Đọc truyện Thần Phục – Chương 20: Nói đi, những chuyện khiến ta không vui
Edit: Tử Linh Lan
Beta: Mộc
Các sản nghiệp trên danh nghĩa của tập đoàn Kim Ưng luôn rất khí thế, nơi này cũng vậy. Phần cứng của câu lạc bộ có thể nói là toàn những người quyền lực đẳng cấp cao. Còn phần mềm, bởi vì tiêu chuẩn thu nhận rất khắc khe, xét duyệt tư cách rất nghiêm khắc, và khoảng hội phí phải nộp rất kếch xù, cho nên ở đây tập hợp một đám người nổi tiếng mà xa hoa giàu có. Nói tóm lại, có thể ra vào nơi này đều là những người không đơn giản.
Hứa Diệp hiện tại đã biết vì cái gì tửu ba có mặt tiền xấu xí như thế, mà bên trong quầy bar dưới lầu lại có một ít rượu tây cao cấp. Trên thực tế, đây chẳng qua là do Con Thỏ lấy ra từ hầm rượu, lại lười trả về nên đặt đại một vài bình ở đó.
Câu lạc bộ không có tên cụ thể, bởi vì vị trí nằm ở thành Đông, nên được người trong giới gọi là “Bờ Đông”. Địa vị của nó tựa như tâm hình tròn tàng hình, định đoạt toàn bộ vị trí trong giới. Những người chơi đứng đầu sẽ lập ra các loại quy tắc; bao gồm kết nạp, bảo hộ, trừng phạt cùng loại bỏ; bảo vệ ranh giới của giới này.
Trước đây, bầu không khí của giới BDSM trong thành K cũng không tốt lắm, không ít DOM lấy truy cầu bạo ngược làm thú vui. Khi câu lạc bộ mới thành lập, từng có một vụ án SUB thụ thương nghiêm trọng, DOM của cậu là phú thương, dùng tiền để giải quyết sự việc, sau đó lại nghênh ngang đến câu lạc bộ tìm người mới, kết quả bị Pharaoh trói lại mạnh bạo đánh gãy hai cánh tay. Ngay sau đó, thương nhân kia đột nhiên bị nhân viên cấp dưới tố cáo trốn thuế, phạt không ít tiền còn bị niêm phong tài sản, công ty cũng phá sản, cuối cùng lưu lạc đến tình cảnh hai bàn tay trắng. Về phần ai có thể xuống tay ngoan độc đến thế, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng. Giết gà dọa khỉ như vậy chẳng những khiến Bờ Đông củng cố uy danh, còn làm cho cả giới đất rung núi chuyển một phen, đem BDSM dẫn vào quỹ đạo hoạt động an toàn. Trong vài năm phát triển, Sở Dục đứng đầu các quý tộc ở Bờ Đông, hoàn toàn chưởng khống mọi thứ, khiến tất cả những người tham gia đều tinh tường minh bạch một việc: Người bị Bờ Đông trục xuất thì khó có thể đặt chân vào giới lần nữa.
Chủ nghĩa Mác dạy rằng, mọi sự vật đều là biện chứng, có tính hai mặt. Dưới sự trợ giúp của Lưu Cảnh, Hứa Diệp có thể chen chân vào tầng chót của giới, hưởng thụ môi trường tự do thoải mái, an ninh nghiêm ngặt bảo mật, tin tức truyền đi nhanh chóng, đồng thời cũng được tiếp xúc với rất nhiều DOM cùng SUB có tố chất cao. Nhưng cũng bởi vì vậy mà cậu không cẩn thận đắc tội với một vị đại nhân vật nào đó, chọc phải bao nhiêu phiền toái.
Tỉ như hiện tại.
Vào một khắc Bá Tước đem mặt nạ từ trên mặt lấy xuống trước mắt mọi người, Hứa Diệp liền triệt để mất đi cơ hội trao đổi cảm tình cùng bất cứ DOM nào khác, nhiều lựa chọn như thế cũng thành phù vân.
Nhân khí của Sở Dục rất cao, bất quá anh tựa hồ chỉ chung thành với quan hệ 1vs1. Bởi vậy, thời điểm có SUB sẽ tỏ vẻ cự tuyệt đối với những người khác, đồng thời tháo mặt nạ xuống nghĩa là anh đã có quan hệ. Sau này, “Bá Tước lộ mặt, người sống chớ gần” cơ hồ đã thành quy tắc bất thành văn của câu lạc bộ, dù không được viết trong điều lệ. Đã từng có không ít SUB có ý đồ phá vỡ nó, đáng tiếc đến nay vẫn chưa có người thành công. Cũng bởi vì một điểm này, Bá Tước trong mắt mọi người cư nhiên được ví với danh tiếng ‘chung thủy một lòng’, hoàn toàn xem nhẹ anh đã từng đổi qua bao nhiêu SUB, loại phương thức tư duy này khiến Hứa Diệp á khẩu không hiểu được.
Giờ phút này, trong hội trường chỉ còn tiếng sụt sịt thổn thức của mỗi cậu. Hứa Diệp mặt đỏ tai hồng cảm thấy bản thân tựa như một con cừu non đang đợi làm thịt, trên người bị đóng dấu kiểm dịch đạt chuẩn màu xanh lam, hoàn toàn không còn đường sống để giãy dụa, chỉ còn chờ Sở Dục mài sáng bóng con dao trong tay, đem cậu lột da rút xương, đại tạ bát khối (giống như ngũ mã phanh thây).
Cường quyền chính là chân lý. Cậu hoàn toàn không thể chi phối được mọi chuyện đang diễn ra. Mặt nạ màu đen đính lông vũ kia giống như một loại dấu hiệu, sạch sẽ lưu loát đem cậu triệt để phân vào phạm vi thế lực của Sở Dục, khiến cậu được công nhận thành “Người của Bá Tước”. Huống hồ, tiếng kêu ái muội vừa rồi phát ra từ bên trong màn che, bọn Sư Tử, Pharaoh lại cố ý tránh đi. Mà áo sơ mi nhiều nếp nhăn trên người Hứa Diệp cũng đủ để người ta liên tưởng vừa rồi phát sinh cái gì. Phỏng chừng hiện tại, dù cậu chủ động đưa tới cửa, những DOM khác ngay cả chạm cũng không dám chạm đến cậu dù chỉ một chút.
“Theo tôi ra ngoài.” Mệnh lệnh của Sở Dục vẫn trực tiếp và ngắn gọn như trước, nói xong liền xoay người rời đi, căn bản không để ý người phía sau có đuổi kịp hay không. Anh đã dự liệu trước, tiểu nô lệ của anh đã không còn đường để trốn.
Quả nhiên Hứa Diệp đen mặt lấy di động cùng chìa khóa xe trong tủ cá nhân, yên lặng xuống lầu. Sớm có một chiếc Mercedes-Benz màu đen đợi ngoài cửa, tài xế thấy bọn họ, lập tức chạy tới mở cửa xe. “Lên xe.” Sở Dục thấy cậu bất động, nhướn mày.
“Xe của tôi đỗ bên kia, tôi tự mình lái……”
“Lên xe.” Nam nhân cắt lời cậu, nói lại.
Hứa Diệp ngậm miệng, ngoan ngoãn chui vào ghế sau.
Trong xe mở bản nhạc dương cầm không biết tên, làn điệu nhẹ nhàng chậm rãi thong dong. Trong đầu Hứa Diệp hồi tưởng lại mọi chuyện vừa phát sinh, càng nghĩ càng cảm giác Marvin thật xấu xa. Lần đầu tiên chính là bị anh ta mang đến bên cạnh Sở Nhị thiếu gia, lần này còn một cước đạp cậu vào vũng bùn, khiến cậu muốn bò cũng không bò dậy nổi. Hứa Diệp vụng trộm nhìn Sở Dục ngồi bên cạnh, tầm mắt vừa lúc bị nam nhân bắt được, cậu cuống quít cúi đầu.
Cậu cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì nữa. Hiện tại vừa nhìn thấy mặt Sở Dục, liền nhớ tới mình bị anh bức đến cực hạn, rồi hô to đoạn lời nói kia. Sau khi tỉnh táo lại mới phát hiện những lời này giống như là…… thổ lộ trá hình, câu câu đều là tâm sự từ đáy lòng.
Lúc này không chỉ mất mặt, quả thực quá xấu hổ, mà còn dạo một vòng trong giới vẫn ném trở về bên cạnh Sở Dục. Hứa Diệp chán nản nghĩ. Một lát sau, thấy người bên phải tựa hồ không có động tĩnh gì. Lại nghiêng mặt len lén nhìn anh, tầm mắt lại giao nhau lần nữa, cậu vội vàng quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Lúc này đã có động tĩnh, bàn tay nam nhân trực tiếp niết cằm cậu, đem mặt cậu hướng về mình, hỏi: “Cậu đang muốn câu dẫn tôi, hay là có lời muốn nói?”
Hứa Diệp bị đôi con ngươi màu mực kia nhìn, mặt đỏ lên hồng hồng một mảnh, nhỏ giọng than thở nói: “Ai câu dẫn anh…”
Sở Dục buông cậu ra, trong mắt có một tia trêu tức: “Đúng không? Tôi nghe Sư Tử nói công phu câu dẫn người của cậu rất tốt.”
Trên mặt Hứa Diệp lúc đỏ lúc trắng, trong lòng hận không thể đem Marvin băm thành thịt sư tử kho tàu. Khi đó cậu quyết đập nồi dìm thuyền (quyết làm đến cùng) muốn một mũi tên trúng bia, làm sao nghĩ được quanh co lòng vòng một hồi lại quay về bên cạnh Sở Dục. Bây giờ, vị đại nhân này nếu muốn khởi binh vấn tội, cậu…… sẽ thực thảm, phi thường thảm. Nghĩ đến một điểm này, cậu nhất thời sởn tóc gáy, vì thế thật cẩn thận thử hỏi: “Ngài sinh khí sao?” Ngữ khí thực cung kính.
“Ân.” Giọng mũi bâng quơ nhàn nhạt trả lời.
Hứa Diệp run lên, tội nghiệp nhìn nhìn anh, cúi đầu hô một tiếng: “Chủ nhân……”
Thấy loại động tác giống như làm nũng này, bên trong mi nhãn của Sở Dục có ẩn ẩn tiếu ý: “Hiện tại đã biết kinh hoảng?”
Hứa Diệp không ngừng cố gắng, nhích nhích lại gần bên cạnh anh, dùng một đôi mắt đen nhánh thoạt nhìn cực kỳ vô tội nhìn nam nhân nói: “Chủ nhân tha thứ cho tôi một lần có được hay không?”
Con ngươi của Sở Dục nổi lên u quang, hỏi: “Cậu chính là câu dẫn Sư Tử như vậy?”
Hứa Diệp cứng đờ, lập tức mặt xám mày tro trở về chỗ cũ, ngượng ngùng nói: “Tôi không có…… Khi đó tôi cũng chỉ là ôm thái độ muốn thử một lần……” Cậu thấy trong con ngươi của nam nhân có lãnh quang, tỉnh ngộ rằng mình căn bản càng nhiều lời càng nói sai, vì thế gắng gượng ngậm miệng lại.
Đúng lúc này, xe dừng lại. Bất tri bất giác số 8 Hàm Quán gần ngay trước mắt.
Cùng Sở Dục vào phòng, cảnh vật trước mắt tựa hồ vì một tuần xa cách mà có chút lạ lẫm. Nhưng mà thanh âm nam nhân rất nhanh gợi lại ký ức của cậu với nơi này, bao gồm cả tâm lý và thân thể.
“Xem ra ta tất yếu phải khiến ngươi hảo hảo ôn lại một chút quy củ, nô lệ.”
Hứa Diệp thật nhanh cởi toàn bộ quần áo trên người, sau đó quỳ xuống. Khu vực sô pha trong phòng khách có trải thảm, thế nhưng huyền quan không có, mặt đất lát đá cẩm thạch băng lãnh và cứng rắn, thời điểm quỳ đầu gối có chút đau. May mà Sở Dục không để cậu quỳ rất lâu.
“Đợi trong Lồng Sắt.”
Thời điểm Hứa Diệp tiến vào phòng ở tầng bốn, cũng không bật đèn. Âm u sương mù hai ngày liên tiếp, ngay cả ánh trăng cũng không có, cả gian Lồng Sắt tối đen như mực. Bốn phía im lặng, chỉ có vài tiếng hít thở của cậu.
Hứa Diệp cô đơn quỳ, một cử động cũng không dám. Trong lòng yên lặng đếm giây, ước lượng thời gian.
Cậu không sợ tối, thế nhưng cậu không thích loại cảm giác chờ đợi một người trong bóng tối. Phảng phất như là vật cũ bị vứt bỏ, chỉ có thể cô tịch nằm phủ bụi trong góc. Điều này làm cho cậu nhớ tới những đêm lạnh lẽo hồi nhỏ, cậu gặp ác mộng hoặc là muốn đi WC, không muốn rắc rối làm bảo mẫu thức giấc, đành phải một mình cuộn người trong chăn, tựa như bộ phận nào của thân thể thò ra khỏi chăn thì sẽ bị yêu quái trong bóng tối gặm mất. Cậu luôn mơ mơ màng màng thiếp đi, ngày hôm sau thức dậy một thân toàn mồ hôi.
Hắc ám khiến cho người ta tưởng tượng vô hạn. Phảng phất như có vô số ánh mắt rình coi, phảng phất như có vô số yêu ma bí mật lượn lờ, phảng phất như có vô số nguy hiểm đang đến gần, khiến lòng người lo sợ.
Mà thời gian lại như chậm lại, giây giây phút phút đều là dày vò.
Ước chừng qua hai mươi phút, cửa bị đẩy ra, Hứa Diệp không tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngọn đèn trong Lồng Sắt có thể điều tiết. Sở Dục chỉ mở một ngọn đèn nhỏ mờ nhạt trong góc phòng, là vì bảo hộ ánh mắt Hứa Diệp đang thích ứng với hắc ám sẽ không phải chịu kích thích vì ánh sáng mạnh.
Y phục trên người nam nhân đã đổi, quần áo mặc ở nhà làm bằng vải bông rộng rãi, trông anh có vẻ thanh nhàn. Anh rút ra một chiếc roi trên tường, đứng trước mặt Hứa Diệp, nói: “Ngẩng đầu lên.”
Hứa Diệp thẳng lưng, ngửa mặt nhìn anh, ánh mắt đảo qua cán roi trong tay anh, hơi mím môi. Chiếc xà tiên có hoa văn đen trắng kia từng lưu lại dấu vết tiên diễm trước ngực cậu, chỉ nhìn thôi đã khiến hô hấp của cậu trầm trọng hẳn lên.
“Ngươi từng yêu cầu đoạn tuyệt quan hệ chủ nô, hơn nữa, không những rời khỏi ta mà còn tìm chủ nhân khác, theo thường lệ ta cần phải xác nhận ý nguyện của ngươi, tiến hành xác lập quan hệ lần nữa.” Thanh âm Sở Dục trầm thấp mà kiên định: “Nhưng ta sẽ không làm vậy, bởi vì từ hôm nay trở đi, ngươi tất yếu là nô lệ của ta, đồng thời ta tất yếu là chủ nhân của ngươi. Quan hệ chủ nô giữa chúng ta sẽ duy trì liên tục cho đến khi ta đồng ý chấm dứt mới thôi, mà ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho phép ngươi giải trừ nó một lần nữa.” Anh dừng một chút, tay phải mơn trớn gò má của nam nhân trần trụi đang quỳ, một chữ lại một chữ nói: “Thời thời khắc khắc phải nhớ kỹ, ngươi thuộc về ta.”
Hứa Diệp im lặng nghe anh nói những lời này, trong mắt bất giác trào ra một tia cảm xúc không rõ. Cậu im lặng ngửa mặt nhìn Sở Dục, một lát, cúi đầu, dùng hàng mi rung động như cánh bướm che lại ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Vâng, chủ nhân.”
Roi từ trên tay nam nhân rủ xuống, thanh âm quen thuộc mà trầm thấp: “Hiện tại, nói cho ta biết thân phận của ngươi.”
Hứa Diệp ngẩng đầu nhìn anh, biểu tình bình tĩnh như nước: “Tôi là nô lệ của ngài, mà ngài là chủ nhân duy nhất của tôi.”
“Nói cho ta biết quyền lợi của ngươi.”
“Hết thảy quyền lợi tôi có thể có được, đều là ngài ban cho.”
“Nói cho ta biết nghĩa vụ của ngươi.”
“Lấy lòng ngài, khiến ngài cao hứng.”
“Rất tốt.” Sở Dục nhếch môi cười cười, roi trong tay uốn lượn như con xà, buông xuống, đặt lên vai Hứa Diệp, khiến cậu run rẩy: “Kế tiếp ta cho ngươi một cơ hội, nói ra những chuyện ngươi đã làm khiến ta không cao hứng.”