Thần Đao Sát Thủ

Chương 10: Hận thù thành điên loạn - Ân oán hóa cuồng hăng


Đọc truyện Thần Đao Sát Thủ – Chương 10: Hận thù thành điên loạn – Ân oán hóa cuồng hăng

Triển Nhược Trần đột ngột gập chân cong người, chàng không tìm ở kẽ hở đối phương để tránh, ngược lại còn luồng qua trong rừng đao dày đặc và lợi hại nhất của địch phương với một động tác nhanh không thể tả được, Sương Nguyệt đao vạch lên mười tám đường đao hợp làm một, đánh bật Linh Hồ Quân và Kim Thánh Thiên bay ngược ra xa, máu tươi bắn ra tứ phía…

Cùng lúc, Thương Hoằng đang mở miệng hét chưa ra tiếng, ánh đao đã xẹt ngang qua, thanh quái đao trên tay lão đã bay ngược lên trời. Trên không trung còn có thêm một vật nữa, đó là một bàn tay đầy máu đang quay tròn rơi xuống đất. Thương Hoằng thất thanh kêu lên :

– Ái da…

Tiếng kêu nghe thảm làm sao! Thấy Thương Hoằng tay trái nâng lấy cánh tay phải máu tuôn ra xối xả. Máu chảy tràn qua ướt đẫm cả cánh tay trái. Mặt lão ta nhăn nhó, đủ biết lão ta đau đớn đến đường nào.

Thanh Sương Nguyệt đao lạng ngang đánh bật thanh binh khí nửa kiếm nửa đao trên tay Đoạn Hoàn ra ngoài, thuận thế chém. Bay ống tẩu của Sa Vương Gia. Nhưng rất bất ngờ, thanh quái đao trên tray Đoạn Hoành đột ngột quật ngược vào mặt Triển Nhược Trần, chàng ngửa người vung đao phản ứng thần tốc nhưng mũi đao của đối phương đã quất trúng vào trán bên phải, một dòng máu tươi tươm ra.

Sương Nguyệt đao hoa lên như chiềc cầu vồng trùm xuống trên người Đoạn Hoành, Đoạn Hoành cố sức vung đao chống đỡ nhưng thanh quái đao trên tay lão bay mất lúc nào không hay, người bị đánh ra sau, lộn tròn trên đất, toàn thân đầy máu dính lẫn với đất cát trông thật ghê tởm.

Thương Hoằng đứng ngoài vừa thở vừa kêu lên :

– Đến giờ rồi, các ngươi làm thịt hắn cho ta.

Một tiếng hô vang dội, hai mươi bốn tay đại hán của Tử Anh đội vung đao lao vào, ánh đao tầng tầng lớp lớp, bong người lao vùn vụt, tiếng quát tháo dậy trời, như muốn phanh thây xé xác đối phương.

Triển Nhược Trần múa tít ngọn đao chem. Bổ ra tứ phía. Ngọn Sương Nguyệt đao phát ra ánh sáng xanh lè, kèm theo một kình lực vô cùng mãnh liệt đánh bật bọn đại hán dội ngược ra tứ phía.

Triển Nhược Trần ném ánh mắt nẩy lửa quét nhìn một vòng, mặt trở nên lạnh hạo và đầy sát khí vốn có. Sương Nguyệt đao theo biểu hiện đó dựng lên một rừng đao dày dặc. Trong ánh đao lấp loáng, bóng hình chàng như biến mất đi!

Quả thật không ngờ, Triển Nhược Trần đã thi triển tuyệt chiêu vốn thất truyền bấy lâu nay :

Nhẫn Lũy Phù Đồ!

Ánh đao chưa ngừng, máu thịt bay tung tóe đầy trời, tay chân đứt lìa rơi ngổn ngang mặt đất. Cảnh tượng trông thật là khủng khiếp!

Thương Hoằng kêu cuồng lên :

– Triển Nhược Trần, ngươi là một tên đồ thủ chính cống, là con quỷ lấy máu người, ngươi thật tàn ác.

Sa Vương Gia đầu trúng mấy lát đao, ống tẩu trong tay đã bay mất, vừa kinh hãi vừa tức giận thốt lên :

– Tính Triển kia, Sa Xung này cuối cùng đã hiểu được Sương Nguyệt đao của ngươi.

Triển Nhược Trần nhìn xoáy vào Sa Xung, cất giọng :

– Sa huynh, từ nay về sau, các hạ muốn thi đấu bất cứ lúc nào, tại hạ sẵn sàng phụng bồi.

Sa Xung vỗ tay nói :

– Hảo! Có câu nói của ngươi như vậy là đủ rồi!

Dứt lời, lão ta quay người vội vã bỏ đi. Lão không hé môi nói một lời, nhảy lên ngựa phóng đi một hướng khác, để lại sau lưng đám bụi mù mịt.

Kim Thánh Thiên và Linh Hồ Quân vẫn đứng nguyên một chỗ, ném ánh mặt hận thù nhìn Triễn Nhược Trần.

Thương Hoằng bàn tay phải bị đứt làm đau buốt tận xương, nói giọng bi phẫn :

– Tính Triển kia, Đại Mạc rộng lớn, há để cho ngươi lộng hành sao? Chỉ cần ngươi đặt chân lên vùng Đại Mạc này tiếp, phía trước sẽ luôn chờ đón ngươi!

Triển Nhược Trần lau vết máu trên trán, lãnh đạm cất giọng :

– Nếu ngươi muốn ra tay, ít nhất phải đến ba tháng sau, đợi vết thương của ngươi lành hẳn đâu phải là ngày một ngày hai?

Kim Thánh Thiên trầm giọng :

– Tính Triển kia, bọn ta nhìn lầm ngươi rồi, xem ra Đại Mạc sắp nổi trường tinh phong huyết vũ khi ngươi đặt chân đến!

Linh Hồ Quân đứng một bên nghiến răng rống lên :

– Kim huynh, Song Hùng quan ngoại ta đến đây vì mục đích gì? Để đạt được mục đích, sao lúc này không trừ khử hắn ta sớm!

Triển Nhược Trần thấy Đoạn Hoành và Sa Xung bị thương rồi cùng bỏ đi, đã biết hai người đó nhất định không có mưu đồ gì, chỉ vì trợ sức mới đến. Nói cách khác, họ đã không vì lợi cũng không vì danh, bởi vậy sau khi thất bại bèn bỏ đi rất tự nhiên.

Còn Kim Thánh Thiên và Linh Hồ Quân lại khác, qua khẩu khí của họ đủ biết hai người và Thương Hoằng cùng có một âm mưu là nhằm tiêu diệt Kim Gia lâu.

Triển Nhược Trần cất giọng :

– Thương huynh, cuộc chiến đã ngừng, thắng bại đã rõ, ta không dự định lấy mạng các vị, nhưng có một chuyện không rõ, mong được lãnh giáo các vị!

Thương Hoằng mồ hôi chảy như tắm, hai gã đại hán áo xanh còn lại không bị thọ thương đắp thuốc và băng bó cánh tay bị đứt của lão ta. Lão nghe vậy liền nói :

– Ngươi muốn biết gì? Nếu biết ta nói, còn không biết thì hỏi nhiều cũng vô ích!

Triển Nhược Trần lạnh giọng :

– Thương huynh, (…)

Thương Hoằng tức giận, quát :

– Tính Triển kia, ngươi uy hiếp ta hả?

Triển Nhược Trần lau vết máu trên trán, nói :

– Ta dùng máu để đổi lấy điều ta cần biết. Thương huynh, bất cứ thắng lợi nào đều có thu lấy cái nhất định nào đó. Điều ta thu lấy là muốn biết rằng Tổng đàn của Cô Lâu bang nào ở đâu, yêu cầu đó không quá đáng chứ?

Thương Hoằng còn chưa mở miệng, Kim Thánh Thiên đột ngột quát lớn :

– Cô Lâu bang ở Cô Lâu thành, muốn tìm cứ đi mà tìm lấy!

Triển Nhược Trần ném ánh mắt sắc lạnh nhìn xoáy vào Kim Thánh Thiên và Linh Hồ Quân, gằn giọng :

– Nói như vậy, các người tất nhiên cũng không biết Tổng đàn của Cô Lâu bang nằm ở đâu rồi?

Linh Hồ Quân hừ một tiếng trong mũi, nói :

– Bọn ta tuy không biết, nhưng có người biết. Ngươi muốn tìm Tổng đàn Cô Lâu bang cứ đi tìm người đó!

Triển Nhược Trần liền hỏi :

– Ai?

Linh Hồ Quân chỉ về phía Bắc, trả lời :


– Ở tại Long Tuyền trấn bên Đại Sa Mạc, ngươi chỉ cần tìm đến Long Tuyền trấn, người đó sẽ tìm đến ngươi. Tính Triển kia, ta nói vậy quá rõ rồi chứ?

Triển Nhược Trần chậm rãi gật đầu, nói :

– Long Tuyền trấn ư? Này, ta mong các vị chớ để ta quay lại tìm các vị lần thứ hai, đến lúc đó các vị đừng trách ta!

Kim Thánh Thiên hét lên :

– Triển Nhược Trần, ngươi là thứ gì? Chớ cho rằng ngọn đao của ngươi đụng đến được… (mất câu)

Triển Nhược Trần lạnh giọng :

– Các ngươi cho rằng ta không dám giết các ngươi hả? Các ngươi đã không sợ chết, vậy ta còn chần chờ gì nữa?

Kim Thánh Thiên và Linh Hồ Quân liền phân hướng dạt ra hai bên, thanh Đại Khảm đao trên tay hoa lên, sắc mặt hai người biến đổi liên tục theo bước chân di động không ngừng.

Phía sau, Thương Hoằng đẩy hai tay thuộc hạ ra, tay trái cầm chặt thanh quái đao xông lên, miệng hô :

– Vung đao, một người liều mạng mười người khó đương, hôm nay phải lấy đầu hắn ta mới được!

Hai tên thuộc hạ vung đao xông lên theo hai bên. Thương Hoằng nghiến răng cố đè nén cơn đau, tay trái vung cao ngọn đao…

Kim Thánh Thiên vội ngăn cản :

– Thương huynh, thương thế của huynh không nhẹ, lùi lại một bên đi!

Thương Hoằng nói giọng quả quyết :

– Nhị vị hiền đệ yên tâm, ta suất lĩnh Tử Anh đội hơn mười năm, vượt qua bao bão táp thăng trầm. Hôm nay mọi người đã muốn quyết tử cùng hắn, ta nhất định phải cùng hắn tử đấu cho đến giọt máu cuối cùng, họa hay phúc, sống hay chết là do tạo hóa!

Triển Nhược Trần lắc đầu vẻ đau buồn nói :

– Các người thật liều lĩnh, chẳng khác gì những kẻ điên cuồng!

Thương Hoằng phẫn nộ chửi cuồng lên :

– Đồ chó chết, bọn ta không cuồng, chính ngươi mới cuồng. Ngươi tự cho mình là kẻ bất phàm, một mình tiến nhập Đại Mạc. Ngươi là tên đồ phu giết người thành tính, hung hãn ác độc,, xảo trá khôn lường, trên đời này kẻ gây ra tội ác nhiều nhất chính là ngươi…

Triển Nhược Trần trừng mắt quát :

– … (mất câu) … Lẽ nào các ngươi muốn chết tiệt hết mới cam tâm sao?

Thương Hoằng nói lớn :

– Lần này khác lần vừa rồi, ta liều chịu ngươi mười nhát dao để đổi lấy một nhát dao của ta!

Triển Nhược Trần biết bọn này thật sự liều mạng không sợ chết, bèn cười nhạt, nói :

– Vừa rồi có Đoạn Hoàn và Sa Xung còn chưa xứng là địch thủ của ta, mà bây giờ các ngươi sao lại…

Thương Hoằng hô lớn :

– Để ta hay mọi người hạ đi một cây trụ lớn, làm cho Kim Gia lâu thiếu đi tên đồ phu tàn bạo tính Trần này. Ta bỏ cái tiểu ngã để toàn thành đại ngã, như vậy có chết cũng xứng đáng!

Kim Thánh Thiên nghiêng mặt sang, nói :

– Thương huynh, Linh Hồ huynh, ra tay lần này chúng ta mỗi người đều nhằm vào chỗ yếu hại trên người hắn để vung đao, tuyệt đối không thể để cho hắn thoát mạng!

Thương Hoằng quay đầu tả hữu ra hiệu, hai tay thuộc hạ bạt đao, tựa như con hổ dữ muốn xông vào xé xác đối phương.

Sương Nguyệt đao trên tay Triển Nhược Trần lóe lên ánh sang màu xanh rờn rợn. Tay chàng cầm đao xem ra rất tự nhiên, ánh mắt rực lên đầy lạnh lùng và kiêu ngạo, sự lạnh lùng mà bình nhật trước khi giết người mới có. Bầu không khí bắt đầu xung mùi huyết tanh, mùi vị đó cũng chỉ có bản thân chàng mới có thể hội được!

Đương nhiên chàng không thích mùi vị đó, thậm chí chàng còn rất căm ghét, vì trong đó cũng chứa đựng sự lạnh hạo và tàn bạo quá nhiều!

Nhưng trong tình thế quá bức bách, chàng không còn do dự gì nữa!

Thương Hoằng đã bắt đầu tiến vòng qua sau lưng Triển Nhược Trần…

Linh Hồ Quân gầm gừ như hổ, tuy cả người đầy máu nhưng gã ta chẳng hề nhíu mày đau đớn, thanh Đại Khảm đao vung cao chém chếch xuống phía bên phải.

Thương Hoằng chỉ gật nhẹ đầu, phía bên kia, hai tay đại hán Tử Anh đội đã bạt đao chém về phía Triển Nhược Trần…

Không ngờ Triển Nhược Trần không nhích một bước, Sương Nguyệt đao vạch nên cầu vồng phát ra ánh sáng loang loáng. Tiếng binh nhẫn sáp vào nhau vang lên chát chúa. Ánh đao chưa dứt, hai tên Tử Anh đội đã liên tiếp rống lên một tiếng, ngã vật người xuống dưới chân Triển Nhược Trần. Cả hai đều vênh mặt lên trời, đôi mắt gần như lòi ra khỏi tròng, vùng bụng bị rạch một đường, ruột gan lồi cả ra ngoài.

Cùng lúc, hai thanh Đại Khảm đao đã phân hướng chém bổ vào. Thương Hoằng cũng liều mạng vung đao xông vào…

Triển Nhược Trần xoay song uyển, Sương Nguyệt đao bạt ra tạo thành một bức tường chắn giữa xung quanh chàng. Bọn Thương Hoằng tuy quyết tồn vong, nhưng không tài nào vượt thêm được một bước.

Kim Thánh Thiên mặt đỏ gay, chẳng kể gì sống chết, cúi đầu cong người xoay chân đâm thẳng ngọn đao vào bụng đối phương.

Phía bên kia, Linh Hồ Quân cũng liều như một kẻ điên, theo tiếng rống, thanh Đại Khảm đao trong tay xé gió nhằm người Triển Nhược Trần quật tới…

Thương Hoằng không một chút chậm trễ, ngọn đao hướng phía trước, người đã vọt lên cao, mũi đao xẹt nhanh như làn điện phóng thẳng vào vùng ngực đối phương.

Càng nhanh hơn, Sương Nguyệt đao phát ra trăm ngàn ánh đao đan chéo nhau. Triển Nhược Trần xoay nhanh người rồi bay vút lên, khi thân mình chưa đáp xuống đất, từ không trung máu tươi đã rơi xuống từng mảng từng mảng…

Thương Hoằng loạng choạng cố gượng đứng không bị ngã, đưa cánh tay còn lại đầy máu chỉ Triển Nhược Trần, thốt lên :

– Ngươi… Ngươi đáng… chết…

Lão ngã người xuống trên vũng máu, máu từ bụng chảy ra tràn khắp mặt đất.

Kim Thánh Thiên miệng còn cười, người đã đổ nhào xuống trên thi thể tên đại hán Tử Anh đội, tiếng cười chứa đầy sự bi phẫn. Thanh Đại Khảm đao bay ra khỏi tay, trên vai lại trúng một nhát dao, nhát dao đó rõ ràng là bị Linh Hồ Quân chém trúng, vì lưỡi dao vẫn còn găm sâu trên vai, xuyên xuống tận ngực trái. Bởi vậy gã ta cười, vì dù sao gã ta vẫn không chết dưới thanh Sương Nguyệt đao, mà chỉ chết trong tay huynh đệ của mình!

Linh Hồ Quân cả người bị thêm hai mươi sáu vết đao, vết đao khủng khiếp nhất là ở sau hông, khiến gã ta gục đầu dưới đất hết gượng dậy nổi.

Triển Nhược Trần lấy khăn băng vết thương ở tay trái, thả ánh mắt nhìn xuống mặt đất, rồi quay người bước đi.

Trong đầu chàng chỉ nhớ đến ba chữ: Long Tuyền trấn!

Không biết Long Tuyền trấn thật sự có người nói với chàng về đặc điểm của Tổng đàn Cô Lâu bang hay không, nhưng bất luận thế nào, chàng trước hết cũng phải tìm đến Long Tuyền trấn.

Nơi này không có lấy một nóc nhà, chỉ có cát vàng bao la vô tận.

Triển Nhược Trần đi một ngày rưỡi mới nghĩ rằng mình nên tìm một con ngựa để thay đi bộ.


Một hôm chàng gặp mấy đàn lạc đà, mỗi đàn không dưới hai mươi con nhưng chỉ có độ hai ba tên đại hán áo tro đang cưỡi trên lưng.

Triển Nhược Trần vừa gặp được, liền hỏi họ Long Tuyền trấn ở đâu. Một tay đại hán áo tro quay lại chỉ tay trả lời :

– Ở phía Bắc!

Từ ánh mắt kinh ngạc của mấy tên đại hán, Triển Nhược Trần đoán ra được họ cho rằng chàng là một kẻ điên, một mình lại dám tiến nhập vào sa mạc mênh mông.

Cuối cùng, Triển Nhược Trần phát hiện phía trước có mấy mươi nóc nhà nằm rải rác. Men theo con đường lớn nhất đất vàng là một con đường nhỏ, đầu phía nam của con đường nhỏ có một cây đại thụ rợp mát cả một vùng, phía dưới có đàn lạc đà đang nghỉ. Khi Triển Nhược Trần bước lại gần, mới phát hiện dưới cây đạo thụ có một cái giếng, đang có người xách nước đổ vào túi da, mấy con lạc đà nằm nghỉ dưới bóng râm.

Triển Nhược Trần miệng lưỡi khô rát, bước đến cạnh bên giếng, mới nhìn thấy trên thân cây có gắn tấm biển với dòng chữ: Long Tuyền trấn.

Thì ra tiểu trấn này chính là do cái giếng quanh năm mạch nước không vơi này mới có tên như vậy. Những khách nhân đi Cổ Bắc, Tháp Lý và Bách Linh ở phía bắc, trước hết đều phải dừng chân ở đây để lấy nước dự trữ lên đường.

Triển Nhược Trần chợt thấy một lão nhân râu tóc lưa thưa, mặt đầy nếp nhăn, bước lại hỏi chàng :

– Thiếu hiệp đi đâu? Cổ Bắc? Hay là…

Triển Nhược Trần lắc đầu mỉm cười, tiếp lời :

– Lão gia, tôi đến Long Tuyền trấn!

Lão già thất vọng, nói :

– Ngươi đã đến rồi!

Nói xong lão ta xách túi nước đến bên cạnh một con lạc đà.

Triển Nhược Trần chưa đi liền. Chàng dùng gàu kéo nước lên uống mấy ngụm, rửa mặt, phủi cát bụi bám trên áo, rồi đi vào tiểu trấn.

Phía sau, lão già lẩm bẩm một mình :

– Người này mặt đầy sát khí, là một nhân vật không dễ đụng đến!

Lời lão ta không sai, tâm tánh của chàng trong lúc này nhìn từ sắc mặt của chàng sẽ nhận ra được ngay. Thương Hoằng không phải đã nói qua rồi sao? Long Tuyền trấn tự có người đợi chàng, vậy lão nhân đó là ai?

Lúc này, Triển Nhược Trần chậm rãi bước trên con đường nhỏ, một luồng gió mạnh thổi qua, cuốn theo cả đất cát bay mù mịt.

Cũng trong lúc này, phía đầu kia đường tiến lại mười hai con lạc đà. Trong gió bụi mịt mù, thấy trên lưng con lạc đà đi đầu đàn có hai chiếc kiệu, bức rèm trắng như ngân thả rủ xuống, phản hồi (…) hai thiếu nữ áo vàng, chiếc khăn màu xanh che nửa mặt nhìn không rõ diện mạo hai người nhưng từ đôi mắt tròn xoe long lanh đen nhánh, làn mi cong dài, đủ biết hai thiếu nữ này rất xinh đẹp.

Triển Nhược Trần vừa tránh sang một bên đường, đã thấy đàn lạc đà kế đuôi nhau dừng lại trước cửa một khác điếm, từ từ ngồi xuống, từ trong khách điếm liền chạy ra hai tên tiểu nhị.

Tên tiểu nhị xuất hiện phía sau, bụi đường còn dính trên râu, trông ra vẻ phong trần gió bụi.

Hai thiếu nữ nhảy xuống kiệu, lặng lẽ tiến vào khác điếm.

Lúc này, một tên tiểu nhị quay nhìn Triển Nhược Trần, ngạc nhiên chỉ tay gọi :

– Khách quan, ông…ông đến rồi!

Triển Nhược Trần bình thản tiếp lời :

– Vâng, ta đến rồi!

Gã tiểu nhị liền hỏi :

– Ông tính Triển ư?

– Không sai Gã tiểu nhị vỗ tay cười, cất giọng :

– Ai da, tôi trong đợi thiếu hiệp từ sáng sớm, sao lúc này thiếu hiệp mới đến.

Đi nhanh, đi nhanh lên!

– Đi đâu?

Gã tiểu nhị chỉ phía đầu đường khác nói :

– Đi theo hướng đó, chưa đến năm dặm có đồi đất vàng, có người đang đợi thiếu hiệp đó, lúc này…

Chợt thấy hai thiếu nữ đúng ở bậc thềm nhìn ra, Triển Nhược Trần nói với gã tiểu nhị :

– Để ta kiếm thứ gì lót bụng rồi đi!

Triển Nhược Trần đi ngang qua cạnh hai thiếu nữ, một làn hương đặc biệt xông vào mũi làm người ta ngất ngây!

Thức ăn được dọn ra trước mặt, Triển Nhược Trần ăn vội ăn vàng. Có mười mấy ta đại hán từ ngoài tiến vào, chàng chẳng cần để mắt nhìn, thậm chí hai thiếu nữ thấy chàng ăn như hổ bèn bật cười, chàng cũng không cần để tâm tới, vì trong lòng chàng đang suy nghĩ không biết người đang đợi chàng ở đồi đất vàng là ai.

Triển Nhược Trần đặt nắm bạc xuống bàn, nói với tên tiểu nhị :

– Cám ơn thịnh tình của ngươi, ít bạc này thưởng cho ngươi!

Tên tiểu nhị đáp lại :

– Khách quan, nên nhanh chân một tí!

Triển Nhược Trần không hỏi người đang đợi là ai, có hỏi cũng như không vì gã tiểu nhị nhiều lắm chỉ nói với chàng là người đó cao thấp mập ốm thế nào mà thôi, chứ đâu biết người đó là ai.

Triển Nhược Trần rời khỏi khách điếm, khi đi ngang qua hai thiếu nữ, chàng vô tình đánh mắt nhìn một cái…

Chỉ nhìn một cái là đủ rồi…

Thiếu nữ Đại Mạc có đầy mị lực làm say lòng người,… (…)…, mũi thẳng, đôi môi đỏ mọng xinh xắn, khi hé cười làm hồn người chao đảo.

Chỉ nhìn một cái như thế, đủ để Triển Nhược Trần nhớ mãi trong lòng.

Chàng nghĩ :

“Thâm sơn xuất tuấn điểu, Đại Mạc hữu mỹ nhân”.


Triển Nhược Trần vừa ra đến cửa, chợt nghe có giọng nói cất lên như chim hoàng anh hót :

– Ôi, đứng lại!

Xung quanh chỉ có một mình chàng, Triển Nhược Trần bèn dừng chân lại, nói giọng thờ ơ :

– Gọi ta?

Một thiếu nữ trầm giọng :

– Không gọi ngươi thì gọi ai chứ?

Triển Nhược Trần cười nhẹ :

– Có gì chỉ giáo?

Vị cô nương kia đưa tay cuốn mái tóc mượt mà hỏi :

– Công tử định đi Đại Mạc một mình sao?

Triển Nhược Trần lãnh đạm trả lời :

– Đi gặp mặt một cuộc hẹn ước trước, sau đó vào Đại Mạc!

Vị thiếu nữ đã đứng dậy, từ từ bước về phía chàng, nói :

– Xem công tử không giống một người làm ăn, càng không giống một thương khách, công tử một mình đi Đại Mạc, cũng không sợ…

Triển Nhược Trần mỉm cười tiếp lời :

– Cám ơn cô nương đã quan tâm, tại hạ phải thận trọng!

Nói xong chàng định đi, vị thiếu nữ liền nói :

– Công tử, đợi đã!

Triển Nhược Trần hỏi :

– Cô nương có gì chỉ giáo?

Vị thiếu nữ nhìn vết thương trên tráng chàng, nói :

– Công tử thọ thương, đúng không? Nếu công tử muốn, đợi công tử sau khi gặp hẹn xong, chúng ta cùng đi Đại Mạc, trên đường đi cũng tiện lợi hơn.

Triển Nhược Trần gượng cười :

– Cám ơn cô nương một lần nữa, thiện ý cô nương tại hạ xin ghi nhận, nếu một giờ sau tại hạ không quay lại, thì cô nương khỏi phải đợi!

Vị thiếu nữ đôi mắt đen láy đăm đăm nhìn theo bóng hình chàng, phía sau, vị cô nương khác cười lanh lảnh nói :

– Đại tỉ, người đi xa rồi, ăn cơm đi!

Triển Nhược Trần đi dọc theo con đường đất vàng, hai bên cây cối thưa thớt, cảnh vật đìu hiu!

Đồi đất vàng trông giống như một gò cát, chỉ nửa đồi phía trên mới pha đất.

Không sai, trên đồi đất quả nhiên có bốn con ngựa, có ngựa đương nhiên có người, vậy những người đó là ai?

Triển Nhược Trần lên đến đồi, chỉ thấy có một gian nhà, trong gian nhà cỏ có đặt ba tảng đá lớn, hiển nhiên là để ngồi, vì mặt trên ba tảng đá rất bóng loáng.

Hiện tại, trên tảng đá không có người ngồi, nhưng cạnh đó lại đứng bốn người. Bốn người này đối với Triển Nhược Trần mà nói, thật không lạ lùng chút nào!

Đứng đối diện trước mặt chàng chính là Thất Bộ Truy Hồn Hoàng Vị đỏ mặt, bên trái Hoàng Vị là Hoàng Tuyên ái nữ của lão ta, đứng bên phải lại là Bì Nhục Đao Tử Đỗ Toàn, và bên phải của Đỗ Toàn là nhân vật mà Triển Nhược Trần không ngờ đến :

Đấu Hải Long Toàn Nhĩ Minh, lão tam trong Trường Bạch Tam Long.

Toàn Nhĩ Minh mặt to đen, thịt trễ xuống hai bên má, mấy sợi lâu lưa thưa đan chéo nhau, miệng to tướng lúc này đang ngậm lại.

Triển Nhược Trần chậm rãi bước tới đứng trước gian nhà gỗ, nói giọng lạnh nhạt :

– Các vị, thường nói rất đúng, sông núi chuyển dời, ai ngờ lại gặp các vị ở chốn sa mạc hoang vu này!

Hoàng Vị mặt lạnh như tiền, cất giọng :

– Không phải là gặp, mà là bọn ta cố đợi ngươi, tính Triển kia, ngươi nghe cho rõ, bọn ta tính chuyện với ngươi ở nơi này!

Triển Nhược Trần lãnh đạm nói :

– Hình đại tẩu, lần này tìm gặp Triển mỗ, có gì chỉ giáo chăng?

Hoàng Tuyên buông giọng chửi lớn :

– Triển Nhược Trần, ngươi là con ác ma ác quỉ, loài súc sinh uống máu.

Huyết tanh trên hai tay ngươi đã tạo nên thù hận, chia rẽ tình phu thê, ta hận không ăn thịt ngươi, không uống máu ngươi…

Triển Nhược Trần chậm rãi tiếp lời :

– Hình đại tẩu, vết thương của Hình huynh (Hình Độc Ảnh) chỉ sướt ngoài xương, nếu điều trị tốt sẽ không đến nỗi trở thành tàn phế, đại tẩu sao lại…

Hoàng Tuyên hét lớn :

– Im mồm! Ai là Hình đại tẩu của ngươi? Nói thực cho ngươi biết, Hình Độc Ảnh không phải là chồng của ta, ngươi rõ chưa?

Triển Nhược Trần ném ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Tuyên, đôi mày nhíu lại, nói :

– Là giả sao? Hình huynh không thể nói tùy tiện không trung thực trước mặt Triển mỗ, Hình huynh nói rõ là người đã là một nhà rồi!

Hoàng Tuyên đổi da mặt, lớn tiếng :

– Không sai, có một đoạn như vậy, như hôm nay chính vì ngươi tàn ác, cắt đứt tình phu thê của ta, vả lại…

Triển Nhược Trần ngầm nghiến răng, ngắt lời :

– Hoàng Tuyên, ngươi vì sao lại như vậy? Đương lúc vị phu quân của người vì ngươi mà tìm cừu gia để liều mạng, ngươi sao lại không có mặt? Nếu lúc đó ngươi có mặt ở hiện trường, ngươi sẽ biết Hình huynh vì ngươi mà tìm ta liều mạng như thế nào?

Đôi mắt rực lên nhìn thẳng vào Hoàng Tuyên, chàng nói tiếp :

– Hình huynh tuy thêm một lần thất bại dưới tay ta, nhưng cũng cố hết lòng báo oán vì ngươi. Tuy anh ta rất rõ ngươi lợi dụng anh ta, ngươi không yêu anh ta, nhưng anh ta lại sẵn sàng chết vì ngươi. Nhưng Hình huynh thọ thương, vì sao ngươi không ở bên cạnh an ủi hay sao? Ngươi lẽ nào không biết Hình huynh lúc này đang cần ngươi an ủi sao? Hoàng Tuyên ơi Hoàng Tuyên, ngươi bị thù hận làm hôn muội rồi!

Hoàng Tuyên phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt chàng, quát lớn :

– Ngươi thì biết gì, Hình Độc Ảnh sau khi bị ngươi đánh trọng thương ở gần Trường Xuân sơn bèn đi thẳng một mạch đến Tháp Phong ngồi xuống trên một phiến đá, miệng gào lên: “Trên giang hồ đã có Hình Độc Ảnh này, vì sao lại có Triển Nhược Trần? Trời đất muốn trêu đùa, ta lại không tin, ha ha ha…” Hình Độc Ảnh sau khi cười như điên dại, đã dung Huề Điếu Hoàn đánh vào đầu tự vẫn!

Nói xong Hoàng Tuyên thật sự nhỏ lệ!

Triển Nhược Trần hết sức kinh ngạc :

– Anh ta không đáng chết, hôm đó ta từng khuyên can một lần, anh ta cũng từng đáp ứng lời ta, vì sao… Vì sao phải tự kết liễu đời mình như vậy? Không đáng!

Hoàng Vị đột nhiên phẫn nộ, quát :

– Triển Nhược Trần, ngươi nói không đáng cái gì? Ái nữ của ta lấy phận hoàng hoa khuê nữ để trao than cho một tay sát thủ mà cô ta hoàn toàn không yêu, tuy có mục đích, nhưng phải trả giá hạnh phúc cả cuộc đời, toàn bộ đều trao vào tay Hình Độc Ảnh, tình cảnh đó ngươi lại nói là không đáng nữa hả? Trong đời nói anh hung trọng nghĩa, nữ nhân trọng tình, chớ cho rằng ái nữ ta chỉ vì mục đích mới đến lợi dụng Hình Độc Ảnh, nếu Hình Độc Ảnh giết được ngươi thì những ngày tháng về sau hai người sẽ trở thành đôi phu thê võ lâm hạnh phúc nhất trên giang hồ. Như hôm nay, hắn ta thất bại, thất bại một cách thảm hại, hắn ta chọn con đường chết để giữ tròn chữ “nghĩa”. Nói rõ ra, tất cả đều do bàn tay của ngươi tạo nên. Lẽ nào ngươi không nghĩ rằng Hình Độc Ảnh nếu còn sống trên đời thì mặt mũi nào đến nhìn ái nữ ta, huống gì hắn ta là một đấng nam nhi hán tử?


Triển Nhược Trần tức giận quát :

– Tính Hoàng kia, theo lão nói, cái chết của Hình Độc Ảnh là do ta tạo nên ư?

Hoàng Tuyên xen ngang lời :

– Còn có Lư Phục Ba, vị hôn phu chưa cưới của ra ở đây. Tính Triển kia, ngươi là con ác quỷ hung tàn, giết người như rạ… ta không chỉ một lần phát thệ, nhất định phải nhìn thấy ngươi gục dưới chân ta, phải đổ máu, gào khóc bi ai trước khi chết. Bởi vậy bằng mọi giá ta phải cho ngươi chết!

Mối thù hận đang làm cho Hoàng Tuyên điên loạn, đó là mối thù không thể tiêu trừ được, và cũng là mối hận không thể nào nguôi lắng được. Triển Nhược Trần rất rõ, Hoàng Tuyên trước mặt chàng đã vì báo thù mà gần như cuồng thật sự!

Triển Nhược Trần chậm rãi nói :

– Nhị vị, đối với Hình Độc Ảnh tự vẫn mà chết, tiên đạo nghĩa thấy ray rứt vô cùng, nhưng trách nhiệm về cái chết đó các người gánh lấy hoàn toàn. Nếu sau khi anh ta vì các người mà thất bại, các người nếu lựa lời an ủi, lấy hạnh phúc tương lai làm trọng, thì tin rằng Hình huynh sẽ không tự sát. Tất cả là do các người bỏ rơi anh ta khi thấy anh ta không báo được thù cho các người…

Hoàng Tuyên nổi cơn đại nộ, hét lên :

– Tính Triển kia, ta còn sống một ngày trên đời là phải hoàn thành một đại sự, đó là giết được người. Ngươi nên nhớ, ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để giết ngươi!

Triển Nhược Trần than nhẹ một tiếng nói :

– Ta như đã từng nói với các người, nỗi hận thù của ngươi ta hiểu. Bất luận là Lư Phục Ba muốn chết hay Hình huynh tìm đến ta để quyết tử, đều dẫn đến cảnh trường đổ máu nhưng có lúc phải lấy máu đổi lấy kết quả mà song phương muốn đoạt được, đó là chiến thắng!

Đứng một bên, Đấu Hải Long Toàn Nhĩ Minh nãy giờ không mở miệng, nay lại cười nhạt xen lời :

– Triển Nhược Trần, trong ngữ khí của ngươi đã tỏ rõ thái độ cuồng Ngạo và tự phụ của ngươi!

Triển Nhược Trần lạnh giọng :

– Lão Toàn, Tam Long hội ở Liêu Bắc cũng là bang phái lớn, lần trước Quan Tác Tài Nhị đương gia của các ngươi ra tay trợ giúp bọn phản nghịch Kim Gia lâu tạo phản, Lâu chủ rộng lượng chỉ phế bỏ võ công của Quan Tác Tài rồi tha lão đi, không ngờ cách không lâu sau, các người lại cấu kết với Cô Lâu bang, âm mưu chống lại Kim Gia lâu thêm một lần nữa.

Toàn Nhĩ Minh hằm hằm nổi giận, đôi mắt trâu trên khuôn mặt đen trợn to ra, án tay lên chuôi kiếm, nói :

– Tam Long hội ta từ khi Nhị đương gia bị các người phế bỏ võ công, suốt ngày không nói không rằng, thẫn thờ như người mất trí, còn đau khổ hơn cả chết nữa, món nợ này bọn ta vốn muốn trả từ lâu, chậm đến hôm nay chỉ vì phải chờ hợp đại cuộc, tính Triển kia, ngày bọn ta đợi đã đến, đã đủ lâu rồi.

Chợt thấy gã kéo tay Hoàng Tuyên nói tiếp :

– Tính Triển kia, từ nay trở đi chớ có nhắc đến gã tính Hình trước mặt ta, hắn ta không đủ tư cách để sánh duyên cùng Hoàng cô nương!

Triển Nhược Trần trố mắt ngạc nhiên thốt lên :

– Các ngươi… hai người là……

Hoàng Tuyên nói thẳng thừng :

– Là chồng chưa cưới của ta. Đợi sau khi giết chết ngươi, ngày mai bọn ta sẽ tiến hành hôn lễ trong thành!

Triển Nhược Trần phẫn nộ quát :

– Hoàng Tuyên kia, ngươi kể cả thủ hiếu trăm ngày của Hình Độc Ảnh cũng không giữ sao? Lẽ nào ngươi cuồng thật rồi?

Hoàng Tuyên lạnh lùng buông giọng :

– Ta chỉ cần ngươi chết, ngoài ra chẳng cần suy nghĩ gì khác!

Bì Nhục Đao Tử Đỗ Toàn nửa ngày không mở miệng, bèn đằng hắng một tiếng nói :

– Tính Triển kia, chuyện Kim Gia lâu lần trước ngươi đã dành phần thắng, Đỗ Toàn này lại không được gì. Nay nghe nói có người muốn tiêu diệt Kim Gia lâu, ta là người đầu tiên đến Đại Mạc này, vả lại nghe kế sách của họ chu tường, âm mưu chu mật, ta càng cao hứng. Lần này cũng ở giữa đường gặp người của Tử Anh đội loan tin ngươi một mình tiến nhập Đại Mạc, bởi vậy ta cùng Hoàng tiền bối và Hoàng cô nương ở Long Tuyền trấn này đợi ngươi. Thật khéo, ngươi lại đến đúng lúc!

Thất Bộ Truy Hồn Hoàng Vị cất giọng :

– Xem dáng bộ tên tính Triển này, có lẽ bọn Thương Hoằng không làm gì được!

Bì Nhục Đao Tử Đỗ Toàn trầm giọng :

– Triển Nhược Trần, Thương lão gia sẽ không để cho ngươi ngang nhiên tiến nhập Đại Mạc chứ?

Triển Nhược Trần cười nhạt tiếp lời :

– Không sai, họ tụ hội ở đình Bát Giác để đợi ta. Dường như họ đợi rất lâu, vả lại rất thất vọng khi chỉ thấy một mình ta.

Hoàng Vị liền hỏi :

– Sao đó sao?

Triển Nhược Trần nghiến răng trả lời :

– Sao đó là ra tay ngay!

Hoàng Vị hỏi tiếp :

– Ngoài Thương lão gia, còn có Quan Ngoại song hùng Kim Thánh Thiên và Linh Hồ Quân, còn có cả Trường Bạch Phi Hổ Đoạn Hoàng và Sa Xung, lẽ nào họ không chặn đầu ngươi?

Triển Nhược Trần bình thản nói :

– Họ ra tay không những muốn chặn đầu ta, mà còn muốn lấy cả tính mạng ta. Đáng tìếc là họ không chặn đầu ta được, ta mới đến được nơi này!

Đỗ Toàn cười hắc hắc lên giọng :

– Quả không thẹn với tôn xưng Đồ Thủ! Triển huynh, sao đó ngươi làm gì họ?

Triển Nhược Trần lướt nhìn trên mặt bốn người, nói :

– Các vị nhất định muốn biết sao?

Hoàng Vị nôn nóng cất giọng :

– Nói nhanh!

Triển Nhược Trần cười giọng diễu cợt, nói :

– Diễn biến sự tình ta không muốn nói tới, kết quả là thế này…

Ngước mắt lên nhìn trời, chàng nói tiếp :

– Thương Hoằng chết, khiến cho Quan Ngoại song hùng cũng vì bằng hữu mà chết theo, đương nhiên hai mươi bốn huynh đệ Tử Anh đội cũng đi đời luôn.

Chỉ có Sa Xung và Đoạn Hoành từ biết rằng không địch nổi, thân gắng gượng…

(mất dòng)

Hoàng Tuyên cất tiếng quát mắng :

– Các người nghe đấy, hắn ta giết người nhiều như thế lại nói ra với vẻ bình thản như không, tựa hồ như người chết đáng chết, còn hắn ta…

Hoàng Vị trầm giọng :

– Thương Hoằng không tự lượng được sức mình, lão ta tranh công. Tử Anh đội thảm bại là do lão tạo nên, đương nhiên cũng ảnh hướng đến đại cuộc!

Triển Nhược Trần lạnh giọng :

– Thương Hoằng chết rồi, lẽ nào các vị sẽ có thể…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.