Bạn đang đọc THẦN SỦNG TIẾN HÓA – Chương 40: Lĩnh Chủ Hắc Tẫn
Nghe nói Tàn Bạo Hôi Ma Chu sợ nhất là lửa, nên không ít người ở đây đưa mắt nhìn về một đội ngũ đứng ở phía tây.
Trong đội này chỉ toàn là con gái, mặc một thân trang phục chiến đấu màu trắng, tóc cột đuôi ngựa hoặc cắt ngắn ngang vai, loáng thoáng có thể thấy đội ngũ lấy một người con gái có vóc dáng cao gầy làm trung tâm.
Những Ngự thú đang đứng bên cạnh các nàng tất cả đều là Ngự thú thuộc tính hỏa.
Ngoại trừ công ty với các tổ chức ra thì còn có một số ít tiểu đội chiến đấu hợp tác lại để săn bắt quái vật. Những tiểu đội như vậy đa số là những bạn bè quen thuộc hoặc thân thích kết hợp lại với nhau, có phân công rõ ràng mỗi người sẽ quản lý chức vụ gì. Cũng lấy một người và ngự thú nào đó làm trụ cột để tạo thành một tiểu đội chiến đấu.
Một năm trước, bên phía liên minh chính phủ thành lập tổ chức săn quái, ngoại trừ phần đăng ký cá nhân thì còn cung cấp thêm mục đăng ký đoàn đội.
Chuyện này cũng coi như là tiến thêm một bước xác nhận tính hợp pháp của tiểu đội chiến đấu.
Mà nghe nói ở phía đông nam Hoa Hạ đã tồn tại đại đội chiến đấu có quy mô lên tới mấy trăm người.
– Xem ra nhiệm vụ lần này Tống đội trưởng sẽ lại dẫn đầu.
Lưu Sâm Lâm mỉm cười chắp tay nói.
– Thật không dám nhận, Ma Quỷ Đường Lang của giám đốc Lưu được xưng là sát thủ rừng rậm, chỉ sợ rằng các anh là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ mới phải.
– Tin rằng mọi người cũng đã xem tư liệu ngày hôm qua rồi, Tàn Bạo Hôi Ma Chu đang bắt một số lượng lớn con mồi mang về sào huyệt, có tỷ lệ rất lớn là để cung cấp đủ thức ăn cho Mẫu Chu. Nếu như đợi đến lúc Mẫu Chu được cung cấp đủ thức ăn thì sẽ sinh ra nhện triều rất khủng bố.
Người bên phía chính phủ đúng lúc chen vào.
– Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, hy vọng các vị có thể hợp tác chân thành, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì khen thưởng không phải là ít.
Nhân viên công tác bên phía chính phủ tận tình khuyên bảo, bọn họ sợ những tổ chức tự phát này sẽ vì hoàn thành nhiệm vụ mà nội đấu với nhau, đừng để đến lúc nhiệm vụ còn chưa hoàn thành thì người đã vì nội đấu mà tiêu hao sạch sẽ.
Ở bên cạnh là rừng rậm Hắc Tẫn, xuyên qua các khe hở giữa cây thì mơ hồ có thể nhìn thấy từng cái chân của những con nhện xám bị lộ ra, trên cơ bản là không thể thấy rõ được có bao nhiêu con.
Từng nòng pháo ở sau lưng quân đội đang thay đổi phương hướng, ngắm về phía rừng rậm.
Một người nhân viên mang theo mũ quân đội cấp cao nghiêm túc nói.
– Chúc mọi người thành công!
Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía rừng rậm xa xa, lạnh giọng quát.
– Nổ súng!
Trong nháy mắt từng khẩu pháo đều phát ra ngọn lửa cuồng bạo.
Ầm ầm ầm!
Tiếng pháo liên miên không dứt, từng viên đạn pháo phẫn nộ bắn ra, hóa thành tàn ảnh rơi vào phía rừng rậm bên kia.
Trong rừng rậm mơ hồ truyền tới những tiếng kêu kinh hoảng của Tàn Bạo Hôi Ma Chu, lúc này chúng có muốn lùi về phía sau thì cũng đã muộn rồi.
Đạn pháo rơi xuống, sóng xung kích cùng ngọn lửa cuồng bạo lan ra thổi quét bốn phía, không khí bị đốt tới mức vặn vẹo, tiếng nổ mạnh liên miên không dứt vang vọng khắp rừng rậm, từng con Tàn Bạo Hôi Ma Chu trong tiếng kêu thảm hóa thành từng mảnh vụn rơi đầy trời.
Một vòng mưa bom đạn khói rơi xuống, khu vực bên cạnh rừng rậm Hắc Tẫn giống như mới bị quái thú cắn xuống một miếng, lộ ra một lỗ hổng to lớn.
Những ngọn lửa còn sót lại thiêu đốt những thân cây đứt gãy, từng cái thi thể mơ hồ lộ ra trong bùn đất lồi lõm. Trong phạm vi vài dặm đã hoàn toàn biến thành một mảnh phế tích, chỉ có vài con Tàn Bạo Hôi Ma Chu may mắn sống sót bây giờ đang quỳ rạp trên mặt đất rên rỉ đầy sợ hãi.
Đây là uy lực của vũ khí chiến tranh hiện đại, nó cũng đã từng là vũ lực để con người thống trị địa cầu.
– Rống!!!
Tiếng gầm gừ giận dữ nổ vang giống như lôi đình rít gào, phía sâu trong rừng rậm giống như bị lay động, từng mảng lớn cây cối bị bẻ rạp, loáng thoáng có thể nhìn thấy được những ngón chân đầy lông đen thui.
Tiếng gầm gừ càng lúc càng gần, một luồng khí thế vô hình trấn áp toàn trường, không khí giống như bị đông lại.
Một nắm tay to giống như chiếc ô tô chợt phá tan rừng rậm chui ra, nắm tay đen thui lôi kéo ra một loạt tàn ảnh cuồng bạo.
Oanh!!!
Một quyền này rơi trên mặt đất, mọi người chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân bị chấn động mạnh.
Một con quái vật cao cỡ tòa nhà bốn tầng từ từ hiện ra từ trong rừng rậm, mơ hồ có thể thấy được dưới chân nó có từng vòng sáng gần như thực chất đang lan ra bốn phía.
Quang hoàn của Lĩnh Chủ! Đây là quái vật cấp lĩnh Chủ!
Mọi người yên lặng tới quên cả hít thở.
Những Ngự thú dưới cấp thủ lĩnh toàn bộ đều đặt mông ngồi bệt xuống đất run bần bật, có một số con nhát gan tới mức bị dọa tiểu ra ngoài. Những con Ngự thú cấp thủ lĩnh biểu hiện còn tốt một chút, nhưng cũng chỉ là hơi tốt một chút mà thôi, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cơ thể đứng im tại chỗ không dám phát ra tiếng gầm rú nào cả.
– Đây là Lĩnh Chủ của rừng rậm Hắc Tẫn.
Đáy lòng Lưu Sâm Lân phát khổ, tự dưng lại đem thủ lĩnh rừng rậm Hắc Tẫn dẫn ra ngoài.
Ầm ầm …
Hai tay thô tráng như thần trụ chống trời ở trên mặt đất đang chậm rãi tới gần bọn họ, mỗi một bước đều mang đến cảm giác áp bách vô cùng to lớn.
Thân thể to lớn như thể yêu thú đi ra từ thời hồng hoang, sắc mặt âm trầm, khuôn mặt vốn đen như cái đáy nồi lại nhăn thành một cục.
Không ít người ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy Lĩnh Chủ Hắc Tẫn trong truyền thuyết này.
Lại càng không thể nghĩ tới Lĩnh Chủ Hắc Tẫn này sẽ từ sâu trong rừng rậm đi ra đây, không phải nói là con Lĩnh Chủ Hắc Tẫn này rất ít khi ra khỏi lãnh địa sao.
Một số người thử nghĩ biện pháp chạy trốn, đối diện quái vật cấp Lĩnh Chủ thì họ hoàn toàn không có một ý nghĩ chống cự nào cả. Mặc dù ở đây cũng có mấy chục con quái vật cấp Thủ Lĩnh, lại còn có thêm đạn pháo, nhưng đối mặt với quái vật cấp Lĩnh Chủ thì không có chút phần thắng nào, đạn pháo đối với cấp Lĩnh Chủ trở lên đã hoàn toàn không có lực uy hiếp.
Rít!
Một tiếng hót lảnh lót vang ngay trên đầu bọn họ, mặt trời đột nhiên bị che phủ, một cái bóng khổng lồ xuất hiện trên mặt đất. Có người ngẩng đầu nhìn lên trời thì thấy một con Kim Điêu to lớn tỏa ra kim quang đang bay lượn phía trên đầu họ.
– Là Kim thần!
Có người đáy lòng vui vẻ, bọn họ sắp được cứu rồi.
Thần bảo hộ mạnh nhất của quân khu Trường An Hoa Hạ, Kim Thần.
Thành phố Trường An có thể đứng vững không ngã và lập được nhiều công lớn đều do có sự bảo vệ của Kim Thần. Nghe nói Kim Thần là một con kim điêu dị chủng, từ nhỏ đã được dốc lòng bồi dưỡng, sau khi tai biến xảy ra lại bước vào con đường tiến hóa của các loại quái vật trên toàn cầu.
Kim Thần xuất hiện làm Lĩnh chủ Hắc Tẫn lui về phía sau hai bước, tỏ vẻ rất e ngại. Sau đó nó phẫn nộ gào rống rồi chỉ về phía mảnh rừng rậm hỗn loạn phía sau, giống như đang chất vấn điều gì đó.
Kim Thần bay múa giữa không trung, lạnh giọng hót vang.
Lĩnh chủ Hắc Tẫn dường như có chút không cam lòng, đứng thẳng người dậy lấy hai tay đấm mạnh vào ngực, phát ra tiếng thình thịch trầm đục như tiếng trống.
Kim Thần nhìn nó một cách khinh bỉ, cuối cùng lại hót vang một tiếng xoay người bay đi nơi khác.
Lĩnh Chủ Hắc Tẫn thở hổn hển, đưa ánh mắt đầy oán hận về phía nhóm người bên này, dẫm chân rít gào đầy phẫn nộ. Cuối cùng nó chỉ về phía rừng rậm Hắc Tẫn sau lưng, sau đó xoay người rời đi, bóng dáng dần biến mất trong rừng rậm.
– Chúng ta chỉ có thể chi viện nhiêu đó thôi, các người phải hành động mau lẹ, hơn nữa cố gắng đừng tạo thành hư hại gì lớn cho khu rừng này. Nếu không lại chọc giận Lĩnh Chủ Hắc Tẫn thêm lần nữa thì phiền phức to đấy.
Cao tầng của quân đội nheo đôi mắt lại, nhìn về phía Lĩnh chủ Hắc Tẫn đã mất đi bóng dáng.
Những người ở đây ngoại trừ quân đội ra thì đều là nhóm người cao cấp nhất trong thành phố Trường An. Đi một chuyến tới nơi này thì trong lòng từng người hoặc nhiều hoặc ít đều có sự kiêu ngạo riêng.
Nhưng đầu tiên là gặp được Lĩnh chủ Hắc Tẫn, lại nhìn thấy Kim Thần xuất hiện ngay sau đó, bất cứ một phương nào trong hai bên này đều có thể dễ dàng nghiền nát bọn họ. Chuyện này cũng xé rách ngạo khí của bọn họ một cách sạch sẽ không còn sót lại chút gì.
Bọn họ còn phải đi một chặng đường thật dài để có thể đạt tới sự tồn tại cao nhất của thế giới.
Nhìn bóng lưng của những người này, cao tầng của quân đội nhíu nhíu mày.
– Chuyện này quân đội của chúng ta cũng có thể giải quyết, vì sao lại để cho những người này nhúng tay vào.
Người đại biểu chính phủ lắc đầu.
– Từ lâu về trước các quốc gia trên thế giới đã nhận thấy dị biến sẽ nhanh chóng xảy ra, cho nên đều đã chuẩn bị đầy đủ nắm trước thời cơ. Nhưng chúng ta lại không nghĩ tới sự biến hóa của thế giới lại kịch liệt hơn so với sự tưởng tượng. Trước mắt chúng ta chỉ dẫn đầu bọn họ một bước nhỏ mà thôi, theo thời gian thay đổi, sự chênh lệch của chúng ta với những người dân này sẽ lại càng rút ngắn lại. Đây chính là sự chuẩn bị cho sau này.