Đọc truyện Thần Thần Ngự Kim Long – Chương 33: Lúc Nên Ra Tay Thì Phải Ra Tay
Như thể canh giờ trước, Hoài Cảnh Đế vừa dắt Thần Thần về tới điện Thần Quang thì Phương ngự trù cũng làm xong món cuối cùng.
Bữa ăn này vô cùng phong phú, Thần Thần ăn đến no căng bụng, nàng cảm thấy mình nên làm gì đó để tiêu cơm. Thừa dịp Hoài Cảnh Đế ở thư phòng phê duyệt tấu chương, Thần Thần rúc ở một góc luyện lại một lần những thứ thầy giáo Giả đã dạy sáng nay.
Sắc trời tối dần, cuối cùng Hoài Cảnh Đế cũng gập tấu chương lại, quay đầu sang nhìn Thần Thần đang vùi đầu vẽ tranh, “Thần Thần, không còn sớm nữa, chúng ta mau đi nghỉ thôi.”
Thần Thần đưa bút mạnh hơn, dấu chấm chợt biến thành hình tròn. Nàng chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Hoài Cảnh Đế nói, “Hoàng thượng, đêm nay ngài vẫn ngủ lại điện Thần Quang ạ?”
“Đương nhiên.” Hoài Cảnh Đế trả lời như chuyện đương nhiên.
Thần Thần mấp máy môi, Hoàng thượng đúng là hết lòng hết dạ gây thù chuốc oán giùm mình. Nàng dường như có thể đoán trước ngày mai sẽ có một đám phi tần gọi nàng tới tâm sự.
Thấy Thần Thần đứng ngẩn ra không nói gì, chân mày Hoài Cảnh Đế hơi nhướng lên, “Nếu nàng không muốn trẫm ở lại thì trẫm sẽ tới chỗ Tiết quý phi.”
Hoài Cảnh Đế nói xong toan bỏ đi, Thần Thần thoáng sửng sốt rồi vội vã đuổi theo, túm chặt lấy tay áo của Hoài Cảnh Đế. Hoài Cảnh Đế quay đầu lại, cười như không cười mà nhìn Thần Thần, “Còn chuyện gì à?”
Thần Thần cong môi, cố nặn ra một nụ cười hoàn hảo, “Hoàng thượng, ngài muốn tắm gội trước hay là ăn cơm trước?”
…
“Chi bằng cởi đồ trước đi.” Hoài Cảnh Đế ghé sát đầu vào gáy Thần Thần, cúi đầu khẽ dùng răng mở chiếc nút trên cổ áo Thần Thần ra.
Hơi thở ấm áp phả sau tai Thần Thần khiến nàng cảm thấy có một dòng nước ấm chạy dọc theo tai, đốt mặt nàng đỏ bừng lên.
Thấy mặt mày Thần Thần đỏ như tôm luộc, Hoài Cảnh Đế hài lòng cười mấy tiếng. Tiếng cười cợt nhả kia khiến Thần Thần càng lúng túng hơn, nàng hơi nghiêng người sang một bên, lẩm bẩm trong miệng: “Hoàng thượng, miệng ngài linh hoạt thật đấy.”
Ấy thế mà lại làm được chuyện đòi hỏi kỹ xảo cao siêu tới mức phản khoa học như thế!
Hoài Cảnh Đế lại cười, y ghé sát môi vào tai Thần Thần thì thầm: “Bởi vì… chỉ tính từ cổ lên mà.”
Trần Thần Thần: “…”
Rốt cuộc Hoài Cảnh Đế có một cái miệng khéo léo vẫn chọn tắm rửa trước.
Vì trước đó Thần Thần đã tắm xong nên lúc Hoài Cảnh Đế mang một thân hơi nước quay lại tẩm điện thì Thần Thần đã nằm trên giường giả làm cá chết.
Thấy Hoài Cảnh Đế xoay người nằm xuống bên cạnh mình, Thần Thần dịch xa ra theo phản xạ. Hoài Cảnh Đế nhíu mày, túm lấy Thần Thần ôm vào lòng, “Trốn gì chứ?”
Toàn thân Thần Thần bị vây trong hương thơm thoang thoảng trên người Hoài Cảnh Đế, nàng cố gắng hít hà, mùi này thơm hơn bất cứ loại sữa tắm nào nàng từng ngửi.
“Thần Thần, nàng đã nghỉ ngơi hai ngày, chắc ổn rồi nhỉ?” Hoài Cảnh Đế nhìn người dưới thân, trong đôi mắt long lanh chất chứa dục vọng.
Thần Thần xấu hổ muốn chui xuống đất, nàng quay đầu sang chỗ khác, từ chối trả lời câu hỏi của Hoài Cảnh Đế.
“Thần Thần…” Tiếng gọi nỉ non của Hoài Cảnh Đế khiến Thần Thần động lòng, sau đó nàng cảm nhận những chiếc hôn ướt át ấm nóng trải khắp người mình.
Đêm nay, hai người lại làm rất nhiều chuyện không thể miêu tả ở phần thân thể dưới cổ, Hoài Cảnh Đế vô cùng thỏa mãn, lúc ngủ mà khóe môi vẫn cong cong.
So về cường độ vận động thì Thần Thần thấy nàng và Hoài Cảnh Đế không chênh nhau là mấy, có khi Hoài Cảnh Đế còn mệt hơn nàng mới đúng, nhưng lần nào Hoài Cảnh Đế cũng có thể dậy đúng giờ vào sáng sớm, còn Thần Thần thì ngủ quên trời quên đất.
Hơn nữa xương cốt toàn thân như muốn rụng ra.
Chuyện này chẳng khoa học chút nào.
Sau buổi chầu sớm, thầy giáo Giả vẫn luôn chờ ở thư phòng điện Thần Quang, nhưng gã chờ hoài chờ mãi, chờ tới giờ cơm trưa mà học sinh của hắn vẫn không tới.
Chợt nghĩ tới chuyện gì đó, khóe môi thầy giáo Giả cong lên, xoay người đi khỏi thư phòng nhưng vừa ra cửa thì đã đụng phải Thần Thần đang bước vào.
“Ngại quá thầy giáo Giả, ta ngủ quên.” Thần Thần đi hơi vội nên mặt mày ửng đỏ, ngay cả nhịp thở cũng hổn hển.
Thầy giáo Giả nhìn khắp người Thần Thần với ánh mắt mờ ám, sau đó hơi mỉm cười nói, “Cô dậy nổi là giỏi rồi.”
Trần Thần Thần: “…”
Nàng thề là nàng hoàn toàn không hiểu thầy giáo Giả có ý gì.
“Hôm nay cô có thể vẽ tranh không?”
Nghe thầy giáo Giả hỏi trắng ra như thế, Thần Thần thẳng lưng tự hào nói: “Ta có thể!”
Thầy giáo Giả: “….”
Cho dù Thần Thần có thể thì giờ cũng chẳng còn sớm, muốn dạy cũng không dạy được gì, thầy giáo Giả bèn cho phép Thần Thần tự do đặt câu hỏi cho gã. Thần Thần chớp mắt nghĩ ngợi rồi đặt một câu hỏi vô cùng nghiêm túc: “Ông chủ Doãn, rốt cuộc thầy và Phương thị có quan hệ gì thế?”
Phương thị chính là quả phụ nhà họ Kim, cũng là cô nhân tình trong truyền thuyết của ông chủ Doãn. Trong lịch sử làm giàu của ông chủ Doãn, người góp công lớn nhất hẳn là vị quả phụ họ Phương này.
Hai chữ Phương thị rõ ràng khiến thầy giáo Giả ngây người trong chớp mắt, gã liếc nhìn Thần Thần một cái rồi nói: “Cô cũng biết chuyện này à?”
“Toàn bộ Tô Châu đều biết mà!” Thần Thần đi tới trước mắt thầy giáo Giả, rốt cuộc nàng cũng có khoái cảm trả được thù, “Mọi người đều nói thầy phụ bạc nàng, rốt cuộc chân tướng là sao thế?”
Thầy giáo Giả im lặng một lúc, tuy ánh mắt dán lên người Thần Thần nhưng Thần Thần biết không phải gã đang nhìn mình. Lúc Thần Thần cho rằng thầy giáo Giả không định trả lời mình thì thầy giáo Giả lại đột nhiên mở miệng, giọng nói có chút… buồn đau khó hiểu, “Chuyện ta và Yên Yên không như mấy người nghĩ.”
Gã mới nói có một câu mà Thần Thần nghe muốn rớt hàm, nàng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm thầy giáo Giả không chớp, “Thế nghĩa là sao?” Đã gọi người ta là Yên Yên mà còn định phủ nhận à!
Thầy giáo Giả cúi gằm mặt, ánh mắt vô tình lướt qua cổ Thần Thần, “So với chuyện này, cô vẫn nên thay bộ đồ khác có cổ cao hơn đi.”
Trần Thần Thần: “…”
Thầy giáo Giả dùng một câu nói để lật ngược thế trận, Thần Thần đỏ mặt quay lại tẩm điện thay đồ.
Đến khi nàng quay lại thư phòng, thầy giáo Giả đã không còn đó. Thần Thần thoáng ngượng ngùng quay về thì gặp Lý công công tới truyền chỉ ở cửa.
Hoàng thượng thăng chức cho Thần Thần từ Ngự nữ lên Bảo lâm, còn ban thưởng cho nàng mấy món điểm tâm quý. Thần Thần ngơ ngác tiếp chỉ, công nhân viên chỉ được thăng chức theo định kỳ, có lẽ phi tần trong cung cũng giống thế?
Hoàng thượng thăng chức cho nàng nhanh như thế liệu có ổn không?
Lý công công cũng nghĩ tới chuyện này, ông đã từng khuyên Hoàng thượng trực tiếp phong phi cho Thần Thần luôn, đâu cần phí công tăng dần từng bậc một như thế. Nhưng Hoàng thượng lại không trả lời, chỉ vứt cho ông một ánh mắt sâu xa khó đoán.
Đến giờ Lý công công vẫn chưa nghĩ kỹ xem ánh mắt đó có nghĩa gì, nhưng dường như Thần Thần lại hiểu ra một số chuyện.
Cho đến giờ, Hoàng thượng tổng cộng thăng chức cho nàng hai lần, đều là sau khi bọn họ làm một số chuyện không thể miêu tả. Vậy nên Hoàng thượng đã vin vào cớ thăng chức cho nàng để… nổi máu dê?
#Bàn về những quy tắc ngầm chốn hậu cung#
Tuy Thần Thần thầm oán giận Hoàng thượng lấy chuyện công kiếm lợi tư, song chung quy nàng vẫn chiếm được chút hời.
Ít ra là tiết học về lễ nghi cung đình buổi chiều nàng có thể không tham gia. Hoàng thượng đã cố ý căn dặn mọi người để nàng nghỉ ngơi thoải mái.
Được trốn học một cách đường đường chính chính khiến Thần Thần thấy khá hài lòng.
Sau khi ăn uống nghỉ ngơi thỏa thích, Thần Thần thấy tiết trời bên ngoài rất đẹp bèn quyết định đi dạo khắp hoàng cung.
Nàng dẫn theo Lan Tâm và Tháng Ba, để Tháng Tư và Tháng Năm ở lại canh nhà.
Trong hồ có nuôi vài con cá vàng, Thần Thần bảo người hầu lấy một chút thức ăn rồi tựa vào hành lang, cho cá vàng ăn từng chút từng chút một. Ngắm đám cá trước mặt tụ lại rồi bơi tản ra, suy nghĩ cũng Thần Thần cũng dần dà trôi xa.
“Trần bảo lâm, sao lại có hứng tới đây cho cá ăn thế?” Chất giọng đầy hào sảng của Vương chiêu nghi vọng tới, Thần Thần nghe tiếng ả bèn quay đầu lại, chợt thấy Vương chiêu nghi đang mặc bộ váy tím cười khanh khách đi tới.
Thần Thần vội vã đứng thẳng người dậy, sửa sang lại đầu tóc rồi mới hành lễ với Vương chiêu nghi, “Chào, chào tỷ tỷ.” Hoàng thượng vừa thăng nàng làm Bảo lâm thì Vương chiêu nghi đã biết tin, xem ra khắp điện Thần Quang đều có tai mắt của bọn họ.
Vương chiêu nghi mỉm cười với Thần Thần, nụ cười kia lọt vào mắt Thần Thần thì đúng chuẩn cười ngoài mặt mà ghim trong lòng. Chuỗi ngọc trên cổ tay Thần Thần một lần nữa đâm mù mắt Vương chiêu nghi. Trong mắt Vương chiêu nghi hiện rõ vẻ ghen ghét khó chịu, ả từ trên cao nhìn xuống Thần Thần, “Ta hỏi cô, vì sao vòng tay của Hoàng thượng lại ở chỗ cô?”
“Sao cơ?” Thần Thần hơi bối rối nhìn lướt qua tay trái mình, “Tỷ tỷ hỏi chuỗi ngọc này à? Đây là Hoàng thượng tặng ta trước khi ngài rời Tô Châu.”
Thần Thần cũng từng hỏi Hoài Cảnh Đế sao lại đưa cho mình món đồ quan trọng như thế. Khi ấy Hoài Cảnh Đế nhìn nàng đáp tỉnh bơ: “Vì lần đầu mình gặp gỡ, nàng đã khen nó rất đẹp.”
Thần Thần không hiểu gì nhìn Hoài Cảnh Đế, Hoài Cảnh Đế mỉm cười nói: “Chứng tỏ nàng thích chuỗi ngọc này.”
Thần Thần vội vàng chớp chớp mắt, “Hễ ta thích gì ngài đều tặng ta à?”
Khóe môi Hoài Cảnh Đế khẽ cong lên, “Hễ nàng thích gì trẫm đều tặng hết cho nàng.”
Vì thế Thần Thần liền ôm lấy Hoài Cảnh Đế, mặt dày mày dạn bảo ta chấm ngài rồi đó.
Song lúc này nghe Vương chiêu nghi hỏi, Thần Thần đương nhiên sẽ không nói thật cho ả hay mà chỉ đáp chiếu lệ mà. Nhưng không biết câu nói kia đã chạm vào dây thần kinh mong manh nào của Vương chiêu nghi mà ánh mắt thị nhìn Thần Thần lại tăng thêm mấy phần thù địch.
Thần Thần chưa kịp nhận ra chuyện này thì đã cảm thấy tay mình bị Vương chiêu nghi túm lấy, ả dùng sức toan đẩy nàng xuống nước. Thần Thần nhăn mày, rút tay ra rồi cầm ngược lại tay Vương chiêu nghi, mạnh mẽ đẩy ả xuống nước.
“Bùm” một tiếng, bọt nước bắn lên tung tóe khiến đám cá sợ hãi bơi tản ra khắp nơi. Tiếng người rơi xuống nước thu hút sự chú ý của không ít người, mặt Thần Thần trắng bệch ra, hoảng hốt gọi toáng lên: “Người đâu, mau tới cứu người, Vương chiêu nghi bị rơi xuống nước!”