Thần Nhãn - Mắt Âm Dương

Chương 41: Đêm Kinh Hoàng


Bạn đang đọc Thần Nhãn – Mắt Âm Dương – Chương 41: Đêm Kinh Hoàng


Màn đêm dần dần buông xuống trên đỉnh núi. Bọn hắn lựa một địa thế bằng phẳng nơi lưng chừng núi để dựng lều. Hai cái lều này bọn hắn chuẩn  bị cho những lần đi phượt trước đây, giờ được mang ra trưng dụng. Hai thằng bọn hắn chui vào một cái lều thì cũng hơi chật, nhưng mà cũng chẳng có cách nào. Ngủ tạm một đêm thôi mà, có gì phải lăn tăn – hắn nghĩ. Hương và Ngọc Tiên ngủ trong cái lều bên cạnh.

Giờ này mới bảy giời tối mà không gian xung quanh đã tối om chả có tí ánh sáng của nền văn minh lọt vào đây. Kiểm tra xong điện thoại, chả còn vạch nào. Hắn quẳng cái điện thoại giờ chả khác cục gạch sang một bên nằm duỗi lưng thoải mái. Từ phía trên sân đằng trước chùa, tiếng cười nói của đám ba người kia rộn ràng vang vọng đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Bọn hắn cần phải ngủ sớm để đêm nay còn xem xét lại cái hang.

Đêm vắng lặng như tờ, chỉ có tiếng côn trùng rả rích, thỉnh thoảng tiếng chim kêu cắt ngang bầu trời. Mọi người đều chìm vào giấc ngủ êm đềm hòa mình với thiên nhiên trong khung cảnh ngả lưng trên núi đá, ngửa đầu thấy sao rơi.

Hương và Ngọc tiên sau một hồi nói chuyện phiếm, cả hai mí mắt đều nặng chĩu, đầu buông bỏ mọi suy nghĩ, họ bắt đầu lơ mơ chìm vào giấc ngủ. Khó chịu quá… tiếng lạo xạo, lạo xạo như bước chân ai đó trên sỏi đá cứ vang lên. Hương thấy bực mình, đêm rồi ai còn đi đi lại lại. Cô có tính xấu, đang cơn buồn ngủ mà có tiếng động sẽ khiến cô thức giấc. Lúc đó chỉ muốn dậy tẩn cho kẻ đó một trận. Nhưng mà lúc này mắt cô nặng chĩu nhắm chặt lại, không mở nổi ra nên đành cố ru mình ngủ tiếp.

Tiếng lạo xạo vãn vang lên như trêu ngươi, mãi một lúc cô cũng lờ được nó đi, cả tinh thần và thể xác nhẹ nhàng rơi vào một vùng êm ái từ từ chìm sâu vào giấc mơ. Người cô như bị nâng lên khỏi mặt đất, cái lều quay vù vù khiến cô chóng cả mặt. Cô hoảng hốt cố giãy dụa nhưng không được. Cô nằm thẳng đơ trong cái lều quay vù vù mãi không thôi, có lúc nó còn nghiêng ngả khiến đầu cô dốc ngược xuống đất. Cả người bị đè chật nặng chĩu, không cử động được.

Hương gào hét gọi Ngọc Tiên nằm bên cạnh mà không thấy trả lời. Nỗi sợ hãi khiến cô hoảng loạn không nghĩ được điều gì chỉ ra sức vùng vẫy cố thoát khỏi trạng thái khiếp sợ này. Từ trên không , cô cùng cái lều rơi tụt xuống một hố sâu thăm thẳm không thấy đáy, cảm giác mất trọng lực hệt như thật khiến cô rú lên như sắp chết đến nơi. Hẫng một cái cô giật nẩy người thấy mình nằm trên mặt đất. Ngọc Tiên ở bên cạnh vừa lay vừa gọi

–   Có chuyện gì mà cậu la lên ú ớ ghê vậy?

–   Cái… lều nó bay lên… nó tụt xuống hố… Hương lắp ba lắp bắp.

–   Bay nào đâu… hay là mệt quá mơ ngủ. Ngọc Tiên nhăn mày thắc mắc.


–   Thôi ngủ đi, chắc mệt quá mơ ngủ đấy. Ngọc Tiên nói một câu trấn an rồi kéo Hương nằm xuống.

Hương nằm nghiêng người ôm lấy góc chăn. Cái cảm giác vừa rồi giống y hệt như thật khiến cô hoang mang trong lòng. Chắc tại hai hôm nay chạy ngược chạy xuôi nên mệt – cô tự nhủ rồi nhắm mắt lại định ngủ tiếp. Nghĩ thế nào, cô thò tay vào cái túi bên cạnh lấy cái dây có miếng trầm nạm vàng tay mà Sơn đưa cho từ hôm qua đeo vào cổ.

Ở bên cạnh, Ngọc Tiên ú ớ nói mớ, Hương cười thầm trong bụng quay sang định trêu Ngọc Tiên. Không phải người ta vẫn nói: Lúc có người ngủ mơ nói mớ chỉ cần đặt câu hỏi người đó sẽ trả lời thật thà hết mọi chuyện trong lúc vẫn đang ngủ say không biết gì. A ha! biết hỏi gì nhỉ, mắt cô sang ngời lên tinh quái khe khẽ ghé miệng vào tai Ngọc Tiên thì thầm:

–   Có… yêu Tùng không? Nói đi có yêu không?

Chả thấy Ngọc Tiên nói gì, khuôn mặt gồng lên, miệng ú ớ, chân tay dường như đang dãy dụa kịch liệt. Hương chợt nhớ ngay đến chuyện mình vừa gặp phải. Cô vội vàng vừa lay vừa gọi. Ngọc Tiên ngồi bật dậy, mồ hôi vã ra trên trán, miệng run run lẩm bẩm.

–   Chúng… mạnh quá, mình… cũng bị đè, phải kêu đến các Tổ mới đẩy được.

–   Làm sao? Hương hốt hoảng hỏi.

–   Bị… nhấc giường… à mà nhấc … nhấc… lều…cắm đầu xuống đất. Ngọc tiên lập bập.

Cả hai nhìn nhau rồi bất động, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Rồi như tỉnh ra, cả hai vùng dậy mở cửa lều lao ra ngoài.

Hai thằng bọn hắn đang ngủ say thì bất ngờ tiếng khóa kéo cửa lều roèn roẹt vang lên. Gió thốc vào làm bọn hắn giật nẩy cả người, tỉnh ngủ. Hai bóng đen như cơn lốc lao vào trong lều. Bọn hắn còn chưa kịp ú ớ thì kinh ngạc nhận ra là hai cô gái đã đẩy bọn hắn dạt sang hai bên ngồi tọt vào giữa lều. Cả hai đều có vẻ hoảng hốt.


–   Có… có ma, hình như có ma… bọn em bị chúng nó dựng giường… à dựng lều. Hương nói lắp bắp.

–   Đừng sợ, có anh ở đây rồi

Hắn nói trấn an Hương mà trong lòng bắt đầu thoáng lợn cợn nỗi hoang mang. Cả bốn người ngồi trong cái lều bé xíu chật chội, hai cô gái nhất định không chịu trở về lều của mình. Chả lẽ lại ngồi đây cả đêm thế này.

–   Hay hai chúng mình sang lều bên kia đi, bên này chật bỏ xừ. Tùng kều quay sang phàn nàn với Ngọc Tiên.

–  Có được không? Ngọc Tiên có vẻ hơi lo lắng.

–  Úi xời, không phải sợ đâu. Tùng kều ưỡn ngực nói.

Cả hai khom lưng chui ra định sang cái lều bên kia thì từ phía trên chỗ lều trại của ba người thanh niên kia tiếng hét ầm ầm làm bọn hắn giật nẩy cả người. Ánh đèn pin sang trắng từ phái đó bật lên leo lét, lạnh lẽo, giữa bóng đêm đen kịt vây bít bùng xung quanh. Những cái bóng méo mó dị dạng đang khua khoắng quẫy đạp trong căn lều, theo luồng ánh sáng hắt ra ngoài trông cực kì yêu dị khiến bọn hắn thót tim.

–  Có chuyện gì thế nhỉ? Tùng kều hỏi.


–  Lên… xem họ gặp chuyện gì. Hắn nói.

Bốn người cầm theo đèn pin chiếu rọi các bậc đá lần mò đi về phía trên. Lên đến nơi đã thấy ba người kia bò được ra ngoài lều. Căn lều xiêu vẹo ngả nghiêng, đồ đạc lộn xộn. Khuôn mặt bọn họ tỏ vẻ kinh sợ, ghê tởm. Những tiếng vo ve rào rào vang lên trong bóng tối. Cả ba người đang nhảy cẫng lên phủi quần áo, một người nước ngoài đang nhổ phì phì, miệng không ngớt kêu rên.

–  Oh my god!… Oh my god!

Những tiếng côn trùng đập cánh vù vù trong đêm tối. Hắn vội chiếu đèn về hướng phát ra âm thanh. Ôi mẹ ơi! Hắn than thầm rồi vội vàng quay người ôm lấy Hương ở phía sau, dúi đầu cô vào ngực che chắn cái đám đen xì như những hạt đỗ đen đang đập cánh vù vù bay như ong vỡ tổ về phía bọn hắn.

–  Là ruồi, ruồi đó. Tiếng người thanh niên trẻ tuổi kêu ầm lên.

Hắn vội vàng dùng áo khoác chùm lên đầu hai người tránh đám ruồi bâu lấy đen cả áo. Hình ảnh hàng trăm con giòi lúc nhúc trong tai một người đàn ôn bị ruồi đẻ trứng làm tổ trong tai khiến hắn rùng cả mình. Chẳng may có con nào bay lạc vào thì chết. Chỉ một chốc đám ruồi đen đặc tản ra bay đi đâu hết. Bọn hắn rũ lấy rũ để những con ruồi còn bám lại trên quần áo. Người thanh niên ngoại quốc ra sức nôn khan rồi lấy nước súc miệng.

–  Ruồi ở đâu ra mà nhiều thế nhỉ. Tùng kều cáu tiết kêu ầm lên.

–  Các anh có việc gì không? Hắn quay sang hỏi người thanh niên trẻ tuổi.

–  Bọn tôi đang ngủ, chẳng hiểu ở đâu ra mà nhiều ruồi đến vậy, chúng nó chui hết vào lều, chui cả vào miệng chúng tôi. Vừa nói anh ta vừa nhăn mặt ghê tởm như muốn nôn.

–  Đang đem tối thế này ruồi ở đâu ra nhỉ? Hắn lẩm bẩm trong lòng thấy ngạc nhiên.

–  Ban đêm ruồi thường đậu yên một chỗ ở trên cao, tránh gió, tại sao chúng lại bay ra đây thành cả đàn thế này? Bình thường chúng cũng tụ tập ở nới có nhiều thức ăn và nơi đẻ trứng. Chỗ này không phải địa bàn hoạt động của ruồi. Có lẽ nào… Hương nhăn mày suy nghĩ.


–   Có lẽ gì? Hắn nghiêng đầu thì thầm hỏi.

–   Chúng bị thu hút đến đây.

Hương phán đoán, trong đầu cô lờ mờ hiện lên một đáp án chưa rõ ràng. Cái gì thu hút chúng đến đây cơ chứ?

–  Này.. tôi từng nhìn thấy trong một cái lễ Cúng chúng sinh, ruồi bu đen bu đỏ, cúng xong chúng nó bay hết. Có khi nào… đám ruồi này, chúng nó là…

Tùng kều thì thào chưa dứt câu thì đám người kia lại hét ầm ầm. Bọn hắn chạy đến nhìn vào trong lều của họ thì ôi thôi… Khắp nơi trong lều, trên vách, dưới nền, đồ đạc phủ đầy một đám lúc nhúc màu trắng đang ngọ nguậy.

–  Giòi… là giòi

Vài người nôn khan khi nhìn thấy đám giòi béo mập, lúc nhúc. Tiếng lá cây loạt xoạt cùng tiếng lạo xạo trên đất đá vang lên. Mọi người đều im bặt, giật mình ngó nghiêng xung quanh. Tiếng loạt xoạt, lạo xạo vẫn không ngừng vang lên.

–  Ối… con gì kia. Ngọc Tiên hét toáng lên.

Theo hướng Ngọc Tiên chỉ cả đám người đều nhìn thấy cái bóng to lớn với đôi mắt xanh lè sáng rực trong đêm tối lấp ló sau lùm cây. Những tiếng gầm gừ nổi lên. Không lẽ là hổ? Chả lẽ nơi này vẫn còn hổ sinh sống? Chẳng mấy chốc các bụi cây xung quanh đều thò ra những đôi mắt xanh lè đang nhìn chòng chọc về phía đám người bọn hắn.

–  Chết rồi… hổ… là Hổ đấy. Một người giọng run run méo mó kêu lên.

Mọi người chân tay mềm nhũn đứng không vững, nếu là hổ thật thì bọn họ chạy đâu cho thoát. Nhìn xung quanh ngôi chùa đã đóng cửa. Miệng hang tối đen như con rồng đang há miệng, không có chỗ nào để trốn hay chạy thoát thân. Những luồng khí đen đang tỏa ra từ các lùm cây, trong đêm tối trông hết sức ám ảnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.