Bạn đang đọc Thần Nhãn – Mắt Âm Dương – Chương 45: Bắt Thần Trùng
Chín giờ sáng đám người nhà anh Phú cùng anh Thành đã có mặt ở nhà thầy Cường. Mặt mũi ai cũng lộ vẻ căng thẳng. Líu ríu kéo nhau vào kiếm chỗ ngồi cho an vị xong đâu đấy, anh Phú mới thật thà kể lại hết chuyện đêm qua cho thầy Cường nghe. Dù nghe lại câu chuyện một lần nữa mà ai nấy mặt mũi đầy vẻ hoang mang lo sợ.
– Nếu không giải quyết nhanh tối nay chúng nó lại đến nhà cậu này. Thầy Cường quay sang anh Thành nói
Mới nghe chưa hết câu mà anh Thành đã xanh cả mặt, trong lòng run run.
– May phước là cậu lăn ra ngất, nếu không lúc ấy thương mẹ quá kêu lên một câu thì xong đời. Hôm nay có khi lại bị chúng nó kéo đến cửa nhà khác tra khảo rồi cũng nên…
Thầy Giáp vê vê chòm râu thò đầu từ trong buồng phía sau ra nói một tràng làm anh Phú phát lạnh cả người.
– Ơ… con tưởng hôm nay thầy đi chùa Hương rồi? Hắn hỏi thầy Giáp.
– Tao thèm vào đi với lão Lê ấy. Đúng là cái đồ tinh tướng. Thầy Giáp lầm bầm.
– Thôi… thôi, chuyển bị làm lễ đi
Thầy Cường vỗ vỗ tay ra hiệu rồi yên lặng ngồi trên tọa cụ sửa sang quần áo, đồ đạc. Cả đám người yên phăng phắc chờ đợi. Cho đến lúc một tràng tiếng chuông lanh lảnh vang lên. Tiếng mõ trầm đục, giọng thầy Cường trầm bổng ngâm nga cất lên thì cả đám người ngồi sau xuýt xoa thì thụp vái lạy. Từ trên bệ thờ, tượng Phật Mẫu Diêu Trì tỏa hào quang lung linh bảy sắc cầu vồng khắp bốn phía.
Sau một lúc lâu, hắn bắt đầu gà gật buồn ngủ. Đêm qua bọn hắn có ngủ được tí nào đâu. Bây giờ nghe tiếng tụng kinh trầm bổng cùng tiếng mõ đều đều vang lên làm hắn không kìm nổi cơn buồn ngủ díu cả mắt. Ở bên cạnh Tùng kều cũng đã bắt đầu gật lên, gật xuống.
Trong cơn lơ mơ buồn ngủ, hắn nhìn thấy mẹ anh Phú. Bà thật thảm thương, máu bết lại từng mảng trên quần áo rách nát. Chân tay không cử động được đang lết lết từng chút một. Từ đằng sau tiếng xích xắt kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh rợn người. Chưa đầy một phút, xích sắt cứ nhè bà mà đánh. Bốn cánh tay móng vuốt như cái trảo sắt chụp lấy bà trói nghiến lại như khúc giò.
Cả đám Thần Trùng đầu Mèo, Lợn, Gà… hung ác túm tóc bà kéo lê xoàn xoạt. Kéo đến đâu máu tươi chảy ra đến đấy. Tiếng kêu khóc, tiếng xích sắt ma sát trên nền đá lạnh tối tăm, màu máu đỏ tươi nhoi nhói, cả chuỗi tiếng roàn roạt vô tình như cứa vào lòng hắn. Hắn vốn chỉ là người dưng thế mà nhìn thấy cảnh này còn đau buốt cả ruột.
Giọng thầy Cường đang đều đều bỗng đột ngột thay đổi âm độ quát lên một tiếng làm hắn và Tùng kều giật cả mình ngồi nhỏm dậy mở mắt ngơ ngác nhìn. Không khí có vẻ rất uy nghiêm, một luồng khí vô hình ép chặt vào lồng ngực mọi người. Ai nấy đều thở khẽ khàng hết sức có thể. Thầy Cường đang cầm cả bó hương to xòe ra như cái quạt trên đầu. Cả bó hương bốc cháy đùng. Giọng thầy Cường trở nên nghiêm trang uy lực vô cùng.
– Mày có thấy cái gì không? Tùng kều nghiêng đầu thì thầm với hắn.
Mắt vẫn chăm chăm nhìn vào khoảng không phía trước, hắn gật gật cái đầu.
– Thấy cái gì… mau… truyền hình trực tiếp cho tao đi. Tùng kều hích tay hắn giục giã.
Thầy Giáp ngồi bên cạnh liếc nhìn Tùng kều tỏ vẻ khinh bỉ ra mặt, lạnh nhạt nói
– Có thế mà cũng phải hỏi
Nói xong thầy Giáp yên lặng sờ râu rồi chăm chú xem thầy Cường làm lễ.
Chừng một lúc sau, như không nén được tò mò, thầy Giáp cũng ghé đầu vội hỏi hắn
– Thế có thấy gì không… có thật là đang bắt bọn chúng không…?
– Tưởng thầy không quan tâm… Tùng kều bĩu môi.
– Thiên binh thiên tướng đầy trời. Hắn lẩm bẩm.
– Sao nữa… Thầy Giáp hỏi.
– Có thế mà thầy cũng hỏi. Tùng kều trả đũa.
Thầy Giáp trợn mắt định đập cho Tùng kều một cái, nghĩ thế nào lại thôi
– Mặc kệ nó, truyền mồm… à truyền hình tiếp đi. Thầy Giáp sốt ruột giục.
Điện thờ nhà thầy Cường như biến mất, không gian trước mặt hắn mênh mông âm u như màn đêm. Tiếng vó ngựa rầm rập, cả đám Thần Trùng phi như bay trên trời. Toàn những soái ca nam thần chỉ trong chớp mắt lộ nguyên hình dạng thực. Đúng là quân lừa đảo – hắn lầm bầm trong bụng.
Đầu Trâu mặt Ngựa đủ cả, mỗi loại cầm một thứ binh khí tỏa ra sát khí đen sì. Đám đằng sau cầm Câu Liêm ném ào ào. Mỗi khi Câu Liêm vung lên là lại có người bị bắt mất hồn phách. Bọn chúng quây thành cả đám phi ngựa rầm rầm, miệng hét lên những âm thanh ghê rợn chả khác nào lũ thảo khấu hắc ám trên không trung. Ngựa chúng phi đến đâu, bầu trời chuyển đen kịt đến đó hệt như một đàn quạ đen vỡ tổ.
Từ phía trên, từng tia sấm sét vàng đánh xuống xé toạc màn mây đen vần vũ bao phủ. Trúng phải sấm sét nhiều tên ngay lập tức ngã rơi khỏi ngựa lăn lông lốc nằm chết giấc. Âm thanh uy hiếp như chuông đồng vang lên trong tiếng sầm ì ùng
– Khô Kháo… Thôi Thi Thượng Mã… Trùng Tang Liên Táng… Cẩu Giảo Thiên Cẩu… Liên Táng Cấp Cước… Đẩu Cương Thượng Mã… Trầm Phù Liên Táng… Cửu Tỉnh Trùng Tang… Hô Sát Trùng Tang… Hình Hô Ương Sát… Trùng Tang Trùng Phục… Thiên Cẩu Trùng Tang. Còn chưa giơ tay chịu trói…
Cứ mỗi khi giọng nói uy nghiêm kêu tên một loại Thần Trùng thì đám bọn chúng lại bị sét vàng của Thiên binh Thiên tướng đánh cho tơi tả. Chẳng mấy chốc, Trùng đi đằng Trùng, ngựa ngã đằng ngựa. Khung cảnh như bãi chiến trường, Thần Trùng nằm la liệt không ngóc nổi đầu dậy.
– Bắt chúng lại. Tiếng thét uy lực làm hắn giật cả mình.
Ở bên cạnh thầy Giáp đang ngồi bó gối mắt tròn vo nhìn chằm chằm vào hắn vẻ mặt sun xoe hóng hớt
– Bắt chưa… bắt chưa…?
– Đang bắt. Hắn đáp.
– Bắt rồi… bắt rồi…
Anh Phú đang châu đầu vào nghe hắn nói vội quay sang anh Thành thì thầm rồi thở phù một cái.
Màn mây tối đen trong phút chốc bị xé tan hoang, bầu trời rực sáng. Thiên binh, thiên tướng giáng xuống dùng gông cùm và xích vàng trói chặt từng tên Thần Trùng một. Những ánh mắt hung ác giờ cúp xuống như chó cụp đuôi. Bọn chúng bị lột trần trùng trục hở ra thân trên to lớn như quái vật. Làm da cứng rắn xám xịt giống hệt đá bị nứt nẻ trông ghê cả người.
Đám Thần Trùng bị xích lại với nhau từng xâu giải đi. Vài tên hung hăng giãy giụa thì càng bị xích xiết chặt tứa máu trên thân. Đến ngục đá đen không gian tối như mực, không hề có một tia sáng chiếu vào. Những bức tường đá đen kịt âm u cao chẳng thấy điểm tận cùng. Bọn chúng bị giải tuốt vào bên trong. Với trùng trùng các lớp canh gác như thế chắc hẳn chúng hết hy vọng trở ra.
– Ơ thế là xong rồi à. Thầy Giáp hỏi.
– Thế thầy còn muốn thế nào nữa? Tùng kều hỏi.
– Thì tao tưởng phải có màn đánh đập tra tấn ác liệt lại chứ, cứ thế nhốt vào… không phải là dễ dàng cho chúng nó quá sao? Thầy Giáp nói.
Thầy Cường có vẻ mệt mỏi cất giọng
– Nay bà đã về đây trước khi đi muốn gặp con gặp cháu, mọi người đồng ý thì để tôi làm phép
Cả đám người gật lấy gật để y như gà mổ thóc.
Qua một lúc, anh Phú đang ngồi yên bỗng giật lên vài cái rồi bắt đầu òa lên khóc lóc
– Ôi mẹ khổ quá… mẹ đau quá các con ơi…
Cả đám nhao nhao khóc lóc hỏi han loạn xị. Tóm lại, thông tin thu thập được là bốn người kia vốn chưa đến số chết đã oan ức bị thần trùng bắt đi. Bà Dư mẹ anh Phú đêm bị giải đến trước cửa nhà bác Cả thì nhất quyết không khai, bị chúng nó đánh dữ quá bà chỉ đại vào chuồng lợn. Đêm đó hai con lợn béo múp trong chuồng đang chờ ngày mai thương lái đến cân bỗng hộc lên hai tiếng rồi ngã lăn quay ra về chầu Diêm Vương. Sau khi phát hiện sự việc, bọn chúng điên tiết dùng ngọc đánh nổ mắt trái của bà.
Em họ anh Thành, buổi tối đi làm về muộn qua cái mương nước nghe thấy người gọi tên mình vừa mới trả lời một câu. Cả đám Thần Trùng đầu Rắn hung ác ngoác miệng đỏ lòm với cái lưỡi dài cả nửa mét vung roi cuốn lấy cổ, trong tích tắc bắt hồn đi mất. Sáng ra người và xe đổ ngay cạnh mương nước, vậy mà người nhà đi tìm cả đêm không thấy.
Mẹ con tình nghĩa sâu nặng, bịn rịn không muốn rời. Trước khi từ biệt mà đi, mẹ anh Phú cúi dập đầu lạy sống thầy Cường xin cảm tạ thầy, cũng thưa với thầy hai ông bác cùng em họ và cháu gái anh Thành nay xin được cùng lên thuyền Bát Nhã về Tây Phương. Anh Phú ngã vật ra bất tỉnh chả biết gì nữa.
Sau đợt đó, mẹ anh Thành cũng dần bình phục và ra viện về nhà. Hai ông bà chuyển về nội thành ở với vợ chồng anh Thành. Cái nhà ở Thạch Bàn để không một thời gian rồi cho người ta thuê lại. Có một đôi vợ chồng trẻ và đứa con gái nhỏ đến ở đây. Một thời gian sau vô số các chuyện kỳ lạ từ mảnh vườn nhà hàng xóm phía sau khiến họ sợ mất mật mà chuyển đi.
Nói về khu vườn đó thì cũng lạ. Ngay giữa khu vườn có một nấp mồ bằng đất đắp to thù lù. Chủ nhà không tu sửa cũng chả xây lại cứ để nguyên như thế. Cỏ dại mọc đầy trong khu vườn nhưng tuyệt nhiên trên nấm mộ không hề có một cọng cỏ nào. Đất luôn khô nứt nẻ sờ tay lên lúc nào cũng thấy âm ấm. Cuối góc vườn một cây gấc um tùm mọc lan che tối cả một góc. Thêm cây khế gần đó chả bao giờ thấy có quả. Khu vườn với sân nhà anh Thành được ngăn cách bằng hàng rào cây mọc lưa thưa xiêu vẹo. Ngày bé anh Thành cùng lũ trẻ hàng xóm toàn vạch rào trèo sang vườn nhà nhau chơi đùa, nhưng cấm đứa nào dám vào khu vườn u ám đó.
Căn nhà lại bỏ không, thỉnh thoảng vợ chồng anh Thành về quét dọn cho sạch sẽ. Anh Thành cũng thắc mắc lắm. Sao ngày trước nhà anh ở đây thì yên ổn, mà họ vừa đến thì có chuyện là thế nào? Chắc có khi sơn ăn tùy mặt, ma bắt tùy người.
Câu chuyện về khu vườn này có nhiều điều kinh sợ. Chỉ đến khi chủ nhà không thể chịu được nữa nhờ anh Thành đưa đến chỗ thầy Cường thì nhiều câu chuyện liêu trai bên trong khu vườn mới được hé lộ.
Buổi tối, thầy Hùng gọi điện cho hắn. Thầy đã cùng thầy Vũ cùng Giáo sư Lê vào chùa Hương gặp bố hắn và chú Hạnh. Bàn bạc xong xuôi, mọi người đều cho rằng Hoàng Thành Thăng Long cũng gần chả xa xôi gì, cứ để bọn hắn vào một chuyến tìm hiểu xem sao. Có điều khu này đang trong thời kỳ khai quật. Muốn vào được phải có người từ bên trong bố trí sắp đặt. Chuyện đó thì đã có Giáo sư Lê đứng ra lo liệu. Mọi người quyết định, để chủ nhật này bọn hắn cùng Giáo sư Lê và thầy Hùng vào đó một chuyến.