Bạn đang đọc Thần Nhãn – Mắt Âm Dương – Chương 44: Bị Tra Khảo… Khai Ra
Bảy giờ tối, hắn đang thao thao bất tuyệt với Tùng kều trong quán cà phê
– Thế không phải chỉ có một loại thôi sao? Tùng kều hỏi.
– Một là một thế nào, mười hai loại đấy. Tao thấy thầy Cường bảo là mỗi ngày sẽ có một Thần Trùng quản. Đại loại là ngày Tí thì thân người đầu Chuột, ngày Sửu thân người đầu Trâu, ngày Dần đầu Hổ… Mỗi Thần Trùng cầm một loại vũ khí riêng biệt để hành hạ người chết. Mỗi loại cũng chỉ bắt một vài loại người. Kẻ thì bắt bà già, kẻ bắt người có thai, đứa thì bắt theo tuổi…
– Tao nghe nói ai mà bị chết Trùng thì thảm lắm. Bị tra tấn đánh đập dã man, đau đớn quá không chịu được phải khai ra con cháu, họ hàng. Không biết có thật không? Tùng kều hỏi.
– Ờ… tao cũng nghe nói thế, mà đã nhìn thấy bao giờ đâu. Hắn đáp
Túi quần rung lên, hắn thò tay rút điện thoại. Thì ra anh Thành gọi điện giọng rất vui mừng
– Mẹ anh tình hình này chắc ổn rồi. Bác sỹ bảo là đã tiếp nhận máu truyền. Ôi trời, may quá… Không biết ông thầy đấy ông ấy làm thế nào nhỉ?
– Thật may quá… mà sao em biết được? Anh hỏi thầy chứ hỏi em làm gì. Hắn đáp.
– À, anh có chuyện định nhờ mày một tí
– Có chuyện gì anh nói luôn đi, cứ thập thò mãi thế
– Ông Phú từ lúc về đến giờ, sợ chết quá không ăn được, giờ đang rên hừ hừ ở nhà kia kìa. Ông ấy đuổi hết vợ con về ngoại rồi. Giờ ở nhà còn mỗi hai bố con. Ông ấy bảo anh tối nay sang đấy ngủ cùng cho đỡ sợ… Nhưng mà…
– Nhưng mà sao? Anh bận à?
– Không… tại… tại… anh cũng thấy sợ. Nhỡ mà không bắt được ông ấy, chúng nó quay ra bắt anh thì toi. Hay mày đến đây với anh đi…
– Em á? Thế rủ thêm người đến có được không?
Hắn liếc nhìn Tùng kều đang khuấy cốc cà phê, mắt vẫn nhìn hắn có vẻ thắc mắc.
– Càng đông càng tốt. Có bao nhiêu rủ hết đến đây. Anh Thành phấn khởi nói.
– Chuyện gì… có chuyện hay à?
Tùng kều đang hóng hớt hớn hở hóng hớt hỏi. Sau khi nghe hết đầu đuôi sự việc, Tùng kều mắt sáng rỡ
– Đi chứ… nhất định phải đi xem Thần Trùng mồm ngang mũi dọc thế nào… Nhưng mà mình có nhìn được đâu nhỉ? À… tìm Ngọc Tiên. Tùng kều lẩm bẩm.
Sau khi qua chỗ Ngọc Tiên lấy đồ, hơn mười rưỡi tối hai thằng mới mò đến nhà anh Phú. Vừa đến nơi đã thấy hai ông đang hút thuốc cạnh cửa dường như đang ngóng bọn hắn. Thầy hai thằng vừa rà rà xe đến nơi, anh Thành nhao ra nhăn nhó
– Sao lâu thế? Có mỗi hai đứa à?
Nhìn thấy thái độ hai ông anh đang ngóng như trông mẹ về chợ, hắn buồn cười nói.
– Giờ này chúng nó cũng chưa đi bắt người đâu, anh vội gì. À… đây là Tùng bạn em
– Thôi, vào nhà đi đã
Anh Phú nói xong thì kéo tuột hai thằng bọn hắn vào nhà. Anh Thành đóng cửa sắt thật chặt khóa thêm hai ổ khóa nữa mới yên tâm vào nhà đóng nốt cửa gỗ.
Tầng hai nhà anh Phú có hai phòng ngủ, nhưng nói thế nào hai ông kia cũng nhất định không chịu rời sang phòng khác. Bốn người chia nhau nằm trên giường và cái đệm trải dưới sàn. Căn phòng này ngay sát ban công nhìn xuống con ngõ đằng trước. Trước khi đi ngủ anh Phú đã thủ sẵn cái chậu đựng nước tiểu trẻ con ở góc phòng. Sau khi phân phát mỗi người một miếng nho nhỏ ngậm vào miệng. Tùng kều yên vị lên giường. Chả mấy chốc nó đã ngáy vang. Anh Phú với anh Thành dường như thấp thỏm không yên, lật qua lật lại như nướng chả mãi không ngủ được.
Gần hai giờ sáng, hắn đang say sưa thì những tiếng ồn ào lao xao như tiếng người nói chuyện nổi lên. Cơn buồn ngủ làm hắn u mê cả đầu óc. Trong lòng bực dọc hắn gắng sức nhấc chân đạp Tùng kều một cái.
– Đừng có ồn để tao ngủ
Tùng kều đang ngủ say ú ớ lật người lơ mơ mở mắt lè nhè
– Sao đạp tao?
Hắn giật mình tỉnh cả ngủ. Giờ này thì làm gì còn ai nói chuyện. Nằm yên lặng, hắn lắng nghe âm thanh lúc nãy vừa nổi lên là gì. Giờ này thì đã rõ hơn. Tiếng khóc lóc, tiếng người bị đánh, tiếng kim loại cào trên mặt đường, tiếng tra hỏi dữ tợn. Hắn lay Tùng kều, ra hiệu im lặng rồi khe khẽ ngồi dậy.
Hai thằng bọn hắn mò xuống giường, khe khẽ đánh thức hai ông anh đang nằm dưới sàn nhà. Cả bốn người lặng lẽ mở cửa mò ra ban công núp sau giàn cây hé mắt nhìn xuống đường.
Ngay trước cửa nhà, một đám mình người đầu quỷ vây kín cửa. Bọn chúng tay lăm lăm gậy gộc giáo mác, trên đầu sừng dài nhọn hoắt, miệng chìa răng nanh trắng ởn. Cầm đầu là một kẻ cao lớn thân người nhưng đầu hổ, một tay đang túm tóc mẹ anh Phú tra hỏi, một tay với những chiếc vuốt dài như chực chụp lên người bà xé ra từng mảnh. Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy ảnh tượng như vậy, anh Phú với anh Thành ngã ngồi bệt xuống đất cấm khẩu tại chỗ.
– Khai ra mau, nó tên gì, gọi nó đi!
Âm thanh khàn đục âm u vang lên làm bọn hắn sởn gai ốc. Mẹ anh Phú mím chặt môi lắc đầu. Tức thì cơn mưa côn đổ xuống người bà. Tiếng người phụ nữ gào khóc thảm thiết. Chân bà đã bị đánh gãy lủng lẳng lòi ra cả đoạn xương trắng hếu.
– Còn không chịu khai ra, lần trước này đã lừa bọn tao bắt nhầm con lợn, lần này thì đừng hòng, có chịu khai ra không?
– Á… á… hu… hu… xin tha cho tôi… tha cho con tôi…
Tiếng bà méo mó nói không ra hơi. Cơn mưa gậy gộc lại chút xuống. Tiếng xương gãy răng rắc vang lên, kèm theo tiếng hét đau đớn chói tai của bà. Nhìn thấy như vậy, người anh Phú phát run như sốt rét. Bịt chặt miệng cho khỏi khóc ra tiếng, người anh run lên từng chặp.
– Có khau không? Móc nốt mắt còn lại của nó.
– Không… không… đừng mà
Hai tên Thần Trùng kẹp chặt lấy người mẹ anh Phú. Tên cầm đầu tiên lại dùng móng vuốt chọc thẳng vào mắt bên phải của bà. Tròng mắt rơi ra lăn trên mặt đất, từ hốc mắt máu trào ra nhuốm đỏ cả mặt bà. Tiếng mẹ anh Phú hét lên đau đớn, kinh hoàng tột cùng.
Chưa dừng lại tên đầu hổ hung ác giương con mắt nhìn bà như một miếng mồi ngon rồi từ từ dùng móng vuốt xé từng mảng thịt trên người bà bỏ vào cái miệng đỏ lòm đầy răng nhọn hoắt nhai rau ráu. Cứ mỗi một miếng thịt trên người bị xé ra, bà lại hét lên thất thanh. Dường như sức tàn lực kiệt, bà thều thào nói trước khi rũ xuống như tàu lá héo.
– Tôi khai… tôi khai…
Tên cầm đầu quệt miệng thòm thèm nói
– Là gì?
– Phú… là Phú…
Nghe đến đây anh Phú hốt hoảng trợn mắt, run lẩy bẩy. Tên cầm đầu cất giọng giả mẹ anh Phú gọi
– Phú ơi… Phú ơi… mở cửa cho mẹ con ơi… mẹ lạnh quá… lạnh quá…
Sự việc trước mắt quả là ghê rợn, quá sức chịu đựng của mọi người. Anh Thành lấy hết sức bình sinh, liêu xiêu đứng dậy chạy đến góc hòng bê chậu nước tiểu cứ thế vãi thẳng xuống con ngõ. Nước tiểu bay tứ tung văng hết cả vào đầu tóc quần áo hai thằng bọn hắn. Anh Thành gào lên
– Cho mày chết… cho chúng mày chết
Sự đau đớn căm tức cùng nỗi sợ hãi khiến anh cưa gào lên không ngừng được.
Chạm phải nước tiểu đồng tử, bọn chúng ré lên như phải bỏng. Căm tức hậm hực chúng xốc nách mẹ anh Phú lôi đi như cơn lốc màu đen tản ra bốn phía.
Anh Thành thất thần ngồi bệt xuống đất vừa khóc vừa lầm bầm một mình
– Cho chúng mày chết… cho chết… chết đi…
Anh Phú thì đã lăn ra bất tỉnh từ bao giờ. Bọn hắn phải loay hoay một lúc mới tha được anh vào trong nhà. Nghe tiếng động bố anh Phú lọ mọ vào xem bọn hắn ra sao, vừa mới thấy cả đám quần áo lếch thếch khai mù, anh Phú thì nằm bất tỉnh, ông vội hỏi
– Chuyện gì thế này? Có chuyện gì vậy Thành?
Anh Thành mếu máo không nói nên lời. Đúng lúc này anh Phú tỉnh dậy, nhìn thấy bố mình thì khóc tu tu lên, câu được câu mất líu ríu nói lại chuyện vừa mới xảy ra. Nghe xong chuyện, bố con anh em nhà họ thi nhau khóc.
– Tại con… là tại con… nếu con không rước mẹ về thì mẹ không phải chịu khổ như này… Ôi mẹ ơi! Anh Phú đau lòng quá khóc rống lên.
Hắn và Tùng kều lẳng lặng vào nhà vệ sinh xối nước vào tóc. Nước tiểu bám đầy lên đầu tóc quần áo bọn hắn. Tùng kêud nghiêng đầu than thở
– Tao chưa từng thấy bọn nào ác như bọn này. Chúng nó còn ăn thịt cả người chết.
– Giờ này là sang ngày Dần rồi, thần Trùng đầu hổ này cực kì ác, thích ăn thịt người chết. Đúng là khổ cho bà. Hắn nói.
Sau khi cơn xúc động qua đi, anh Phú lấy hai cái áo cho bọn hắn thay tạm. Cả bốn anh em chẳng ai ngủ được nữa. Cảnh tượng bọn chúng tra tấn một bà già dã man tàn bạo như vậy ám ảnh không thể chịu nổi.
Một bà già tóc tai rũ rượi bị đánh gãy hết xương, tay chân rụng rời không thể đi lại được, miệng đầy máu rụng mấy cái răng cửa. Hốc mât trống không, máu đỏ, máu đen nhuộm đầy mặt. Những miếng thịt bị róc ra trơ cả đoạn xương trắng. Đau đớn đến chừng nào… Bà cũng là chẳng còn cách nào khác mà phải khai ra người thân của mình.
Anh Phú nằm trên sàn nhà, thỉnh thoảng đau lòng quá lại sụt xịt lấy tay lau nước mắt. Chắc hẳn là anh đang tự trách mình ghê gớm.
Còn anh Thành thì vừa thương bác dâu, cũng thấy may cho mẹ mình. Nói dại ra, chẳng may bà bị bắt đi không phải là cũng lâm tình cảnh như vậy hay sao. Chỉ nghĩ đến đây anh không tự chủ được mà rùng mình mấy cái.
Sáng hôm sau, bốn người bọn hắn mắt ai nấy đều thâm quầng, đen như mèo mun. Tùng kều bần thần đứng ra ban công nhìn xuống đường. Mấy bà già rủ nhau đi tập thể dục buổi sáng ngang qua nhà anh Phú nhăn mặt kêu lên
– Hình như có đứa nào đái bậy ở đây, khai quá…
– Hay hôm nay xuống nhà thầy Cường xem bắt thần Trùng đi. Tùng kều quay sang đề nghị hắn.
– Ừ, tao xin nghỉ buổi sáng, tối làm bù. Hắn đáp.
Chuyện trùng tang xưa nay mọi người vẫn nói nhiều. Nghe thì biết thế, nay tận mắt chứng kiến, anh Phú với anh Thành giờ sợ chết khiếp. Mọi người trong nhà anh Phú nhanh chóng tụ tập để đến chỗ thầy Cường. Nghe được chuyện đêm qua, ai nấy đều khóc loca thảm thiết.
Về sau, hắn có nghe anh Thành nói lại. Đến lúc sang cát cho mẹ anh Phú, khi ván thiên lật lên, mọi người đều nhìn xuống. Quần áo, nhục thể của bà đã bị tiêu hết chỉ còn lại xương trắng. Vừa nhìn thấy xương mẹ mình, anh em nhà anh Phú lại thi nhau khóc. Bộ xương của bà bị gãy vỡ rất nhiều chỗ, cả hàm răng còn chắc nguyên, riêng mấy cái răng cửa thì bị gãy ngang rụng xuống dưới.
Xem ra, chết không phải là hết…