Đọc truyện Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương – Chương 24: Thần Linh Không Yêu Người Đời 7
Morren không rõ Vernes có nghe thấy lời nói của cậu hay không.
Có lẽ ngài chỉ nghĩ rằng cậu đang lẩm bà lẩm bẩm, dù sao thì âm thanh của cậu cũng rất nhỏ.
Ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người thần linh, cậu bỗng dưng cảm thấy trong lòng mình tràn đầy tâm sự và buồn bã.
Ăn ngủ cùng thần linh, nắm tay thành bạn, thậm chí bây giờ, cậu đang nằm trong ngực của ngài.
Đây là những điều mà lúc trước, cậu có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng.
Thế nhưng, những thời gian ít ỏi tốt đẹp này đều là cậu trộm được.
Chờ khi đi qua loài chim di cư chín ngàn tầng, bọn họ sẽ trở lại mối quan hệ thần linh và tín đồ một lần nữa.
Như vậy cũng rất tốt, cậu có thể vĩnh viễn ngẩng mặt nhìn lên, thành kính cầu nguyện với thần giống như bình thường.
Chỉ có điều, cậu sẽ không thể cảm nhận được hơi thở bên tai và lời hồi đáp của thần linh một cách rõ ràng nữa mà thôi.
Chưa trải qua những điều này, Morren cho rằng cậu thật sự có thể thỏa mãn với việc đứng ở một nơi rất xa mà ngửa mặt lên nhìn.
Nhưng mà, bản chất của con người đó là mãi mãi có lòng tham.
Bây giờ, cậu không nhịn được mà hy vọng, hy vọng Vernes đi chậm một chút thì tốt rồi.
Morren nhắm hai mắt lại, cố gắng xóa bỏ những ý nghĩ vụn vặt này đi.
Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa dần dần giảm bớt.
Cậu mở mắt nhìn thì thấy, bọn họ đã đi qua ngọn núi Liệt Phong một cách dễ dàng, giờ đây đang đứng ở dưới chân núi bên kia.
Mà trước mặt hai người lại là một vùng biển khơi vô tận?!
Đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Trước khi Morren nhắm mắt lại, rõ ràng mặt đất dưới núi còn xuất hiện.
Lúc ấy, cậu đã thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình có thể kịp thời nhảy xuống từ trên người thần linh.
Bởi vì vậy, cho nên cậu có ấn tượng rất rõ.
Làm thế nào mà mới loáng một cái, mặt đất đã biến thành biển lớn rồi vậy…
Điều này có nghĩa là, con đường thành thần thật sự là một thế giới khác hay sao?
Dưới chân núi đã không còn dung nham và những ngọn lửa mãnh liệt nữa, Morren hơi ngọ nguậy để thần linh thả cậu xuống.
“Đây là chuyện gì vậy, lần này chúng ta làm sao tìm được loài chim di cư chín tầng trời đây?” – Morren hoàn toàn luống cuống.
Nếu như phải thông qua vùng biển này để tìm loài chim di cư tầng trời, không thể không đi qua nó, vậy thì cậu lại trở thành một phiền phức.
Bởi vì, cậu thật sự không biết bơi.
Cậu cũng không thể làm phiền đến thần linh, để ngài ôm cậu bơi trong nước.
Vùng biển này bao la hơn Morren nghĩ, một người phải kéo theo một người khác bơi qua, không thể tưởng tượng được sẽ mất sức đến mức nào.
Vậy thì cậu…
Nhất định sẽ không làm liên lụy đến thần linh nữa.
Đi về bằng đường cũ cũng không được, lửa trên núi sẽ cắn nuốt cậu.
Có lẽ, cậu chỉ có thể chờ ở nơi này, đợi đến khi Vernes trở lại làm thần linh, ngài sẽ cứu cậu.
“Hay là, ngài đi trước đi, tôi ở lại chỗ này chờ ngài.” – Morren suy nghĩ một lúc, lặng lẽ nói.
Để tăng thêm tính thuyết phục, cậu còn cố gắng làm ra một gương mặt vui vẻ để ra vẻ rằng bản thân không hề thấy bất an.
Vernes xoay đầu lại, vẻ mặt không rõ làm cho Morren có chút không hiểu.
“…Nếu như một thời gian lâu sau đó, ta không có năng lực đến cứu cậu, hoặc là, sau khi trở về, ta quên mất cậu.
Vậy cậu phải làm như thế nào đây?” – Hắn chậm rãi đặt câu hỏi, giọng nói hơi lạ.
Morren không nhịn được mà cảm thấy luống cuống, nhưng ngoài miệng, cậu vẫn trả lời không chút do dự như cũ: “Tôi tin tưởng ngài.
Hơn nữa, kể cả có như vậy, tôi cũng có thể bảo đảm mình vẫn ổn, ngài không cần lo lắng cho tôi.”
Vừa nói, cậu vừa vỗ lên cái túi quần áo trên người mình: “Ngài nhìn mà xem, thức ăn còn rất nhiều…”
“Đáng giá không?” – Thần linh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc – “Tại sao? Chỉ vì cậu tín ngưỡng ta thôi sao? Không nên như thế.”
Morren có chút nghe không hiểu, trong lòng cậu lo sợ không thôi, không hiểu vì sao thần lại phản ứng như vậy, ngập ngừng mãi không mở miệng.
Cũng may, thần cũng không duy trì sự khác thường quá lâu.
Hắn nhanh chóng ngừng sự chất vấn khó nói kia lại, mím môi, nhẹ nhàng xoa mái đầu đang cúi xuống của Morren.
“Chúng ta cùng đi, nơi này chính là nơi chúng ta gặp được chim di cư tầng trời.” – Hắn nói.
“Nghĩa là sao?”
Trước mặt cậu, ngay cả một bậc thang cũng không có.
Chẳng lẽ do cậu là người thường, cho nên không nhìn thấy được?
Morren nhìn mặt biển luôn cuồn cuộn sóng lớn, cảm thấy nghi ngờ.
Vernes không giải thích, thế nhưng Morren đã nhanh chóng biết được.
Bởi vì, đang có một đàn chim di cư đang bay đến vị trí của bọn họ, che tối một mảnh trời, ước chừng có đến hàng ngàn vạn con bay lượn trên cao, khung cảnh vô cùng hùng vĩ.
Một con chim bay xuống thật thấp, dừng lại sát mặt biển.
Cách nó một chút ở phía trên, một con khác cũng vỗ cánh một cái rồi dừng lại.
Cứ như vậy, từng con chim di cư tạo thành một chiếc cầu thang chạm đến bầu trời.
Morren đang chấn động không ngừng thì đột nhiên được Vernes kéo tay.
“Cậu đi lên trước đi.”
“Được.” – Morren nắm tay thần linh, cẩn thận bước lên lưng của con chim.
Một con chim nhỏ như vậy, làm sao có thể chịu được sức nặng của cậu cơ chứ?
Morren đang hoài nghi như vậy, thì dưới chân của cậu nháy mắt đã không còn thứ gì.
Con chim vốn dĩ đang ở dưới bỗng vỗ cánh bay đi, không ngừng lượn quanh mắt cá chân của Vernes đang đứng bên bờ.
Khó mà tưởng tượng nổi, cậu lại có thể nhận ra một chút ý tứ nịnh nọt đến từ một con chim.
Hiển nhiên là nó không chịu để Morren bước lên.
May mắn thay, thần linh luôn luôn nắm tay cậu, phát hiện cậu bước hụt thì đã ôm eo, giúp cậu thăng bằng.
Nếu không, chỉ sợ rằng Morren sẽ không thoát được số mệnh chìm xuống nước một lần nữa.
Trong lòng cậu vẫn sợ khi nghĩ lại, tim đập cực nhanh.
Morren không kiềm chế được mà siết chặt ngón tay của Vernes, nhẹ nhàng vuốt ngực mình.
“Thật xin lỗi.” – Thần linh nhẹ nhàng mở miệng, đôi mắt luôn luôn sáng ngời cũng trở nên hơi trầm xuống, hai chữ “không vui” được viết rõ ràng trên mặt.
Sau đó, hắn phẩy tay áo, đuổi con chim di cư đang bay quanh người hắn đi.
“Chuyện này sao có thể trách ngài được, là do tôi quá nặng…” – Morren vội vàng đáp lại.
Cậu phát hiện, từ đầu đến giờ, thần linh hơi có tâm trạng thì phải.
“Ta đưa cậu đi.” – Vernes thành thục bế Morren lên, ấn đường hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Nhưng động tác của hắn rất nhẹ nhàng, có thể thấy được, tâm trạng kia không nhằm vào Morren.
Còn về chuyện đối tượng là ai, dường như ngay chính thần linh cũng không quá rõ ràng.
Khác với cái cách Morren bị đối xử, ngay sau giây thứ hai khi Vernes bước chân lên, chim di cư nhanh chóng bay xuống dưới lòng bàn chân của hắn.
Từng con chim giống như một đội ngũ được huấn luyện bài bản, chúng biến thành những bậc thang dài, không thể phá vỡ, mỗi cánh chim đều vững vàng vô cùng.
Càng đi lên càng cao, nội tâm của Morren ngày càng khẩn trương.
Lí do thứ nhất là vì, cậu cảm thấy sợ hãi khi nhìn xuống thế giới ngày ngày nhỏ bé bên dưới chân.
Lí do thứ hai, đó là sự lo lắng khi sắp đến gần Thiên Quốc – một lãnh địa thần thánh, thứ ba là…!Là khoảnh khắc phải rời xa thần linh đang sắp tới gần.
Bước chân của Vernes vẫn ổn định như thường, giống như đang đi trên mặt đất vậy.
Gió thổi trên trời ngày càng mạnh, đến mức làm cho Morren thấy hoa mắt chóng mặt.
Cậu nghĩ rằng, sắc mặt của mình hiện tại rõ ràng rất khó coi, cho nên khiến thần linh chú ý đến.
Vernes ôm chặt cậu trong lồng ngực, dùng tay áo rộng lớn che chắn sự tấn công của những cơn gió to.
Trong lòng Morren thấy cảm động, nhưng đồng thời cũng tự trách bản thân.
“Lúc đầu, tôi thật ra không nên đi theo ngài, thêm nhiều phiền hà như vậy.” – Cậu không tự chủ được mà nói một cách thành khẩn.
Nhưng, nếu hỏi cậu có hối hận thật hay không, thì dường như cậu không thấy thế.
Bởi vì, nỗi hối hận và những âu lo được nảy sinh từ những tình huống khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, còn cậu thì chỉ muốn coi hai ngày ngắn ngủi này như một bảo vật quý giá mà cậu cần cất giữ.
“…Ta vẫn không hiểu, tại sao cậu lại nguyện ý như vậy.” – Thần linh nghe cậu nói thì cúi đầu nhìn cậu, đau lòng nói – “Có một âm thanh trong lòng luôn nói cho ta, con người ích kỷ, đầy ham muốn, tham sống sợ chết.
Nếu xảy ra chuyện không may giữa đường, cậu không thể nhận được bất cứ cái gì, mà có khi còn phải trả giá bằng tính mạng, có đáng giá không?”
Cuối cùng, lần này hắn cũng bày tỏ những lời mà bản thân mãi không thể nói ra.
Morren hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt hoài nghi xen lẫn phức tạp của thần linh, hiểu rằng ngài không có ý xấu.
Mặc dù loài người trong miệng thần linh bị hình dung rằng có rất nhiều mặt tồi tệ.
Ngài đơn thuần chỉ là không hiểu mà thôi.
“Ngài làm sao biết tôi không nhận được bất cứ điều gì cơ chứ? Tôi đã nhận được rồi.” – Morren cười cười như không có chuyện gì xảy ra, chớp mắt rồi nói – “Còn vì sao tôi lại nguyện ý, chờ khi ngài thành thần rồi, ngài nhất định sẽ rõ ràng.”
Cậu còn nhớ, thần linh có thể nhìn thấy năng lượng tín ngưỡng.
Khi đó, Vernes sẽ biết, còn có thể vì lí do gì cơ chứ, tất nhiên là bởi vì lòng ái mộ rồi.
Hiện tại, cậu quả thực không thể thốt lên một câu “Bởi vì em yêu ngài” ra khỏi miệng được.
Tình yêu có thể khiến cho một người nhút nhát trở nên dũng cảm, nhưng cũng có thể biến một người gan dạ trở thành nhát gan.
Cho dù, thứ tình cảm này chỉ đến từ một phía.
Vernes dừng bước, hắn ý thức được lời mình vừa nói ra có chút xúc phạm, vì vậy nói xin lỗi với Morren: “Thật xin lỗi, từ sau khi xuống núi, tâm trạng của ta không được ổn cho lắm.”
Sau đó, hắn cau mày, ngẩng đầu nhìn về phương xa, vẫn còn một hàng chim di cư rất dài nữa, vẻ mặt nghiêm trọng: “Ta mơ hồ cảm thấy, có lẽ chúng ta nên dừng lại ở đây mới đúng.”
“Hmmm, nhưng mà, không phải chúng ta sắp đến rồi hay sao?” – Morren có chút mê man, cậu không hiểu những dự cảm huyền bí kia cho lắm – “Nếu như dừng ở chỗ này, chim di cư có bay đi hay không?”
Vậy thì, cả hai người bọn họ sẽ cùng nhau rơi xuống mất…
“Nếu tiếp tục đi về phía trước, ta sẽ đánh mất thứ quan trọng của mình.” – Vernes lẩm bẩm.
Hắn nhắm mắt lại, rồi mở ra, bỗng nhiên cười kẽ.
Sau đó, Morren nghe được giọng nói trầm ấm của thần linh, trong đó còn mang theo cảm giác mới lạ nhàn nhạt:
“Ta vậy mà lại cảm thấy bất an, thì ra, cảm giác sợ hãi lại là như thế này.”