Thần Phi Truyện

Chương 25: Nhàn Nhã


Đọc truyện Thần Phi Truyện – Chương 25: Nhàn Nhã


Nguyệt Hoa trở về chính viện lấy quyển phổ nhạc cầm ra xem, Thúy Liễu và Tiểu Quỳnh trở lại đình viện không thấy Nguyên cơ chỉ thấy Trần Thị xô ngã cung nữ, hai người nhìn nhau bĩu môi lắc đầu vội đi nhanh trở về chính viện.

“Nguyên cơ trở về mà không chờ chúng em gì hết”, Tiểu Quỳnh để tách trà nóng lên bàn mở miệng than vãn.

Nguyệt Hoa một tay cầm quyển sách lưng dựa lên gối, tay khác cầm quạt nhẹ nhàng ve vẩy, hơi ngừng lại nghe Tiểu Quỳnh than vãn, Nguyệt Hoa nhướn mày nhìn nàng ta cười nói: “Không phải hai đứa bỏ ta chạy đi trước sao, giờ đây còn quay qua trách móc ta, lá gan hôm nay lớn quá nhỉ.


Tiểu Quỳnh mới không sợ nàng nói như vậy, từ nhỏ theo hầu Nguyệt Hoa nàng rõ tính tình Nguyệt Hoa nhất, ngoài cứng trong mềm đôi khi trêu chọc, trách cứ các nàng cũng chỉ muốn tốt cho các nàng mà thôi, Tiểu Quỳnh cười ranh mãnh nói: “Nguyên cơ trách lầm chúng em rồi, chúng em đâu có bỏ rơi Nguyên cơ ở lại một mình đâu, em cùng Thúy Liễu tỷ chỉ là đi lấy điểm tâm trà nóng cho người thôi mà.

Nè, Nguyên cơ xem bánh thanh trà mà người thích ăn nhất còn có bánh phục linh nữa này.



Nguyệt Hoa ngồi thẳng dậy nhìn bàn trà bánh, đúng là mấy loại bánh nàng thích ăn, nàng gật đầu khen: “Giỏi biết lấy lòng ta, được rồi hôm nay tha cho các ngươi”.

Thúy Liễu cùng Tiểu Quỳnh cười vui vẻ nhìn nhau tiếp nhận cây quạt, đứng đằng sau quạt mát cho Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa càng ăn càng vui vẻ vị bánh thanh trà thơm thơm ngọt ngọt, ăn ngon mà không ngán còn có tác dụng kiên tỳ, trị ho, hạ đường huyết tốt cho sức khỏe, ăn một lúc liên tục mấy cái, tiếp tục ăn bánh phục linh vị phục linh bột nhiều một tí nhưng không phải chán ngắt ăn cảm thấy rất vui miệng, Nguyệt Hoa hài lòng uống trà thưởng bánh bao nhiêu ưu phiền điều tan biến hết, nhàn nhã ngắm hoa rơi.

_____________________________
“Tứ hoàng huynh đợi đệ một chút.


Phúc Đảm mới vừa đi ra khỏi thượng thư phòng đã bị người gọi lại, hắn nghiêng người nhìn thì ra là ngũ hoàng đệ Nguyễn Phúc Đài, Phúc Đảm chấp hai tay sau lưng hỏi: “Ngũ hoàng đệ kêu huynh lại có gì không.


Nguyễn Phúc Đài đáp: “Không có gì chỉ là từ lúc hoàng huynh thành thân, hoàng đệ rất ít gặp huynh ở thượng thư phòng.


Phúc Đảm thở dài nói: “Lúc này sự vụ bận rộn, gặp Nguyên cơ cùng Vương mẫu phi cùng lúc ngã bệnh, ta không có thời gian chỉ những lúc rảnh rỗi đọc vài quyển sách, bây giờ thì tốt rồi mọi việc trở lại bình thường ta có thể đến thượng thư phòng để học tập.


Phúc Đài vui vẻ cười nói: “Như vậy thì còn gì bằng, mà bây giờ hoàng huynh dự định đi đâu thế, cửu hoàng đệ vừa lên ba cứ luôn miệng nhắc hoàng huynh mãi thôi, đệ nghe mà đau hết cả đầu.

Phúc Đảm vỗ vỗ đầu mình chết thật quên bén tên nhóc này, mỗi lần đến thỉnh an mẫu phi, bà cứ nhắc chuyện nối dõi hắn đau đầu trốn còn không kịp làm sao nhớ được cửu hoàng đệ, hắn ho nhẹ nói: “Ta quên mất, để khi rảnh ta đến thăm đệ ấy, đúng rồi ta muốn đến diễn võ tràng đệ đi cùng ta không.


Phúc Đài suy nghĩ rồi gật đầu, hai người sóng vai nhau đi đến diễn võ tràng, diễn võ tràng nơi dành cho hoàng tử hoàng tôn đến luyện võ nghệ, cưỡi ngựa bắn cung tuy nước Đại Nam yêu thích nho học nhưng rèn luyện sức khỏe, võ nghệ cũng không thể nào thiếu được của các hoàng tử, hoàng tôn.

Gia Long mới thống nhất đất nước, hoàng tử cũng không nhiều lắm trước Phúc Đảm có tới ba người nhưng đều đã qua đời, tính đến hiện tại chỉ còn sáu vị hoàng tử và hai vị hoàng tôn tức là con trai Thái tử Cảnh.

Bây giờ diễn võ tràng vắng tanh, chỉ có hai huynh đệ bọn họ, Phúc Đảm cùng Phúc Đài đi thay y phục để tập võ, Phúc Đảm cùng thị vệ bắt đầu so đấu với nhau, người đến ta đi đánh tới khí thế ngất trời.

Phúc Đài ở một bên yên tĩnh tay cầm quyển sách ngồi trên tảng đá bắt đầu đọc sách, lâu lâu ngước mắt nhìn lên đánh giá hai người ngoài kia, khác Phúc Đảm mọi thứ đều phải cầu tài, văn võ song toàn vua cha luôn đòi hỏi cao về hắn, nên lúc nào hắn cũng phải ra sức học tập từ thơ từ ca phú, đến cả võ nghệ đều phải hơn người, ông luôn kiểm tra bất ngờ làm hắn không kịp trở tay vì lẽ đó hắn không thể lơ là việc học, riêng Phúc Đài từ nhỏ yêu thích đọc sách lại thích làm thơ tranh chữ cho nên vua Gia Long không bắt buộc hắn phải học võ nghệ cao siêu chỉ biết chút ít phòng thân là được rồi, cho nên lúc này hắn thảnh thơi ngồi trên tảng đá quan sát huynh trưởng tập luyện.

Thị vệ Phúc Đảm lựa chọn luyện tập với mình luôn là tam đẳng trở lên, võ nghệ cũng rất tài ba, nhiều lần xém đánh trúng chỗ hiểm của hắn may hắn phản ứng kịp né người ra sau tránh né, đánh hơn trăm chiêu thị vệ lộ ra sơ hở hắn nhờ điểm này đá một cước vào ngực tên thị vệ, tên thị vệ né tránh không kịp bị hắn đá té lăn ra ngoài, Phúc Đảm đứng yên lấy lại nhịp thở hít sâu trấn định tinh thần đi lại chỗ thị vệ đưa tay ra :”đứng lên đi, hôm nay ngươi đánh rất khá có mấy chiêu xém đánh trúng ta, chỉ là khúc cuối lộ quá nhiều sơ hở lần sau nhớ khắc phục”.

Thị vệ nắm tay hắn mượn thế đứng dậy, chấp tay lại nói: “Đa tạ ông hoàng tứ thủ hạ lưu tình, thuộc hạ lần sau sẽ khắc phục.



Phúc Đảm cười gật đầu vỗ vai hắn rồi đi lại chỗ Ngũ hoàng đệ, Phúc Đài thấy Tứ hoàng huynh luyện võ xong đi lại chỗ mình, hắn cũng đứng dậy khen ngợi: “Tứ hoàng huynh đúng là văn võ song toàn, thần đệ cam bái hạ phong.


Phúc Đảm đánh lên trán hắn nói: “Chỉ biết nịnh hót, rảnh rỗi thì đánh vài đường quyền đi, học tập là chính nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn, đừng chỉ mãi mê đọc sách thường nói tử chết vì sách ta không muốn đệ cũng như vậy.


Phúc Đài sờ trán gật đầu đáp: “Dạ thần đệ biết rồi”, Phúc Đảm hài lòng gật đầu, ngũ đệ luôn nghe lời thành thật làm hắn bớt lo, hắn cũng không thích huynh đệ cùng một mẹ sinh ra lại xảy ra tranh chấp không đáng có, may mắn đệ đệ từ nhỏ nghe lời nếu không hắn lại mệt mỏi vì có thêm một người đối đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.