Đọc truyện Thầm Yêu Cậu – Chương 2: Siêu nhân ẩn thân
Hôm nay nó đi học sớm hơn… Nó vẫn mặc đồng phục nam.
Nó đã đổi chiếc kính mới, nhìn vẫn ngố như mọi khi, cặp kính nobita chiếm gần nửa mặt. 🙂
Nó đi chầm chậm cảm nhận hương bình minh, hương của ngày mới.
Ngày thứ hai đi học, 2 tiết toán mở đầu.. Nó học cũng được nên khá yên tâm về môn này. Cô chủ nhiệm cũng là người kiêm luôn môn toán.
Lớp học diễn ra khá hào hứng vì đây là lớp chuyên. Trong khi những bạn khác tranh nhau phát biểu và lên bảng thì nó chỉ im lặng, thỉnh thoảng chép chép…
Cho đến khi có bài khó nhất thì.. lớp tự nhiên im ắng hẳn, nó vẫn ngồi đấy, bộ mặt rất lơ tơ mơ…
-Có bạn nào làm được câu này không?
Cô hỏi cả lớp…
Vẫn im lặng…
-Ai làm đúng, 10đ 15ph!
Cả lớp xì xào… Chắc là lão Moo rồi. Có bài nào qua được lão í đâu…
Moo nghe được nên cũng hơi ngại…
-Moo, em làm được rồi chứ?
-Dạ, nhưng em chưa chắc chắn kết quả ạ….!
Lại có tiếng xì xào…
(Biết ngay mà… vẫn là Moo… ôi Moo của mình….)
Nó thở dài…
Bài này nó gặp qua rồi..( Đề thi học sinh giỏi quốc gia năm X). Nó làm không quá 2 phút..
– Jun. Em đã từng gặp những bài như cô ra chưa. Thấy em im lặng, chắc chưa theo kịp phải không?
– 3,625
Nó tiếp lời cô.
Lại có tiếng xì xào..
(Ơ cái cậu này bị cô nói ngại quá nên đọc thần chú à. Nhóc này lẩm cẩm rồi mà, hoho….)
-Emm….em nói gì…?
-3.625…
Cô toát mồ hôi…
(đứa trẻ này sao có thể, ngay cả mình đọc lời giải nhưng chưa chắc đã hiểu hết… mà nó làm chỉ trong chưa đầy 5ph)
-Moo.. em được kết quả bao nhiêu?
-3,625
Cả lớp ồ lên kinh ngạc..
Nó ghê gớm hơn sức tưởng tượng của mọi người…
-Em lên chữa bài nhé Jun. Có thể là do may mắn… =.=
Nó lên bảng, cầm phấn và viết gần hết diện tích bảng, tỉ mỉ từng công thức…
Cô và cả lớp choáng tập 2…
Ngay cả Moo… Cậu ta cũng chỉ là từng đọc lời giải và nhớ kết quả còn để viết một cách chi tiết và cách giải khác như thế này, quả thật chưa từng nghĩ tới….
-Em… Tự làm được ư?
-Vâng ạ!
– 10đ không phải bàn cãi…
Cả lớp òa lên ngạc nhiên. Cô Việt vốn là người trước nay ngoài Moo ra chưa từng cho ai điểm 10 mà bây giờ không do dự.
-À, Nhắc đến mới nhớ. TẠI SAO EM KHÔNG MẶC VÁY CHO ĐÚNG QUY ĐỊNH!!
-Dạ… em…
-Hôm nay làm được bài nên tôi tha…
Các ngày còn lại, không có tiết của tôi thì lớp trưởng Moo kiểm soát việc mặc đồng phục của Jun nhé…
=.=!
Nó chột dạ… Ôi dào. Đúng là, tưởng thoát được, ai ngờ một phút nông nổi làm hỏng cơ đồ…..
-Cót… Cét…!
Có ai đó đẩy cửa vào…
-Ồn ào quá!
– Ôi! Yan đến rồi à…
Cô từ trạng thái ngạc nhiên, tức giận bây giờ lại trở nên dịu dàng khác lạ…
Dĩ nhiên đều có nguyên do của nó. Bởi vì không những cô mà các super girl trong lớp đều như vậy( Yan… Yan của tớ… Ôi, mấy ngày rồi mới thấy Yan…)
Các super man thì ngán ngẩm =.=” . Còn con nhỏ đầu nấm thì lơ mơ chẳng hiểu chuyện gì….
Một chàng trai dáng vẻ phong trần, cao chừng mét tám, da trắng không tì vết, đôi mắt nâu sâu thẳm, cậu ta chỉ cần nhếch mép lên cười thì ôi chao ôi “Rầm. rầm . rầm!!!”
(Rầm ở đây là đổ rầm rầm í các bạn)