Thần Phục

Chương 19: Ngươi chạy không thoát


Đọc truyện Thần Phục – Chương 19: Ngươi chạy không thoát

Tùy tiện khiêu khích DOM là phi thường không sáng suốt, bởi vì bọn họ am hiểu nhất chính là tra tấn người như thế nào. Bi đát thay, người Hứa Diệp đắc tội lại cố tình là một DOM nguy hiểm nhất trong giới.

Giờ phút này, cậu cảm thấy mình giống như một miếng thịt nằm trên thớt, tùy người nọ thái băm chưng nấu chiên xào. Hoặc như là tù nhân bị trói trên giá hành hình, bị ác quan mang mặt nạ vô hạn tra tấn. Cậu tuy rằng đã vệ sinh sạch sẽ, nhưng chưa làm qua khuếch trương. Hai ngón tay tiến nhập dĩ nhiên khiến cậu khó có thể chịu đựng, mà nam nhân cố ý gập duỗi và mô phỏng động tác trừu sáp khiến cả người cậu buộc chặt, thở gấp liên tục.

Nhưng thân thể càng kéo chặt, lại càng thống khổ. Động tác của người nọ không vì kháng cự của người dưới thân mà đình chỉ, ngược lại gia tăng biên độ. Hứa Diệp nghe thấy thanh âm trơn dịch khuấy động trong cơ thể mình, cùng với tiếng khóc nức nở và rên rỉ xen lẫn một chỗ, cảm giác xấu hổ mãnh liệt như thủy triều nhấn chìm cậu.

Không có khoái cảm, không có vui sướng, chỉ có xâm chiếm tàn nhẫn, cùng với cảm giác khó chịu không thể thừa nhận, khiến cậu run rẩy sợ hãi. Sở Dục dùng phương thức như vậy khiến cậu tinh tường cảm thụ được chính mình đang bị xâm phạm cùng chưởng khống.

Tựa như anh từng nói — hết thảy đều bị anh chi phối.

Thời điểm ngón tay thứ ba tiến vào thân thể, Hứa Diệp áp lực phát ra một âm thanh anh ách ở cổ họng, rồi sau đó thở hổn hển, buông tha kháng cự cuối cùng. Cậu vô lực nằm ngửa, giống như con rối bị phá hủy, dùng tư thế khuất nhục để thừa nhận xâm nhập của nam nhân.

Bất quá chỉ như lần trước mà thôi. Quay về thời điểm cậu còn là SUB, bị thượng cũng là chuyện sớm hay muộn. Nếu không thể trốn tránh, vậy nên mở chân để anh tận hứng là được rồi… Hứa Diệp dùng mấy ý niệm này không ngừng thôi miên bản thân, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt quen thuộc mà xa lạ đằng sau Hắc Vũ mặt nạ, đáy mắt cậu bất tri bất giác lại nổi lên một tầng hơi nước mơ hồ.

Nếu là anh, có thể không cần dùng phương thức này, không cần ở địa phương này, không cần dùng biểu tình lạnh lùng mà tàn nhẫn như vậy hay không?

Nước mắt không thể khống chế, từng giọt từng giọt, lăn xuống từ khóe mắt.

Đây là làm sao……

Bản thân Hứa Diệp mờ mịt một mảnh, cậu kinh hoảng muốn dùng tay che mặt, lại vì bị trói chặt nên không thể động đậy. Chỉ có thể luống cuống nhìn nam nhân trên người mình, giống như động vật ăn cỏ bị bắt bị kẹp chân, ánh mắt run rẩy, hoảng sợ mà bất lực. Tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, khiến cậu có ảo giác, phảng phất như con người đằng sau mặt nạ kia có một tia mềm mại. Một lát sau, ngón tay đang xâm nhập thân thể cậu rút ra ngoài, sức nặng đè trên người cậu chợt biến mất, sau đó tay cùng chân của cậu đều được cởi bỏ.

Hứa Diệp lung tung lau nước mắt, ngồi dậy từ trên sô pha. Sơ mi treo trên người cũng không dám mặc lại cẩn thẩn, toàn thân khẩn trương nhìn nam nhân đang cởi găng tay ra. Cậu hoàn toàn không đoán được Sở Dục vì cái gì sửa lại chủ ý, hay là amj muốn dùng phương thức khác để đối đãi với mình.

Sở Dục ngồi xuống sô pha đối diện với cậu. Đó là một khoảng cách đủ xa đủ an toàn, hai người ngồi cách nhau đúng bằng đường kính của khu sô pha hình tròn: “Vì sao lại khóc?” Anh thản nhiên mở miệng.

Vấn đề này anh đã từng hỏi. Trong Lồng Sắt tại số 8 Hàm Quán, Hứa Diệp vì coi nhẹ mệnh lệnh và quy củ của anh mà bị trừng phạt đến mức khóc nức nở một hồi, khi đó chủ nhân Sở Dục đem cậu ôm vào lồng ngực, nói với cậu: “Yên tâm, ta sẽ không đem ngươi lộng hư.”


Đồng dạng vấn đề, bất đồng hoàn cảnh, bất đồng tâm tình. Hứa Diệp cúi đầu ngồi, hít hít mũi, có chút co quắp nói: “Tôi không biết……” Cậu còn chưa thoát khỏi hoảng sợ vừa rồi, thời điểm nói chuyện thân thể cậu còn run nhè nhẹ.

“Ngẩng đầu lên.” Thanh âm trầm thấp mặc dù không còn băng lãnh, lại vẫn như cũ mang theo cảm giác áp bách, không thể cãi lời.

Hứa Diệp cơ hồ theo bản năng vâng lời, lập tức ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện. Cậu vừa mới khóc, ánh mắt đen láy dưới hàng mi ướt sũng sáng lấp lánh, như con nai đơn độc.

“Cậu muốn làm nô lệ của Marvin, đúng không?” Nam nhân dựa vào phía sau, đôi chân thon dài vắt chéo.

Ánh mắt Hứa Diệp run lên một chút, môi mấp máy lại không phát ra thanh âm gì.

“Cậu muốn trả lời vấn đề của tôi, hay là muốn tôi tiếp tục chuyện vừa rồi?”

Loại câu hỏi mang ý tứ uy hiếp rõ ràng khiến Hứa Diệp kinh hãi, cậu lắp ba lắp bắp trả lời: “Tôi chỉ là…… muốn tìm chủ nhân, anh ta vừa vặn xuất hiện, cho nên……” Cậu nói rất cẩn thận, chỉ sợ lỡ miệng lại chọc Sở Dục sinh khí.

“Đã có quyết định, vậy vì sao không thực hiện mệnh lệnh thứ ba?” Ánh mắt đằng sau mặt nạ sâu như đáy giếng, cũng dữ dội như sóng trào bão cuốn.

Hứa Diệp hơi mím môi, nhẹ giọng nói: “Tôi không biết……”

“Lại đây.” Thanh âm trầm thấp, mệnh lệnh ngắn gọn.

Hứa Diệp nhất thời hoảng loạn, vội vàng giải thích: “Tôi không muốn làm cái loại chuyện này trước mặt người khác…… Cảm giác rất ghê tởm…… Hơn nữa tôi không biết làm chuyện kia……”

“Tôi nói, lại đây.” Lặp lại lần thứ hai, ngữ khí lạnh hơn một chút.

Cảm giác áp bách to lớn khiến Hứa Diệp chợt im bặt, cậu nhận mệnh mà cứng nhắc đứng dậy. Áo sơmi treo trên người hoàn toàn rơi xuống đất, thân thể trần như nhộng. Chân trái vừa bị trói có hơi tê dại, cậu khẽ lung lay một chút, im lặng đi đến trước mặt nam nhân.

Sở Dục đứng lên, hai người mặt đối mặt.


Khoảng cách quá mức gần kề, lại bởi vì thân thể lõa lồ và làn da mẫn cảm nên cậu thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nam nhân xuyên qua áo sơmi. Hứa Diệp có chút bất an muốn lui về phía sau, lại bị bàn tay ấm áp của Sở Dục giữ chặt thắt lưng.

“Nếu cậu không muốn nói thật, tôi đành phải đổi phương thức đối thoại khác.” Thanh âm nam nhân vang lên bên tai cậu: “Tôi không muốn lại nghe thấy cậu tiếp tục trả lời ba chữ “Tôi không biết”. Nếu cậu lại nói như vậy, tôi sẽ để người đem cậu đặt tại trung tâm thành phố – nơi có nhiều người qua lại nhất. Tin tức người thừa kế tập đoàn Bạch Hạc trần trụi trên đường khẳng định sẽ thực thu hút ánh mắt mọi người. Đem mu bàn tay của cậu đặt sau lưng, ngẩng đầu nhìn tôi.” Anh dừng một chút, thấy Hứa Diệp mặt mày trắng bệch làm theo, nhếch môi cười, ghé vào lỗ tai cậu một chữ lại một chữ nói: “Từ giờ trở đi, nếu cậu dám lộn xộn một chút, tôi liền cường thượng cậu.”

Hứa Diệp cứng đờ, trong lòng bất ổn.

Khi tay nam nhân xoa nắn khí quan ngủ say của cậu, thân thể cậu không chịu khống chế mà run rẩy một chút. Thế nhưng rất nhanh, khủng hoảng dày đặc trong mắt bị kinh ngạc thay thế, cậu phát hiện nam nhân cũng không phải làm cậu đau, mà là……

Tình dục dần dần dâng lên, mặt cậu phủ một tầng huyết sắc đỏ nhạt. Lông mi Hứa Diệp hơi hơi run run, phảng phất như cánh bướm yếu ớt mà mĩ lệ. Dục vọng luôn nguội lạnh của cậu lại dễ dàng thức tỉnh trong lòng bàn tay của Sở Dục, một tấc một tấc ăn mòn lý trí của cậu.

Thở dốc trầm trọng, tim đập rất nhanh, cả cỗ thân thể đều nổi lên một tầng ửng hồng.

Bị mệnh lệnh không được dời đi tầm mắt, Hứa Diệp phải ngửa mặt nhìn nam nhân trước mặt, mi mục như muốn cầu anh dừng lại, lại như muốn cầu anh tiếp tục. Rên rỉ không thể áp chế trong cổ họng, càng giống như độc dược thôi tình, tất cả bốc hơi thành khói trong khu vực bị màn che bao quanh. Trong thân thể, toàn bộ cảm giác như đã chết, chỉ có duy nhất khí quan còn sống nằm trong lòng bàn tay nam nhân, bị anh tùy ý trêu đùa. Để người nọ chi phối mọi cảm thụ, sung sướng xen lẫn cùng thống khổ.

An ủi cùng luận động còn đang tiếp tục. Đáy mắt Hứa Diệp nổi lên sương mù, thân thể căng thẳng đem tất cả trọng tâm đặt trong bàn tay đang đỡ thắt lưng cậu, hai chân bị mệnh lệnh “Không được nhúc nhích” ràng buộc, không ngừng run rẩy.

Sở Dục rất rõ ràng như thế nào đem khối thân thể này đốt cháy, như thế nào khiến cậu đạt được khoái cảm. Làm một DOM xuất sắc, anh có lực khống chế chính xác đối với SUB. Anh đem biểu tình trên mặt Hứa Diệp thu hết vào đáy mắt, nhận biết hết thảy cảm giác của cậu, thao túng dục vọng của cậu. Cho nên, vào một khắc dục vọng của Hứa Diệp sắp tới điểm cực hạn, Sở Dục chuẩn xác nắm chặt bàn tay.

Gông xiềng bất thình lình đem dục vọng sôi trào của cậu gắt gao kìm nén trong thân thể, không thể phát tiết. Hứa Diệp nặng nhọc thở hổn hển, ngực khó nhịn mà phập phồng, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Buông tôi ra…… Cầu anh…… Tôi chịu không nổi……” Cậu thậm chí không biết mình đang nói cái gì, chỉ không ngừng cầu xin.

“Thành thật trả lời vấn đề của tôi, bằng không đừng nghĩ có thể bắn.” Thanh âm Sở Dục trầm tĩnh như trước: “Tại sao tìm Marvin?”

“Chỉ là trùng hợp… a~~” Bộ vị vừa sưng vừa mẫn cảm lại bị người dùng lực đè ép, đau gần chết. Thân mình Hứa Diệp càng run rẩy kịch liệt, lung lay sắp đổ.

“Nếu cậu không sợ đau, có thể tiếp tục nói dối.” Ánh mắt sau mặt nạ của nam nhân rất trầm tĩnh.


Dục vọng bị đẩy lên cực hạn, lại bị người cưỡng bức kéo xuống địa ngục. Hứa Diệp thập phần thê lương nhìn nam nhân trước mặt, cắn răng một cái, nhắm mắt lại, không còn gì để mất, hô to: “Tìm Marvin là bởi vì tôi muốn mau chóng quên anh! Tôi muốn tìm một DOM mới để thôi nhớ tới anh! Marvin cũng được, hoặc tùy tiện ai cũng được! Nhưng tôi đã không làm được! Tôi không có cách nào khẩu giao cho anh ta trước mặt anh! Tôi căn bản chính là ngu ngốc! Anh hoặc là buông tôi ra hoặc là giết chết tôi đi!!!”

Cậu thét khàn cả giọng, mới phát hiện bên tai một mảnh im lặng, ngoại trừ màn che nhẹ nhàng lay động, ngay cả tiếng nói chuyện trong hội trường cũng không có.

Lúc này, Marvin tựa vào bên cửa sổ phun ra một ngụm rượu, ho khan không ngừng, nô lệ của anh săn sóc vỗ nhẹ lưng anh. Pharaoh cười nói: “Thừa nhận tìm Sư Tử làm thế thân, la to đối với Bá Tước, nhóc con này còn to gan hơn tưởng tượng của tôi nha.”

Jerry cười lớn, nói với nam nhân bên cạnh: “Thật thú vị, hôm nào chúng ta cũng tìm một tiểu nô lệ như vậy để chơi đùa đi.”

Tom lắc đầu: “Như vậy khống chế rất lao lực, chỉ dành cho Bá Tước chuyên hưởng.”

“Thằng nhóc này……” Marvin vì ho khan mà khàn tiếng, cả giận nói: “Nếu có ngày cậu ta rơi vào tay tôi, tôi nhất định sẽ dùng roi quất cậu đến mức muốn sống không được, muốn chết không xong!”

“Cậu cảm thấy Bá Tước hao tâm tổn trí buộc cậu ta nói ra những lời này là vì cái gì?” Pharaoh mỉm cười nhìn Marvin một cái: “Người Bá Tước đã coi trọng, dù đưa cậu ta tới trước mặt cậu, cậu dám đánh sao?”Marvin hít sâu một hơi: “Quên đi, tôi đại nhân đại lượng, không cùng cậu ta so đo.”

Ánh mắt Sở Dục nhu hòa hẳn lên, anh không buông tay ra, mà nhẹ nhàng chậm rãi xoa nắn lần nữa.

Hứa Diệp xấu hổ và giận dữ phát hiện, dục vọng tích tụ của mình căn bản không thể khống cự, lại lần nữa đứng thẳng trong tay anh. Ánh mắt bắt gặp tầm mắt tựa tiếu phi tiếu của nam nhân, trên mặt cậu ửng hồng một mảnh.

Thân thể này, vì cái gì luôn trở nên mẫn cảm như vậy trước mặt anh ta chứ……

Khi thở dốc cùng rên rỉ xen lẫn một chỗ, bên tai cậu vang lên thanh âm dễ nghe của nam nhân: “Cậu có thể động.” Tiếp đó, bàn tay vẫn đặt tại thắt lưng cậu dùng chút lực, trực tiếp đem cậu ngã vào lòng nam nhân.

Thân thể trần trụi kề sát trên người Sở Dục. Bàn tay nam nhân di động có quy luật, quần áo ma sát rất nhỏ, bên tai là khiêu khích cố ý, khiến Hứa Diệp không ngừng sa vào bể dục vọng, cuối cùng không chút trở ngại phát tiết. Tình dục qua đi, cậu mềm mềm tựa vào người nam nhân, hít hít mũi, nhíu mày.

“Làm sao?” Sở Dục hỏi.

“Anh đổi nước hoa.” Thanh âm Hứa Diệp rầu rĩ.

“Ân.”


“Vẫn là mùi hương trước kia dễ chịu hơn.” Nói xong, cậu mới cảm thấy mình đã quá nhiều chuyện. Người ta đổi nước hoa hay không cùng chính mình một phân liên hệ cũng không có. Cậu lui về phía sau nửa bước, rời đi từ trong lòng nam nhân, cúi đầu nhìn thấy bạch dịch trên ống quần người nọ, đỏ mặt nói: “Bẩn… Quần của anh…”

“Đem quần áo mặc vào.” Đối phương tựa hồ cũng không để ý.

Quần lót bị rách như vậy nên không còn cách nào mặc vào, Hứa Diệp trực tiếp mặc quần bò, sau đó cài lại áo sơmi, thật cẩn thận hỏi: “Tôi có thể đi sao? Nếu anh không muốn nhìn thấy tôi, về sau tôi sẽ không tới chỗ này nữa…”

Sở Dục nhìn cậu, nhếch môi cười cười: “Cậu tính toán đi đâu tìm một tân DOM để thay thế tôi?”

Hứa Diệp hơi mím môi, trầm mặc không nói.

“Cơ hội rời đi tôi đã cho cậu một lần, sẽ không có lần thứ hai. Hứa Diệp, mặc kệ lý do cậu ly khai tôi là vì cái gì, cậu vĩnh viễn không có khả năng tìm được người để thay thế tôi, mà tôi cũng sẽ không thả cậu đi lần nữa. Cho nên……” Lời còn chưa dứt, Sở Dục ấn xuống cái nút màu trắng bên cạnh sô pha, tất cả màn che đồng thời kéo lên từ từ. Toàn bộ khu vực sô pha hình tròn lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Trước mặt bao người, nam nhân từ trên mặt tháo xuống mặt nạ màu đen đính lông vũ kia, giơ tay đặt trên sô pha. Anh nhìn Hứa Diệp nhếch môi cười, thản nhiên mở miệng: “Cậu chạy không thoát.”

—-

Đôi lời: thế là anh đã đưa em vào tròng, tiếp theo nên lôi em về nhà dạy dỗ lại cẩn thận thui nhở…

Spoil c20:

“Ngài sinh khí sao?” Ngữ khí thực cung kính.

“Ân.” Giọng mũi bâng quơ nhàn nhạt trả lời.

“Chủ nhân……”

“Hiện tại đã biết kinh hoảng?”

Hứa Diệp không ngừng cố gắng, nhích nhích lại gần bên cạnh anh, dùng một đôi mắt đen nhánh thoạt nhìn cực kỳ vô tội nhìn nam nhân nói: “Chủ nhân tha thứ cho tôi một lần có được hay không?”

“Ngươi chính là câu dẫn Sư Tử như vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.