Đọc truyện Thần Đao Sát Thủ – Chương 9: Đơn độc trên vạn nẽo – Lành dữ biết đâu lường
Triển Nhược Trần bước lên thuyền, thấy chính giữa thuyền là một ngăn khoang thuyền thấp, nếu chỉ chui vào một người vào khoang thuyền thì còn có thể nhích qua nhích lại được, nhưng nếu chui vào hai người thì e rằng chật cứng hết nhúc nhích!
Bước đến mũi thuyền, Triển Nhược Trần thấy có mặt cái hồi, hai đôi bát đũa, chàng chỉ vào khoang thuyền, hỏi :
– Vị phu quân của cô nương thân hình nhất định phải thấp nhỏ, nếu không thì khoang thuyền đó ở sao vừa?
Từ Tiểu Hà cười lộ hàm răng trắng muốt, nói :
– Thế mà muội và chồng ở trong đó vẫn rộng rãi, chớ nói chi nhúc nhích, mà ngủ ngang cũng đủ!
Triển Nhược Trần nghe vậy không khỏi kinh ngạc, nhưng chỉ mỉm cười!
Từ Tiểu Hà liền nhóm lửa nấu cơm, động tác nhanh nhẹn khéo léo, thỉnh thoảng lại quay nhìn chàng, miệng nở nụ cười duyên dáng.
Cơm chín xong, cô ta lấy bát đũa dọn ra, đơm một bát đầy đưa cho Triển Nhược Trần, nói :
– Bữa ăn đạm bạc, Triển đại ca, mời huynh dùng cơm đi!
Triển Nhược Trần bưng lấy bát, gật đầu đáp lại :
– Cám ơn!
Từ Tiểu Hà không nói gì thêm, cô ta lấy một ít cơm ném xuống sông, tay cầm chiếc trâm nhọn bằng bạc.
Triển Nhược Trần vừa và một miếng cơm, vội hỏi :
– Cô nương định làm gì vậy?
Từ Tiểu Hà đánh mắt nhìn tươi cười nói :
– Thức ăn ít vậy đâu đáng để đãi khách, muội bắt vài con cá tươi để vị phu quân dùng!
Triển Nhược Trần ngớ người, lắc nhẹ đầu, trong lòng thầm nghĩ :
“Cô ta nói năng lộn xộn, người này khả năng có chịu sự tác động gì đây, nếu không thì…”.
Đột nhiên, Từ Tiểu Hà vung tay phải nhanh như điện xẹt, không nghe tiếng động của nước, cũng không thấy nước bắn lên, thế nhưng trên tay đã có ba con cá nặng cả nửa cân.
Từ Tiểu Hà mỉm cười nhìn Triển Nhược Trần đang sửng người vì kinh ngạc, hỏi :
– Triển đại ca, huynh thích nướng? Hay rán? Nếu không thì hầm, muội đều làm được!
Triển Nhược Trần buột miệng tán thán :
– Thủ pháp cao minh, khiến ta nhớ lại một lần trước đây, lúc đó cũng chính là loại thủ pháp đó của cô nương, suýt tí nữa làm ta mất mạng!
Từ Tiểu Hà cười yểu điệu, bỏ cá xuống cạnh chiếc mồi, Triển Nhược Trần thấy ba con cá đều bị đâm trúng đầu, thủ pháp thật siêu tuyệt, mở lời khen :
– Lâu ngày không gặp, võ công của Từ cô nương tăng tiến không ít!
Từ Tiểu Hà sờ tay vào người lấy ra một mũi dùi bằng sắt, nói :
– Đã lâu ngày chưa từng dụng đến vật này, Triển đại ca vừa đến, muội bèn đem dùng sắt luyện độc này thu vào trong túi áo!
Nói xong, cô ta xách nước làm cá, Triển Nhược Trần chậm rãi hỏi :
– Cô nương nói vị phu quân thích ăn cá tươi ư?
Từ Tiểu Hà quay lại nhoẻn miệng cười đáp :
– Lẽ nào lão huynh không thích ăn cá tươi?
Triển Nhược Trần khựng người, nói :
– Nhưng ta không phải là chồng của cô nương.
Từ Tiểu Hà đổ dầu vào nồi, nhóm lửa lên, cười nhí nhảnh tiếp lời :
– Triển đại ca, muội không ngần ngại gì nói thẳng với huynh, muội vốn chưa từng kết hôn với người nào cả, nếu có chăng là có người đó đang sống trong lòng muội… Con người đó muội tự nhận rằng mãi mãi không với tới, tuy nhiên…
Triển Nhược Trần tay bưng bát cơm, ngạc nhiên chằm nhìn Từ Tiểu Hà, trong lòng bắt đầu xúc động, bắt đầu rung chuyển, lẽ nào phu quân sống trong tim cô ta lại chính là chàng sao? Không, không thể như vậy được!
Từ Tiểu Hà nhẹ giọng :
– Tuy nhiên, muội tuy không được cận kề bên chàng ta nhưng trong tim vẫn có quyền ôm ấp chàng, mà người này…
Cô ta chợt đứng dậy, bước đến trước khoang thuyền, đưa tay vén cửa ra, nói giọng nghẹn ngào :
– Triển đại ca nhìn xem, muội cất giữ chiếc áo của vị phu quân luôn sống trong lòng muội, huynh có nhận ra không?
Triển Nhược Trần đưa mắt nhìn, liền nhận ra chiếc áo đó hình như chàng đã từng mặc trước đây, đang nằm ngay ngắn trong khoang thuyền, áo và quần, còn có… còn có cả chiếc đai mà chàng thường dùng…
Chàng kinh ngạc không ít, từ từ đứng dậy bước đến cạnh bên Từ Hiểu Hà, chàng cảm thấy nhận được tình yêu cuồng nhiệt của Từ Hiểu Hà đối với chàng, một tình yêu vĩnh viễn khó phai mờ. Ngày ngày trông móng mỏi mòn con mắt nhưng vẫn một mực ngóng trông, đêm đêm mộng mị cứ tuôn rơi thấm ướt cả gối chăn. Từ Hiểu Hà đã sống qua những tháng ngày hư huyễn đó, tự giam mình trong khoang thuyền nhỏ hẹp này, một tình yêu cuồng si và hư ảo!
Triển Nhược Trần nắm lấy tay Từ Tiểu Hà, nói nhỏ nhẹ :
– Từ cô nương, không nên như vậy!
Từ Tiểu Hà đôi mắt nhòa lệ, nói :
– Sao lại không nên? Ngược lại muội lại cảm thấy những tháng ngày trôi qua đầy ý vị và ngọt ngào…
Triển Nhược Trần ngập ngừng :
– Ta… ta chỉ là… một người rất tầm thường…
Từ Tiểu Hà tiếp lời ngày :
– Lấy cái tầm thường để làm nên sự nghiệp vĩ đại, điều đó càng tuyệt vời!
Triển Nhược Trần bất chợt ôm chầm lấy Từ Tiểu Hà lay nhẹ nói :
– Từ cô nương, bằng vào danh hiệu Lan Chỉ Xuyên Tâm của cô nương, lại thêm dung mạo mỹ miều của cô nương, trên đời này có biết bao nhiêu nam nhân khao khát chiêm ngưỡng, cô nương khổ vì gì phải tự giày vò và giam mình trên chiếc thuyền nhỏ hẹp này?
Từ Tiểu Hà nói giọng đầy xót xa :
– Muội tự làm khổ mình bằng yêu thương, vốn là một lẽ thường, huống chi muội từng nói với huynh, muội tìm cơ hội để báo đáp ân huynh từng che chở và lo lắng cho muội. Có thể huynh coi thường về sự báo đáp của muội, nhưng huynh vẫn không thể ngăn cản hành động của muội, đúng không?
Triển Nhược Trần than một tiếng, nói :
– Ta là người đã kết hôn rồi!
Từ Tiểu Hà hơi nhướng đôi mày, chậm rãi tiếp lời :
– Ngày Triển đại ca và Thi Gia Gia kết hôn, muội từng lặng lẽ vãng lai ở Kim Gia lâu để dò xem. Nếu muội nói mình không ghen hờn, đó là lời dối người, nhưng… muội hiểu rõ về thân phận mình, càng không thể so hơn thua với Thi Gia Gia. Cô ta lan chất huệ tâm, nghi dung cao quý, hoa dung diện mạo, vẻ đẹp trời ban, Triển đại ca kết hôn được một vị cô nương hoàn mỹ như vậy, muội nên mừng cho Triển đại ca, cũng vì vậy…
Cô ta ngừng lời lại, bỏ con cá vào nồi, đoạn nói tiếp :
– Người mà muội hằng ghi tạc trong lòng, đương lúc muội không thể cùng người đó sống đến tuổi bạc đầu, ít nhất cũng nên chúc người đó hạnh phúc, bởi vậy… Triển đại ca, muội tự giam mình trong mảng trời nhỏ hẹp này, độ qua những tháng ngày ảo mộng. Cho đến khi… cho đến khi muội phát hiện bọn Cô Lâu bang tiềm phục ở Liêu Bắc, sẽ biết ngay Kim Gia lâu sắp xảy ra chuyện chẳng lành!
Triển Nhược Trần vô cùng xúc động, từ dáng bộ chàng mở miệng nói không ra lời cũng dễ dàng nhận ra được điều đó.
Con cá trong nồi vàng rực…
Nét mặt Triển Nhược Trần cũng hiện lên màu vàng, nhưng trong màu vàng đó toát lên màu trắng nhợt nhạt…
Từ Tiểu Hà ngửa mặt lên nở nụ cười e lệ, đánh mắt nhìn Triển Nhược Trần một cái, đưa đũa trở con cá lại, nói :
– Triển đại ca, huynh sẽ cười muội si, đúng không?
Triển Nhược Trần ngại tiếp lời :
– Tiểu Hà, muội nên có hạnh phúc của riêng mình, ta chẳng qua chỉ là một tay sát thủ giang hồ, một kẻ phàm phu tục tử mà thôi!
Từ Tiểu Hà cười vẻ rất mãn ý, nói :
– Triển đại ca, được nghe huynh gọi muội với hai tiếng Tiểu Hà, muội thật sung sướng và cũng rất mãn nguyện!
Ba con cá được đặt trên mâm, Triển Nhược Trần gắp con cá ăn, nhẹ giọng :
– Vì si tình của muội đã làm ta cảm động, Tiểu Hà, chúng ta kiếp này không có duyên đến với nhau. Giờ thế này, ta nhận muội làm nghĩa muội, có được không?
Không ngờ Từ Tiểu Hà lắc nhẹ đầu nói :
– Không, Triển đại ca, tình phu thê sao thể dùng nghĩa huynh muội để so sánh được? Muội không muốn như vậy đâu!
Triển Nhược Trần lại than một tiếng, khuyên bảo :
– Tiểu Hà, cũng không thể để cuộc sống mãi mãi như thế này được!
Từ Tiểu Hà bỏ thức ăn vào bát Triển Nhược Trần, giống như một người vợ hiền ngồi hầu tiếp bên chồng, sao tình cảm và thắm thiết đến thế!
Từ Tiểu Hà nghiêng mắt nhìn chàng, nói giọng dịu dàng :
– Như thế này không tốt lắm sao? Triển đại ca, chớ lo lắng cho muội, muội đã thỏa mãn lắm rồi, thỏa mãn huynh đã không tức giận bởi hành động của muội, càng thỏa mãn khi huynh lên chiếc thuyền nhỏ này cùng ăn cơm với muội…
Ánh mắt cô ta vẻ cầu xin, ngậm ngùi nói :
– Triển đại ca, muội có thể… gọi huynh… bằng hai tiếng Nhược Trần được không?
Triển Nhược Trần gượng cười đáp lại :
– Nhược Trần là tên của ta, tên của người vốn chính là để người gọi, muội gọi vậy đương nhiên là được.
Từ Tiểu Hà vịn hai tay lên vai chàng, ngẩng khuôn mặt vốn khát khao đã lâu, nói giọng dịu ngọt :
– Nhược… Trần!
Triển Nhược Trần đưa tay lau dòng lệ lăn dài trên má cô ta, chàng cũng nghĩ đến tình cảm giữa chàng và Thi Gia Gia ngọt bùi như thế nào, những ngày khăn khít bên nhau ở Như Ý hiên, đầy nhu tình và nồng thắm. Sự ôm nhau và hiền dịu của Thi Gia Gia, dù bất cứ người nào cũng khó có thể thay thế được, không ngờ…
Triển Nhược Trần vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của Từ Tiểu Hà, nói giọng cảm động :
– Tiểu Hà, từ đáy lòng ta rất cảm ơn sự quan tâm và thương yêu mà muội đã dành cho ta, nhưng… nhưng như vậy dù sao cũng không phải là biện pháp…
Từ Tiểu Hà ngửa mặt lên, hé nụ cười duyên dáng, ngắt lời :
– Nhược Trần, chớ có ray rứt vì muội, nên vui mừng vì muội đi!
Cô ta vùi đầu vào ngực Triển Nhược Trần nhẹ giọng :
– Đây là một buổi hội ngộ mà suốt đời muội khó thể nào quên, Nhược Trần, cám ơn chàng!
Triển Nhược Trần con tim rung động, đưa tay nâng khuôn mặt mỹ miều của Từ Tiểu Hà lên, nói :
– Tiểu Hà, có nên chăng là ta cám ơn muội, được muội coi trọng, ta… ta…
Từ Tiểu Hà từ từ nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mộng tợ anh đào hơi máy động, không thốt ra lời, nhưng âm thanh như đang được truyền thẳng vào trong tim hai người, bừng bừng xúc động…
Vì thế, nhè nhẹ, và cũng tự nhiên, Triển Nhược Trần cúi xuống đặt nụ hôn lên trên môi Từ Tiểu Hà, cũng chỉ là một nụ hôn, một nụ hôn mà thôi!
Đôi nhãn châu của Từ Tiểu Hà tuôn ra những giọt lệ nóng, cô ta khóc nhẹ, thốt lên :
– Ta đang mộng hay chăng!
Triển Nhược Trần đỡ lấy Từ Tiểu Hà nhỏ giọng hỏi :
– Tiểu Hà, vừa rồi nghe muội nói, chuyện về Đại Mạc Cô Lâu bang muội biết được cách đây bao lâu?
Từ Tiểu Hà nhè nhẹ ngồi xuống bên cạnh chàng, trả lời :
– Cũng hơn nửa năm rồi.
Triển Nhược Trần ngạc nhiên ngước ánh mắt nhìn ra xa, nói :
– Đã lâu vậy rồi sao? Sao người của bọn ta hoàn toàn không hay biết gì cả?
Từ Tiểu Hà ngớ người nhạc nhiên, tiếp lời :
– Đất Liêu Bắc thuộc Kim Gia lâu, hơn nửa năm nay các người lại không phát hiện người của Cô Lâu bang sao?
Ngừng lại một giây, cô ta nói tiếp :
– Đại Mạc Cô Lâu bang vốn là một tổ chức rất thần bí, chủ nhân của Cô Lâu bang được xưng là Hấp Tủy Xích Ma, là một nhân vật bí mật người ta khó nắm rõ được. Chúng bang gần hai ngàn người, phân bố khắp Đại Mạc, muội cứ tưởng rằng Kim Gia lâu đã phát hiện lâu rồi!
Triển Nhược Trần trầm giọng :
– Cách đây mười ngày Lâu chủ thất tung, ta phái nhân lực phân bủa các đường truy tìm, mới dần dần phát giác ra hành động của bọn Cô Lâu bang.
Từ Tiểu Hà kinh ngạc nói :
– Kim Lâu chủ võ công cái thế, sao để bị Cô Lâu bang bắt đi được? Điều này khiến người ta khó thể tin được!
– Có gì đâu khó tin? Người ta thường nói đạn rõ dễ tránh tên ngầm khó phòng. Cô Lâu bang tiềm nhập Liêu Bắc cả nửa năm nay, cho đến gần đây mới ra tay, đủ thấy họ sắp đặt kế sách rất chu mật.
Triển Nhược Trần chú mắt nhìn Từ Tiểu Hà, nói tiếp :
– Tiểu Hà, muội có thấy nhân vật nào khả nghi đi về phía Bắc này không?
Từ Tiểu Hà suy nghĩ chốc lát, trả lời :
– Không thấy! Tên con sông này gọi là Đại Lương, lại là yếu đạo thông với Liêu Bắc, nhưng ở đây đã ba tháng, không hề thấy nhân vật nào khả nghi. Nhược Trần, huynh cho rằng họ bắt Lâu chủ đem về Đại Mạc hay sao?
Triển Nhược Trần trầm nét mặt lại, nói :
– Ngoài điều đó ra, ta thực nghĩ không ra họ bắt Lâu chủ đem đến nơi nào?
Từ Tiểu Hà nghiêng mắt nhìn sang, dịu giọng :
– Nhược Trần, muội tương đối thành thạo vùng Đại Mạc, nếu huynh thật sự muốn đi đến đó, muội sẽ đi cùng huynh.
Triển Nhược Trần đặt tay lên vai cô ta, nói giọng quan tâm lo lắng :
– Tiểu Hà, ta xin lĩnh tấm lòng của muội, cũng rất xúc động, nhưng muội nên nghe lời khuyên của ta, chớ nhúng tay vào chuyện này.
Từ Tiểu Hà nét mặt u sầu, nói :
– Nhược Trần, muội không sợ. Muội đã nói, trong lòng muội xem huynh như người chồng, tuy giữ chúng ta không có thực tế, càng không nói đến danh phận, nhưng trong vô hình lại có như vậy. Như hôm nay huynh muốn đến tận Đại Mạc, muội theo một bên để giúp đỡ, muội tự tin rằng sẽ giúp được ít nhiều cho huynh, Nhược Trần, đáp ứng lời muội đi!
Triển Nhược Trần lại lắc đầu buông giọng :
– Tiểu Hà, ta không thể giúp gì cho muội, hôm nay không có, sợ rằng tương lại cũng sẽ không có. Huống gì…
Từ Tiểu Hà vội ngăn lời :
– Muội không mưu cầu gì ở huynh, thật sự muội chỉ muốn được gần gũi bên huynh thêm ít ngày nữa, trên đường đi chăm sóc nơi ăn chốn ở cho huynh cũng đáng quá đi chứ!
Triển Nhược Trần bật cười :
– Muội ví ta như một đứa trẻ, ha ha…
Từ Tiểu Hà cũng nhoẻn miệng cười :
– Nhược Trần, huynh cười trông rất khéo.
Triển Nhược Trần ngừng hẳn nụ cười, vẫn lắc đầu nói :
– Ta sẽ không đáp ứng muội đi Đại Mạc, vì cường địch đối đầu với ta không chỉ là bọn Cô Lâu bang, ngoài ra còn có mấy bọn đại cừu gia của Kim Gia Lậu Trong những nhân vật này muội có thể nhận biết mấy người, như Đỗ Toàn từng dùng Huyết Nhãn Chưởng sáp chiến với Phí Vân trong rừng tối, nghe nói người này vẫn còn sống. Lại có Vưu Nô Nô, ngoài ra còn có Hình Độc Ảnh đối đầu ta nay cũng theo bên cạnh cha con Hoàng Vị, trở thành rể quý của Hoàng Vị, còn có…
Từ Tiểu Hà ngắt lời ngay :
– Nếu có những nhân vật này trong đó, muội cần phải đi cùng với huynh đến Đại Mạc. Nhược Trần, muội nắm khá rõ về những nhân vật đó.
Triển Nhược Trần lắc đầu khuyên ngăn :
– Tiểu Hà, hãy nghe lời ta đi, muội nhất định phải ở nơi này đợi ta…
Chàng vuốt nhẹ má Từ Tiểu Hà, mỉm cười nói tiếp :
– Ta thích người con gái biết nghe lời. Tiểu Hà, lẽ nào muội muốn ta nỗi giận sao?
Từ Tiểu Hà không nói gì thêm, thuận tay xách gàu nước lên, ngâm bát đũa vào trong nước, chỉ mím môi cười yểu điệu…
Bấy giờ, Triển Nhược Trần chậm rãi bước xuống thuyền, chàng đứng bên bờ sông mỉm cười ngắm nhìn Từ Tiểu Hà ở trên thuyền, nói giọng lưu luyến :
– Đây là bữa ăn đầy ý vị… Tiểu Hà, muội nên nhớ lấy một câu: Cho dù vì ta muội cũng nên bảo trọng lấy thân nhé! Hẹn ngày gặp lại!
Chàng vẫy tay, trao lại nụ cười luyến lưu. Từ Tiểu Hà đứng sững người ngóng theo bóng chàng xa dần, bỗng quay lại ôm mặt khóc nức nở.
Biết ngày nào gặp lại? Một câu chào bình thường giữa người và người, một câu nói thông thường trong thường ngày, nhưng lúc này lại hoàn toàn không phải như thế, biệt ly hữu hạn, tái kiến vô kỳ!
Lúc này, con đường đất đỏ đã bắt đầu pha cát vàng, Triển Nhược Trần ung dung thả bước, tà áo bay phất phơ trong gió.
Buổi tịch dương, những ánh mây chiều lơ lửng trôi, in lên mặt đất những bóng râm nhè nhẹ di động. Triển Nhược Trần bước đi trong khung cảnh tịch mịch cô liêu.
Đời người khó có thể lường trước được, cũng khó thể đoán trước được sự tình, trước đây chàng cứ cho rằng trời đã chủ định thân này sẽ cô độc một mình lưu lạc trên giang hồ mãi mãi suốt đời, ngờ đâu vô tình lại trở thành Thiếu chủ của Kim Gia lâu!
Nhưng, những ngày hưởng phú qúy mới bắt đầu, lại phải một mình đi đến vùng Đại Mạc xa xôi, tình hình từ nay về sau diễn biến như thế nào? Thật khiến cho người ta khó lường đoán trước được!
Thế rồi, điều khó lường đoán được đó sắp phát sinh…
Tiếng vó ngựa nên xuống đường nghe như sấm dậy, nhưng lại rất đơn điệu, Triển Nhược Trần không cần quay đầu lại nhìn cũng biết chỉ có một con ngựa đang phí. Chàng không cần quay lại, chỉ tránh sang một bên đường.
Ở vùng đất cát bụi mịt mù này, ngựa phi qua đường vốn là chuyện rất là bình thường.
Vì thế, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, Triển Nhược Trần cũng mặc kệ, cho đến lúc con ngựa lao sát qua bên lưng… trên mình ngựa là một đại hán áo xanh, quay đầu liếc một cái, gã ta chẳng có biểu hiện gì, rồi thúc ngựa phi nhanh hơn.
Chỉ có một ý bình thường trỗi lên trong đầu Triển Nhược Trần :
thuật cưỡi ngựa của người này không tồi, nhưng có phần liều lĩnh.
Con tuất mã khuất hẳn phía triền dốc xa xa, để lại đám bụi mù mịt rất lâu chưa tan.
Khi đến gần triền dốc, lại nghe sau lưng có tiếng ngựa phi, nhưng chàng vẫn không quay đầu lại nhìn, một con ngựa khác đang lao vụt qua, người ngồi trên ngựa cũng vận y phục như gã vừa rồi…
Cứ như thế, từng con ngựa nối tiếp nhau lướt qua mặt chàng, chàng thầm tính đã có mười hai con ngựa phi qua như vậy!
Triển Nhược Trần trong lòng bắt đầu đều có dự cảm không hay, họ không phải đang bám sát chàng để có âm mưu gì đó sao?
Chàng bắt đầu cảnh giác, đúng vây, đây là một chuyện bình thường!
Khi chàng vừa băng qua khỏi triền dốc, thấy bên đường phía trước có một ngôi đình hình bát giác nằm sau hàng cây xanh. Có hơn hai mươi con ngựa đang đứng một dãy dưới hàng cây, hai mươi bốn tay đại hán áo xanh phân đứng hai bên ngôi đình bát giác, trong đình dường như có năm người ngồi.
Triển Nhược Trần nhớ lại nơi này, trước đây chàng cùng đại sư huynh đi ngang qua đây, hai người vào trong ngôi đình ăn thực phẩm khô mang theo. Bấy giờ còn có mấy thương khách qua đường, như hôm nay…
Chàng ngước mắt nhìn, vốn muốn vào thăm chốn cũ, nhưng thấy khung cảnh trong đình như vậy, chỉ biết thuận theo quan lộ đi về phương bắc…
Không ngờ ngay lúc này, bỗng nghe trong đình có người gọi to :
– Triển Nhược Trần, Thương mỗ đợi ở nơi này, lẽ nào ngươi không vào nghỉ chân hay sao?
Triển Nhược Trần quay phắt đầu lại, thấy một người vận áo cẩm bào, ngực to bụng lớn đang đứng ở bậc thềm trước đình, trông dáng hùng hổ khí thế, người ta nhìn thấy phải phát kinh!
Chàng dừng bước, tiến về phía ngôi đình. Lập tức bốn người còn lại trong đình đều đứng dậy cả, phóng ánh mắt nhìn ra Triển Nhược Trần đang tiến vào.
Còn cách ngôi đình độ ba trượng, chàng nhận ra người đứng trên bậc thềm, đúng là kẻ phản tặc còn sống sót của Tử Anh đội đã trốn ra khỏi Liêu Bắc!
Nhắc đến Tử Anh đội, vốn là chuyện sau khi nội bộ Kim Gia lâu phản loạn, quân cứu viện Tử Anh đội ban đầu được Bạch Lang Hướng Cảm Ngũ đương gia của Kim Gia lâu rắp tâm mưu phản thâu nhận và trở thành một cánh tay đắc lực cho Hướng Cảm. Đứng đầu của Tử Anh đội là Hướng Vĩ Tiên Thương Hoằng, lão ta trực tiếp nghe lệnh Hướng Cảm. Nhưng sau khi mưu phản thất bại, Thương Hoằng dẫn đám tàn binh của Tử Anh đội trốn ra khỏi Liêu Bắc và hoạt động ở vùng Hắc Kết.
Triển Nhược Trần nét mặt vẫn không hề có biểu hiện gì, nhìn Thương Hoằng đang đứng trước đình, cất giọng :
– Là ngươi ư?
Hướng Vĩ Tiên Thương Hoằng cười hắc hắc nói :
– Tên Triển kia, ngươi còn nhận ra Thương đại gia, khá lắm!
Triển Nhược Trần lãnh đạm tiếp lời :
– Bại binh chi tướng, phủ để du hồn, có gì ngon lắm đâu?
Chàng lại cười nhạt nói tiếp :
– Quả là mạng lưới theo dõi của ngươi tài tình thật, biết rõ tuyến đường ta sắp đi qua, đã đợi trước ở đây rồi!
Thương Hoằng lạnh giọng :
– Một lần thất bại không đủ để người ta nhụt chí. Thế lực của Kim Gia lâu ở Liêu Bắc ta không làm lay chuyển nổi, nhưng ở nơi này lại khác… hắc… hắc…
Triển Nhược Trần hất hàm hỏi :
– Nói như vậy, ngươi gọi ta vào đây không phải mời ta nghỉ chân uống trà?
Thương Hoằng hừ một tiếng :
– Nói rõ cho ngươi biết, từ khi ngươi đặt chân qua sông Đại Lương không lâu, người của ta đã phát hiện và bám sát theo ngươi rồi. Triển Nhược Trần, ta chọn nơi gởi xác cho ngươi chính là ngay ngôi Đà Linh đình này, ngươi mãn ý chưa đấy? Ở đây có bốn vị bằng hữu, họ sẽ đưa ngươi về cõi Tây thiên.
Lão ta nói đến đó, từ trong Đà Linh đình bước ra bốn người, người đi đầu mặt mày đỏ rực, đôi mắt cụp xuống như mắt lạc đà, vận y phục màu xanh, sau lưng lồi lên chuôi cầm, cũng không biết là loại binh khí gì?
Kế theo gã đại hán mặt đỏ là một lão nhân thấp lùn, tướng mạo hung dữ, hai tay dài đến quá đầu gối, đôi mắt rừng rực đầy sát khí, cũng vận y phục màu xanh, trên tay áo có gắn chiếc vòng bằng đồng, trông giống như quỷ quái từ âm ti Địa Ngục lên vậy.
Đi sau cùng là hai đại hán có thân hình lực lưỡng, vận quần thụng áo vàng, tay cầm thanh đại đao như nhau.
Thương Hoằng chỉ vào gã đại hán mặt đỏ, nói :
– Vị này là Trường Bạch Phi Hổ Đoạn Hành Đoạn Bát Gia. Ôi, ta nếu nhắc đến hai người này, ngươi sẽ biết ngay lai lịch của Đoạn bát gia, đó là Hắc Sát Thần Thiết Bưu và Quỷ Triển Kỳ Hách Đại Sơn!
Triển Nhược Trần gượng mày, gật đầu tiếp lời :
– Không sai, họ là nhân vật được liệt vào trong mười đại cao thủ ở Quan Đông, Triển mỗ đương nhiên biết!
Thương Hoằng nhấn giọng :
– Đoạn Bát Gia là bằng hữu kết nghĩa với hai người đó, đương nhiên võ công cũng ngang bằng với họ!
Lão ta chỉ sang lão thấp lùn đứng kế đó, nói tiếp :
– Vị lão nhân này rất ít vào Quan nội, ngươi có lẽ không biết danh hiệu Sa Vương gia nhỉ?
Triển Nhược Trần gật đầu đáp :
– Xin Thương huynh cho biết.
Thương Hoằng đắc ý nói :
– Ở Quan ngoại, hễ nhắc đến Sa Vương gia, hắc bạch lưỡng đạo ai lại không tôn sùng ngưỡng mộ? Dùng bốn chữ “đức cao vọng trọng” cũng không quá đáng.
Triển Nhược Trần cười nhạt nhìn lão lùn Sa Vương gia, nghe Thương Hoằng giới thiệu tiếp hai người còn lại :
– Hai vị này, một vị là Kim Thánh Thiên, vị kia là Linh Hồ Quân, cũng đều là những nhân vật thành danh ở Quan ngoại.
Triển Nhược Trần lướt mắt nhìn năm người, chậm rãi cất giọng :
– Các ngươi liên kết để đối phó với Triển mỗ hả?
Thương Hoằng trầm giọng :
– Theo kế sách của bọn ta, Kim Gia lâu tất nhiên sẽ có một đội hùng binh kéo thẳng đến Đại Mạc, bọn ta vây bủa ở vùng Đại Mạc này để tiêu diệt từng người một, không ngờ chỉ có một mình ngươi đi vào ngõ chết, quả là điều nằm ngoài sự lường trước của bọn ta!
Triển Nhược Trần liền hỏi :
– Thương huynh, các người mà huynh nói ra, là gồm những người nào? Đâu chỉ thấy mấy vị ở đây thôi?
Thương Hoằng trả lời :
– Đương nhiên, con đường phía trước còn có người của bọn ta đang đợi người của Kim Gia lâu và ngươi là mục tiêu lớn nhất mà bọn ta cần phải trừ khử trước.
– Thật không?
Thương Hoằng nói giọng hung dữ :
– Lần trước kế hoạch của Đơn lão gia khá hoàn mỹ, tiến hành cũng thuận lợi, Tử Anh đội ta nghe theo lệnh của Hướng ngũ đương gia, vốn muốn đánh úp vào Kim Gia lâu, đã dẫn đến một trận ác chiến ở cánh rừng tùng, làm thương vong không ít hảo huynh đệ. Cục diệnn về sau, hoàn toàn vì ngươi nhúng tay vào nửa chừng, phá vỡ đại kế hoạch của bọn ta. Triển Nhược Trần, người đầu nhập vào Kim Gia lâu lẽ nào không biết bao nhiêu máu thịt của huynh đệ ta đã chết đi, mối đại cừu đại hận đó, sợ rằng ngươi vĩnh viễn không bồi hoàn nổi!
Triển Nhược Trần lãnh đạm tiếp lời :
– Sương Nguyệt đao giết là những người bất nghĩa. Thương huynh, người chết dưới ngọn Sương Nguyệt đao khó có thể kể hết, tuy nhiên có một điểm ta rất rõ, đó chính là sau khi ta giết người thứ nhất nên giết, đã tự tạo ra cừu gia cho mình rồi. Đương nhiên ta không sợ có người tìm ta báo thù, vì ta có năng lực sát nhân, nhưng không có quyền lực không để cho người khác tìm ra báo thù, cũng giống như mối đại cừu đại hận vĩnh viễn không bồi hoàn được mà Thương huynh nói vừa rồi vậy!
Chàng lướt nhìn hai mươi bốn đại hán áo xanh đứng hai hàng trước đình, cười nhạt tiếp lời :
– Người của Tử Anh đội biết sắc rồi, từ màu tía đậm biến thành màu xanh da trời.
Thương Hoằng cười hắc hắc nói :
– Không sai, Kim Gia lâu đánh bức Tử Anh đội ta lùi ra khỏi Liêu Bắc, bọn ta phải thay màu đổi sắc để quyết rửa mối nhục này. Như hôm nay…
Triển Nhược Trần ngắt lời :
– Ta biết ngươi sẽ không chịu thôi, từ Tử Anh đội, cho đến cha con Hoàng Vị, Vư Nô Nô hoành hành Tây Thùy, thậm chí kể cả Tam Long hội gần như tan rã, đều có mưu đồ nhằm chống lại Kim Gia lâu.
Chàng ngừng lời, đoạn nói tiếp :
– Nếu ta đoán không sai, ngay cả Bì Nhục Đao Tử Đỗ Toàn cũng có tham dự trong lần âm mưu này!
Thương Hoằng cười giọng quỷ quyệt, nói :
– Ngươi biết quả không ít, đáng tiếc vẫn chậm đi một bước, hắc… hắc…
– Sự tình đã phát sinh, bất luận là chậm hay không, ta phải tận lực ra tay mới được!
Thương Hoằng hừ một tiếng, nói :
– Bằng vào một mình ngươi ư?
Triển Nhược Trần nhìn vào bốn người đứng bên cạnh Thương Hoằng, cất giọng :
– Ta không dám nói, nhưng hành vi của các người quá nhục nhã!
Trường Bạch Phi Hổ Đoạn Hành quát hỏi :
– Tên Triển kia, ngươi nói rõ ra, hành vi nhục nhã gì?
Triển Nhược Trần ánh mắt nẩy lửa, nói :
– Đã thảm bại, không nhận thua cũng cho được, vì sao lại đi đến tận Quan ngoại, đến Đại Mạc cấu kết với tà phái Cô Lâu bang, giở trò bắt người làm loạn, hành vi như vậy, rồi một ngày truyền ra trên giang hồ, các người đâu còn mặt mũi nào nữa?
Thương Hoằng nói giọng thâm độc :
– Tên Triển kia, ta nói thực cho ngươi biết, bắt Kim quả phụ chỉ vì quét trừ một chướng ngại lớn khi bọn ta tiến hành “Hám thiên kế hoạch” (kế hoạch long trời), sau đó mới có thể tiến hành tiếp “Bào căn mưu lược” (mưu lược đến cùng). Bọn ta cho rằng Kim Gia lâu khi bị mất chủ, tất nhiên lòng người lo hoảng, nhất định sẽ kéo một đội hùng binh đến thẳng Đại Mạc cùng Cô Lâu bang quyết tử, không ngờ lại đến đây chỉ có một ngươi, thật sự khiến ta quá thất vọng!
Triển Nhược Trần bỗng hét một tiếng, hỏi :
– Các ngươi đem Kim Lâu chủ đi giam giữ ở đâu?
Thương Hoằng lạnh giọng :
– Hừ! Chớ hỏi nhiều, quá lời rồi đấy!
Đoạn Hoành hối thúc :
– Thương huynh, thời gian không còn sớm nữa, đã đến lúc tống tiễn vị Triển huynh này lên đường được rồi đấy, khỏi phải nói nhiều.
Sa Vương Gia gật đầu nói :
– Đúng vậy, để ta ra tay trước.
Đoạn Hoành xen vào :
– Ai trước ai sau đều giống nhau cả.
Thương Hoằng vỗ tay lớn tiếng :
– Chúng ta khỏi phải khách khí, cùng ra tay một thể. Chúng ta tuyệt đối không thể mạo hiểm, hôm nay hạ gục được hắn ta, ngày sau tiến vào Kim Gia lâu giảm chết đi vô số huynh đệ, chúng ta đây tạo công đức, không được khinh suất, hậu hoạn khôn lường.
Linh Hồ Quân nãy giờ không nói năng, bèn quay sang nói với Kim Thánh Thiên :
– Lão Thương nói đúng, chúng ta ai cũng chớ xưng anh hùng, luận hảo hán đem quy củ giang hồ tạm gác sang một bên đi. Gã tên Triển kia nhất định không vừa, gã ta dám một mình đặt chân đến Đại Mạc, đủ thấy có dựa vào điểm mạnh nào đó, chúng ta đừng mạo hiểm đơn chiến độc đấu!
Triển Nhược Trần lãnh đạm nói :
– Các người đã tìm đến ta để thanh toán, vậy xin cứ ra tay!
Thương Hoằng nghiêng người, thanh trường đao đã nằm gọn trong tay.
Cạnh bên Đoạn Hành từ từ đưa tay lên trên vai, thận trọng rút ra một thanh binh nhẫn tợ như kiếm cũng tợ như đao, phát ra ánh sáng màu xanh trông đến phát khiếp!
Thế nhưng, người đầu tiên vung đao tấn công kích Triển Nhược Trần lại là Kim Thánh Thiên.
Kim Thánh Thiên vút ngọn đại đao kèm theo tiếng gió chém ngang vào người Triển Nhược Trần, miệng gầm lên như con hổ dữ, như muốn lấy ngay mạng đối phương chỉ trong một chiêu này.
Triển Nhược Trần bỗng thoắt tay bay lên trên không trung, bằng một động tác xảo diệu, mũi chân trái điểm trúng ngay trên thân đao đối phương, mượn lực ở thân đao búng người lộn một vòng, rồi chẳng biết hữu ý hay vô tình, chàng đáp người xuống giữa hai ngọn đại đao, như muốn để cho đối phương vây áp công kích mình.
Thương Hoằng thấy vậy liền vọt người lên trên không, bẻ ngoặc hướng vung đao chém bổ xuống đầu Triển Nhược Trần…
Triển Nhược Trần vẫn chưa di động thân hình, như đang đợi gì. Đến lúc ánh đao ở ba mặt cùng sáp đến, chàng đột ngột vung tay phải liên tục, Sương Nguyệt đao phát ra hàng ngàn ánh đao tỏa ra tứ phía, tiếng binh khí sáp nhau kèm theo những ánh lửa rợp trời, ba ngọn đao bật ngược ra xa, Thương Hoằng lộn người xuống đất.
Cùng lúc, ống tẩu của Sa Vương Gia đã quật vào đầu mũi Triển Nhược Trần. Chàng tức tốc bay người lên, liền đó là bảy mươi hai đường đao tỏa ra như màn sương dày đặc. Sa Vương Gia đang trên đà lao tới, thấy vậy liền thu hồi thế chiêu, búng ngược người thoát ra khỏi rừng đao.
Trong lúc Sa Vương Gia thoái lui, Đoạn Hoành liền lao người tới, vung đao nghênh tiếp ngọn đao đối phương.
Triển Nhược Trần thoắt người tả hữu, thân hình chàng hư hư thực thực, khiến cho địch nhân không biết được đâu là thực đâu là hư.
Đại Khảm đao của Kim Thánh Thiên phối hợp với Đại Khảm đao của Linh Hồ Quân thi triển những chiêu thức xảo diệu tấn công Triển Nhược Trần. Ống tẩu của Sa Vương Gia vút như gió quật vào phía trước ngực chàng.
Còn Thương Hoằng bay người lên như cánh đại bàng vung đao chém bổ xuống…
Lúc này, hai mươi bốn tay đại hán của Tử Anh đội tự động dạt ra bao vây lấy xung quanh, tay lăm lăm ngọn đao, nhìn chòng chọc như muốn lao vào tấn công!
Đấu trường trở nên căng thẳng và ác liệt…
Triển Nhược Trần không vội ra tay giết địch, chàng đang lường ước tình thế, vả lại muốn truy hỏi cho ra tung tích của nghĩa mẫu, có thể ra cả Thương Hoằng cũng không biết, lão chỉ biết nghĩa mẫu bị bắt mà thôi!
Cơn phẫn nộ trong lòng trỗi dậy, cơ nhục trên khuôn mặt thon gầy giật lên từng đợt, gân máu căng ra, ánh mắt rực lên đầy sát khí, thân hình thoắt động, Sương Nguyệt đao lóe lên thành một rừng đao tua tủa…
Sáu bóng người vờn lấy nhau trong ánh đao rợp trời, chẳng còn kể đến sống chết, hết nhận ra ai là ai!