Đọc truyện Thần Thần Ngự Kim Long – Chương 34: Đã Đến Lúc Khảo Nghiệm Kỹ Năng Diễn Xuất
Tuy Vương chiêu nghi là con gái của Phiêu Kị Đại tướng quân, từ nhỏ đã theo phụ thân học một ít võ nghệ phòng thân nhưng ả lại không biết bơi.
Làn váy màu xanh lục của ả nổi lềnh bềnh trên mặt nước giống như một chiếc lá sen tươi tốt nhất ngày hè giữa hồ sen… nếu như không có tiếng kêu cứu như quỷ khóc sói tru của Vương chiêu nghi.
“Cứu, cứu mạng…” Vương chiêu nghi lặn ngụp trong hồ nước, nước hồ lạnh băng từ mũi và miệng tràn vào khắp lục phủ ngũ tạng, khiến thị muốn gào cũng khó. Thị liều mạng vùng vẫy không theo quy tắc nào, cố gắng giãy giụa trong nước, khiến bọt nước bắn tứ tung.
Giữa lúc chìm nổi, Vương chiêu nghi chợt nhìn thấy một bóng dáng màu lam, đó là Thần Thần đang đứng cạnh hành lang.
“Người đâu, mau tới cứu người…” Thần Thần kêu cứu rất chuyên nghiệp, song từ đầu chí cuối nàng không hề có ý định muốn nhảy xuống cứu người, dù nàng biết rõ Vương chiêu nghi là một con vịt cạn hàng thật giá thật.
Giọng Thần Thần rất vang khiến đám nha hoàn đi theo Vương chiêu nghi mau chóng lao tới bên hồ. Thấy Vương chiêu nghi đang giãy giụa khổ sở trong hồ, mặt đám nha hoàn trắng bệch như tờ giấy ngay lập tức, “Nương nương! Nương nương!”
Tuy mấy nha hoàn này hoảng sợ đến nháo nhào nhưng cũng không dám nhảy xuống nước cứu người, chỉ biết gào cứu mạng theo Thần Thần. Cuối cùng lính gác trong cung cũng nghe thấy bèn ném vũ khí trong tay đi mà nhảy xuống hồ cứu người.
Lúc lính gác vớt Vương chiêu nghi từ dưới hồ lên, Tiết Quý phi và hai vị Tiêu tiệp dư cũng vừa tới. Hôm nay bọn họ vốn hẹn gặp Vương chiêu nghi ở đây nhưng không ngờ giờ lại xảy ra chuyện thế này.
Loading…
Toàn thân Vương chiêu nghi ướt sũng như con ma nước, tóc tai ướt nhẹp xõa đầy mặt, ho sặc sụa. Thấy Vương chiêu nghi chật vật như vậy, Tiết quý phi nhíu mày, ngồi xổm xuống nhìn thị mấy lần, “Vương chiêu nghi, muội sao rồi?”
Bọn nha hoàn điện Ngọc Ninh cũng đồng loạt xông tới, liên tiếp hỏi han Vương chiêu nghi.
Chỉ có một mình Thần Thần khép nép đứng một bên, không dám mở miệng nói câu nào.
Vương chiêu nghi ho thêm mấy tiếng mới ngẩng đầu nhìn dáo dác, sau khi thấy Thần Thần đang núp trong góc thì không kiềm chế nổi cơn giận mà quát, “Cô thật to gan! Dám đẩy bổn cung xuống nước!”
Câu nói này của Vương chiêu nghi rất lớn tiếng khiến mọi người nhất thời im bặt.
Vừa rồi chỉ có thị và Thần Thần đứng cạnh hồ nước, đám người hầu cũng không để ý tới bên này, mãi tới khi Thần Thần hô hoán thì bọn họ mới phát hiện Vương chiêu nghi đã rơi xuống nước.
Hai vị Tiêu tiệp dư nhìn nhau, nhíu mày cùng một độ cong. Tiết quý phi liếc nhìn Vương chiêu nghi, im lặng không nói gì đứng dậy.
Vờ như không nhận ra sự im lặng của mọi người, Vương chiêu nghi giận dữ lên án hành vi của Thần Thần, “Có phải cô biết ta không biết bơi nên mới muốn hại ta chết đuối? Cô thật tàn nhẫn, ta phải đi nói cho Hoàng thượng biết!”
Toàn thân Thần Thần co rúm lại, không lên tiếng biện giải cho bản thân mà chỉ cúi gằm mặt.
Tiết quý phi nhìn thoáng qua dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Thần Thần, rồi lại nhìn Vương chiêu nghi đang nổi trận lôi đình, thị hắng giọng một cái rồi bước lên phía trước nói: “Vương chiêu nghi, ta nghĩ muội muội chỉ vô tình thôi, nếu muội không sao thì hãy để chuyện lớn hóa nhỏ được không?” Thị nói xong thì nghiêng đầu, dùng âm lượng chỉ đủ chỉ mình Vương chiêu nghi mà nói, “Dừng ở đây được rồi, nếu kinh động Hoàng thượng thì muội cũng không được lợi gì đâu.”
Vương chiêu nghi ngớ người một lát mới hiểu Tiết quý phi có ý gì, ả càng tức giận hơn, “Tỷ có ý gì? Tỷ nghĩ muội đang vu oan cho ả? Ả đẩy muội xuống nước thật mà!”
Tiết quý phi chép môi, nhìn Vương chiêu nghi với vẻ không hài lòng. Một kẻ không biết thức thời như Vương chiêu nghi e là không thể hãm hại nổi Trần Thần Thần mà còn mang vạ vào thân.
Thấy Tiết quý phi vẫn không chịu tin tưởng mình, Vương chiêu nghi lại nhìn hai vị Tiêu tiệp dư luôn đứng cạnh, “Có phải hai muội cũng không tin ta không?”
Hai vị Tiêu tiệp dư hơi cong môi, nở một nụ cười ngụ ý “bọn ta hiểu mà” với Vương chiêu nghi.
Vương chiêu nghi bỗng thấy uất ức vô ngần, ả nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Thần Thần, chỉ vào mũi nàng hỏi: “Cô nói đi, có phải cô đã đẩy ta xuống nước không?!”
Có vẻ như Thần Thần đang rất hoảng sợ, cả người run lẩy bẩy. Thần Thần cúi gằm mặt lùi lại một bước, rồi mới líu ríu đáp: “Đúng, đúng là ta đẩy tỷ xuống nước…”
………
Tuy Trần Thần Thần đã thừa nhận song Vương chiêu nghi lại thấy hiệu quả trái ngược.
Vương chiêu nghi há miệng thở hổn hển, đang định nói gì đó thì đã bị Tiết quý phi đứng sau lưng cướp lời, “Được rồi Vương chiêu nghi, muội mau về điện Ngọc Ninh thay đồ đi, cẩn thận bị cảm lạnh.”
“Các người vẫn không tin phải không?!” Quả thật Vương chiêu nghi thấy phải có tuyết rơi giữa tháng Sáu may ra mới có thể chứng minh sự trong sạch của ả, “Đúng là ả đẩy ta xuống nước mà!”
Tiếng quát từ đáy lòng chỉ đổi lại sự im lặng của Tiết quý phi và Tiêu tiệp dư.
Tiết quý phi bình tâm lại, cười khanh khách đi tới trước mặt Thần Thần, “Có lẽ muội muội cũng bị hoảng sợ, mau về điện Thần Quang nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, dạ…” Thần Thần hành lễ với mấy người này rồi dẫn Lan Tâm và Tháng Ba rời khỏi hồ nước.
Thấy Thần Thần đã đi xa, cuối cùng vẻ tươi cười trên mặt Tiết quý phi cũng biến mất, “Được rồi, giờ ả ta đi rồi, đừng diễn kịch nữa.”
Vương chiêu nghi nghe vậy thì giận quá hóa cười mà nói, “Ta phải nói bao nhiêu nữa thì mấy người mới chịu tin là chính ả Trần Thần Thần kia đã đẩy ta xuống nữa chứ?”
Tiêu tiệp dư số Một cười khẽ một tiếng, đi tới trước mặt Vương chiêu nghi, “Tỷ tỷ, không phải bọn ta không tin tỷ, nhưng trong cung Trần Thần Thần nổi tiếng hèn nhát, dù tỷ có cho ả mượn mười lá gan thì ả cũng không dám đẩy tỷ xuống nước. Hơn nữa lan can bảo vệ của hành lang cao tới ngực, ả lấy đâu ra sức mà đẩy được tỷ xuống hồ chứ?”
“Làm sao ta biết ả lấy đâu ra sức chứ!” Cơn giận trong lòng Vương chiêu nghi nghẹn lại không thể phát tiết, nói chuyện cũng sắc bén hơn, “Chờ tới lúc ả đẩy mấy người xuống nước thì mấy người sẽ biết!”
Tiết quý phi chau mày liếc nhìn Vương chiêu nghi một cái mới nói: “Ta biết muội làm vậy là muốn bêu xấu ả trước Hoàng thượng, nhưng muội cũng gan thật, biết rõ mình không biết bơi mà còn dám nhảy xuống nước, không sợ chết đuối thật à?”
Vương chiêu nghi: “…”
Ả đúng là khóc không ra nước mắt.
“Ha ha.” Vương chiêu nghi cười khẽ hai tiếng, vén tóc ướt khỏi mặt rồi dẫn nha hoàn đi về hướng điện Ngọc Ninh, “Lời trái tai thì nói thêm nửa câu cũng nhiều, đợi tới khi mấy người chịu thiệt thì đừng có tới tìm ta khóc lóc.”