Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 23: Thần Linh Không Yêu Người Đời 6


Đọc truyện Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương – Chương 23: Thần Linh Không Yêu Người Đời 6


Càng đi xa, Morren càng phát hiện ra, thần giấc mơ nhất định đã tìm nhầm người.
Nàng căn dặn mình hãy “hộ tống” thần trở về Thiên Quốc, nhưng trên thực tế, thần linh thật ra không cần tới sự giúp đỡ của cậu.

Mặc dù bị trục xuất, thế nhưng khi Vernes có thể biết được ba địa điểm kia trong đêm tối, Morren đã cảm thấy khó hiểu lắm rồi.
Ngoại trừ ban đầu là do cậu nói những địa điểm đó cho thần linh, nhưng sau đó thì không thể giúp được ngài thêm một chút nào.

Ngược lại, cậu không gây thêm phiền phức đã là tốt.
Sau khi rời khỏi sông Vĩnh Độ, đại khái mất thêm nửa ngày nữa mới đi qua rừng cây khô.

Không có rừng ngăn trở, lúc này bọn họ phóng tầm mắt ra xung quanh là có thể nhìn thấy một ngọn núi vô cùng khác biệt.
Không đợi thần linh mở miệng, Morren nhìn vẻ bề ngoài của ngọn núi không tầm thường kia thì cũng có thể đoán được, đó chính là núi Liệt Phong trong truyền thuyết.

Vẻ mặt của cậu nghiêm trọng, ngẩng đầu lên nhìn nó chăm chú.
Rất khó để tưởng tượng, bề mặt của ngọn núi lại là màu đỏ, giống như cái tên của nó, là ngọn núi mang theo ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.
Morren có một suy đoán to gan, có lẽ từ khoảnh khắc khi bọn họ bắt đầu qua sông thì đã tiến vào một thế giới khác.

Bởi vì, sau lúc đó thì không thấy qua một con người nào nữa, lại còn thấy được rất nhiều cảnh vật dị thường, hai địa điểm trong truyền thuyết cũng rất gần nhau.
Chỗ đứng dưới chân núi mặc dù không có hỏa hoạn bùng lên, thế nhưng mỗi một tấc đất trên ngọn núi ấy lại như có dung nham đọng lại, đen hòa lẫn với đỏ, có những tia lửa bắn lên khắp nơi.

Nó khiến cho người ta hoài nghi, nơi này vốn nên dùng để nung đồ sắt mới đúng, chứ làm sao có thể leo lên được?
Chỉ sợ rằng, nếu đặt chân lên thì đế giày sẽ bị thiêu đốt, bàn chân sẽ bị nướng cháy.
Sắc mặt của Morren trở nên khó coi đến lạ.

Lúc này mới là độ khó khi muốn trở thành thần linh.

Cậu nhìn mà sợ.

Phản ứng của Vernes cũng không thoải mái.

Nhưng cảm giác không thoải mái này không phải vì hắn, mà trái lại, là vì Morren.
“……”
“Ngài muốn nói điều gì sao?” – Morren nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của thần linh, trong lòng có hơi loạn.

.

Truyện Hài Hước
Vernes cau mày nhìn về phía những tia lửa nhỏ đang vang lên tanh tách trên núi, mím môi, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Ta đang suy nghĩ, có thể không nên để cậu mạo hiểm vì ta.”
“…Đây là vinh hạnh của tôi, ngài đừng nên lo lắng, tôi có thể chịu được! Thể lực của tôi rất tốt, sức chịu đựng cũng không tệ, tôi không sợ đau!”
Morren vừa nghe xong thì khẩn trương nắm vạt áo của mình, trong chốc lát quên mất nỗi sợ khi đối mặt với dung nham.

Cậu chỉ lo lắng thần linh đang không muốn đi chung với mình nữa, vội vàng vỗ ngực tán thưởng năng lực của bản thân.
Vernes cười một tiếng với cậu, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất, thay bằng sự lo lắng: “Vừa đi qua sông, đối với cậu mà nói chính là hiểm nguy.

Ban đầu ta không chú ý đến, là bởi ta không sinh ra ảo giác giống như cậu.”
Hắn vừa nói, vừa quay người nhìn Morren: “Ta vốn muốn nói lời tạm biệt với cậu ở chỗ này.”
Morren kinh sợ, đang muốn dốc lòng ngăn cản, thì đã nghe thấy thần nói tiếp: “Nhưng như vậy cũng không được.

Ta không thể chắc chắn rằng cậu có thể bình yên vô sự mà quay trở về.

Cho nên…”

Giọng nói của hắn kéo dài, dường như đang do dự có nên nói câu kế tiếp ra hay không.
“Cho nên, phương pháp duy nhất đó là, có lẽ ta nên biến thành thần linh chân chính, khi đó ta nhất định có thể bảo vệ cậu an toàn, có đúng không?”
Ngữ điệu của Vernes rất nhẹ, mặc dù hắn đang hỏi, thế nhưng không có xu hướng chờ đợi câu trả lời của Morren, mà là hơi nghiêng đầu, tiếp tục nói: “Mà bây giờ, ta chỉ có thể dùng phương thức đơn giản nhất để giúp đỡ cậu, mong cậu sẽ không chê.”
Hắn nói xong, lại nở một nụ cười có vẻ trào phúng.

Sau đó, hắn hơi khom lưng, đứng trước Morren, tỏ ý rằng cậu hãy leo lên lưng hắn.
Hiển nhiên là, kết hợp với động tác đó cùng “phương thức đơn giản” mà Vernes đã nói, ý chính là muốn cõng Morren đi qua ngọn núi này.
“Không không không, như vậy sao được!” – Morren lớn tiếng từ chối, cậu lui về sau vài bước, mặt tràn đầy hoảng hốt.
Cậu tới trợ giúp thần, làm như vậy không phải lại tạo thêm phiền toái cho ngài hay sao?
“Không có gì là không được, nếu như cậu không muốn, ta không còn cách nào khác ngoài cách bế cậu lên.” – Vernes nhàn nhạt trả lời.
Giọng nói của hắn thể hiện ra rằng, hắn nói được làm được.
“Tôi không muốn mang thêm phiền phức cho ngài…” – Morren cắn răng, thầm quyết định – “Tôi cũng không muốn trở về.

Ngài cho tôi thử một chút có được không?”
Bây giờ, bọn họ còn đang đứng dưới chân núi, một bước cũng chưa đi, Vernes đã nói muốn cõng cậu leo núi.
Morren dù sao cũng lớn lên là một chàng thanh niên, thần linh bây giờ cũng có chút đặc điểm của người thường, cậu dựa vào cái gì mà không biết xấu hổ khi coi việc người đó bảo vệ mình là chuyện đương nhiên cơ chứ.
“Nếu như ta đoán không sai, đối với ta mà nói thì lửa ở nơi này cùng lắm cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.

Nhưng đối với cậu, thì đó chính là đau đớn thật sự.” – Vernes không đồng tình nói.
Morren không nói tiếng nào, trực tiếp sải bước, khí thế hùng hổ đi về phía núi Liệt Phong, bước chân đều không ngừng lại.

Cậu phải dùng hành động thực tế để chứng minh cho thần linh biết, cậu không phải một người yếu đuối sợ chết.
Cậu biết, lời Vernes nói có thể đúng, nhưng cậu không nghĩ sẽ làm điều kia.
Thế nhưng, khoảnh khắc Morren đặt chân lên ranh giới của ngọn núi, các tia lửa trong nháy mắt cuốn quanh đế giày của cậu, ngọn lửa bùng lên trong tích tắc.


Cảm giác nóng vô cùng đều không quan trọng, quan trọng là quần của Morren lập tức bị thiêu rụi mất một đoạn.
Cậu hoảng hốt lùi về phía sau, nhịn đau, không kêu tiếng nào mà dập ngọn lửa trên bắp chân.

Thật vất vả mới dập được nó, mà trên bắp chân cậu đã xuất hiện vết bỏng.
Morren không nhìn vết thương kia nữa, cậu cắn răng, định đi lên núi một lần nữa.

Thế nhưng, bên hông xuất hiện một lực không cho cậu giãy giụa, ngăn cản cậu lại, sau đó cậu trực tiếp bị bế ngang lên.
“Ngài thả tôi xuống!” – Morren quẫn bách bấu víu lấy áo của Vernes, một tay khác theo bản năng ôm lấy cổ thần linh.
Vernes mặc cho Morren kêu gào bên tai hắn, cả người vững vàng như Thái Sơn, ôm người bước lên núi Liệt Phong.
Morren lo lắng nhìn xuống dưới chân thần linh, mặc dù mỗi một bước chân đều bắn lên vài tia lửa, thế nhưng quả thật không bị thiêu đốt giống như mình.
Xung quanh Vernes dường như có một tấm khiên chắn, mỗi một ngọn lửa bùng lên cũng chỉ vờn quanh thân thể hắn.

Mặc dù suýt nữa cũng bị ngọn lửa thiêu cháy, nhìn mà khiến lòng người run sợ, thế nhưng mỗi bước đi của hắn đều rất ổn định, trái lại, dáng vẻ giống như khá thoải mái.
Morren nhìn một chút, dần dà cũng không giãy giụa nữa.

Cậu rũ mắt, yên lặng rúc vào trong ngực Vernes, thậm chí còn định ngừng thở để giảm trọng lượng của mình xuống.
Hô hấp của đối phương vẫn luôn vững vàng, tay bế Morren cũng cực kỳ có lực, trong phút chốc mà bọn họ đã đi tới đỉnh núi.

Cách thức này của hắn quả thật có ích hơn Morren tự mình leo lên quá nhiều.
Nếu như để cậu tự đi, e rằng không đi được nửa đường, cậu đã bị thiêu đốt thành một bộ xương đen thui rồi, có khi cũng chỉ còn lại một nắm tro cốt không chừng.
Vì không cần tự mình bước đi, Morren bắt đầu suy nghĩ linh tinh.

Cậu không khỏi nghĩ ngợi, nhìn bộ dạng này của Vernes, cái gọi là bị trục xuất khẳng định cũng không phải quá khắc nghiệt như trong tưởng tượng của mình.
Nhìn giống như, thần linh chẳng qua mất đi chút kí ức khi còn làm thần, mà có lẽ còn ít đi một chút năng lực mà thôi.

Nhưng cơ bản mà nói, rõ ràng bây giờ, ngài ấy cũng không phải là một người bình thường.
Trở lại Thiên Quốc đơn giản như vậy, tựa như việc trục xuất chẳng qua chỉ là một quy trình qua loa lấy lệ.


Cuối cùng, Vernes nhất định vẫn quay trở về vị trí vốn có của ngài.
Chẳng lẽ, cũng bởi vì lí do đó, cho nên thần giấc mơ mới tìm đến cậu để chỉ dẫn hay sao? Vì để quá trình thành thần của Vernes nhanh hơn…
Morren đang rối rắm trong đầu, bỗng dưng phát hiện tốc độ ổn định của thần linh và bước chân đều đặn của hắn đã dừng lại.
Cậu vội vàng lấy lại tinh thần, thấy trên mặt Vernes có vẻ hơi hốt hoảng.
“Ôm chặt ta.” – Thần linh chỉ thị như vậy.
Morren không rõ cho lắm, vội vàng làm theo.
Cậu vừa ngượng ngùng vừa như con bạch tuộc mà bám lấy Vernes, hai người bọn họ từ tư thế thần linh ôm công chúa Morren, trở thành Morren như con gấu mà ôm người thần linh.
Sau đó, một tay của thần linh ôm eo Morren, nôn nóng cúi người xuống, một tay khác đưa về phía ngọn lửa, nhặt lên một người gỗ nhỏ đã bị cháy mất một nửa.
Chân của nó đã bị cháy sạch, toàn bộ mặt gỗ cũng trở nên xám đen, nhìn là biết nó đã thành đồ bỏ đi.
Morren nhìn một cái, nhanh chóng nhận ra đó là tác phẩm của mình.

Đó là bức tượng gỗ giống tượng thánh mà không lâu trước kia, cậu đã khắc ra vì thần linh…
Trên mặt Vernes lộ vẻ hơi tiếc nuối cùng tự trách, thế nhưng hắn nhanh chóng giấu hết những cảm xúc đó, cẩn thận nhét người gỗ kia vào trong ngực, tiếp tục đi xuống núi.
Chỉ có đôi lông mày còn nhíu chặt lộ ra, tâm tình thần linh bởi vì chuyện nhỏ này mà hoàn toàn xấu đi, mãi không thể xua tan.
Tâm trạng Morren hơi phức tạp.

Cậu im lặng một lúc, khàn giọng nói: “Ngài còn nhớ thứ đó là gì không?”
Câu hỏi của cậu khiến cho Vernes hơi ngừng lại.
“…Là một thứ rất quan trọng.”
Vernes không chắn chắn trả lời, trong lòng bỗng nhiên thấy có chút trống trải.
Hắn nghĩ rằng, hẳn là còn một thứ nữa mới đúng.
Trong đầu hắn chợt thoáng hiện lên một thứ ánh sáng màu hồng, Vernes không tự chủ được mà ma sát hai đầu ngón tay với nhau.

Hắn vô cùng không thích loại cảm giác này, giống như đang quên mất một chuyện quan trọng, làm thế nào cũng không nhớ nổi.
Nhìn bộ dạng này của thần linh, trong lòng của Morren có cảm giác vừa thỏa mãn vừa chua xót khó tả.

Cậu dụi đầu vào ngực của ngài, giọng nói mang chút buồn bã, mở miệng: “Bị cháy cũng không sao, tôi có thể làm lại cho ngài một cái.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.