Thần Nhãn - Mắt Âm Dương

Chương 34: Hầm Đá


Bạn đang đọc Thần Nhãn – Mắt Âm Dương – Chương 34: Hầm Đá


Sáng ngày hôm sau, hai thầy trò Võ sư Huỳnh về sớm. Tùng kều cũng nhanh nhảu đánh xe về Hà Nội đón Ngọc Tiên. Chả có việc gì, hắn theo bố con anh Dần đi bán tranh ở cổng chùa Dâu. Mặc kệ hai ông già sang đền Lũng nói chuyện với ông Từ trông đền

– Này có biết gì không, tôi nghe mấy nhà quanh chùa kể, đêm qua ở chùa tiếng giống tiếng dê kêu be be rất to, sáng ra cả một vạt lúa chạy dài về hướng đền Lũng đổ rạp cả

– Có chuyện đó à? Hay là… mà chả biết cừu thì nó kêu thế nào nhỉ

–  Tôi hỏi bà chị ở bên Thanh Khương, bà ấy nói đêm qua chó trong làng cứ tru lên suốt đêm nghe mà sợ lắm. Chả hiểu rồi có chuyện gì nữa

Mấy bà, mấy chị đi lễ chùa sớm chuyện trò thần thần bí bí khiến ai nghe thấy cũng gờn gợn trong lòng
Đến trưa, Tùng kều đưa Ngọc Tiên đến. Nghỉ ngơi một lát ba người bọn hắn với anh Dần kéo nhau qua đền Lũng. Lúc này đã là đầu giờ chiều. Lớp học Hán Nôm ở gian phòng nhỏ phía bên tay phải đền đã mở cửa. Bàn ghế gỗ đơn sơ, cái bảng tự chế, gian phòng chứa đầy người, từ trẻ con đến thanh niên, các cụ đã lên lão cũng tụ tập về đây để học và dạy lẫn nhau.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, có Giáo sư Lê đứng trên bảng giảng dạy, mọi người đều phấn khích ra mặt. Ai nấy đều say sưa lắng nghe và ghi chép. Chỉ có thầy Giáp ngồi ở góc cuối cùng của lớp học, ngáp lên ngáp xuống ra điều chán nản lắm

Bọn hắn len lén vòng sang bên cạnh đi về chỗ cái giếng. Ngọc Tiên đứng từ xa quan sát trên dưới vòng quanh một hồi rồi quay lại nói với hai người bọn hắn

–  Đây không phải của Thất Sơn Thần Quyền

–  Thật à? Tùng kều hỏi

–  Chắc chắn, em không giỏi nhưng có thể phân biệt được mà. Cô quay sang Tùng kều đáp

–  Cái cách yểm này đúng là trông qua thì giống nhưng xem kỹ lại thì có điểm khác biệt rất lớn. Thần quản bùa này không phải các tổ của bên em. Tuy là bốn phía chặt chẽ con kiến cũng không lọt qua nhưng hình như có lối vào. Cô nói

–  Lối vào? Hắn ngạc nhiên

Hắn ngẫm nghĩ vẫn thấy không thông. Tại sao bọn hắn không thể tiến gần lại được nơi cái giếng mà cứ đi vòng vòng tại chỗ. Trong khi cái giếng này trước kia vẫn là nơi dân làng lấy nước để dùng. Tại sao họ lại tiếp cận được cái giếng. Nghĩ mãi cũng không có câu trả lời. Thêm nữa, tại sao có đám âm hồn ẩn náu ở chỗ gốc tre? Hàng trăm năm qua chúng không hề quấy phá dân làng? Chưa từng có truyền thuyết nào về việc người dân bị ma dấu, hay bị bịt mắt dắt đi như hôm qua.

Hắn đem hết những suy nghĩ của mình nói lại với Tùng kều và Ngọc Tiên. Bọn họ cũng đau đầu hoa mắt mà không tìm ra câu trả lời. Cả ba kéo nhau ra chỗ cây cầu đá ngồi ngắm ao, tiện thể suy nghĩ thêm

–  Em nói, cái chỗ này không phải các tổ trông coi. Vậy là ai trông coi. Có khi nào là một vị địa thần?

Hắn dường như thoáng lóe lên một ý nghĩ trong đầu, quay sang hỏi Ngọc Tiên

–  Đúng rồi, nhưng có phải là một địa thần hay không thì em không biết chỉ có thể đoán là một vị thần thôi

–  Nếu là một thần cai quản… vậy thì… mà không… chắc là vậy rồi. Hắn lẩm bẩm


–  Chắc cái gì? Tùng kều hỏi

–  Không phải khi chúng ta suy nghĩ hay tính toán, chúng ta luôn phát ra một luồng năng lượng hay sao? Chỉ cần là toan tính xấu, nhất định sẽ phát năng lượng xấu. Dù sao, nếu vị đó ở đây thì nhất định là bảo vệ cái giếng này

–  A… ha như vậy không phải là sẽ bị đọc hết tâm tư. Ngọc Tiên lên tiếng.

–  À vậy là đúng rồi. Người dân có thể đến giếng lấy nước vì họ đơn thuần nghĩ đến lấy nước thôi… Vì vậy em đừng có nghĩ đến anh khi vào đó, không là bị nhìn thấy hết đấy. Tùng kều quay sang Ngọc Tiên cười cợt.

–  Đồ điên. Ngọc Tiên cáu kỉnh quát

–  Hay là chúng mình cứ giả vờ vào múc nước nhỉ. Có khi lại qua được. Tùng kều đề nghị

Nói không bằng làm luôn cả ba đứng dậy kéo nhau đi về phía cái giếng. Tùng kều đi đầu tiên, vừa đi vừa cố ép cái đầu nghĩ đến việc lấy nước. Ba bọn hắn thuận lợi đi đến chỗ cái giếng không gặp trở ngại gì. Tùng kều cười ha ha, ra hiệu hắn đến giúp bê tảng đá chặn ở trên tấm gỗ che miệng giếng xuống.

Hai thằng bọn hắn hì hục bê tảng đá đặt xuống bên cạnh, Tùng kều vươn tay kéo miếng gỗ ra để sang một bên. Cả ba chúi đầu nhìn vào trong lòng giếng. Cái giếng phải sâu đến cả chục mét. Nước giếng không đầy không vơi, đục ngầu. Mặt nước lặng yên phản chiếu ánh sáng trông như một tấm gương bị bụi bẩn lâu ngày. Thành giếng bằng đá phủ đầy rêu phong. Từ trong lòng giếng luồng hào quang đủ bảy sắc cầu vồng ào ạt tràn ra.

Mắt Tùng kều dại đi, hắn giơ tay cố với cái gì đó dưới lòng giếng. Hắn và Ngọc Tiên còn đang kinh ngạc nhìn Tùng kều khó hiểu thì Tùng kều đã ngã lộn nhào vào lòng giếng. Ngọc Tiên hét ầm lên giơ tay kéo hụt không khí. Chỉ nghe tủm một tiếng. Tùng kều đã ngã chìm vào trong nước giếng đục ngầu. Hắn còn đang ngây cả người vì hoảng quá thì đã thấy Tùng kều lóp ngóp từ dưới nước trồi đầu lên kêu cứu. Hắn cuống lên.

–  Cố gắng tìm chỗ bám, đợi tao!

Hắn hùng hục chạy ra chỗ ô tô đỗ ngoài đường. Mở thùng sau xe ra tìm cuộn dây dù. Hắn với Tùng kiều thi thoảng vẫn rủ nhau đi phượt nên đồ đạc vẫn quẳng luôn trên xe.

Ôm cuộn dây trong lòng hắn quắn lên chạy về chỗ cái giếng. Anh Dần đang ngồi cuối lớp há miệng say sưa nghe Giáo sư Lê giảng nghĩa từ, thoáng thấy hắn mặt cắt không còn giọt máu chạy vòng qua bức tường phía bên này. Anh vội vàng đứng dậy len lén rời khỏi lớp chạy theo hắn.

Từ xa đã thấy Ngọc Tiên đang chúi đầu xuống giếng gọi Tùng kều. Hiểu ra vấn đề, anh Dần vội vàng hỗ trợ hắn buộc dây vào gốc cây gần đó rồi nhanh chóng kéo dây thòng xuống giếng.

Ở dưới giếng Tùng kều lóp ngóp phì phì thổi nước ra khỏi miệng. Tùng kều bám lấy đầu sợi dây, gắng sức đạp chân vào thành giếng leo lên. Hắn với anh Dần ở trên ra sức kéo. Chật vật tì chân vào thành giếng leo lên. Tùng kều dẫm lên một tảng đá nhô ra lấy đà gồng sức nhấc thân mình lên.

Hụt một cái, tảng đá bỗng di động, Tùng kều mất đà ngã xuống nước tay vẫn bám chặt sợi dây. “Ục” một tiếng lớn, nước trong giếng như bị rút xuống. Tùng kều như bị một lực hút mạnh kinh hồn kéo tụt xuống đáy giếng. Nước giếng xoáy tròn như cái phễu. Tùng kều bị kéo xuống nước lút đầu. Ở phía trên hắn và anh Dần kinh hoảng ra sức kéo. Lực hút rất mạnh, cả hai người phải gắng hết sức để khỏi bị kéo theo mà ngã xuống giếng. Ở bên cạnh Ngọc Tiên hoảng hốt cuống quýt lên cũng ra sức bám vào sợi dây cùng với bọn hắn ra sức kéo.

Tùng kều lóp ngóp được kéo chòi lên khỏi mặt nước há mồm thở lấy thở để. Đất bẩn, lá cây mục, xương động vật bám cả vào người và mặt Tùng kều.
Nước dưới giếng đùn lên đục ngầu, mang theo bao rác rến. Cái xoáy nước biến mất. Ba người phía trên ra sức kéo cuối cùng Tùng kều cũng bò lên khỏi miệng giếng. Bốn người lấy miếng gỗ đậy miệng giếng lại, bê hòn đá về vị trí cũ rồi len lén vòng ra ngoài tránh để mọi người phát hiện.

Bọn hắn nhanh chóng quay trở lại nhà anh Dần. Tùng kều tắm rửa sạch sẽ lấy một bộ quần áo của anh Dần mặc tạm. Trông Tùng kều thật buồn cười. Áo, quần hơi rộng nhưng ngắn treo lòi cả cổ chân ra.

–  Hình như phía đáy giếng có một cái cửa lật ấy. Lúc tao đạp phải hòn đá ở thành giếng thì nó lật ra hút nước xuống. May mà lúc đó tao còn bám được vào sợi dây nếu không chắc bị nó hút thẳng xuống dưới. Quái lạ, đáy giếng thì lấy đâu ra xương động vật nhỉ? Tùng kều nghiêng đầu ngẫm nghĩ, ánh mắt ngờ vực

–  Anh từng nghe nói có mấy người toan đến phá, bôi bẩn giếng bị mất tích đấy. Có khi nào…?


–  Có khi thế thật… Đến Tùng kều bám chặt sợi dây mà còn bị kéo xuống như thế, thì những người kia làm sao trụ được. Hắn lên tiếng đồng tình.

–  Thực ra, lúc bị ngã xuống giếng phản xạ tự nhiên sẽ là túm được gì thì bám đại lấy. Tảng đá đó lại chìa ra như thế. Nhất định bọn họ sẽ túm lấy mà đu lên. Ngọc Tiên phân tích.

Tự dưng Tùng kều thấy rởn hết cả da gà. Cái đống xương động vật khi nãy… Ôi… có khi nào?

–  Mà tại sao đang yên đang lành thì mày lao xuống giếng làm gì? Hắn quay sang hỏi Tùng kều.

Tùng kều lúc này mới nhớ ra. Lúc đó tự dưng hắn nhìn thấy mấy người ở dưới giếng đang giơ tay lên cầu cứu. Họ chồi lên chồi xuống dường như đã kiệt sức. Tùng kều cố vươn tay ra để kéo, vươn mãi, vươn mãi đến lúc nước ộc vào mũi vào miệng mới cuống quýt khua khoắng tay chân, gắng sức trồi lên mặt nước.

–  Xem ra giả vờ vẫn là giả vờ. Cuối cùng vẫn bị đọc ra. Hắn lẩm bẩm.

Cái giếng đó nhất định phải xuống. Nhưng mà phải có chuẩn bị cẩn thận. Ban ngày thật khó hành động, lỡ mà để dan làng hay ông Từ trông đền biết thì gay go to. Hắn thầm nghĩ.

Anh Dần kiếm thêm một cuộn dây thừng to nữa, mọi thứ được xắp xếp lên xe. Mười hai giờ đêm bốn người bọn hắn lặng lẽ như bốn tên trộm men theo bờ ruộng đi vào đền Lũng. Bố anh Dần cùng thầy Giáp và Giáo sư Lê đã ở sẵn đó từ chiều.

Mấy người bọn họ vòng sang bên cạnh men theo con đường nhỏ có bụi tre đi vào chỗ cái Giếng. Đêm ngày mười sáu trăng đã già nhưng vẫn sáng tỏ.

–  Bây giờ làm thế nào tiến gần được vào chỗ cái giếng? Bố anh Dần thì thầm hỏi

–  Không khéo lại như đêm qua, đi đến sáng vẫn quanh ở chỗ này. Thầy Giáp khe khẽ than thở

–  Giữ tâm vững vàng không suy nghĩ gì cả. Kiểu như mình vừa đi vừa thiền ấy. Con nghĩ sẽ được. Hắn nói

–  Đi cạnh cái lão này làm sao tao thiền được. Thầy Giáp cáu kỉnh nói

–  Có tôi mới không thiền được khi phải dính với ông ấy. Giáo sư Lê đáp trả

–  Hai người ngừng một lúc có được không? Nhức hết cả đầu. Hắn than thở

Hắn đứng im quan sát nhập định bằng cách quán chấm đỏ trước trán. Con mắt âm dương của hắn trở nên sáng rực. Một tia sáng lướt qua. Hắn vội vàng ra hiệu cả đám người vẫn ồn ào phía sau im lặng.

Mọi người im bặt không ai hé miệng nói một câu. Dưới con mắt của hắn, trên cả khoảnh đất bao quanh cái giếng được bao bọc bởi vô vàn các hình vẽ bùa chú vô hình loằng ngoằng với hào quang đủ màu sắc phát ra sáng chói. Quả thật là đến con kiến cũng không lọt, trên dưới, trong ngoài, bố trí chặt chẽ khó lòng vượt qua được. Phía trên chiếc giếng, một người mặc áo dài cổ xưa màu trắng hoa văn thêu vân mây tinh sảo, đang ngồi kiết già nhắm hờ mắt, lơ lửng trên không.


Hắn liên tục niệm phật nhiếp tâm, một luồng khí mảnh như sợi chỉ dẫn đường tới cái giếng xuất hiện. Hắn chậm rãi từng bước lần theo dường chỉ mỏng manh đó mà đi. Mọi người lập tức bám theo hắn không sai một bước. Đến trước cái giếng, đứng ngay trước mặt vị đang ngự ở trên đó, hắn thấy lúng túng chả biết làm gì.

Bất ngờ vị đó mở to đôi mắt nhìn cả đám người đang líu ríu đứng tụ lại một chỗ. Hắn thoáng giật mình, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh. Đôi mắt đó rất bình thản không hề có ý uy hiếp bọn hắn. Ánh mắt chăm chú nhìn hắn thoáng có tia cười. Trong một giây vị đó biến mất không còn lưu lại chút hào quang nào.

Đợi ở đây đã mấy trăm năm, cuối cùng người cũng đã đến. Cửu tinh lấp lánh sau lưng cậu ta là dấu hiệu. Vị thần giờ đã được tự do rời khỏi nơi này.

–  Được rồi, buộc dây đi. Hắn nói

Anh Dần và Tùng kều nhanh chóng kéo dây buộc vào gốc cây to gần đó. Bọn hắn nhanh chóng lôi tảng đá và tấm gỗ ra, thòng dây xuống dưới.

Tùng kều và hắn mỗi người bám một sợi dây tụt xuống giếng, thầy Giáp và Giáo sư Lê chiếu đèn pin, anh Dần và Ngọc Tiên hỗ trợ dòng dây.

Chỉ một lát bọn hắn đã tụt xuống sát mép nước. Tùng kều dùng chân dò vị trí tảng đá chìa ra rồi đu cả người lên tảng đá. “Ục” một tiếng lớn vang dội, nước dưới giếng xoáy thành một hố kéo tụt tất cả mọi thứ trên mặt nước xuống dưới. Vì đã có chuẩn bị nên bọn hắn đều vững vàng bám vào thành giếng không ảnh hưởng gì.

Nước dưới giếng cạn dần để lộ ra tấm đá dưới đáy đã bị lật nghiêng sang một bên. Phía dưới như một cái hầm lầy lội bùn đất xâm xấp nước. Dưới chân bọn hắn những dòng nước trong vắt len qua các khe hở giữa các phiến đá ở thành giếng ào ào chảy xuống, trôi tuột xuống cái hầm phía dưới. Hắn ngửa cổ gọi anh Dần leo xuống, còn bản thân mình hắn lựa thế leo xuống đáy giếng. Trong vài phút anh Dần đã leo xuống đến nơi. Tùng kều nhấc một chân của mình ra để anh Dần kê chân vào tảng đá. Khi anh Dần đã đứng vững vàng, Tùng kều liền tụt xuống theo phía sau hắn.

Hai bọn hắn nhảy xuống cái hầm phía dưới, rút đèn pin ra chiếu bốn phía. Hóa ra chỗ này không hề bé nhỏ như phía trên cái giếng. Căn hầm được ghép bằng đá, thời gian phủ lên những tấm đá một màu đen, rêu phong. Dưới ánh sáng đèn pin nơi này khiến bọn hắn rợn cả người. Có những hốc đá to như cái thúng không biết thông đi đâu. Lia ánh đèn đến một cái hốc sát trong góc, cả hai bọn hắn suýt thì hét lên thất thanh. Ngay chỗ đó, xương trắng rơi vãi lấp xấp lẫn trong nước đục ngầu. Trong bóng tối màu trắng ởn lên như trêu ngươi hai kẻ đang nhìn chòng chọc.

–  Chắc là mấy người mất tích đã đáp xuống đây. Hắn thì thầm

–  Nhìn hướng xắp xếp của những bộ xương này, chắc chắn cái lỗ này thông ra đâu đó, cũng kéo đi không ít xương xẩu rồi. Tùng kều phán đoán

Đi quanh một vòng, bọn hắn cũng chẳng tìm ra manh mối gì. Chỉ là một căn hầm trống hoác.

–  Có… thấy … gì không. Tiếng thầy Giáp từ trên vọng xuống

–  Chưa có gì ạ. Hắn thò cổ đáp vọng lên

Đứng yên lặng ở giữa căn hầm, hắn yên lặng quan sát. Đưa đôi mắt âm dương rà soát khắp mọi chỗ hắn “A” lên một tiếng. Tùng kều sấn lại sốt sắng hỏi

–  Có manh mối à?

–  Ừ, ở đây có đủ tám quẻ phân bố ở tám hướng. Quẻ ly ở dưới hai con cừu… Đúng rồi quẻ ly… Hắn lẩm bẩm.

Đi thẳng về phía vách đá có hình quẻ Ly vô hình đỏ rực lung lay bám ở đó. Bọn hắn soi đèn quan sát kỹ lưỡng. Tùng kều móc con dao gập trong túi quần ra cạo sạch vách đá theo chỉ dẫn của hắn. Lần mò một hồi Tùng kều hô lên phấn khích

–  Đây rồi!

Chiếu đèn pin vào, hai bọn hắn nhìn thấy một ô đá hình vuông to cỡ bàn tay. Phía trên rong rêu phủ đầy, nhưng vẫn nhìn ra nó được khắc nổi hình bông hoa sen. Hắn đưa tay ấn mạnh, ô đá thụt vào trong vách, tấm đá trước mặt rơi xuống. Một hốc đá vuông vắn khô ráo hiện ra. Cái hộp đồng quen thuộc lộ ra trước mắt bọn hắn. Mừng rú lên, hắn ôm lấy cái hộp lấy áo bọc vào rồi buộc quanh người.

Mực nước dưới căn hầm dâng lên đột ngột, bùn đất sủi lên ùng ục.

–  Lên nhanh thôi. Hắn giục


Bọn hắn nhanh chóng leo lên miếng đá lật nghiêng rồi bám dây lần lượt leo lên. Anh Dần cũng nhanh chóng leo lên. Nước bẩn theo miệng hầm dâng lên như cũ rồi ngừng lại.

Hắn cởi áo đưa cái hộp cho thầy Giáp và Giáo sư Lê. Đôi mắt hai ông già sáng ngời như thấy được báu vật. Tùng kều, thầy Giáp, Giáo sư Lê , bố anh Dần và Ngọc Tiên lên xe đi trước. Hắn và anh Dần ở lại xắp xếp mọi thứ trở lại như cũ rồi leo lên cái xe máy cà tàng của anh Dần quay về sau.

Về đến nhà, đã thấy mọi người đặt chiếc hộp lên bàn ngắm nghía lên xuống, nhưng vẫn chưa mở ra. Dường như họ đang đợi hắn và anh Dần trở về. Vừa thấy hắn, thầy Giáp hồ hởi nhướng mắt nhìn Tùng kều

–  Mở ra đi

Quanh mép chiếc hộp được gắn keo chắc chắn. Xung quanh không có một lỗ khóa nào. Trên thân chiếc hộp từng đóa sen nở rộ và ngôi sao tỏa sáng. Tùng kều dùng dao cậy một lúc, nắp hộp bật ra. Bên trong một tấm da cuốn tròn gọn gẽ. Thầy Giáp hai tay run run nhấc tấm da bò khỏi hộp rồi khẽ khàng mở ra. Một chiếc khóa bằng đồng đen bóng loáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Giáo sư Lê không khỏi hồi hộp cầm lấy chiếc chìa khóa cổ trạm trổ cầu kỳ

–  Là nó… đây rồi… chìa khóa… là chìa khóa thật…

–  Chả chìa khóa thì là cái gì. Nhìn đây này

Thầy Giáp chỉ vào tấm da bò. Mọi người lúc này mới nhìn kỹ hình trên tấm da bò. Một con rồng bốn chân với quẻ Cấn, bên cạnh có hình con cá sấu với quẻ Ly

–  Giống trên chiếc hộp kia. Thầy Giáp nói

–  Bây giờ sớm mang được những thứ này về đã. Xem xét hình này sau. Giáo sư Lê vừa nói vừa cuộn tấm da bò để lại vào trong hộp.

–  Thế ở dưới cái giếng đó có cái gì. Thầy Giáp hỏi

Bọn hắn thuật lại mọi thứ dưới căn hầm đá cho mọi người nghe

–  Thì ra là vậy, hóa ra những người mất tích là bị kéo xuống đó. Hèn nào, không ai tìm ra họ ở đâu. Anh Dần vẻ mặt như vỡ lẽ ra

–  Ở phía dưới đó nhất định là thông ra sông suối nào thì mới có bùn trong đó. Vậy thì chuyện những người mất tích xảy ra, rồi nước mới trở thành đục ngầu không sử dụng được nữa là đúng rồi. Nếu tấm đá đó không mở ra thì bùn làm sao dâng lên được.

Thầy Giáp đắc ý như vừa mới phát kiến ra sự việc gì quan trọng

–  Công nhận các cụ nhà mình ghê gớm thật

Bố anh Dần chen vào thán thưởng một câu. Mọi người ai nấy đều hỉ hả vui mừng. Việc đầu tiên đã hoàn thành thuận lợi, không gặp tổn thất gì. Vốn bọn hắn chỉ định đi xem xét thế nào, không ngờ nhiều chuyện xảy ra cuối cùng mang được vật cần tìm trở về.
Sáng ngày hôm sau, năm người lên xe về sớm. Bố con anh Dần quyến luyến, hẹn hò ngày lên nhà hắn để được gặp bố hắn và mọi người. Tùng kều mặt tươi như hoa vừa lái xe vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Ngọc Tiên đang ngồi ghế bên cạnh. Chỉ có hắn là đau khổ tột cùng khi phải ngồi với hai ông già đang ra sức chành chọe với nhau.

–  Ông ngồi lui ra cho nó còn ngồi
Thầy Giáp thò tay ra phía sau lưng hắn đẩy Giáo sư Lê một cái. Giáo sư Lê tức quá đẩy lại một cái. Người hắn cứ nghiêng ngả

–  Ông ngồi lui ra thì có, thằng bé bị ông chiếm hết chỗ rồi. Giáo sư Lê bực mình

Ôi chết mất, có cho hắn sống không nữa, lần sau mà đi đâu nhất định không mang theo hai ông già này mới được. Hắn tức tối nghĩ thầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.