểu Hổ Tử đáp thản nhiên:

– Chẳng làm gì cả.

Hắn hơi giật mình:

– Huynh đệ nói vậy là có ý gì ?

– Vì chúng đâu có mặt ở nơi đây.

– Thế huynh đệ dẫn ta đến đây làm chi ?

– Để thu xác ngươi.

– Thu xác ta ư ? Tiểu huynh đệ, đừng đùa chứ, người nào làm kinh động đến người của Chỉ Thủy sơn trang khó mà thoát chết đấy.

Tiểu Hổ Tử đùa bỡn như mèo vờn chuột:

– Có việc này ta e các hạ chưa biết.

– Việc gì ?

Tiểu Hổ Tử nghiêm mặt chỉ vào ngực mình:

– Tại hạ tuy bé nhỏ thế này nhưng chính là người của Chỉ Thủy sơn trang đấy.

Người ấy chấn động cơ hồ muốn bật kêu lên nhưng chợt lóe lên một ý nghĩ, cho rằng Tiểu Hổ Tử chỉ là một đứa bé, bất giác hắn nở một nụ cười :

– Ngươi thật là một chú tiểu tử chẳng biết trời cao đất dày là gì, đáng sống lại không muốn, định đi tìm cái chết hả ?

Tiểu Hổ Tử quát một tiếng nhỏ:

– Tại hạ nói thế để cạn lời. Mời tiếp chiêu.

Tay tả y đánh một chưởng liền vào ngực hắn, đồng thời tay phải vòng lại sau rút “Thất tinh kiếm” do Chỉ Thủy phu nhân trao tặng. Y đã lập tức tốc chiến tốc thắng nên xuất thủ sử dụng cực kỳ mau lẹ, chưởng lực toát ra kinh hồn vượt ra ngoài dự liệu của đối phương. Hắn hoảng hốt giơ song chưởng lên đỡ, hai luồng kình lực chạm nhau hắn liền bị đẩy lùi lại một bước.

Chưởng đầu tiên đã bị hạ phong, hắn kinh sợ lui thêm bước nữa cùng lúc Tiểu Hổ Tử không buông tha phi thân vọt tới bảo kiếm điểm vụt theo. Trong lúc cấp thời người ấy không biết làm sao đành cuộn thân lăn dưới đất tránh kiếm thế Tiểu Hổ Tử.

Ai ngờ động tác của Tiểu Hổ Tử mau không thể tả, đối phương vừa lăn người tránh keiém chưa kịp đứng dậy, thân hình Tiểu Hổ Tử chớp mắt đã đến gần bên, đầu mũi kiếm dí sát vào yết hầu hắn, y quát to:

– Đứng im !

Mũi kiếm lạnh như băng tuyết thấm vào cổ hắn, hắn chấn động toàn thân, lập tức cứng đờ người không dám cử động gì nữa. Tiểu Hổ Tử vươn tay trái điểm vào ba huyệt đạo của hắn rồi tay phải thu kiếm, mỉm cười :

– Bằng hữu, nếu muốn biết sự thực hãy đợi gặp Chỉ Thủy phu nhân, tốt nhất là ngươi nên nói thực, nếu không ta sẽ không tha.

Người ấy biến sắc mặt thở dài não nuột nhắm nghiền hai mắt không dám nói một tiếng. Tiểu Hổ Tử khiêng hắn lên vai quay về Chỉ Thủy sơn trang. Thân hình của y vốn đã nhỏ bé lại vác thêm một người trên vai, từ xa nhìn lại chẳng khác gì trái cầu tròn lăn trên đường đi.

Về đến Chỉ Thủy sơn trang, trong sơn trang vẫn chưa có ai hay biết, đồng thời cũng chẳng thấy Diệp Nhã Tuệ đâu, có lẽ chẳng có gì lạ xảy ra ở sơn trang nên Tiểu Hổ Tử đến thẳng nội thất của Chỉ Thủy phu nhân, đang đi bỗng y nghe tiếng quát lanh lảnh:

– Đứng lại !

Ánh chớp lóe lên, tiếp liền nhị tỷ Trang Nhã Nghi xuất hiện, Tiểu Hổ Tử nói:


– Nhị tỷ, đệ là Hổ Tử đây.

Khi nhìn thấy Tiểu Hổ Tử, Trang Nhã nghi vội thu kiếm mỉm cười :

– Thì ra là ngươi, trên lưng vác ai đó ?

– Tiểu đệ chưa hỏi tên hắn là gì.

Trang Nhã Nghi tránh đường :

– Mau bỏ hắn xuống đi. Ta dẫn đệ vào mời gia sư ra đây.

Tiểu Hổ Tử bước vào đại sảnh mới bỏ người nọ xuống đất. Chỉ Thủy phu nhân vừa kịp lúc đi ra hỏi:

– Hổ Tử, xảy ra chuyện gì ?

Tiểu Hổ Tử đem tình hình vừa rồi bẩm báo cho Chỉ Thủy phu nhân, sắc mặt bà hơi biến, bật kêu “a” một tiếng :

– Có việc này vì ta quá sơ hốt đấy thôi.

Bà chau mày bảo Trang Nhã Nghi:

– Đem tên ấy đến đây.

Trang Nhã Nghi xách người ấy lên như xách một cái bị thịt, vừa chạm vào ánh mắt Chỉ Thủy phu nhân, hắn liền gượng gạo nói:

– Tại hạ rất lấy làm hổ thẹn.

Tiếp đó hắn cúi gầm mặt xuống, Chỉ Thủy phu nhân kinh ngạc kêu:

– Ra là ngươi, Hổ nhi, mau giải khai huyệt đạo cho hắn.

Tiểu Hổ Tử vâng lời vươn tay giải ba huyệt đạo cho hắn, hắn vẫn cúi gầm mặt, đột nhiên bên mép hắn ứa ra mấy giọt máu đen.. Tiểu Hổ Tử nhảy vội tới:

– Nguy rồi, hắn tự cắn lưỡi chết rồi !

Chỉ Thủy phu nhân thở dài :

– Lòng người thật không thể nào ngờ biết được, dung mạo hắn trung hậu là thế mà cũng chẳng phải là người tốt.

Tiểu Hổ Tử vội hỏi:

– Trên giang hồ hắn cũng có tên tuổi chăng ?

Chỉ Thủy phu nhân đáp:

– Tuy niên kỷ hắn chưa tới ngũ tuần nhưng là nhân vật rất nổi tiếng suốt một dãy phía Nam Trường Giang, được người gọi là “Nghinh diện tam tinh” Chu Ngũ chính là hắn. Trong giang hồ hắn vẫn được coi là tay sở trường tuyệt kỷ, thiếu hiệp vì sao bắt được hắn ?

Tiểu Hổ Tử nói:

– Như vậy tiểu điệt hoàn toàn nhờ may mắn, có lẽ nhất thời hắn quá khinh địch nên khi bị tiểu điệt toàn lực tấn công chẳng may bị thua tiểu điệt.

Chỉ Thủy phu nhân kinh sợ thầm:

“Tên tiểu tử này còn trẻ như thế mà đã có bản lãnh hạ được Nghinh diện tam tinh, tương lai còn tiến xa hơn nữa!” Lúc ấy Trang Nhã Nghi hoảng hốt kêu lên:

– Sư phụ, chúng ta xử trí làm sao với cái xác chết này ?

Chỉ Thủy phu nhân đáp:

– Hãy dặn gia nhân sửa soạn cho hắn một cỗ quan tài rồi chôn cất.

Tiểu Hổ Tử tiếp lời:

– Không cần nhờ ai chôn hắn, nếu để người ngoài biết chuyện này e không tiện.

Chỉ Thủy phu nhân gật đầu :

– Nhã Nghi, hay con đem xác hắn vất xuống hồ cũng được.

Trang Nhã Nghi hơi cúi đầu tỏ ý ngần ngại, Tiểu Hổ Tử đoạt lời:

– Vất xuống hồ cũng không nên, xin hãy để cho tiểu điệt mang chôn hắn ở nơi kín đáo.

Nói xong y cúi xuống xốc cái xác “Nghinh diện tam tinh” Chu Ngũ lên vai, quay đầu đi liền. Y tìm đến một nơi rất vắng vẻ dùng Thất tinh kiếm đào một cái hố quăng xác Chu Ngũ xuống. Đang sắp lắp đất bỗng y động tâm nhớ lại trong người Chu Ngũ còn có tín bài bỏ đi rất đáng tiếc, biết đâu tương lai chẳng có lúc hữu dụng, y liền nhảy xuống hố đất lục trong xác Chu Ngũ, tay y chạm vào hai vật, ngoài cái thẻ bài hình tam giác còn có một phong thư, y cất hết vào trong túi sau đó mới lấp đất chôn Chu Ngũ.

Khi y về đến hậu đường của Chỉ Thủy phu nhân đã thấy có mặt Diệp Nhã Tuệ Ở đó. Tiểu Hổ Tử hỏi:

– Tuệ tỷ đuổi theo hai tên kia kết quả ra sao ?

Diệp Nhã Tuệ đáp:

– Hai tên ấy rất kỳ quái, chỉ đến nhà bếp một lúc rồi lại quay về, chẳng thấy trong tay chúng có cầm vật gì ăn được, sau khi theo bọn chúng quay về, ngầm theo dõi chúng nửa ngày xem ra chúng vẫn chưa có ý gì lạ nên ta về đây. Hổ đệ đi tận đâu khiến ta rất lo cho đệ !

Tiểu Hổ Tử giật mình:

– Chuyện của đệ từ từ sẽ nói, tỷ thấy chúng vào nhà bếp làm những gì ?

– Hai đứa bọn chúng, một đứa vào trong, một đứa canh ngoài, ta không có cách nào đến gần được.

Chỉ Thủy phu nhân mỉm cười :

– Hổ nhi, phải chăng cháu hoài nghi chúng lén hạ độc ?

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Trừ chuyện đó ra, chúng đâu có lý do nào đến nhà bếp ?

– Có lẽ trong nhà bếp có ai câu kết với chúng chăng ?

Diệp Nhã Tuệ lo sợ:

– Sư phụ, có thể chúng có ý định hạ độc thật, lão nhân gia mỗi ngày đều có thói quen uống “Băng đường liên tử” từ sáng sớm, chẳng phải bắt đầu nấu từ đầu canh đêm trước đó ư ?

Chỉ Thủy phu nhân nói:

– Cứ như con nói thì chúng ẩn nấp gần đây chẳng phải mới ngày một ngày hai, thế sao mỗi ngày ta đều uống “Băng đường liên tử” mà chưa trúng độc?

Tiểu Hổ Tử vội vàng bảo:

– Tuệ tỷ, mau, chúng ta hãy đi lấy nước băng đường liên tử của phu nhân lại đây tra xét xem sao mới biết được.

Diệp Nhã Tuệ gạt đi:

– Một mình ta đi lấy được rồi, cần gì cả đệ cùng đi ?

Dứt lời nàng phi thân ra ngoài, chốc lát nàng đã đem nguyên cả ấm nước trở lại.

Tiểu Hổ Tử nói:

– Ai di có vật gì thử được xem nước này có độc hay không ?

Chỉ Thủy phu nhân đưa tay rút chiếc thoa ngọc gài trên mái tóc nhúng vào trong ấm “Băng đường liên tử” rồi cười bảo:

– Cháu nhìn xem phải chăng…

Hai tiếng “phải chăng” vừa thoát ra khỏi miệng, không cần nói tiếp nữa, vì lúc ấy mặt bà biến sắc lộ vẻ vừa giận vừa lo. Chiếc ngọc thoa của phu nhân không đổi màu thành đen hoàn toàn nhưng hơi biến thành xám, điều đó biểu thị chất độc không lấy gì làm nặng lắm nhưng vẫn là có độc. Phu nhân vẫy tay bảo Diệp Nhã Tuệ :

– Nhã Tuệ, mau đi gọi Tiền má lại đây cho ta.

Tiểu Hổ Tử can:

– A di, mắng trách Tiền má chẳng có lợi gì đâu, chi bằng ta cứ im lặng điều tra.

Chỉ Thủy phu nhân thở dài gật đầu :

– Nhã Tuệ, con hãy lẳng lặng mang ấm nước trả về chỗ cũ.

Tiểu Hổ Tử nói:

– Chúng sử dụng loại độc dược cực nhẹ hiển nhiên là có ý đồ để chất độc ngấm từ từ vào người A di. A di hãy kiểm tra thử coi có cảm giác gì không ?

Chỉ Thủy phu nhân tuy là đàn bà nhưng chẳng kém gì trượng phu, sự thực bày ra trước mắt khiến bà tâm phục Tiểu Hổ Tử, bà lại thở dài một tiếng nữa, theo lời y vận công lực kiểm tra thân thể. Kiểm tra một lúc, phu nhân thở phào:

– Hoàn hảo, toàn thân ta không thấy có gì lạ.

Tiểu Hổ Tử nói:

– Có lẽ chúng hạ độc thủ chưa lâu nên A di trúng độc chưa nặng, nhưng phải ngừa hậu hoạn không nên xem thường. A di rất nên thử qua “Huyết chu thiềm thừ” cho chắc.


Hai tay y nâng liền lên. Chỉ Thủy phu nhân tiếp lấy “Huyết chu thiềm thừ”, bất giác lắc đầu mỉm cười :

– Hài tử, ngươi thật là lo lắng thái quá.

Phu nhân vén tay áo trái lên, đầu ngón cái tay phải vạch một đường trên vai trái cho máu rỉ ra rồi đặt con “Huyết chu thiềm thừ” lên vết máu ấy, con “Huyết chu thiềm thừ” hút chặt lấy vết thương không rơi xuống. Chỉ Thủy phu nhân biến sắc:

– Thế là chất độc gì ta nhận không ra. Nếu không có “Huyết chu thiềm thừ”, lần này ta nguy mất rồi.

Nên biết con “Huyết chu thiềm thừ” bằng ngọc này nếu không có độc không bao giờ dính chặt vào da thịt như vậy vì nó dính vào vết thương một lúc là hút hết chất độc rồi mới tự động rơi xuống. Chỉ Thủy phu nhân thấy nó hít vào da mình rất chặt đủ biết chất độc ngấm trong bản thân bà không phải là nhẹ.

Diệp Nhã Tuệ nóng mặt:

– Loại độc dược này của chúng đúng là một thủ đoạn hạ lưu và cực ác độc, và khó có thể đề phòng. Hổ đệ, bây giờ ta có thể yên tâm tiêu diệt chúng được rồi.

Tiểu Hổ Tử gật đầu :

– Diệp tỷ nói phải lắm, nhưng có một hậu quả cũng đáng cho ta suy xét.

– Hậu quả ra sao ?

– Âm mưu quỷ mị của chúng là vô cùng thâm độc, ngay bây giờ ta tiêu diệt chúng chỉ khiến chúng thêm phần cảnh giác và nghĩ ra thêm âm mưu thâm độc hơn, lúc ấy chúng ta càng khó đối phó. Chi bằng ta cứ ngầm theo dõi để chúng không biết đề phòng.

Chỉ Thủy phu nhân trầm ngâm một lát rồi nói:

– Cách ấy tuyệt hay, nếu chúng ta thu phục được hai tên ấy có thể ta không bị chúng hại mà còn dùng được chúng. Hay lắm.

Tiểu Hổ Tử gật đầu :

– Lão nhân gia A di nói phải lắm, tiểu điệt sẽ tìm thương lượng với chúng.

Y định quay trở ra bỗng sực nhớ, “a” lên tiếng :

– Tiểu điệt lúc nãy có lấy được của “Nghinh diện tam tinh” Chu Ngũ một phong mật thư quên chưa đưa cho lão nhân gia xem qua.

Y bèn dâng thư lên Chỉ Thủy phu nhân, bà mở ra độc lướt nhưng trong thư không hề có một chữ, chỉ có chín cái lá cây khô khiến phu nhân không thể đoán ra ý tứ. Chỉ Thủy phu nhân lắc đầu :

– Điều này chỉ còn cách hỏi hai tên kia may ra mới biết.

Phu nhân trao trả lại phong thư ấy cho Tiểu Hổ Tử. Y động tâm nghĩ ra một kế liền bật tiếng :

– Tiểu điệt có cách rồi.

Y chuyển thân đi liền. Diệp Nhã Tuệ không yên tâm để y mạo hiểm một mình liền gọi:

– Hổ đệ, đợi một chút, cho ta theo với.

Nàng quay đầu nhìn sư phụ chỉ thấy Chỉ Thủy phu nhân mỉm cười gật đầu, Diệp Nhã Tuệ vội động thân bắn vọt theo Tiểu Hổ Tử. Hai người quay trở lại khu đất hoang vu rậm rạp đầu cỏ gia, Tiểu Hổ Tử dặn:

– Tuệ tỷ hãy ở ngoài này đợi đệ, đệ vào thăm dò trước thử xem.

Diệp Nhã Tuệ ân cần:

– Được, đệ cẩn thận.

Thân hình Tiểu Hổ Tử vọt lên cao, nhẹ nhàng rơi xuống trước cửa động quát to:

– Mở cửa ra.

Tiểu Hổ Tử hoàn toàn không biết chúng có ám hiệu đặc biệt gì không, y cứ quát thẳng, vả chăng y tin chúng chẳng có ám hiệu gì đặc biệt. Tiếng Tiểu Hổ Tử vừa quát dứt cánh cửa mở rộng. Y hít một hơi chân khí, đề công hộ thân rồi phiên thân vào động.

Vừa lọt thân vào y liền nhìn thấy hai tên đứng trước mặt trên tay đều có cầm ống “Tý ngọ muộn tâm kế” là một loại ám khí rất độc hại, thảo nào không có ai dám vào đây. Tiểu Hổ Tử khinh mạn quét mắt nhìn hai đối thủ. Cả hai đều bịt mặt nên không thể biết được niên kỷ diện mạo nhưng chỉ nhìn trong ánh mắt chúng cũng đủ biết chúng đang hết sức kinh ngạc. Tiểu Hổ Tử hơi gật đầu mỉm cười :

– Nhị vị không ngờ là tại hạ phải không ?

Cả hai dè dặt gật đầu, hiển nhiên là đã bị y nói đúng tâm lý. Tiểu Hổ Tử xòe bàn tay để lộ tín bài của “Nghinh diện tam tinh” Chu Ngũ:

– Nhị vị hãy xem cẩn thận để hiểu rõ thân thế tại hạ.

Hai tên ấy vừa nhìn thấy tín bài liền dắt ống “Tý ngọ muộn tâm kế” vào lưng, do đó có thể biết thân phận cả hai không khác gì mấy với Chu Ngũ.

Từ bé Tiểu Hổ Tử đã ăn xin gặp đủ mọi hạng người nên chỉ cần nhìn ánh mắt y đã nhận ra phần nào ý nghĩ kẻ đối diện, y liền ôm quyền tươi cười :

– Bằng hữu, xin khỏi cần khách sáo.

Thuận tay y rút luôn phong thư đưa cho một tên. Chúng nhận thư tức thì mở ra nhìn thấy chín cái lá khô liền nhẹ hẳn người, một tên mời Tiểu Hổ Tử ngồi còn một tên vội vàng rót trà.

Chín chiếc lá này thực ra chúng phải nhận được từ chiều hôm qua, bây giờ tuy có hơi muộn một chút nhưng chúng vẫn chưa dám nghi ngờ. Tuy vậy, chúng vẫn chưa chịu bỏ khăn che mặt xuống. Hai bên đều ngầm thăm dò ý tứ của nhau nên đều trầm ngâm không ai lên tiếng.

Hốt nhiên Tiểu Hổ Tử khẽ mỉm cười :

– Hai vị Ở nơi động này thật là khổ sở, không biết nhị vị có cần tại hạ đây giúp gì chăng ?

Một tên hỏi vặn:

– Trước tiên, thiếu hiệp hãy trả lời cho tại hạ một vấn đề.

– Xin mời hỏi.

Tên ấy hỏi liền:

– Có thật thiếu hiệp là công tử của Diệp đại hiệp không ?

Tiểu Hổ Tử bật cười :

– Nhị vị cứ nghĩ kỹ thử xem, không lẽ trên đời này còn ai khác ?

Tên kia hí hửng:

– Thế thì hay lắm. Vả chăng nếu không đời nào sơn chủ yên tâm phái công tử đến đây ?

Tên đầu tiên lại hỏi:

– Khi công tử tới đây sơn chủ có chỉ thị gì thêm không ?

Mục quang Tiểu Hổ Tử quét ngang mặt hai tên, thay vì trả lời, y hỏi lại:

– Xin hỏi tên họ của nhị vị.

Tên đầu đáp:

– Tại hạ Lý Thất.

Tên kia đáp:

– Tại hạ Kỷ Thường.

Tiểu Hổ Tử giả vờ “a” một tiếng :

– Thì ra là nhị vị tiền bối, tại hạ xin thất kính.

Lý Thất và Kỷ Thường lai lịch ra sao, sự thực Tiểu Hổ Tử không rõ, nhưng y vẫn cứ ra vẻ nghe tên chúng đã lâu khiến Lý Thất gượng cười :

– Không dám, tại hạ lấy làm thẹn lắm.

Tiểu Hổ Tử mỉm cười :

– Trước khi tại hạ đến đây, sơn chủ dặn đi dặn lại, nếu có gặp chuyện gì khó khăn cứ việc thỉnh giáo nhị vị. Lúc ấy sơn chủ chưa chịu nói rõ nhị vị là ai, hôm nay mới biết là nhị vị tiền bối. Sau này còn nhiều dịp phải nhờ cậy đến cao kiến của nhị vị.

Kỷ Thường nóng nảy ho khan một tiếng :

– Thiếu hiệp quá khách sáo, hai người chúng tôi chỉ biết tuân lệnh thi hành…

Tiểu Hổ Tử thăm dò bằng cách ngắt lời:

– Sơn chủ có dặn tại hạ, nếu nhị vị không có cảm hứng làm việc ở Chỉ Thủy sơn trang có thể xin thay đổi công việc.

Kỷ Thường vội cười :

– Như vậy hay lắm, điều thứ nhất tại hạ không muốn ở mài trong cái động ẩm thấp này…


Lý Thất chận lời đồng bọn:

– Lão đại, không nên… lão điên rồi ư ?

Kỷ Thường vội ngừng lời mặt biến sắc cố cãi:

– Sợ cái gì, đó là tự ý của sơn chủ chứ có phải do chúng ta không tuân lệnh đâu ?

Lý Thất trừng mắt với Kỷ Thường một cái rồi quay sang cười với Tiểu Hổ Tử :

– Hổ thiếu hiệp, Kỷ lão đại nói năng vụng về, xin thiếu hiệp đừng chấp. Có thiếu hiệp đến đây cầm đầu chúng tại hạ huynh đệ thực là đã quá sở cầu đâu dám có ý gì khác ?

Tiểu Hổ Tử giả vờ thành khẩn:

– Lý tiền bối đừng hiểu lầm ý tại hạ, tại hạ không dám dùng ngôn ngữ thăm dò nhị vị, sự thực sơn chủ có dặn nếu như nhị vị không thích ở đây nữa thì đấy là cơ hội tốt, tại hạ nhất định sẽ cố sức giúp đỡ nhị vị được như ý.

Lý Thất ngập ngừng:

– Sơn chủ thực không trách phiền chứ ?

Tiểu Hổ Tử cười :

– Nhị vị tử hỏi xem nhị vị có làm gì sai không liền tự biết.

Lý Thất thở phào:

– Huynh đệ tại hạ sau khi đến đây tự cho là đã rất ư cẩn thận, tuyệt không có điểm nào thất thố sơ hở.

– Như vậy thì được.

Lý Thất nói:

– Nếu thiếu hiệp nói tốt thêm cho chút ít nữa huynh đệ tại hạ sẽ vô cùng cảm kích.

Tiểu Hổ Tử mỉm cười :

– Điều ấy nhất định rồi, cần gì phải nói ?

Kỷ Thường xen vào:

– Hổ thiếu hiệp, tại hạ còn có điều kiện chưa rõ không biết có nên hỏi hay không ?

– Xin tiền bối cứ hỏi.

Kỷ Thường hỏi:

– Thiếu hiệp và chúng tại hạ nguyên chưa có giao tình gì tại sao thiếu hiệp lại tự nguyện giúp đỡ huynh đệ tại hạ ?

Tiểu Hổ Tử mỉm cười :

– Tại hạ không dám nói dối, nhân vì tại hạ với nhị vị cùng một hoàn cảnh nên giúp nhị vị cũng là tự giúp mình đó thôi.

Lý Thất cúi đầu:

– Cảm tạ thiếu hiệp chân thành, ngu huynh đệ rất yên tâm.

Kỷ Thường cũng cười :

– Tiếc rằng trước đây chúng ta không biết nhau, thiếu hiệp quả rất đáng là bằng hữu thâm giao.

Tiểu Hổ Tử cười :

– Từ nay chúng ta là bằng hữu thâm giao không đủ vui sao ?

Kỷ Thường vẫn còn áy náy:

– Thiếu hiệp còn trẻ tuổi mà được giao trọng trách chắc là được trợ lực đặc biệt của sơn chủ không hiểu thiếu hiệp có vui lòng dẫn huynh đệ tại hạ diện kiến sơn chủ một lần được chăng ?

Tiểu Hổ Tử cười gật đầu :

– Đương nhiên có thể, sơn chủ chính đang ở sơn trang, nếu nhị vị không ngại, chúng ta sẽ đến bái kiến.

Lý Thất vui mừng:

– Như thế hay lắm, xin phiền thiếu hiệp.

Tiểu Hổ Tử đứng dậy chỉ nói một câu ngắn:

– Tại hạ dẫn đường cho nhị vị.

Hai vai lay động đã ra khỏi động. Y vừa ra khỏi cửa động, đầu tiên liền ngầm ra hiệu cho Diệp Nhã Tuệ.

Khi dẫn hai tên ấy đến trước Chỉ Thủy sơn trang, Lý Thất liền cảm thấy sự việc bất ổn, hắn do dự dừng chân kêu lên:

– Thiếu hiệp…

Chưa biết hắn định nói câu gì, Tiểu Hổ Tử đã cười ngắt lời:

– Nhị vị hãy nhỏ tiếng một chút, đừng kinh động đến Chỉ Thủy phu nhân.

Lý Thất thở phào không hỏi tiếp vì câu nói ấy của Tiểu Hổ Tử đã chứng tỏ người mà chúng sẽ được dẫn gặp không phải là Chỉ Thủy phu nhân. Với chúng, chỉ cần không phải Chỉ Thủy phu nhân, bất cứ ai cũng có thể là người đồng bọn với chúng.

Trong trang viện tối mịt, Lý Thất và Kỷ Thường rón rén theo sau lưng Tiểu Hổ Tử đi qua phía dãy phòng bên tả. Vừa lúc ấy có ánh lửa bật loé sáng lên. Chỉ Thủy phu nhân xuất hiện nhìn chúng gật đầu mỉm cười :

– Thì ra là “Vân Mộng song kiệt” giá lâm, lão thân không nghênh tiếp kịp thật là thất kính.

Lý Thất và Kỷ Thường biến sắc mặt, chúng nghe Tiểu Hổ Tử cất tiếng :

– Phu nhân tuyệt không có ác ý, xin mời nhị vị ngồi xuống thương lượng.

Lý Thất, Kỷ Thường nhìn hai bên tả hữu lại thấy có đủ cả ba nữ đệ tử của Chỉ ThỦy phu nhân mỗi người đứng một góc, với bản lãnh của “Vân Mộng song kiệt” nếu muốn phá vòng vây thoát thân là chuyện tuyệt khó.

Lý Thất tự biết mình đã vào thế yếu liền tươi cười ôm quyền:

– Ngu huynh đệ xin ra mắt phu nhân.

Lý Thất, Kỷ Thường trong bụng lo âu ngồi xuống. Chỉ Thủy phu nhân vẫy tay:

– Dâng trà.

Trà do đệ tử Trang Nhã Nghi thân hành đem tới chứ không phải thị nữ nha hoàn nào, chứng tỏ lễ mạo rất chu đáo. Lý Thất, Kỷ Thường vốn đang lo âu lại càng thêm bất an, hai người đưa mắt nhìn nhau không biết nên mở lời ra sao. Chỉ Thủy phu nhân cười hàm tiếu:

– Lão thân mời chư vị tới đây bằng cách này thực là bất kính, mong chư vị dung thứ cho.

Kỷ Thường cười gượng gạo:

– Phu nhân, lần này huynh đệ chúng tôi như người bị vấp ngã đã bị phu nhân phát hiện ra hành tung, tùy tiện phu nhân tha hay giết, nhưng xin nể mặt cùng là nhân vật võ lâm cho huynh đệ chúng tôi được dịp…

Chỉ Thủy phu nhân nghiêng mình nói:

– Kỷ đại hiệp hiểu lầm ý của lão thân rồi…

Lý Thất chận lời:

– Ý của phu nhân là…

Chỉ Thủy phu nhân cười nhỏ:

– Ý của lão thân chính như Kỷ đại hiệp vừa nói, chúng ta đều là nhân vật võ lâm hãy thương lượng cho ổn đáng, nhân đó mới dám mời nhị vị đến nói chuyện chân thành.

Lý Thất lắc đầu :

– Chúng tôi đâu có gì đáng bàn luận ?

Chỉ Thủy ngạc nhiên :

– Nhị vị quyết cự tuyệt lão thân ư ? Nhị vị chưa tin là lão thân rất chân thành ?

Lý Thất miễn cưỡng :

– Không phải như vậy.

– Không phải thì là sao ?

Kỷ Thường xen lời:

– Nhân vì bất kể phu nhân bàn luận chuyện gì, chúng tôi đều không có quyền tự chủ, như làm sao thương lượng ?

Rồi hắn trừng mắt nhìn Tiểu Hổ Tử :

– Phu nhân không tin, cứ hỏi xá điệt đây thì biết.

Tiểu Hổ Tử gật đầu đáp:

– Tuy nói như vậy nhưng chúng ta vẫn có nhiều việc có thể thương lượng với nhau được. Ví dụ như về nhị vị đây chúng ta có thể để nhị vị tự do về bẩm báo lại với sơn chủ. Sơn chủ của nhị vị hiểu rõ hơn tại hạ, tại hạ bất tất phải nói thêm.

Có lẽ y đã nói trúng tâm sự của chúng nên chúng cúi đầu không nói được một lời.

Chỉ Thủy phu nhân tiếp:

– Nói cho thật, lão thân hiện nay không muốn chống đối lại sơn chủ nhị vị do đó mới mời nhị vị đến thương lượng kế sách nào cho vẹn toàn, còn nếu nhị vị có khó khăn gì, lão thân xin hứa sẽ tận tâm giúp đỡ, mong nhị vị yên tâm.

Kỷ Thường lẩm bẩm:

– Sự khó khăn của huynh đệ chúng tôi, chỉ e phu nhân giúp không được.

Chỉ Thủy phu nhân mỉm cười :

– Nhị vị không bị ràng buộc gì làm sao sơn chủ khống chế được nhị vị, hoặc là sơn chủ đã ngầm hạ độc trong thân thể nhị vị ? Nhị vị hãy nhìn cái này có thể giúp nhị vị được gì không ?

Vừa nói, phu nhân vừa rút con “Huyết chu thiềm thừ” đặt lên bàn. Hai mắt Lý Thất vừa nhìn thấy con cóc ngọc ấy liền nói:

– Phu nhân có cho phép huynh đệ chúng tôi thử qua công năng của nó ?


Chỉ Thủy phu nhân gật đầu:

– Có gì mà không được! Hổ nhi hãy giúp nhị vị đại hiệp thử xem.

Tiểu Hổ Tử cầm lấy con “Huyết chu thiềm thừ” theo cách của phu nhân, giải độc cho hai tên “Vân Mộng song kiệt”. Sau một lúc Lý Thất, Kỷ Thường thở phào quay về Chỉ Thủy phu nhân và Tiểu Hổ Tử ôm quyền xá dài:

– Đa tạ cao nghĩa của nhị vị, phu nhân có dặn bảo gì xin cứ nói, huynh đệ chúng tôi xin nghe lệnh.

Chỉ Thủy phu nhân nhìn Tiểu Hổ Tử:

– Hổ nhi, con và Lý đại hiệp hãy thương lượng được rồi.

Sau đó Tiểu Hổ Tử theo kế hoạch bàn với Lý Thất, Kỷ Thường xong xuôi, hai bên đều vui vẻ, y ra lệnh cho hai tên ấy đi về. Sự xử lý của y được Chỉ Thủy phu nhân rất tán thưởng, bà cười hỏi y:

– Hổ nhi, về chuyện cứu mẫu thân của Tuệ nhi, con có nghĩ ra cách nào không?

Tiểu Hổ Tử đáp:

– Tiểu điệt nghĩ ra một cách nhưng không biết có nên thi hành hay không?

– Cách nào, con cứ nói cho ta nghe.

Tiểu Hổ Tử ghé vào tai phu nhân nói một hồi, chỉ thấy phu nhân rất vui:

– Hay, hay lắm. Cứ làm như vậy.

Ngày hôm sau Tiểu Hổ Tử rời Chỉ Thủy sơn trang, quay trở lại Cổ gia bảo. Vì xảy ra chuyện của “Thất bộ lăng ba” Đỗ Nhất Bình nên sự quay lại Cổ gia bảo lần này thêm phần mạo hiểm. Nhưng cứ theo y suy đoán, cái vị Thất bộ lăng ba này tuy có vấn đề nhưng không thể là đồng đảng của Cổ gia bảo. Nếu lão không phải là đồng đảng của Cổ gia bảo tất lão không cần bán rẻ Tiểu Hổ Tử cho Cổ gia bảo, nói ngược lại, nếu lão là đồng đảng của Cổ gia bảo ắt đã thông tư hết tin tức cho Cổ gia bảo biết rồi. Tiểu Hổ Tử cũng nghĩ tới chuyện Cổ gia bảo có thể tương kế tựu kế, tạm thời buông lõng y, đợi cơ hội lớn hơn sẽ hạ thủ với y, do đó y vẫn còn đủ thời gian thong dong hành động, đợi khi nào Cổ gia bảo phát giác lúc ấy sẽ tùy tình hình mà ứng phó.

Tâm lý Tiểu Hổ Tử đã sẵn chuẩn bị lại thêm y có võ công cao cường, do đó y đã biết rõ trong rừng là có cọp nhưng vẫn hiêng ngang tiến vào rừng.

Tiểu Hổ Tử mới xa cách Cổ gia bảo một thời gian ngắn, Cổ gia bảo đã có thay đổi lớn, đại trà “nghinh tân quán” lúc nào cũng mở rộng cửa chẳng khác gì nhà Mạnh thường quân khi xưa để cung dưỡng vô số thực khách anh hùng bốn phương nhưng trong vùng kiểm soát của Cổ gia bảo, sự căng phòng cũng tăng phần nghiêm mật.

Tiểu Hổ Tử sợ bị lộ tông tích, y ở lì trong phòng suốt hai ngày quan sát động tĩnh.

Ngày thứ ba, Phi Phi tự động tìm tới. Tiểu Hổ Tử nửa thật tình nửa thăm dò hỏi nàng:

– Nhị thư thư, đệ quay lại đây chúng có nghi ngờ gì đệ không?

Phi Phi trả lời bí mật:

– Cái ấy rất khó nói… nhưng đã có ta che chở, đệ còn sợ gì ?

– E rằng thư thư không che chở mãi được, chỉ cần có người phát hiện đệ không có mặt trong phòng này thư thư biết chứng minh với chúng ra sao ?

Phi Phi mỉm cười:

– Ta đã có cách thế thân cho đệ, đệ còn sợ gì ?

Dứt lời, nàng gọi nhỏ một tiếng, ngoài phòng có một tiểu hài tử cũng cỡ tuổi như Tiểu Hổ Tử bước vào. Phục trang của nó cũng rất giống y. Tiểu Hổ Tử cảm khái lắc đầu trong lúc Phi Phi kéo tay y:

– Đi mau, có thằng bé thay thế đệ nằm trên giường, đệ còn gì không yên tâm nữa ?

– Thư thư chuẩn bị chu đáo quá, đêm nay có chuyện gì không?

– Đệ cứ đi ắt biết.

Không đợi y hỏi thêm, nàng kéo tay y ra ngoài liền. Tiểu Hổ Tử được nàng dẫn khỏi phòng ngủ đi đến một nơi kín đáo, nàng mới đưa ra hai bộ y phục, nàng tự mặc vào bộ áo màu tía còn bộ áo màu đỏ nàng đưa cho y. Thay đổi y phục xong, Phi Phi còn đưa thêm hai mũ đội che hẳn mặt, sau đó dẫn y đến một chỗ khác. Tiểu Hổ Tử nổi tính hiếu kỳ cứ đi theo sau nàng không buồn hỏi một tiếng. Cổ gia bảo canh phòng nghiêm mật là vậy mà Phi Phi dẫn y đi đã lâu vẫn chưa bị ai ngăn cản gì cả.

Cuối cùng họ đến bên cạnh một gốc cây to, dưới gốc cây có một tảng đá khá lớn.

Phi Phi đẩy tảng đá ấy qua để lộ ra một cửa động, nàng bảo:

– Hổ đệ vào đi !

Tiểu Hổ Tử tin chắc Phi Phi không bao giờ có ý hãm hại y nên y chẳng chút do dự rơi thân xuống cửa động. Mắt y tối sầm lại vì tảng đá trên đầu trở lại vị trí cũ đồng thời với lúc Phi Phi rơi thân xuống theo y.

Tiểu Hổ Tử không nhịn được tò mò hỏi:

– Nhị thư thư có chủ ý gì ? Hãy nói cho tiểu đệ nghe với.

Phi Phi vừa nói:

– Ngươi sao cứ hỏi mãi…

Vừa đưa tay đánh một ánh lửa, theo đó mới đáp:

– Ra khỏi bảo.

Dứt lời nàng phi thân vùn vụt trên con đường thông đạo không lấy gì làm dài lắm, ước độ chỉ bốn năm mươi trượng là cùng. Cửa ra của đường thông đạo là một ngôi cổ mộ, ra khỏi ngôi mộ đã thấy bức tường dài của Cổ gia bảo đen chủi nằm ở sau lưng xa đến hai, ba mươi trượng. Cái đường bí mật này, hình như Cổ phu nhân cũng không hề hay biết, Tiểu Hổ Tử không khỏi thầm phục Phi Phi.

Ra khỏi cổ mộ rồi, Phi Phi mỉm cười hỏi:

– Ta xin tiểu đệ bảo vệ bí mật ấy cho ta, đệ có bằng lòng không?

Tiểu Hổ Tử cười gượng:

– Người đã bị thư thư kéo ra đây, đệ không bằng lòng sao được. Bảo vệ bí mật gì ?

Phi Phi vừa cất bước vừa đáp:

– Bảo vệ cho ta.

Tiểu Hổ Tử “a” một tiếng:

– Thư thư định đi đâu đây ?

– Đi tìm một người.

– Là ai ?

– Vừa có thể là bằng hữu, vừa có thể là oan gia.

Tiểu Hổ Tử “ồ” một tiếng không truy hỏi ngay vì y biết thế nào nàng cũng nói tiếp.

Quả nhiên, mới đi hai ba bước Phi Phi liền bảo:

– Chúng ta đi gặp người này rất trọng yếu, sau khi nói chuyện hợp với hắn xong chúng ta mới mở mày mở mặt được.

Tiểu Hổ Tử mỉm cười:

– Còn không hợp thì sao ?

– Chúng ta bắt buộc phải hợp với hắn để trừ tuyệt hậu hoạn.

Tuy trong lòng Tiểu Hổ Tử không đồng ý với cách xử sự của Phi Phi chút nào, nhưng y cũng biết Phi Phi có nỗi đau khổ riêng, y không nỡ bỏ mặt cho nàng tử sinh không đoái hoài tới, y thở dài thầm trong lòng mau bước theo nàng.

Hai người phi hành hơn mười dặm, Phi Phi thấy Tiểu Hổ Tử vẫn bám sát theo, nàng bèn chậm cước độ, quay lại thân thiết:

– Hổ đệ, ta với đệ tuy không phải là chị em ruột nhưng tình cảm của chúng ta khác gì chị em ruột, lúc nào tỷ tỷ có lỡ lời một chút, đệ đừng lấy làm giận tỷ tỷ nhé.

Tiểu Hổ Tử mỉm cười:

– Thư thư ơi, đệ đâu đám giận gì thư thư, nhưng xin nói cho rõ bây giờ thư thư định làm gì đó ?

Phi Phi ngẩng cao đầu chỉ tới cái thổ địa miếu nằm không xa đó:

– Đến rồi, không có thời gian nói nữa.

Thân hình nàng nhất nhô mấy cái đã lướt đến trước cửa miếu thổ địa. Cái miếu thổ địa này rất nhỏ, không thể dung chứa nổi bất cứ ai ngồi trong đó, nhưng phía sau miếu lại có một tảng đá phẳng rất lớn nằm dưới một tàng cây rậm rạp cổ thụ.

Phi Phi quét mắt quan sát chung quanh rồi bảo:

– Huynh đệ, chúng ta ngồi xuống đây nghỉ một lát đợi người.

Tiểu Hổ Tử ngửa mặt nhìn lên tàng cầy rậm mỉm cười:

– Bằng hữu, mời xuống!

Trong đám cảnh lá rậm rạp phát ra một chuỗi cười lớn, rồi từ trên không rơi xuống một người, người ấy mặc áo bào rộng đầu đội chiếc khăn sụp xuống mặt, ôm quyền xá dài:

– Nhị vị, thật cao minh.

Phi Phi hơi đỏ hồng hai má, lạnh giọng nói:

– Có mang theo cái gì không?

Người ấy vỗ vào lưng áo hỏi lại:

– Còn cô nương?

Phi Phi gật đầu:

– Không thiếu chút nào đâu.

Nàng đưa tay vào áo rút ra một cái hộp gấm. Người ấy bảo:

– Xin cô nương mở hộp cho tại hạ nhìn một chút.

Phi Phi ấn vào cái nút cạnh hộp, cái nắp bật lên. Khi nắp hộp mở ra, chỉ thấy ánh sáng chói lọi rực lên màu hồng đỏ của hai hạt ngọc châu.

Mục quang người ấy chăm chú nhìn vào hạt ngọc châu, gật đầu:

– Hay lắm ! Đúng là viên ngọc quý !

Tiếp đó liền vươn tay chụp lấy. Phi Phi co tay thu hồi cái hộp gấm cất vào trong áo:

– Chậm đã.

Người ấy kinh ngạc lạc giọng hỏi:

– Cô nương có ý gì ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.