Thần Nhãn - Mắt Âm Dương

Chương 23: Phá Trận Đồ Trấn Yểm Trên Sông Tô Lịch


Bạn đang đọc Thần Nhãn – Mắt Âm Dương – Chương 23: Phá Trận Đồ Trấn Yểm Trên Sông Tô Lịch


Ngày hôm sau, mọi người đều tụ tập về chùa Yên Phú. Trong một gian phòng nhỏ, tất cả đang chụm đầu nghe sư ông phân tích trận đồ với kế hoạch cùng nhau luyện trận pháp.

–   Hiện tại trận đồ này đang vận hành theo ngược chiều kim đồng hồ, đến thời điểm trận pháp mở ra nó sẽ vận chuyển theo chiều kim đồng hồ. Lúc này là lúc quyết định, thành hay bại là ở giờ khắc này. Thầy Hùng lên tiếng.

–   Bọn chúng có Diêm thần điều binh khiển tướng. Chúng ta cần phải bố trị chốt chặn bảo vệ trận pháp chính. Thầy Nam trầm ngâm nói.

–   Tuy lần này đã phá giải được không ít nhưng thực sự… chúng rất mạnh.

–   May mà chúng không có Ôn thần đi kèm nếu không thì…. Chú Hạnh ngập ngừng.

–   Thầy… lần này… 

Bố hắn còn chưa dứt câu, Sư ông đã vỗ vỗ bàn tay lên cánh tay bố hắn ra hiệu không cần phải nói thêm.

–   Chúng ta cần bố trí trận pháp chính và trận pháp phụ bên ngoài. Sư thầy Thích Thanh Từ cẩn trọng lên tiếng.

–   Cần phải có thêm biến trận nữa. Tính ra có lẽ chúng ta đang thiếu người. Thầy Hùng băn khoăn.

–   Không sao, có các Sư nữ ở chùa Yên Phú trợ giúp, chúng ta sẽ có thêm được vài người.

Nói dứt câu, Sư ông vẽ một vòng trên bản đồ, khoanh vùng những vị trí quan trọng, cả đám người gật gù hưởng ứng.

Thầy Tám và các đồ đệ từ Trà Vinh đã ra Hà Nội. Trong ba ngày liên tiếp bọn họ cùng nhau luyện tập phối hợp vận hành trận pháp. Ai nấy đều tập trung cao độ, không ngơi nghỉ. Nghe được câu chuyện phá trận của bọn họ từ miệng Tùng kều, ông già Tùng kều cất công xuống tận chùa Yên Phú cúng dường tiền bạc, vật dụng xin được góp sức nhỏ bé của mình hóa giải sự hung hiểm hại người của thế lực vô hình ghê gớm này.

Mười giờ đêm ngày hai mươi sáu tháng hai, theo đúng thời hạn đã tính toán cẩn thận từ ban đầu. Mọi người đã tập trung đông đủ nơi bờ sông. Đêm nay trời không trăng, không khí vẫn lạnh buốt. Bầu trời đen kịt mây vần vũ. Cả đoạn sông chỉ có hai cây cột đèn chiếu ánh sáng vàng vọt xuống lòng đường. Hàng cây ven bờ sông đen thẫm, thỉnh thoảng rung lên xào xạc theo từng cơn gió khiến không khí càng trở nên yêu dị.

Giữa lòng sông xoáy đen cuồn cuộn càng lúc càng lan rộng đường kính che kín mặt sông. Ngay tâm của đám cọc gỗ một luồng khí đen hung dữ đầy sát khí cuồn cuộn xông thẳng lên bầu trời u ám. Đem la bàn ra đo kim la bàn quay tít không xác định được phương hướng. Không khí như nén lại chỉ chực chờ bùng nổ, áp lực vô hình đè nặng lên cảm nhận của từng người.

Một trăm linh tám cây cọc gỗ được tập kết ven bờ sông. Thầy Giáp sai hắn và Tùng kều đem Chu Sa, Thần sa, Hùng Hoàng bôi lên các đầu cây cọc. Xong đâu đấy, đám đồ đệ của Võ sư Huỳnh và thầy Nam nhanh chóng đem đóng xuống trên bờ sông theo chỉ dẫn của thầy Hùng. Không khí cực kỳ khẩn trương.

Bên này đám thầy Cường, thầy Vũ đang chuẩn bị sắp xếp một đàn tràng lớn. Trên có cúng dường chư Phật, Bồ Tát, dưới đàn Tam tứ phủ, voi, ngựa, long, li, quy, phượng đầy đủ. Thêm hàng chục chiếc thuyền bát nhã sắp xếp gọn gàng. Giáo sư Lê đang rất kính cẩn nói chuyện với sư ông và các sư thầy. Các sư nữ chùa Yên Phú cũng đã đến đầy đủ.

Đám người của thầy Tám tiến gần lại phía bờ sông quan sát kỹ lưỡng địa hình, địa vật. Lần này ra Hà Nội, thầy Tám đem theo năm người, trong đó có một người con gái trạc tuổi bọn hắn. Cô gái dáng vẻ xinh xắn, đôi mắt to tròn sâu thăm thẳm.

–   Này đó là ai vậy? Tùng kều khều tay hắn hỏi.

–   Là con gái thầy Tám đấy. Hắn đáp.

–   Xinh nhờ, không biết có người yêu chưa? 

Tùng kều mắt sáng ngời chăm chú nhìn cô gái như mất hồn.

–   Thôi tập trung đi, giờ không phải lúc tán gái đâu. Hắn lầu bầu.

Chiếc xe ô tô màu đen đỗ xịch bên lề đường. Bố hắn và chú Hạnh mở cửa xe bước xuống, nhanh chóng đi lại chỗ Sư ông và các Sư thầy. Hắn còn chưa kịp hớn hở khi nhìn thấy chú Hạnh, thì từ bên ghế lái một dáng người quen thuộc bước xuống. Hắn túm lấy tay chú Hạnh.

–   Sao lại thế? Chỗ này nguy  hiểm, chú…

–   Ừ chả hiểu sao nó biết, không phải mày nói đấy chứ? Cứ đòi đi bằng được. Chú Hạnh than thở.

–   Cháu nói bao giờ? 

Nói chưa hết câu hắn đã chạy lại chỗ chiếc xe màu đen.


–   Em đến đây làm gì? Đi về đi, nguy hiểm lắm!

–   Chuyện thế này đáng xem mà.

Hương lạnh nhạt liếc hắn một cái rồi đi thẳng đến hướng bờ sông, nơi Sư ông và các Sư thầy đang đứng. Hắn đứng đực một chỗ thầm nghiến răng nghiến lợi “Cái ông già này, không phải là không biết chỗ này thế nào còn mang con gái đến”.

Trong lúc hắn còn chạy quanh ai đó thì Tùng kều đã kịp thời bắt chuyện làm quen với con gái thầy Tám. Nhưng xem ra thất bại thảm hại, người ta không có để ý đến Tùng kều. Thái độ hết sức hững hờ.

Mười một giờ đêm, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến trước mắt. Trong lòng ai cũng có một chút căng thẳng nhưng không ai nói ra. Sư ông dẫn đầu các Sư thầy cùng đám người bắt đầu lên hương làm lễ. Mùi hương trầm thơm ngát lan tỏa trong không khí. Tiếng chuông ngân vang như xé tan màn đêm đen kịt. Luồng sát khí dưới lòng sông mỗi lúc càng thêm dữ dội. Khí đen đặc như sương mù dần dần tản ra và di chuyển đến chỗ bọn họ.

–   Bày trận! Sư ông hô một tiếng.

Mọi người nhanh chóng di chuyển đến vị trí đã bàn bạc xắp xếp từ trước. Một hình bát quái nhanh chóng hiện ra. Sư ông nghiêm trang ngồi ở trung tâm hình bát quái. Sư thầy Thích Thanh Từ, Thầy Nam, Thầy Cường, Thầy Vũ, Thầy Tám, Chú Hạnh, bố hắn, Võ sư Huỳnh lần lượt ngồi vào vị trí các cửa Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử Kinh, Khai, Hưu. Vòng bên ngoài mỗi cửa có ba người đều là các sư thầy, sư nữ và đồ đệ của các thầy trấn giữ. Xung quanh họ là biến trận được xắp xếp bằng một trăm linh tám cây cọc gỗ đã được yểm đóng sâu xuống mặt đất.

Đám người còn lại lui ra phía bên ngoài tập trung ngồi tại một vị trí an toàn. Đôi nam nữ trẻ tuổi học trò của thầy Nam đang phân phát cho mỗi người một lá bùa hộ thân. Tùng kều ngồi cạnh con gái thầy Tám, thỉnh thoảng lại len lén đưa mắt nhìn.

Ngọc Tiên con gái thầy Tám lại lôi ra một lọ nhỏ đựng thứ gì như gừng khô thái lát. Cô lấy ra đưa cho mỗi người một lát bé con con.

–   Ngậm vào, trong chốc lát có thể nhìn thấy được vài thứ

Mọi người dường như chẳng lạ gì chuyện này, lập tức cảm ơn lấy một lát ngậm trong miệng. Tùng kều đứng dậy thắc mắc:

–   Cái này là cái gì? Không phải là cô định bỏ bùa yêu đấy chứ?

“Bốp” một tiếng, mông của Tùng kều hứng chọn một cước. Bị bất ngờ Tùng kều ngã chúi về phía trước cắm mặt xuống đất. Mọi người cười ồ, ngượng quá Tùng kều lồm cồm bò dậy trợn mắt với cô gái đang đứng trước mặt nhe răng định mắng.

–   Thôi ngồi xuống đi, lằng nhằng nó cho thêm một đạp bây giờ.

Thầy Giáp cười cười tưng tửng nói một câu. Tùng kều xoa mông ngồi xuống, giật lấy một lát đưa vào miệng ngậm rồi lầm bầm:

–   Trông thì xinh mà hóa ra đanh đá vũ phu.

Đôi mắt to tròn trợn lên, Tùng kều im bặt ngồi yên không nói thêm một câu. 

–   Thôi nào, im lặng đi, bắt đầu rồi đấy. Giáo sư Lê cất giọng cắt ngang.

Phía bên bờ sông mọi người đã vào vị trí xong xuôi. Tinh thần căng ra trong tư thế chuẩn bị.

–   Bắt đầu! Tiếng Sư ông uy nghiêm cất lên.

Cái chuông đồng trạm trổ cầu kỳ trong tay Sư ông rung lên một tràng. Mọi người nhắm mắt nhập định tay kiết ấn, miệng liên tục niệm thần chú. Những âm thanh tiếng Phạn trầm hùng nổi lên âm vang khắp dòng sông.

Từ dưới lòng sông, khí đen mỗi lúc một dày đặc cuộn xoắn lại kết thành một đám mây đen đang lừ lừ tiến đến. Bên tai hắn những tiếng u… u… vang lên không ngớt. Đám mây đen kịt ập tới che kín hoàn toàn đám người kia. Tiếng thần chú vẫn bình thản đều đều vang lên.

Ở bên này, mọi người đều căng mắt ra nhìn. Đám mây đen hoàn toàn che khuất tầm mắt. Những tiếng ken két vang lên ghê rợn trên không trung. Trong lòng hắn giật lên từng hồi. Hình ảnh khuôn mặt xám xịt của ông thầy bên sông ngày đó làm nỗi lo lắng cuộn lên từng hồi.

Tiếng ù ù xé gió rít lên cuồng nộ. Các luồng sát khí từ khắp bốn phía nhằm thẳng hướng đám mây mầu đen lao tới. Đám học trò của thầy Nam giật mình thon thót, họ vẫn chưa quên cảm giác luồng khí lạnh lẽo như tử thần thít chặt lấy cổ mình. Nhấp nhổm sốt ruột không yên, ai nấy đều ngóng cổ nhìn về phía thầy của mình.

Các luồng sát khí như bão giật lao thẳng vào trong đám mây màu đen. Đám mây màu đen bỗng rùng rùng chuyển động như một cái bao to có chứa hàng trăm con rắn đang quẫy lộn ở trong đó. Những tiếng gào rú méo mó, âm u ghê rợn vang vang như vọng về từ nơi cõi nào. Từng đợt da gà nổi lên, “Không biết là cái gì mà ghê thế” Tùng kều thì thầm hỏi hắn. Trong lòng hắn cũng đang run nhưng vẫn cố trấn tĩnh.

–   Yên lặng đi, đừng ồn!

Nhìn sang bên cạnh, thấy Hương đang căng thẳng vô cùng, cả người thẳng đơ, đôi mắt nhìn chăm chăm không chớp về phía đám mây màu đen đang bùng nhùng phát ra những âm thanh ghê rợn. Hai bàn tay khẽ run run, nắm chặt lấy nhau như cố trấn tĩnh. Hắn vươn bàn tay ra nắm chặt lấy tay Hương, bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi. Cả đám người run lên từng hồi, chẳng ai phân biệt được là do gió lạnh mà run hay do nỗi sợ hãi trong lòng khiến họ run lên.

Bọn họ không biết được, giờ này những người trong đám mây màu đen kia đang mồ hôi đầm đìa, cật lựt chống đỡ. Áp lực không khí đè chặt xuống khiến họ không thở được. Trên người như đeo đá nặng cả trăm cân. Các luồng sát khí cứ nhằm vào các luân xa và yếu huyệt trên người mà đánh tới lạnh buốt. Máu trong người sôi lên như muốn trào ra khỏi miệng.


Mắt thấy các học trò ở các cửa vòng ngoài hình bóng đã lung lay, mặt trắng bệch, bàn tay kiết ấn trước ngực rung lên bần bật. Xem ra, đã đến giới hạn chịu đựng của họ.

–   Phá! Sư ông hô vang một tiếng.

Tất cả mọi người, nhất loạt đánh ra một thủ ấn, khí vàng chụm lại trên đỉnh đầu rồi bùng ra rừng rực cháy. Những tiếng rú ghê rợn vang lên. Luồng ánh sáng màu vàng như quả cầu lửa xé toang đám đen bùng nhùng đang bủa vây lấy họ. Các luồng khí đen gặp phải lửa Bát nhã bùng bùng thì bị cháy trụi thành những đốm tàn đỏ bay mù trời.

Phía bên ngoài nhiều tiếng thở hắt ra, vừa rồi thật quá căng thẳng. Cả đám còn chưa kịp vui mừng, thì giật mình ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ vĩ trước mặt. Bầu trời tối sầm đen kịt lại, các hàng cây rung lên bần bật, đèn đường liên tục chớp nháy rồi tắt hẳn. Ngoài ánh nến chập chờn ở chỗ đàn tràng, xung quanh như rơi vào một hũ tối không thấy nắp. Luồng khí cực mạnh từ trên không trung đè xuống khiến phổi như bị bóp chặt. Một cột khí tím ngắt yêu dị xé đám mây đen kịt trên bầu trời cuồn cuộn lao thẳng xuống ngay trận đồ trấn yểm trên dòng sông.

Vòng xoáy đen trên dòng sông càng lúc càng mở rộng ra. Luồng sát khí từ ngay huyệt yểm ngùn ngụt bốc lên dung nhập với cột khí tím ngắt hòa quyện thành một đám tinh vân pha trộn giữa sắc đen và sắc tím vần vũ. Mặt nước bùng lên rồi vỡ ra, rào rào đổ xuống. Tốc độ quay của huyệt càng lúc càng chậm lại, trong một phút nó dừng lại hoàn toàn rồi chầm chậm xoay ngược lại theo chiều kim đồng hồ.

Huyệt này là huyệt chí âm vận hành ngược chiều kim đồng hồ, giờ khắc này huyệt đất mở ra, trăm năm mới có một lần. Đây là lúc trận đồ trấn yểm trở nên yếu nhất, trong vòng hai tiếng đồng hồ nếu không thể phá nổi thì e là trận đồ này phải để lại cho hậu nhân.

Sư ông nắm chặt trong tay lá cờ lệnh, trong mắt lộ vẻ kiên quyết, phất cờ hô:

– Phá trận từ cửa Sinh!

Mọi người tập trung cao độ, tay kiết ấn miệng đọc chú. Một đạo hào quang rừng rực xuất phát từ phía trận đồ trên bờ sông theo cờ lệnh của sư ông đánh thẳng về hướng cửa Sinh của trận đồ trên sông. Xuyên qua đám tinh vân cuồn cuộn, luồng khí vàng đánh thẳng vào đám cọc gỗ trấn yểm. Áp lực mãnh liệt tỏa ra bốn phía, chẳng mấy chốc một hai cái cọc gỗ bị bứt ra khỏi lòng sông, hất tung lên rồi rơi xuống nước rầm rầm. Ngay lập tức rất nhiều luồng khí đen thoát ra mang theo âm thanh tiếng gió rít u… u… Chúng bị luồng khí màu vàng hút thẳng về tâm trận đồ trên bờ sông giam chặt lại. Các cọc gỗ bị bật lên ngày một nhiều.

Sư ông vội vàng cầm cờ lệnh chỉ về phía cửa Tử kêu lên:

– Chặn! Chúng đang thoát ra từ cửa Tử!

Lập tức trận đồ trên bờ sông có sự phân bố lại lực lượng, một nửa đánh thẳng vào cửa Sinh, một nửa chốt chặn nơi cửa Tử. Đám tinh vân nơi lòng sông mỗi lúc một yếu đi, màu sắc phai nhạt dần.

Đột nhiên tiếng Tù Và rúc lên, tiếng trống trận cũng ầm ầm vang dội.

–   Chết rồi, Diêm thần Diêm tướng xuất quân rồi. Thầy Giáp thì thầm hết sức lo lắng.

Những người ở đây, trừ đồ đệ thầy Tám và Hương ra có ai là chưa từng chứng kiến Diêm thần xuất quân. Có người hoảng quá không tự chủ được đưa tay lên sờ sờ cổ. Mọi người căng mắt ra nhìn quên cả thở. Lúc này việc nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn.

Tiếng vó ngựa rầm rập rung chuyển cả mặt đất, trống trận thúc liên hồi. Diêm thần dẫn đầu đội quân âm binh hùng dũng xuất hiện từ đám khí đen kịt trên lòng sông. Hai cái sừng trên đầu cong vút, cực kỳ hung mãnh, vung thanh gươm cháy đỏ rực lao đến. Phải là người yếu tim nếu nhìn thấy cảnh tượng này chắc sẽ lăn ra bất tỉnh.

Ngay khi tiếng Tù Và rúc lên, trong trận pháp nhiều người tim cũng rung lên dao động. Sư ông quát lên trấn tĩnh mọi người:

–   Triệu thỉnh hộ pháp, tìm trợ giúp!

Tất cả trấn tĩnh lại, lập tức chú tâm nhập định triệu thỉnh Hộ pháp của mình. Trong giây lát các vị hộ pháp xuất hiện. Bọn họ hệt như đang ngồi ở đáy chảo. Vòng xung quanh thiên binh, âm binh, các vị hộ pháp xuất hiện đầy trời. Phía bên thầy Cường, thầy Vũ đội quân áo chẽn đỏ chít khăn đỏ, quấn xà cạp cờ xí rợp trời, dẫn đầu bởi sáu vị tướng.

–   Đây là đội quân nào vậy? Giáo sư Lê thì thầm hỏi.

–  Lục bộ Triều Trần. Thầy Giáp đáp.

Chỉ về đám binh mặt đồ đen trang phục giống người dân tộc các tỉnh phía bắc. Giáo sư Lê chưa kịp hỏi thì cô gái trẻ học trò thầy Nam lên tiếng:

–   Dạ đó là binh của thầy con nuôi

Chậc… chậc… thầy Giáp chép miệng.

–   Vẫn nghe lão này thu binh Đại Càn, hóa ra là thật.

Nhìn theo hướng của thầy Giáp, hắn thấy ngay phía sau thầy Hùng một đôi quân kỷ luật nghiêm ngặt, tuốt lưỡi lê sắc lạnh, sẵn sàng chiến đấu.


Các vị hộ pháp đủ hình đủ dạng dữ tợn, quanh thân lửa bát nhã cháy đùng. Có cả các vị mặc đồ người Chàm, người Ấn Độ. Nhìn thấy trận địa bên mình khí thế bừng bừng, ai nấy đều cảm thấy có chút yên tâm.

Tiếng trống trận thùng thùng như đập thình thịch vào lồng ngực mỗi người, âm thanh rầm rập mỗi lúc một gần. Một đội quân toàn những cái bóng như vừa bước ra khỏi địa ngục, lướt bay bay trên mặt nước, gươm giáo sáng lòa. Hai tiếng Tù Và nữa vang lên, thêm những âm thanh rầm rập từ hai phía khác đang lao đến chỗ bọn họ.

–   Chết rồi, ứng rồi…ứng rồi!!! Thầy Giáp kêu lên như sắp chết đến nơi.

–   Có chuyện gì sao? Giáo sư Lê hốt hoảng hỏi.

– Chết rồi… chết rồi… ứng rồi! Quẻ cho thấy ba quỷ tập kích nay thì ứng rồi. Lần này đại hung rồi!!

Mặt trắng bệch ra, thầy Giáp ghé sát tai hắn thì thầm:

–   Chuồn thôi, không là chết đấy….

–   Thầy! 

Hắn thiếu nước hét lên. Những người ở kia toàn là người thân yêu của hắn “Chuồn là chuồn thế nào”. Còn chưa kịp nghiến răng nghiến lợi cãi lại, hắn đã ngã ngửa ra dúi dụi vào người đằng sau, huyệt ngọc đường trước ngực đau nhói lên. Những tiếng kêu như tắc trong họng.

Ngẩng đầu nhìn lên. Một đám quỷ hồn đang là là mặt đất tiến đến gần, cầm đầu là một con quỷ với những cái sừng nhú lên trên trán. Miệng đỏ lòm chìa ra những chiếc răng nanh sắc nhọn. Ngọn roi đen kịt tỏa ra ác khí nhanh như chớp liên tiếp quật đến chỗ bọn hắn. Cả đám người mạnh ai nấy chạy.

Nhìn sang, thấy một cách tay khẳng khiu lủng lẳng đang vươn ra thọc sâu vào huyệt ngọc đường trên người thanh niên trẻ tuổi học trò của thầy Nam. Khí đen từ từ chạy vào trong cơ thể, khí trắng trong người thoát ra ào ào, khuôn mặt anh ta trắng bệch, thần khí mỗi lúc một suy yếu. Sau vài giây hoảng loạn vài người lao đến, người thì kéo, người thì cuống quýt lôi một lá bùa màu vàng dán đại lên cánh tay gớm ghiếc. Như chạm phải lửa, tiếng rú lên đau đớn, cánh tay rụt lại cháy bùng bùng tàn đỏ bay lả tả. Nhân cơ hội đó, mấy anh em đồng môn vội vàng vác anh ta lên vai chạy chối chết.

Hắn cúi đầu nhìn xuống ngực, hào quang bị vụt một roi đã rách toang, tà khí đang từ từ xâm nhập vào huyệt ngọc đường lạnh buốt, đau nhói. Một luồng sát khí nhanh như chớp vụt đến, hắn ôm Hương lăn tránh sang một bên. Khuôn mặt cô hoảng sợ đờ đẫn thất thần, cả người bất động không nhấc nổi tay chân. Lồm cồm bò dậy, hắn khoác tay vào eo cô đỡ đứng lên, ôm lấy mà chạy. Trước khi chạy đi hắn cố kéo theo anh Vĩnh ở phía sau vẫn đang chết trân há hốc mồm.

Bọn hắn chạy như ma đuổi, vấp một cái Hương ngã lăn ra, hai chân cô ríu lại không theo sự điều khiển của bản thân. Hắn vội vàng đỡ cô dậy. Anh Vĩnh chả để ý đến bọn hắn đằng sau, theo bản năng cắm đầu chạy. Đám quỷ hồn đang là là đuổi theo sát nút. Không chạy kịp nữa rồi. Nhìn thấy chiếc xe ô tô đen đỗ ngay đằng trước. Hắn kêu lên.

–   Lấy khóa điện mở cửa!!

Hương luống cuống, tay chân bủn rủn, không làm sao moi được cái khóa điện trong túi ra. Hắn vội vừa chạy vừa thò tay vào túi lôi chìa khóa ra bấm một cái. Cả hai cuống lên vòng đến bên cánh cửa sau của chiếc ô tô, mở cửa chui tọt vào. Cả hai nín thở, không dám cử động. Hương nằm ép sát xuống sàn ô tô, người run lên từng chặp. Hắn ở phía trên ôm chặt lấy che chở cho cô. Dây thần kinh căng lên, trống ngực đánh liên hồi, hắn cố gắng trấn tĩnh. Đám quỷ hồn đuổi theo vừa kịp lúc, đột nhiên mất dấu không thấy bọn hắn đâu. Chúng tản ra vật vờ tìm kiếm. Những bóng đen dật dờ trong đêm đen, đổ bóng méo mó dị dạng lên mặt kính ô tô. Chúng lướt qua lướt lại một hồi, khí lạnh tỏa ra ngùn ngụt len lỏi vào từng tế bào trên người bọn hắn.

Hương sống chết ôm chặt lấy tay hắn, nước mắt nước mũi hòa lẫn với mồ hôi đầm đìa trên mặt. Lúc này quả thật bóng tối là đồng minh của bọn họ. Những cái đầu to như cái thúng, sừng nhú lên, răng nanh chìa ra liên tục nhìn chòng chọc vào bên trong ô tô. Chừng như không tìm ra bọn hắn, chúng kéo nhau là là tản đi chỗ khác.

Đợi cho bọn chúng đi hẳn, hai người mới bò dậy. Lúc này Hương mới ôm chặt lấy hắn khóc nấc lên mếu máo:

–   Em… em…sợ quá… liệu mình có thoát được không…?

Tự dưng lúc này hắn chả còn thấy sợ cái gì nữa. Ôm lấy cô an ủi.

–   Đừng sợ, có anh ở đây rồi!

Hai người, khe khẽ mở cửa bò xuống khỏi xe.

Lại nói đến đám thầy Giáp. Đang định mắng cho thằng đồ đệ một trận “Lúc này là lúc nào rồi, chạy thoát trước rồi tính sau” thì một cơn sát khí lạnh buốt ập đến. Ngẩng đầu lên, thấy một đám quỷ hồn ghê rợn khí đen tỏa ra ngùn ngụt đang đánh tới. Lão chỉ kịp kéo Giáo sư Lê đang há hết mồm thiếu nước lăn ra bất tỉnh đứng dậy cắm đầu chạy.

Nếu đây mà là cuộc thi điền kinh quốc gia thì chắc hai lão già bọn lão đoạt huy chương vàng chứ chẳng đùa. Vừa chạy lão vừa lo lắng cho đám người phía sau. “Thôi mặc kệ đi, bọn chúng còn trẻ chẳng lo không chạy thoát, giờ phải giữ cái mạng già này đã” – lão thầm nghĩ.

Hai người chạy thục mạng băng qua con đường lao đến khu dân cư phía bên kia. Chạy vào một con ngõ nhỏ, chừng như không còn thấy bị đuổi theo, hai lão già nấp ngay vào một cái hiên nhà tối om lụp xụp. Hai người dựa lưng nép sát vào tường há miệng thở phì phò.

–   Ôi trời…, già rồi, không chạy nổi nữa. Giáo sư Lê thều thào nói.

Như phát hiện ra điều gì, cả hai quay ngoắt đầu nhìn sang phía bên cạnh rồi đồng loạt rú lên.

–   Á… á… á… ôiiii…. Ma!!

Tiếng kêu tắc nghẹn trọng họng thành ú a ú ớ. Ngay bên cạnh bọn họ, một bóng trắng rũ rượi, khuôn mặt trắng bềnh bệch trong bóng tối. Đôi mắt không có tròng, đen thui, tối sẫm không thấy đáy. Tay chân lòng thòng. Nó đang đưa khuôn mặt dí sát lại chỗ hai lão già đang run cầm cập.

Cả hai người chân tay nhũn ra ngã bịch xuống nền đất, ríu vào nhau nín thở. Nó dí sát mặt vào, nhìn chòng chọc một lúc, rồi như chả có gì vui, nó tà tà bay lên ngọn cây phía đằng trước mặt.

Hai người ôm ngực thở hắt ra, cảm giác được sống theo làn khí lạnh ban đêm tràn vào trong phổi. Từ xa tiếng bước chân huỳnh huỵch chạy tới. Hai người thần hồn nát thần tính ríu vào nhau nép sát nơi góc tường tối om nín thở.

Đằng trước mặt hai bóng người một nam một nữ đang chạy như ma làm. Đến nơi gốc cây thì dừng lại chống tay xuống đầu gối thở hồng hộc.


–   Trèo lên… trèo lên đi! Tùng kều cuống quýt giục Ngọc Tiên.

Cô nhanh chóng bám vào thân cây trèo lên. Tay chân lúc này sao cứ xoắn xuýt lại, trèo được một đoạn thì lại bị tụt xuống. Tùng kều đưa tay đẩy mông cô.

–   Đừng có động vào mông tôi, sàm sỡ… Ngọc Tiên cáu quá quát khe khẽ.

–   Giờ này chạy còn không xong, ai rảnh đi sàm sỡ cô! Tùng kều cũng không chịu thua mắng lại.

Ở phía bên này thầy Giáp ra sức suỵt suỵt chỉ chỉ lên ngọn cây, nhưng cả hai dường như còn mải gây lộn không phát hiện ra hai ông già đang nấp trong góc tối.

Sau một hồi chật vật, Ngọc Tiên cũng leo được lên đến chạc cây khá cao. Vừa ngồi chắc lên cành cây, cô quay đầu ngó nghiêng nhìn bốn phía bất ngờ rú lên nhanh chóng tụt xuống. Ngay phía đầu cành cây, một bóng trắng đung đưa nhìn chòng chọc vào bọn họ. Đôi mắt đen kịt không thấy ánh sáng. Nhanh như cắt cô luống cuống tụt xuống, chân đạp thẳng phải đầu Tùng kều đang vội vã trèo lên.

–   Lại cái gì nữa thế? Sao cứ đạp vào đầu tôi vậy, không lo mà leo lên đi! Tùng kều bị đau cáu quá gắt lên.

Chân Ngọc Tiên cứ nhè đầu Tùng kều mà đạp. Cô líu cả lưỡi.

–   Xuống… xuống… mau!!

Rồi không dám nhìn, dùng ngón tay dí dí về phía đầu cành cây. Tùng kều ngẩng đầu nhìn theo tay Ngọc Tiên chỉ, vừa thấy cái bóng trên ngọn cây đang đung đưa. Tùng kều tụt vội xuống đưa tay đỡ Ngọc Tiên rồi kéo vội cô vào cái hiên lụp xụp tối om om. Cả hai thở lấy thở để, rồi bất ngờ quay sang bên cạnh đồng loạt rú lên.

–   Á… á… á… à…à thầy!!

Trong bóng tối đen kịt nơi góc hiên. Bốn con mắt nhấp nháy nhìn bọn họ chằm chằm như thôi miên. Thầy Giáp nhanh tay bịt miệng Tùng kều “suỵt” một tiếng, ngón tay len lén trỏ lên cành cây.

Tùng kều im bặt, kéo Ngọc Tiên ngồi sát lại. Cả bốn người ngồi ríu lại với nhau không dám động đậy.

Ngồi yên bất động một hồi lâu. Giáo sư Lê thì thầm lên tiếng:

–   Ở mãi đây cũng không phải là cách hay. Chúng ta phải rời khỏi chỗ này xem bọn họ có sao không?

Tùng kều đầu gật như con gà mổ thóc. Giờ này hắn đang lo lắng không biết mọi người có kịp chạy thoát không.

–   Hay là chúng ta cứ liều đi ra nhỉ. Hình như nó cũng chả quan tâm đến chúng ta đâu. Nhưng mà lỡ… 

Ngọc Tiên thì thầm. Tùng kều cáu quá nói

–  Không phải cô luyện Thần quyền hay sao mà cứ rúm lại!

“Bốp” một cái, đầu Tùng kều bị đập đau điếng.

–   Tôi chỉ giỏi dùng ngải thôi, chưa học đến cái khác.

–   Đồ con gái vũ phu. Tùng kều lầm bầm trong miệng.

–  Suỵt… đừng có gây lộn nữa, giờ này còn cãi nhau được à! Thầy Giáp bực quá chen miệng vào.

–  Chúng ta cứ len lén đi ra, chắc nó cũng chả làm gì đâu. Giáo sư Lê khe khẽ nói.

Sau một hồi quyết tâm cao độ, cả bốn người áp sát lưng vào tường, dịch chuyển thận trọng, dàn hàng ngang như bốn con cua di chuyển dần dần ra phía ngoài đầu ngõ. Bốn người thoát ra đến nơi an toàn, quay lại vẫn thấy cái bóng ngồi trên ngọn cây. Không biết Tùng kều có hoa mắt không mà có cảm giác nó đang nhìn bốn người bọn họ hết sức khinh bỉ.

Cúi thấp đầu, bọn họ len lén băng qua đường quay lại chỗ bờ sông. Đến chỗ dãy xe đang đỗ ở lòng đường thì nhìn thấy hắn và Hương đang lò dò bò ra khỏi xe. Thầy Giáp chạy nhanh đến kéo tay hắn nhìn ngược nhìn xuôi hỏi dồn.

–   Có sao không?

–   Dạ con không sao.

Hắn xì một tiếng “Thầy gì mà lúc nguy cấp bỏ lại học trò chạy thoát thân”. Thầy Giáp trợn mắt lên.

–   Thì lúc đó thầy đã bảo mày chạy đi. Mày còn hét lên đấy thôi!

Thầy Giáp hậm hực đi trước, cả đám bám đuôi theo sau. Đến gần phía bờ sông họ nhanh chóng nấp sau các thân cây ngó đầu ra nhìn.

–   Trời ơi chuyện gì vậy?!! Giáo sư Lê la lên thất thanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.