Thần Phi Truyện

Chương 26: Vả Mặt


Đọc truyện Thần Phi Truyện – Chương 26: Vả Mặt


Phúc Đảm luyện bắn cung thêm mấy canh giờ nữa, hắn nhìn sắc trời không còn sớm nên từ biệt đệ đệ trở về tẩm cung.

Hôm nay, Nguyệt Hoa tâm trạng vui vẻ nàng đích thân xuống bếp làm mấy món dân dã như cháo dừa cá lóc của người miền Nam, lúc nhỏ do loạn lạc phụ thân lại là tướng quân cho nên nàng và mẫu thân cùng huynh trưởng phải bôn ba khắp nơi, nhìn nhiều dân miền Nam nấu ăn nàng cũng học được một ít, mãi cho đến Gia Long năm thứ nhất phụ thân mới quyết định ở tại kinh đô, nàng quen với cách sống dân dã ở miền Nam cho nên phụ thân mới đồng ý mua thôn trang cho nàng.

Nguyệt Hoa lắc đầu không nghĩ mấy việc này, nàng bắt đầu chuyên tâm vào việc làm cá, cá muốn không tanh dùng muối và chanh thêm gừng chà xát ướp cá, rửa sạch lại bằng nước để thấm khô, sau đó nàng dùng dao cắt thành nhiều khứa trên thân cá, để tiêu quét nước mắm lên để khoảng một chút cho thấm gia vị vào cá.

Lúc nãy nàng nhờ Tiểu Quỳnh đem gạo tẻ và nếp trộn lại rồi đem đi vo cho thật sạch, rồi bắt lên rang cho chính nhừ, một bên khác thì bắt nồi nước cho gạo vừa rang vào như vậy cháo sẽ thơm hơn, cho cá vào cháo nước hơi cạn thì lấy cá ra, nàng tiếp nhận nước cốt dừa từ Thúy Liễu đổ vào nồi cháo, bỏ lên lá dứa vào canh khoảng 2 phút rồi lấy lá dứa ra đem bỏ, thêm muối, đường, nước mắm khuấy cho đều tay, sai người tắt lửa như vậy nồi cháo đã hoàn thành.

Nguyệt Hoa cười hài lòng lấy nước mắm thêm ớt làm nước chấm là tuyệt phối, nàng mãi mê thưởng thức thành quả của mình, bên ngoài một cung nữ chạy vào nàng ta nói nhỏ với Thúy Liễu, Thúy Liễu nghe xong gật đầu mỉm cười đi lại gần chỗ Nguyệt Hoa nói: “Bẩm, Nguyên cơ vừa mới nấu món ăn xong thật đúng lúc ông hoàng tứ cũng vừa mới trở về, đang ở chính viện chờ ngài đâu.



Nguyệt Hoa thầm nghĩ về rồi hôm nay đúng lúc vậy, nàng gật đầu nói: “Được rồi, mang thức ăn lên cho ông hoàng trước đi ta đi thay y phục rồi ra gặp ngài ấy, nhớ cẩn thận” , nàng vội vàng đi thay y phục.

Phúc Đảm vừa mới bước vào phòng không Nguyệt Hoa đâu hắn khó hiểu hỏi mới biết nàng đang trong phòng bếp nhỏ, hắn cười căn dặn Lê Tức: “Ngươi sai người nói với Nguyên cơ rằng ta vừa mới về, bảo nàng ấy làm nhanh lên.


Lê Tức: “Dạ” , một tiếng đi ra ngoài sai khiến cung nữ đi nói với Nguyên cơ.

Hắn chờ đến nhàm chán ngồi lấy ngón tay chấm nước bắt đầu luyện tự, lúc Nguyệt Hoa thay y phục ra gặp hắn, nàng thấy hắn đang ngồi viết tự trên bàn, nàng lấy tay áo che mặt từ từ đi lại sau lưng hắn nhìn thử tự nhiên hắn lại mở miệng kêu hai từ: “Thực Nhi” , Nguyệt Hoa ngay lập tức cứng đờ mặt thầm nghĩ người này thật đúng là rất thích cái tên này thật, lúc nào cũng nghe hắn gọi nàng như vậy, đau đầu lấy tay sửa trâm cài mỉm cười gọi hắn: “Thần thiếp cúi đầu chào ông hoàng.


Phúc Đảm nhăn mặt nói: “Đã bảo bao nhiêu lần nàng không cần gọi ta như vậy, lại đây ta đói sắp chết rồi mau mang mấy món nàng vừa nấu lên đi.


Nguyệt Hoa không để hắn chờ sai người mang lên, Phúc Đảm nhìn bàn đồ ăn có cháo hắn chớp mắt nhìn nàng hỏi: “Nàng nấu cháo.



Nguyệt Hoa gật đầu vội cầm lấy muỗng đưa cho hắn, Phúc Đảm từ nàng tiếp nhận muỗng thử mút một muỗng lên, húp vào một muỗng cháo hắn cảm nhận rõ được vị thơm béo của nước cốt dừa, cầm đũa gấp miếng thịt cá chấm vào dĩa nước mắm ớt, nhai từ từ để cảm được cái ngọt đậm đà nơi đầu lưỡi, hắn cười khen ngợi: “Rất ngon đúng là Thực Nhi làm có khác, bình thường ta không thích ăn cá vì nó quá tanh, hôm nay thì khác ăn cháo cá nàng nấu ta không cảm thấy vị tanh của cá, bát cháo thì thơm béo ta rất thích.


Nguyệt Hoa nhướn mày cười nói: “Chàng quá khen, nếu thấy ngon thì ăn nhiều một chút này” , nàng gấp thêm cho hắn vài đũa rau xanh ăn kèm, hai người rất nhanh ăn hết thức ăn trên bàn.

Đến lúc tối, Phúc Đảm ở trong thư phòng tiếp nhận tờ mật báo bọn thuộc hạ dâng lên, hắn đọc xong cười khinh nói: “Trần Thị đúng là quá quắt, Thực Nhi tính cách hiền lành sẽ không để ý đến nàng ta, nhưng! ” , hắn trầm ngâm một chút nhìn về phía bên dưới ra lệnh: “Các ngươi xem chừng nàng ta, nếu nàng ta tính dỡ trò với Nguyên cơ thì các ngươi dạy cho nàng ta một bài học nhớ đừng làm nàng ta chết.


Hắn suy nghĩ cặn kẽ nếu Trần Thị chết vua cha sẽ tức giận, không chừng sẽ giận chó đánh mèo lên người Thực Nhi lúc này không thể để Trần Thị chết được, nhưng để mặc nàng ta như vậy ngộ nhỡ nàng ta to gan làm gì Thực Nhi thì làm sao? Không được, hắn không yên tâm sai bảo Lê Tức: “Ngươi đem vài ma ma qua chỗ Trần Thị cùng Phạm Thị dạy cho hai nàng ấy cách hành xử cho đúng mực với Nguyên cơ, nếu hai nàng ấy kêu ca trách móc bảo với các ma ma cứ làm thẳng tay cho ta được rồi lui đi.



Lê Tức cúi thấp đầu: “Dạ” , hắn lui ra ngoài tìm mấy ma ma khó tính nhất đến gặp Trần Thị cùng Phạm Thị, Phạm Thị còn đỡ ma ma dạy gì nàng đều đáp nấy, bà ta thấy Phạm Thị như vậy cũng không làm khó dễ gì nàng ta.

Riêng Trần Thị các ma ma đều chán ghét nàng, tính tình kiêu căng ngạo mạn nói chuyện lươn lẹo càng làm mấy ma ma ghét hơn ra tay càng nặng, Trần Thị khóc không ra nước mắt nàng từ nhỏ được người nhà yêu thương tuy phụ thân nàng chức quan không cao nhưng cũng là quan ngũ phẩm, khi bị lập làm thiếp nàng bất mãn nhưng đây là hoàng thượng hạ chiếu nàng không có cách khác chỉ đành nghe theo.

Đến lúc gặp ông hoàng tứ nàng như trúng tiếng sét ái tình, lúc đó nàng rất vui mừng vì ngài ấy đã chọn nàng cùng động phòng với ngài ấy trước nhưng cuối cùng người thất vọng lại là nàng, nàng muốn đấu với Nguyệt Hoa xem thử nàng ta làm cái gì mà ngài ấy lại chết mê chết mệt như vậy, hôm nay ngài ấy lại cho người đến dạy dỗ các nàng cái này không phải là vả mặt nàng hay sao, việc này làm Trần Thị như rơi xuống vực sâu nàng muốn chống trả lại nhưng nàng không đủ sức, nàng nằm trên giường khóc đến hôn thiên địa ám ma ma thấy nàng khóc nức nở không những không thương tiếc còn cười mỉa mai nàng, Trần Thị khổ không thể nói hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.