Thám Tử Kỳ Duyên

Chương 46


Đọc truyện Thám Tử Kỳ Duyên – Chương 46


Buổi tối hôm đó, chúng tôi (tôi, Khôi Nguyên, anh Quốc Việt) làm một buổi party nho nhỏ để chia tay Ngọc Trinh. Cô ấy sẽ ra Hà Thành theo sự sắp xếp của Khôi Nguyên, để giúp đỡ cho một người có tên là Vũ. Ngọc Trinh có vẻ tiếc nuối lắm! Nhưng biết làm sao được, đó là mệnh lệnh của “sếp” – Ở trong công ty của họ, Khôi Nguyên là người có quyền cao nhất. Mệnh lệnh của anh ấy bắt buộc phải thi hành. Tôi không thể tự dối lòng mình, tôi cảm thấy vui và nhẹ nhỏm khi biết cô ấy sẽ rời đi vào sáng ngày mai. Tôi quá ích kỉ chăng? Sao cũng được. Miễn là cô ấy đừng có lúc nào cũng xà nẹo bên Khôi Nguyên.
– Ngày mai muội đi rồi, huynh ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.
– Muội yên tâm đi, huynh lớn rồi, tự biết lo cho mình.
– Huynh còn nói, đừng để muội biết được huynh bỏ bữa đấy nhé! Muội sẽ phạt huynh thật nặng đấy. – Cô ấy quay sang tôi, nói: – Chị Ngọc Diệp, chị chăm sóc anh ấy dùm em nhé! Nếu anh ấy không chịu ăn cơm thì chị cứ bắt ép ảnh phải ăn nếu không nữa thì chị cứ gọi điện thoại báo cho em biết.
Cô ấy cứ làm như tôi là đứa osin không bằng. Tôi phải có nhiệm vụ chăm sóc Khôi Nguyên theo sự sai bảo của cô ấy hay sao? Thế nhưng, tôi vẫn mỉm cười xã giao. Thực sự, trong lòng tôi không thoải mái chút nào. Ngược lại, cô ấy rất tự nhiên, cô ấy rất tự tin, như thể, Khôi Nguyên đã thuộc về cô ta, không ai có thể chiếm hữu được anh ấy, ngoài cô ta. Hừ, cô ta đã tự tin quá rồi đấy.
– Tôi chịu thôi, nếu anh ấy không muốn ăn uống thì tôi cũng hết cách. Tôi không thích bắt ép người khác.
Thái độ lạnh lùng của tôi đã tạo ra một khoảng cách với cô ấy. Ngọc Trinh cũng ý thức được điều đó, cô ấy chuyển sang nói chuyện với Khôi Nguyên và anh Quốc Việt. Tôi chọn cho mình cách im lặng, lắng nghe ba người họ nói chuyện với nhau. Lâu lâu anh Quốc Việt quay sang nói với tôi một câu để cho tôi thấy anh ấy vẫn chú ý đến sự hiện diện của tôi. Còn Khôi Nguyên thì dường như rất say sưa với cô muội muội của mình. Có những lúc cao trào, họ nói chuyện quên cả tôi và anh Quốc Việt. Đến 9 h tối, buổi tiệc mới kết thúc. Tôi và Khôi Nguyên tiễn hai người họ (anh Quốc Việt và Ngọc Trinh) đi được nửa đoạn đường mới trở về. Trước khi chia tay, Khôi Nguyên còn ôm Ngọc Trinh vào lòng. “Hừ, đồ háo sắc” – Tôi lầm bầm trong bụng.
Về đến nhà, Khôi Nguyên lấy chai rượu vodka, rồi lên thẳng phòng ngủ. Tôi đi theo anh ấy, bây giờ thì Khôi Nguyên đi đâu tôi đi đó, tôi không thể ở một góc vắng vẻ nào đó của căn nhà mà không có Khôi Nguyên bên cạnh. Khôi Nguyên ngồi uống rượu nghe nhạc, được khoảng nửa tiếng thì anh ấy tắt máy nghe nhạc, để cùng tôi nói chuyện. Chúng tôi nói về cuộc điều tra, về những phát hiện mới, và tiến triển trong thời gian qua. Tôi có hỏi Khôi Nguyên: “Anh không muốn tiếp cận Văn Phú nữa sao?” Khôi Nguyên nói: “Tôi sẽ không từ bỏ kế hoạch, cho đến khi nào moi được thông tin mà tôi cần.” Về phần Lệ Quên, anh ấy vẫn muốn tôi tiếp tục kiên nhẫn khai thác những manh mối từ cô gái tội nghiệp này. Hình như, với Khôi Nguyên chỉ có công việc điều tra phá án; anh ấy không cần biết đến việc mình có đang lợi dụng người khác hay không. Nếu có lợi dụng người khác để được việc của mình thì anh ấy vẫn làm. Thực tế đã phơi bày như vậy. Đôi lúc, tôi cảm thấy Khôi Nguyên không thật sự tốt như tôi nghĩ. Đầu óc tôi sao lại mâu thuẫn thế nhỉ? Nói về vụ việc mà chúng tôi đang điều tra, cần nhắc lại phát hiện mới rồi. Đó là, sự xuất hiện của đại ca Phong. Nhân dạng đó rất giống với Hoài Phong, nếu đúng là Hoài Phong thì sao? Thì sự vụ càng phức tạp hơn. Hãy trả lời cho câu hỏi: “Tại sao đại ca Phong (rất có thể là Hoài Phong) lại muốn truy sát Khôi Nguyên? Sự thật có như hắn đã nói, là hiểu lầm hay còn có động cơ nào khác? Hắn đã biết được những gì về căn nhà? Về bí mật của ông Trịnh Vỹ, và hắn có liên quan đến cái chết của cô Hoàng Lan hay không? Những câu hỏi đó tôi chưa thể trả lời được, đầu óc tôi rối tung lên. Tôi nghĩ Khôi Nguyên cũng như tôi, đang rất băn khoăn về con người đó. Anh ấy chấm dứt cuộc bàn luận, tiếp tục uống rượu và nghe nhạc. Trong nền nhạc sâu lắng trữ tình của bản: “Dạ Khúc” Tôi ngắm nhìn Khôi Nguyên đang vô tư thả mình trong giai điệu du dương, lãng mạn. Ảnh say trong men rượu và men nhạc, tạm thời quên đi tất cả những mệt mỏi đời thường. Khôi Nguyên uống rất nhiều. Uống đến mức tôi phải can thiệp:
– Được rồi đấy anh Nguyên! Uống nhiều quá sẽ không tốt đâu. – Ảnh không thèm nghe, tiếp tục uống. Tôi ngồi dậy, bước xuống giường, tiến lại chỗ ảnh, dành lấy chai rượu:
– Đưa nó cho tôi!
– Không. Cứ để tôi say đêm nay.
– Anh còn bảo vệ cho tôi, anh không nhớ sao?
– Làm sao tôi có thể quên được.

Khôi Nguyên bỗng nhìn tôi âu yếm, ánh mắt rất tình tứ. Tim tôi đập rất mạnh, chắc cả ảnh và tôi đều nghe thấy. Khôi Nguyên đứng lên, bất ngờ nắm tay tôi kéo lại. Tôi tròn xoe mắt, tim thúc liên hồi, cơ thể nhũng ra như con chi chi. Tôi có cựa quậy nhưng rất yếu ớt, đối diện với sức quyến rũ mê hồn của Khôi Nguyên tôi giống như bị thôi miên, mặc tình cho ảnh vuốt ve tấm lưng. Cơ thể tôi tỏa ra một mùi hương thoang thoảng kích thích ảnh làm liều. Tôi mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng, ôm sát những đường cong gợi cảm; đánh thức bản năng đàn ông trong ảnh trỗi dậy.
– Khôi Nguyên, anh… anh định làm gì vậy? – Tôi lo sợ sắp có chuyện lớn xảy ra.
Khôi Nguyên chẳng thèm đáp lại tôi, ảnh tiếp tục vuốt ve mơn trớn mái tóc dài óng mượt của tôi. Ảnh ép chặt ngực tôi vào ngực ảnh. Mặt tôi nóng bừng lên, cơ thể bắt đầu thấy ướt át. Khôi Nguyên đặt lên vầng trán tôi một nụ hôn dịu dàng, tôi ngửi được mùi nồng nàn của rượu phả ra từ đôi môi gợi tình của ảnh. Tôi chưa kịp định thần lại, thì môi ảnh đã khóa chặt lấy môi tôi; ảnh đang hôn tôi… một kiểu hôn cháy bỏng, cuồng nhiệt.
– Ưm… – Tôi bắt đầu phản kháng. Cố gắng vùng thoát khỏi cánh tay mạnh mẽ của Khôi Nguyên. Nhưng vô ích, ảnh bạo dạng đẩy tôi về phía giường ngủ; nằm đè lên người tôi. Tim tôi rung bật lên, người đã nóng phừng phừng, mồ hôi túa ra, tôi hoang mang, tôi hồi hộp, sợ sệt… tôi chưa làm chuyện đó bao giờ, mọi thứ rất lạ lẫm . Và giờ đây điều đó đang đến rất gần, chỉ một vài phút nữa thôi, tôi sẽ trải nghiệm nó, thật kinh khủng! Không được, tôi chưa sẵn sàng.
– Ưm… buông tôi ra! Khôi Nguyên.
Một tay ảnh đỡ sau gáy tôi, còn tay kia chậm rãi trút bỏ lớp y phục mỏng manh dính trên cơ thể tôi. Chiếc cúc áo đầu tiên… Chiếc thứ hai… Chiếc thứ ba…
Thư gửi sơ Bình. Thư gửi sơ Bình.
From: Việt Nam. From: Việt Nam.
To: Paris , France . To: Paris , France .
(Mùa hạ, ngày mười ba, tháng sáu, năm Ất Mùi.)
Sơ Bình kính mến! Con đã nhận được thư hồi âm của sơ, có lẽ do gặp phải sự cố gì đó trên đường vận chuyển, mà bức thư của sơ đến tay của con rất muộn. Nhưng cuối cùng con cũng nhận được nó với niềm vui sướng vô hạn. Mặc dù rất bận rộn, vậy mà sơ vẫn dành thời gian để viết thư cho con; điều đó đủ cho thấy sơ quý trọng con đến cỡ nào. Bức thư trước đó, sơ có hỏi thăm con về tu viện Chúa Quan Phòng, nơi mà ngày xưa sơ từng sống và tu hành. Tình hình là: tu viện đã được xây mới lại với diện tích và quy mô lớn hơn rất nhiều. Thế nhưng, lại mất đi nét cổ kính hoài niệm vốn có của tu viện ấy. Thật vậy, không phải thứ gì mới mẻ cũng mang lại cho người ta niềm vui hồ hởi; có những thứ đã trở thành ký ức hằn sâu trong tâm khảm mỗi người, gắng liền với những kỷ niệm buồn vui trong quá khứ, mà khi thay đổi nó sẽ làm người ta buồn; nỗi buồn của dĩ vãng xa xưa, nay không còn tái hiện ở cuộc sống thường ngày, đi song hành cùng chúng ta nữa. Câu chuyện tình thám tử kỳ duyên mà những ngày vừa qua con kể với sơ cũng vậy, sẽ có ngày nó trở thành một dĩ vãng xa xăm. Đồi trà đó, căn nhà đó, những con người sống ở đó… đã là những mùa mưa nắng của quá khứ. Câu chuyện của hai mươi năm về trước, nương theo những trang viết, những bức thư tay của một người phụ nữ yếu đuối, tái hiện lại như một giấc mơ như mới ngày hôm qua. Khôi Nguyên mở bung chiếc cúc áo thứ ba thì con vận hết sức lực vùng dậy. “Bốp” – Con tát một cú như trời giáng vào mặt ảnh. Khôi Nguyên bấy giờ mới chịu tỉnh, ảnh buông con ra, đứng sững sờ nhìn con, anh ấy lên tiếng, nói:
– Cô không yêu tôi sao, Ngọc Diệp?
– Đê tiện, xấu xa. Anh nghĩ tôi là thứ con gái gì hả? Để anh có quyền thích chơi đùa thế nào cũng được. – Mắt con rưng rưng, con nhìn ảnh vừa trách, vừa giận.

Khôi Nguyên đứng lặng, không nói một câu nào. Con ngồi nép vào góc giường, kéo chăn che kín người; bộ dạng giống như vừa mới bị một tên bỉ ổi làm nhục. Và con rơi nước mắt… Ôi! Bản thân con cũng không hiểu nỗi mình nữa. Con thành thật thừa nhận, con đã từng bị những cám dỗ mặn nồng đó mê hoặc; con đã khao khát rất nhiều, nhưng tại sao? Tại sao khi điều đó xảy đến con lại có tâm lý phản kháng? Nếu con chưa sẵn sàng để làm một người đàn bà, thì cũng đâu đến mức phải tỏ ra lãnh cảm như vậy đối với người con yêu. Xem ánh mắt của ảnh thì biết ngay! Ảnh đang rất thất vọng, chán nản. Con người của ảnh rất sĩ diện, ảnh có sẵn sàng làm điều đó với con lần nữa không? Con mâu thuẫn, và tự trách mình; giá như lúc đó con buông xuôi thì… “không, không được, mình phải có giá trị của mình, khi nào đã sẵn sàng mình sẽ chủ động, chứ tuyệt đối không để người khác thao túng, không thể để ảnh coi thường mình.” Và như thế, con bắt đầu cách ứng xử theo kiểu đâm lao phải theo lao. Khôi Nguyên, ảnh đứng lên, tiến lại chỗ con đang ngồi. Không biết ảnh muốn làm gì nữa đây? Con lập tức dựng hàng phòng thủ.
– Tránh xa tôi ra! – Giọng con rất cương quyết.
– Ngọc Diệp, hãy nghe tôi nói đã…
– Không, tôi không muốn nghe gì nữa, anh hãy ra ngoài đi!
– Ngọc Diệp,
– Đi đi, anh làm ơn đi cho. – Con gào lên.
Khôi Nguyên lủi thủi ra ngoài, thật tội nghiệp cho ảnh. Khôi Nguyên đi rồi con mới tự trách mình:-Con khùng, mày đã làm gì thế này? Mày thật là đần độn. Mày đuổi ảnh đi rồi đó, mày vừa lòng chưa. Ảnh yêu mày, thèm muốn mày; mày không thể thỏa mãn anh ấy, đã vậy chưa đủ ác với anh ấy sao? Mày còn tính hành hạ anh ấy đến bao giờ nữa đây? Hay là mày không yêu anh ấy? Đêm hôm đó con thức trắng, Khôi Nguyên cũng vậy. Lúc con xuống nhà đi vệ sinh còn thấy ảnh nằm ở ghế sofa vắt tay lên trán suy nghĩ.
Đúng sáu giờ sáng, con dọn dẹp xong hành lý, trước khi đi cũng nên nói với ảnh một đôi lời. Thế là, con quay sang ảnh nói với giọng cảm.
– Chúng ta chia tay thôi, chúc anh gặp nhiều may mắn! – Con cố giữ dòng nước mắt khỏi chảy ra bên ngoài.
– Cuộc điều tra chưa kết thúc mà, cô định đi đâu? – Khôi Nguyên đã lấy lại sự điềm tĩnh vốn có của mình, chẳng lẽ anh ấy không nhớ đêm hôm qua đã làm gì với con hay sao?
– Chúng ta không thể ở chung một nhà được nữa, tôi sẽ nhờ ba của Ý Nhi tìm cho một phòng trọ khác. Về việc điều tra anh cứ tiến hành, có gì thì cứ liên lạc với tôi qua số điện thoại; nhưng chúng ta chỉ gặp nhau vì lý do công việc thôi, ngoài ra những chuyện khác… tôi, thật lòng tôi không muốn sự cố như đêm qua tiếp diễn một lần nữa.
– À, tưởng chuyện gì. Ok, nếu cô đã quyết tâm như vậy, tôi cũng không ép. – Khôi Nguyên nói với thái độ bất cần. Máu nóng trong người con lại trỗi lên, con nhếch mép đáp lại ảnh:

– Ép! Con người của anh coi vậy mà không đơn giản nhỉ? Tiếc cho tôi đã từng rất tin tưởng anh, còn xem anh như người thân của mình nữa chứ! Ai dè… hừ! thôi bỏ đi, xin chào anh! – Con quay lưng bước đi, bỏ lại Khôi Nguyên trong căn nhà đã từng trải qua với ảnh biết bao những kỷ niệm buồn vui.
Một tuần dăng dẳng trôi qua, con không nhận được bất kỳ một tin tức nào của Khôi Nguyên, con thất vọng não nề. Cứ tưởng anh ấy sẽ gọi điện hay nhắn tin cho mình để xin lỗi, mong con tha thứ. Sau đó, con và anh ấy lại về ở với nhau trong cùng một nhà, cùng ăn, cùng ngủ với nhau, tiếp tục điều tra phá án. Nhưng, con đã tính lầm. “Khôi Nguyên, tôi ghét anh! Con người anh sao có thể phủ phàng như vậy kia chứ? Anh đã làm gì với tôi hả? Đã hôn tôi, đã sờ soạng khắp người tôi, đã vậy còn chưa đủ; anh tham lam chiếm luôn trái tim tôi. Để đến ngày hôm nay, anh phủi tay một cách nhanh chóng, ngay cả một lời thăm hỏi động viên cũng không có, tôi là thứ gì hả? Anh tưởng là không có anh tôi sẽ không thể làm được gì hay sao?” Tiếp sau những suy nghĩ tiêu cực, con bắt đầu tìm lục lại những ký ức, kỷ niệm những ngày bên nhau với Khôi Nguyên. Và mỗi lần nghĩ đến khoảng thời gian đẹp đẽ đó lòng con không khỏi chua xót; con luyến tiếc, con cảm thấy mình đang mất dần sức sống, mệt mỏi và chán nản. “Anh hãy chờ đó mà xem, đừng mơ tôi bấm điện thoại gọi điện hay nhắn tin cho anh. Còn lâu! Hừ, duyên nợ giữa chúng ta chỉ đến đó thôi sao? Chưa kết thúc đâu con người vô tâm kia, anh còn nợ tôi nhiều lắm! Sẽ không bao giờ trả hết được đâu, mà bỏ trốn khỏi tôi! Hừ… hừ…hừ…” Sau đó, con lại buồn thỉu buồn thiu. Lỗi nằm ở con tất cả, còn trách ai được nữa. Con đã đuổi anh ấy đi, chính miệng con đề nghị anh ấy không được tìm đến con nếu không phải là lý do công việc. Chắc con điên đầu mất sơ Bình à! Nghĩ ngợi mệt mỏi quá! Con lên giường nằm ngủ.
Khi ánh bình minh vừa hé mở, con giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại. Đó là điện của Khôi Nguyên gọi đến muốn được gặp con để nói chuyện. Lòng con vui sướng lắm, nhưng vẫn cố giả vờ như không thèm quan tâm đến ảnh. Thế nhưng, cuối cùng con vẫn ra ngoài gặp ảnh. Khôi Nguyên xuất hiện trong trang phục ngày nào con gặp ảnh ở văn phòng thám tử Sherlock Nguyễn, một vẻ đẹp tuyệt bích đang hiện hữu trước mặt con; người đàn ông siêu đẹp trai, siêu tài giỏi; người con đã trót trao gửi trái tim mình.
– Có việc gì anh nói đi Khôi Nguyên! – Giọng con rất dịu dàng.
– Dạo này, em xanh xao quá! Có chuyện gì đã xảy ra với em rồi phải không?-anh ấy bỗng dưng thay đổi cách xưng hô với con, anh anh em em ngọt xớt. Anh ấy làm con vô cùng ngạc nhiên.
– Em đã nói rồi mà, nếu không phải chuyện công việc thì anh đừng đến làm phiền em. Anh hãy đi đi!-Con nói ngoài miệng vậy, nhưng biểu hiện thì lại muốn ảnh ở lại. Khôi Nguyên rất tinh ý, ảnh đọc vị được ngay!
– Ngọc Diệp, em có biết là anh đã rất nhớ em hay không? Hàng đêm anh thao thức không ngủ được vì lý do gì? Vì anh chợt nhận ra cuộc sống của anh đang chết đi từng ngày, ý nghĩa cuộc đời anh đã mất đi kể từ ngày em rời xa anh. Được ở bên em, nắm tay em, ôm em và hôn em, anh mới hiểu thế nào là hạnh phúc. Từ trước đến giờ anh đã lầm em à! Anh tưởng công việc mới là ý nghĩa của cuộc đời, nhưng bây giờ thì anh đã rất rõ rồi, em mới chính là ý nghĩa của cuộc đời anh, hãy về với anh Ngọc Diệp.
– Em…em… – Con ngập ngừng. Lòng con khi đó dậy lên một cảm xúc thật khó tả. Khôi Nguyên mạnh dạng nắm lấy bàn tay búp măng của con đặt lên bộ ngực săn chắc của ảnh. Sau đó, nói bằng chất giọng trầm ấm mê ly:
– Em nghe thấy không? Tim anh đang gọi tên em đó, Ngọc Diệp.
– Anh xạo quá! Tim làm sao biết gọi được.
– Nếu không tin thì em thử áp tai vào ngực anh nghe thử xem.
– Thôi!
– Ngốc à, lại đây với anh! – Thế là, Khôi Nguyên ôm lấy con; ảnh vẫn liều mạng vuốt ve tấm lưng yểu điệu của con, nhưng lần này con không phản kháng. Con áp mặt vào ngực ảnh tận hưởng niềm hạnh phúc.
– Anh phải hứa với em nha!
– Em nói đi, bật cứ điều gì anh cũng có thể làm cho em.

– Không được ép em làm chuyện đó, khi nào em đã…
– Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, anh hứa với em.
– Ừm, vậy em yên tâm rồi.
– Bây giờ chúng ta về nhà thôi, căn nhà ở đầu đèo Mimosa rất đẹp, bảo đảm là em sẽ thích. Em hãy đến đó nấu cho anh những món ăn ngon, anh bị nghiện hương vị do em chế biến mất rồi Ngọc Diệp à!
– Mấy bữa nay công việc điều tra của anh tiến triển tốt đẹp chứ?
– Có nhiều phát hiện mới lắm Ngọc Diệp, về đến nhà anh sẽ kể cho em nghe!
– Anh hứa là không giấu em điều gì, chịu không?
– Chịu, cái gì anh cũng chịu hết! – Khôi Nguyên vuốt vuốt mái tóc mềm mượt, óng ả; thoang thoảng hương hoa nhài của con.
Cũng ngày hôm đó, tụi con đến nhà bà Thùy Dung cùng anh Quốc Việt. Bà Thùy Dung đã bị điều tra hình sự vì có xác chết ở dưới tầng hầm căn nhà bà đang cho thuê. Bà ta buộc phải trả lời tất cả những câu hỏi của anh Quốc Việt.Trong khi anh Quốc Việt điều tra bà Thùy Dung thì Khôi Nguyên đi kiểm tra căn nhà bà Thùy Dung đang sống. Ngoài những con mèo đen có mặt ở tất cả những ngóc ngách căn nhà ra thì còn một sinh vật khiến Khôi Nguyên và con phải để ý đến; bởi tiếng gầm gừ của nó thật khủng khiếp. Sinh vật đó không đâu xa lạ, là con Rott hung tợn dữ dằn; con chó to một cách lạ lùng, hình như nó bị đột biến thì phải, trọng lượng của nó không thua gì một con bò mọng, e là: còn lớn hơn cả loài chó ngao tây tạng. Nó được nhốt sau hàng song sắt, vừa trông thấy tụi con nó đã lồng lộn lên muốn phá song chui ra ngoài xé xác con mồi. Con đang nghĩ đến cảnh tượng ngày xưa cậu Thế Anh vật lộn với một con chó tương tự như vậy, ôi! Quá sức kinh hãi.
– Anh Nguyên à! Đó là một con quái vật! – Con nói, trong khi nó đứng trong lồng sắt phóng ánh nhìn ghê rợn về phía con.
– Em đừng sợ! Nếu nó lao ra anh sẽ bẻ cổ nó cái rụp.
– Thôi đi! Anh đừng có mà khoác lác. Con này chứ không như con Rott cha đâu anh.
– Hừm, em nghĩ anh là ai mà…
“Rầm” “rầm” “rầm”… Con Rott húc đầu liên tục vào những chấn song, cảm tưởng như những chấn song đang lung lay, sắp bung ra. Cả con và Khôi Nguyên lo mà chuồn lẹ vào trong, trước khi con quái vật đó phá tan cái lồng sắt. Khôi Nguyên và con khám xét mọi ngóc ngách trong nhà, xem thử có manh mối gì không. Con đi đến chỗ tủ lạnh, mở ra xem thử. Một thứ quá đỗi kinh dị đập vào mắt, khiến con giật bắn mình.
“Á…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.