Đọc truyện Thám Tử Kỳ Duyên – Chương 47
Con choàng tỉnh, kịp nhận ra mình vừa trải qua một giấc mơ. Sự thật là Khôi Nguyên vẫn chưa đến tìm con, anh ấy đã hết quan tâm đến con thật rồi Sơ Bình ơi! Con ngước nhìn đồng hồ, đã 5 h chiều. Vậy là con đã ngủ được 3 tiếng. Ngoài trời mưa đổ như trút nước, từng đợt… từng đợt ào ào. Nhớ lại giấc mơ vừa trải qua con bỗng rùng mình, ớn lạnh. Thứ kinh dị mà con nhìn thấy trong tủ lạnh nhà bà Thùy Dung là một con mèo đen đã bị cắt cổ đang được ướp lạnh, bên cạnh con mèo là thau huyết đỏ thẫm. Lúc này, mà có Khôi Nguyên bên cạnh thì tốt quá! Nhưng sự đã rồi, có phải anh ấy sẽ quên con mãi mãi không sơ Bình? Con sợ điều đó lắm sơ kính yêu của con! Con đã quyết định, con sẽ không ngồi đợi nữa. Con muốn biết Khôi Nguyên có còn nghĩ đến con, quan tâm đến con hay không? Và còn vụ điều tra nữa, ảnh vẫn đang tiến hành hay đã bỏ cuộc rồi? Vậy là, con quyết định đến nhà bà Hiền để tìm hiểu thử.
Cơn mưa vừa tạnh là con ra ngoài, thuê xe thồ chở đến nhà bà Hiền. Gặp lại con bà rất mừng, bà nắm tay kéo con vào nhà ngồi nói chuyện. Thằng cu Bi đã đi chơi với ba mẹ nó.
– Trà Quảng Châu chính hiệu đấy cháu. – Bà Hiền bưng ly trà trên tay đưa cho con.
– Cám ơn bà!
– Hai cô cậu có chuyện rồi phải không?
– Dạ… – Con ấp úng.
– Bà nhìn là biết ngay thôi mà, ây… – bà Hiền thở ra, – tuổi trẻ là vậy đó, hồi xưa cô Hoàng Lan và cậu Thế Anh cũng có những lúc như thế.
– Dạ, Mấy bữa nay chắc anh Nguyên có đến tìm bà nói chuyện ạ?
– Có, cậu ấy đến để hỏi bà một số chuyện.
– Anh ấy đã hỏi những gì vậy bà?
– Thì cũng là chuyện về gia đình ông Trịnh Vỹ cháu à.
Vậy là, Khôi Nguyên chưa từ bỏ cuộc điều tra. Con không bất ngờ vì điều đó, tính anh Nguyên con biết rất rõ. Ảnh đã quyết tâm làm việc gì thì không bao giờ có chuyện bỏ cuộc giữa chừng. Điều con băn khoăn nhất, là ảnh làm tất cả việc này là vì ai? Vì ảnh với niềm đam mê công việc hay là, vì tình yêu? Vì sự bình an của con là động lực để anh ấy hành động ư? Con thấy nghi ngờ điều đó. Nếu ảnh yêu con đến như vậy thì sao ảnh lại phớt lờ con, ảnh không thèm để ý đến con sống ra sao, khổ sở như thế nào. Chỉ tóm lại mấy chữ thôi sơ Bình à! “Ảnh là kẻ vô tâm.”
– Hãy kể cho cháu nghe lại những gì bà đã nói với anh Nguyên đi bà.
– Cậu Nguyên có hỏi bà về những người Hoa đã thuê căn nhà, nhưng bà không biết rõ lắm về họ, chỉ biết người đàn ông mặt sẹo là có vẻ quen biết với ông Trịnh Vỹ từ trước, còn bốn người kia thì hình như không phải vậy. Một điều rất lạ ở ông Trịnh Vỹ bà có kể cho cậu Nguyên nghe! Đó là, sau khi chuyển lên trên đồi trà sống, ông ấy trở thành một người rất “thành tâm”, cứ đến ngày 15 trong tháng oan hồn (tháng 7 âm lịch) là ông ấy lại bày biện cúng cáp rất lớn, có mời cả thầy cúng về nữa.
– Còn Hoài Phong thì sao thưa bà! Anh Nguyên có hỏi về người này không?
– Có đấy cô Ngọc Diệp, cậu Nguyên tỏ ra đặc biệt quan tâm đến tình tiết bà kể. Có lần nọ, thằng Hoài Phong ngồi đập nắp chai (đập dẹp nắp chai để làm bánh răng cưa, trò chơi của bọn trẻ con hồi đó), liền bị ông Trịnh Vỹ xách tai đánh cho một trận, và cấm nó lần sau không được chơi ở phòng khách nữa, nếu nó còn không nghe lời ông Trịnh Vỹ sẽ tống cổ nó về với mẹ ghẻ. Đó cũng là lần thứ hai ông Trịnh Vỹ đánh thằng Hoài Phong. Như bà đã từng nói với cô cậu: Hành động hung bạo như vậy rất không đúng với tính cách của ông Trịnh Vỹ, rõ ràng trong tính cách của ông ấy có điều gì đó không bình thường.
– Anh ấy còn hỏi bà điều gì đặc biệt nữa không?
– Đó là chi tiết mà bà chưa kịp kể cho cô cậu nghe.
– Chi tiết gì vậy ạ? – Con sốt ruột.
– Sau 2 tháng, kể từ ngày tình yêu bị chia cắt đã khiến cô ấy rơi vào trạng thái trầm uất dai dẳng. Cô ấy chẳng học hành gì được nữa, và bắt đầu có những triệu chứng bệnh tật lên mặt thể xác. Người cô ấy xanh xao và gầy rạp đi, mắt thâm quần vì nhiều đêm mất ngủ, và cô ấy bắt đầu ho, ban đầu ho khan, về sau ho có đờm và còn dính máu nữa. Bà quan sát thấy cô ấy rất hay bị chảy máu cam, và nôn mửa, khi đó bà đã rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cô Hoàng Lan, nhưng, bà không dám nói lại với ông Trịnh Vỹ, vì ông ấy cũng chẳng khá hơn cô con gái; ông Trịnh Vỹ trở nên trầm mặc ít nói kể từ ngày đuổi mẹ con bà Thủy Tiên ra khỏi nhà. Trong một lần đem áo quần đi giặc, bà phát hiện thấy một bộ đồ thun mặc ở nhà của cô Hoàng Lan dính đầy máu, lúc đầu bà nghĩ máu đó là do cô Hoàng Lan “bất cẩn” trong “thời gian có cử”; nhưng trong thấy cô ấy bị chảy máu cam nhiều nên bà đoán là cô ấy đã dùng nó để lau máu trên mặt và mũi. Còn nữa, trên cổ của cô Hoàng Lan xuất hiện những vết bầm. Những vết bầm đó là biểu hiện của một căn bệnh hiểm ác, bà rất bàng hoàng khi nghĩ đến khả năng khủng khiếp nhất có thể xảy ra. Sự việc càng trở nên rõ ràng hơn, khi bà lục được trong túi áo khoác của cô Hoàng Lan một tờ giấy ghi số thứ tự khám bệnh của trung tâm y tế thành phố.
– Tội nghiệp cô Hoàng Lan. – Con rơm rớm nước mắt vì thấy thương cô ấy.
– Đúng là số phận éo le. Cậu Thế Anh cũng chẳng khá hơn cô Hoàng Lan chút nào. Buổi chiều lạnh lẽo, u ám ngày hôm đó; bà Thủy Tiên tìm đến ông Trịnh Vỹ để nói về tình hình thê thảm của cậu con trai bà. Mặc dù ông Trịnh Vỹ kéo bà Thủy Tiên vào buồng để nói chuyện riêng, nhưng bà cũng đoán được đó là chuyện gì. Một người sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ, che chở một người; đó lại là người mà cậu ấy yêu thương nhất, thử hỏi: khi bị buộc phải chia tay người tình, mỗi người một phương trời, cậu ấy sẽ ra sao? Chắc chắn sẽ suy sụp. Ông Trịnh Vỹ gặp lại bà Thủy Tiên, 3 ngày sau thì ông bị tai nạn ở đèo Lung Linh. Tội nghiệp cho ông ấy, trước lúc chết vẫn còn quan tâm đến hai mẹ con họ. Nhớ có lần, trong lúc giặc đồ, bà tìm thấy trong túi quần của ông ấy một tờ giấy; nói đúng hơn là một hóa đơn chuyển khoản ngân hàng, bà đọc và thấy tên người nhận là bà Thủy Tiên, số tiền khá lớn; có thể giúp hai mẹ con họ sống mấy năm trời không phải làm lụng gì.
– Cậu Thế Anh kể từ ngày bị đuổi đi khỏi nhà, không thấy đến tìm cô Hoàng Lan nữa ạ?
– Cậu ấy có thể đến nữa hay sao? Mẹ con cậu ấy được ông Trịnh Vỹ bài trí ở một nơi cách thành phố gần hai trăm cây số. Cứ cho là cậu ấy bất chấp khoảng cách địa lý đi chăng nữa thì khoảng cách về mặt tâm lý cũng không cho phép cậu ấy làm như vậy. Ông Trịnh Vỹ là ân nhân của hai mẹ con họ. Phần nữa, cậu ấy rất thương mẹ; cậu ấy không muốn vì mình mà khiến mẹ cậu ấy phải chịu khổ, chịu sự lăng nhục. Và còn tình yêu với Hoàng Lan, nếu yêu Hoàng Lan thì cậu ấy không nên làm cô ấy phải bị mắn, bị đánh đập mới phải; cậu ấy suy nghĩ rất đơn giản – bà đoán là như vậy – Thế Anh nghĩ thời gian sẽ giúp Hoàng Lan quên được cậu ấy, nhưng cậu ấy đã sai lầm, một sai lầm nghiêm trọng.
Nghe bà Hiền kể lại những gì bà đã nói với Khôi Nguyên, con bắt đầu suy luận: “Ồ, vậy là đã quá rõ ràng rồi. Động cơ đưa đến việc cô Hoàng Lan treo cổ tự tử là vì tình yêu. Cô ấy thất tình, đau khổ về mặt tâm lý, dẫn đến suy sụp về tinh thần kéo theo suy sụp về thể chất. Cô ấy, phát hiện thấy trong người mình có những giấu hiệu bệnh tật như: ho dữ dội, chảy máu cam nhiều, những vết bầm xuất hiện trên cổ… cô ấy lén đi khám ở trung tâm y tế, và phát hiện ra mình bị mắc bệnh hiểm nghèo. Đang đau khổ vì tình yêu, lại bị mắc bệnh ung thư khi tuổi đời còn quá trẻ; suy sụp hoàn toàn; dẫn đến việc cô ấy đã treo cổ tự tử.” Nghe có vẻ rất hữu lý! Nhưng nếu có Khôi Nguyên ở đây, anh ấy sẽ phản đối ngay! Anh ấy sẽ nói: “Cô nghĩ mọi việc đơn giản như vậy thôi sao?” Con sẽ đáp: “Ừm, tôi thấy cũng có lý chứ bộ.” Anh ấy sẽ hơi nhếch mép và nói: “Nếu đơn giản như vậy thì cần gì những thám tử như tôi vào cuộc nữa.” Tuy phán đoán của con nghe có vẻ xuôi tai đấy, nhưng bản thân con lại thấy nó có vấn đề ở đâu đó. Vì còn quá nhiều tình tiết liên quan vẫn chưa thể gỡ rối được. “Khôi Nguyên ơi! Anh làm ơn tới đây và đón tôi về đi!” – Tự dưng con lại gọi tên anh ấy sơ Bình à.
– Ngọc Diệp, cháu đang nghĩ gì vậy? – Bà Hiền đột nhiên hỏi con.
Con giật mình:
– Dạ?
– Ngọc Diệp ơi, coi cháu kìa. Hồn vía để đi đâu rồi. Có phải cháu đang nhớ đến cậu Khôi Nguyên?
– Dạ… cháu… – Con ngập ngừng.
– Hai cô cậu thật giống hệt nhau. Biểu hiện của cậu Khôi Nguyên khi bà hỏi cậu ấy về cháu cũng như vậy đó.
Lòng con trở nên sung sướng với ý nghĩ: Khôi Nguyên cũng nhớ đến con, phải nhớ đến con thì ảnh mới có cùng biểu hiện như con vậy, vì thực tế con đã rất nhớ ảnh, còn nghĩ về ảnh nhiều lắm đến mức nhập tâm luôn, đi đâu làm gì, cũng thấy hình bóng của ảnh. Theo suy luận của con, từ kết quả giống nhau đi ngược lại; cho ra cùng một nguyên nhân. Giống như một phản ứng hóa học, cho ra kết quả tình yêu với chất kết tủa đậm đặc. Con mỉm cười hạnh phúc.
– Bà ơi! Anh Nguyên có nói khi nào sẽ lại nghe bà kể chuyện không ạ?
– Cậu ấy nói là sẽ gọi điện đến hỏi bà khi cần, cậu ấy cho là đã tương đối đầy đủ thông tin để phá án. Trước khi ra về, cậu ấy có xin bà địa chỉ của mẹ con Thủy Tiên, nhưng bà không nhớ rõ, chỉ biết họ sống ở khu vực Bến Lội.
Chia tay bà Hiền, con về lại phòng trọ. Đi được nửa đường thì có điện thoại của anh Đình Văn mời đi uống cà phê. Cũng đã lâu rồi chưa gặp lại ảnh, nên con nhận lời. Điểm hẹn là ở quán cà phê Gió Bấc, anh Đình Văn đã đến trước con, có lẽ ảnh đã ngồi ở quán được khá lâu rồi mới gọi cho con.
– Chào anh! – Con mỉm cười duyên dáng, bao giờ cũng vậy; với đàn ông con luôn biết cách tận dụng nét đẹp trời phú.
– Chào em! – Đình Văn đáp lại lời chào của con, sau đó ảnh còn đứng lên kéo ghế giúp con nữa. Ảnh thật là galant chứ không như “con người vô tâm” kia.
Đình Văn là người đàn ông nhiều phụ nữ mong ước. Ảnh cao lớn, gương mặt lại điển trai. Ở ảnh toát lên phong thái của con người quý phái. Ảnh rất giàu có, và hơn nữa còn tốt bụng, thích làm việc thiện. Mấy cô đồng nghiệp ở trường con, ai cũng thầm thương trộm nhớ ảnh; nhưng đáng tiếc là ảnh không để ý đến ai cả, ngoài một người; đó là con, Ngọc Diệp thừa tinh tế để hiểu được ảnh xem con là đối tượng tiềm năng của ảnh. Đã có lúc, con nghĩ rằng, mình thích Đình Văn, nói đúng hơn là xém thích anh ấy nếu cái “gã thám tử trời đánh” kia không xuất hiện. Gã đến một cách hợp lẽ, và không tốn nhiều công sức đã đốn ngã trái tim con. Khi gã đã đạt được mục đích rồi, thì giờ gã biến. Hừ, con sẽ làm cho gã phải hối hận vì đã bỏ rơi con.
– Anh Văn dạo này có hay đến trường thăm mấy cháu không?
– Cũng ít lắm em à! Dạo này anh cũng khá bận. Hy vọng là sắp tới anh sẽ được đến thường xuyên hơn.
– Dạ.
Đình Văn định nói tiếp thì anh phục vụ ra hỏi con muốn uống gì. Con đã chọn cho mình thứ nước uống mà con thích nhất mỗi lần đi cà phê với bạn bè, đó là món cam sữa chua chua ngọt ngọt.
– Nói vậy là em vẫn chưa đi làm lại.
– Dạ.
– Khí sắc của em không được tốt lắm! Anh đoán là bị mất ngủ nhiều?
Đình Văn đã đoán đúng. Mấy ngày liền con bị mất ngủ phần vì Khôi Nguyên, phần vì những cơn ác mộng kéo đến bất chợt. Cô Hoàng Lan lại hiện về trong giấc mơ, khi thì con thấy cô ấy ngồi khóc ở bên am, khi thì cô ấy đi vật vờ trên đồi trà, lúc thì cô ấy đối mặt với con miệng lẩm bẩm: “hãy coi chừng! hãy coi chừng!”
– Anh nói đúng á! – Con đáp.
– Thế em đã đi khám bác sĩ chưa? Họ bảo sao? – Đình Văn quan tâm.
– Em bị suy nhược cơ thể thôi. Em đi làm thì cũng được, nhưng thôi, cứ nghỉ thêm vài tuần nữa. Em sắp trở thành con mèo lười rồi đây.
– Đang mệt thì không nên lao tâm, lao lực quá.
– Dạ.
– Mấy ngày nay anh cũng khổ sở không kém. – Đình văn đánh sang chuyện khác. Nét mặt Đình Văn bỗng trở nên buồn bã, con đoán là ảnh gặp phải sự cố gì đó rồi. Nếu không nhầm thì lần này lại là chuyện mẹ ảnh bắt ảnh phải cưới vợ. Vì có lần ảnh đã kể với con việc mẹ ảnh dẫn con dâu tương lai về ra mắt bà con họ hàng, mà không thèm bận tâm đến cảm xúc của ảnh dù chỉ là một chút. Ảnh buồn mẹ mình lắm! Vì đã sống ở thế kỷ hai mốt rồi mà còn cái chuyện “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó”. Phần không muốn ba mẹ buồn lòng. Phần không muốn mình bị phiền toái; nên xem ra rất khổ não chứ không phải chuyện đơn giản.
– Hai nhà đã gặp nhau rồi, họ còn định luôn cả ngày đám hỏi. – Đình Văn thở dài ngao ngán.
– Hai bác không thèm hỏi ý kiến anh luôn sao?
– Không em à! Ba mẹ anh thừa hiểu anh sẽ không đồng ý, nên tự bày biện luôn.
– Đâu thể như vậy được anh Văn, đó là chuyện hạnh phúc cả đời anh đấy! Anh phải quyết đoán đi chứ!
– Thì chắc chắn là không thể xảy ra rồi em, anh sẽ dứt khoác, có chết anh cũng không lấy ả lẳng lơ đó đâu. Anh buồn là vì sắp tới ba mẹ anh phải xấu hổ với nhà người ta, rồi còn bà con họ hàng nữa, biết ăn nói làm sao đây?
– Ôi, thật là rắc rối.
– Giá như anh có người yêu thì đâu đến nỗi phải khổ sở như vậy. – Ánh mắt Đình Văn nhìn con với nhiều ẩn ý. – Con cảm thấy thiếu tự nhiên nên cúi đầu.
– Em làm sao vậy, Ngọc Diệp?
– Dạ… em… à đúng rồi… em đang nghĩ đến cảnh anh phải lấy chị ta, chị gì đó tên gì nhỉ? – Con đánh trống lãng.
– Mỹ Dung. – Đình Văn đáp.
Nói thật, kể từ ngày gặp mụ Thùy Dung tại căn nhà phù thủy của mụ, con rất sợ. Và cũng từ đó, con bị ám ảnh với cái tên Dung. Mỗi lần nhắc đến mụ, thì ngay lập tức tướng mạo yêu quỷ của mụ hiện lên trong đầu. Bắp tay và bắp chân thô kệch, lúc lắc những mỡ là mỡ; còn bàn tay và bàn chân của mụ thì bé tí tẹo, đối nghịch hoàn toàn với thân hình béo núc ních của mụ, mụ rất xứng đáng với danh hiệu ma búp bê. Chẳng oan ức gì đâu sơ Bình à!
– Chị ta thừa biết anh không yêu chị ta mà vẫn còn cố chấp sao?
– Con người đó thì chẳng có khái niệm: “lòng tự trọng” đâu em. Cô ta lấy lòng ba mẹ anh, ve vãn anh, ngay từ đầu cô ta đã có âm mưu. Có nhiều chuyện liên quan đến cô ta, nhưng vấn đề này rất nhạy cảm, nói ra không tiện, nên thôi, bỏ đi; đằng nào thì anh cũng sẽ dứt khoác. Chúng ta đừng nói tới cái chuyện tẻ nhạt này nữa, chuyển đề tài đi em!
Đình Văn và con nói sang chuyện khác. Anh ấy có tài nói chuyện khéo léo, dễ khiến người ta bị hút vào câu chuyện. Ảnh luôn làm con cảm thấy thoải mái chứ không gây ra cho con sự ức chế, khó chịu như “hắn” đã từng làm với con. Đình Văn là người đàn ông thành đạt nhưng rất khiêm tốn, chứ không như hắn; kiêu ngạo và nói chuyện khó nghe. Ấy vậy mà… ôi! Sơ Bình không thể tin nổi đâu. Con nhớ hắn, nhớ muốn phát điên luôn; ở bên Đình Văn mà con cứ nghĩ về hắn thôi. Hắn thật là trơ trẽn, mặt dày hết chỗ nói. Hắn liều lĩnh và hài hước, hắn dám ôm con, hôn con, còn định làm “chuyện động trời” đó với con, mà tất cả đều không được sự đồng ý của con. Con người với tâm địa xấu xa, cơ hội như hắn con phải ghét, ghét và hận hắn mới phải. Đằng này…ôi, chắc con vỡ não chết mất sơ Bình ơi!
– Ngọc Diệp.
– …
– Này, Ngọc Diệp.
– Dạ… – Con như người mất hồn.
– Hôm nay, em lạ thật đấy.
– Xin lỗi anh!
– Nếu em thấy mệt trong người thì để anh đưa em về.
– Dạ, Kh… – Con vừa mở miệng đáp lời, thì có âm thanh cắt ngang cuộc nói chuyện của con và Đình Văn.