Thám Tử Kỳ Duyên

Chương 29


Đọc truyện Thám Tử Kỳ Duyên – Chương 29

Chương 29

– Ngọc Diệp, cô còn nhớ lời ông nghiện lô đề ở quán cà phê nói sáng nay chứ?
– Nhưng cụ thể là gì?
– Những ụ đất, ông ta nói ngọn đồi này giống như một nghĩa trang, bây giờ tôi mới để ý thấy ông ta nói rất có lý.
– Anh đừng làm tôi sợ chứ Khôi Nguyên.
– Cô hãy vận dụng trí tưởng tượng xem. Theo cô, những ụ đất xung quanh ngọn đồi này được hình thành bởi nguyên do nào? Đừng nghĩ đến chuyện chôn người nhé Ngọc Diệp.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi đáp:
– A, tôi hiểu rồi, những cái hố, đất được đào từ những cái hố đó lên, sau đó đắp thành từng ụ như chúng ta đã thấy.
– Tại sao phải đào đất lên như vậy?
– Tất nhiên, không ai lại đi làm những việc vô nghĩa cả. Có khi nào…
Mắt tôi sáng lên.
– Cô đang nghĩ đến điều gì vậy?
– Kho báu, hura! Tôi đã tìm ra rồi. – Tôi nhảy cỡn lên.
– Tìm ra gì cơ?
– Lý do ông Trịnh Vỹ mua ngọn đồi.
Tôi rất đắc ý.
– Nói nghe thử xem nào!
– Vàng, ngọn đồi này có một mỏ vàng. Họ đã đào vàng nên mới có những cái hố đó.
– Sao cô nghĩ đó là vàng mà không phải là thứ gì khác?
– Nếu không phải vàng thì cũng là rubi hoặc các loại đá, khoáng sản quý hiếm…
– Liên tưởng cũng thú vị đấy!
Khôi Nguyên lấy xì gà ra hút. Hình như Khôi Nguyên không coi suy luận của tôi ra gì cả.
– Anh có vẻ không đồng ý với tôi nhỉ?
– Nó bị bác bỏ cô Ngọc Diệp à! Những điều cô nói có vẻ rất lý thú, nhưng cô đã đi quá đà rồi.
Tôi thấy bực mình trong người, anh ấy nói là tôi đi quá đà. Điều đó có thể xảy ra lắm chứ!
– Nếu chịu khó quan sát cô sẽ thấy có những ụ đất nằm rất xa miệng hố, người ta sẽ không rãnh thời gian mà mang đất đi một khoảng xa như vậy để đắp ụ đâu. Và cứ cho như giả thiết của cô là đúng đi nữa, tức là họ đã đào kho báu, thì đào xong rồi sẽ lấp lại chứ không phơi ra để cho người ta để ý. Chúng ta cần phải kiểm tra lại những cái hố đó.

Chúng tôi đi xem từng cái hố, cái hố nào ướt chừng cũng cao hơn 3 mét, phát hiện ra một cái chứa toàn rác rưởi và vỏ chai; đó chắc là nơi mà hai cậu cháu nghiện lô đề bị lọt xuống trong lần đi xin số.
– Làm sao họ có thể trèo lên được nhỉ?
– Nhìn xem, chẳng phải có một cành cây rất dài dưới đó sao?
Tôi vẫn chưa hiểu, phải chờ Khôi Nguyên giải thích.
– Thằng cháu đôn ông cậu lên trước, sau đó dùng cành cây kia kéo người dưới hố lên. Mặc dù hơi nan giải, nhưng chắc họ leo lên bằng cách đó.
– Ồ, đúng rồi, chỉ có cách đó thôi.

– Cô nhìn thấy cái gì đó không?
Mặc dù đứng trên miệng hố nhưng tôi vẫn trông thấy một cái hang khá lớn, giống như hang chồn vậy.
– Hang chồn.
– Tôi đã chú ý ba cái hố, hai cái đều có hang, còn cái thứ ba nữa, tôi muốn xuống dưới kiểm tra.
Tôi hoảng sợ.
– Không được đâu Khôi Nguyên, cái đó sâu lắm! Bề mặt lại phủ kín bụi rậm, biết đâu bên dưới cái hố đó có rắn rết thì sao!
– Đừng lo lắng thái quá! Ở phòng chứa đồ có thang xếp và rựa chứ?
– Có rất nhiều thang xếp Khôi Nguyên à! Rựa cũng vậy.
– Cô thấy chưa, điều bất bình thường nằm ở chỗ đó. Tại sao lại có nhiều thang xếp như vậy?
– Anh ạ! Anh nên nhớ ông Trịnh Vỹ làm trong ngành xây dựng đấy!
– Cô nói cũng có lý. Chúng ta đi thôi, tôi cần một cái thang xếp và một cái rựa, ngay bây giờ tôi sẽ xuống tận cái hố đó để xem sao.

Chúng tôi lên nhà, chỉ một lát sau, chúng tôi đã mang theo đủ phương tiện cho cuộc khám phá của Khôi Nguyên.
Đến trước miệng hố, Khôi Nguyên cầm một viên đá thả xuống…
(…)
– Ồ, khá là sâu đấy!
– Tôi thấy không nên đâu Khôi Nguyên à, anh suy nghĩ lại đi.
– Đừng mất thời gian nữa Ngọc Diệp. Tôi xuống đây!
Anh ấy mang theo một chiếc đèn pin, kéo thang dài hết cỡ, dùng rựa rạch bụi cây thành một lỗ vừa đủ để đưa cái thang xuống đáy. Khôi Nguyên phát cỏ và chặt những cành cây mọc che trên miệng hố, rồi liều mạng theo đường thang chui xuống dưới.
– Khôi Nguyên, anh tới nơi chưa?
Tôi nóng ruột nói lớn.
– Rồi, Ngọc Diệp.
Anh ấy từ dưới hố nói vọng lên.
Miệng hố bị cây cỏ che kín nên tôi không thể thấy Khôi Nguyên. Khôi Nguyên ở dưới đó độ mười phút thì lên lại. Khi anh ấy lên được tới nơi tôi mới thở phào nhẹ nhỏm.
– Anh có phát hiện gì không?
– Ở dưới đó cũng có một cái hang chồn như cô nói.
– Vậy là cái hố nào cũng có chồn ư?
– Chồn nào mà ở dưới đó.
– Chứ hang gì?
Tôi để ý thấy trong túi áo của Khôi Nguyên có giấu một bị nilon màu đen. Tò mò nên tôi hỏi ngay.
– Anh tìm được gì dưới đó phải không?
– Không có.
Khôi Nguyên đáp, bộ dạng rất mờ ám.
– Anh còn định giấu tôi, thế cái gì trong túi kia hả? Lúc anh xuống tôi không hề thấy.

– Làm gì có.
Khôi Nguyên ra sức giấu giếm.
– Mở ra tôi xem!
Tôi quyết phải xem cho được anh ấy đã giấu tôi thứ gì.
– Không được.
– A, anh đã tìm được vàng, đá quý hay rubi? Nói mau!
– Tôi chẳng tìm thấy gì cả.
– Còn nói là không, vậy thì đưa ra tôi xem!
– Không được, cô không muốn xem đâu.
– À ha! Anh cũng tham lam gớm. Cả tôi và anh cùng phát hiện ra, vậy mà anh muốn chiếm kho báu cho riêng mình. Không muốn chia cho tôi, tôi nhất định phải lấy cho bằng được, đưa nó cho tôi!
– Không được đâu.
Tôi kéo tay Khôi Nguyên, muốn dành lấy kho báu đang giấu trong túi áo anh ấy. Ban đầu, Khôi Nguyên ngăn cản không cho tôi đạt được ý định, nhưng trước sự cương quyết và lì lợm, tôi đã lấy được cái bịch nilon đó, để xem kho báu gì nào, và tôi mở ra…
(…)
“Á…” Tôi ném cái bịch nilon ra xa.
Té bật ngửa.
– Đáng đời cô lắm! Ai biểu tham lam.
Tôi đưa tay lên vuốt ngực, thở hổn hển. Khôi Nguyên kia thật độc ác, hắn đã bắt một con cóc xù xì bỏ vào trong bị nilon để đánh lừa tôi.
Hoàn hồn lại, tôi la lớn:
– Khôi Nguyên…nnn! Anh dám…mmm. Đồ nham hiểm kia…aaa!
– Tôi đã cảnh báo trước rồi, ai biểu cô ngoan cố.
– Anh… hừ, rõ ràng là anh đã tính toán trước để trêu tôi.
Bực quá không chịu nổi, tôi dậm chân giận lẫy.
Khôi Nguyên liền hái một bó hoa dại tặng cho tôi, coi như là để dỗ dành.
– Này, cầm lấy!
– Hừ, không nhận
Tôi làm mặt giận.
– Sao thế?
– Cỏ dại chứ có phải kì hoa dị thảo đâu, tôi lấy làm gì.
– Cỏ dại cũng có nhiều loại quý như vàng đấy!
– Hừ, anh nói gì cũng được hết, cỏ mà quý như vàng mới ghê chứ!
– Nếu là cây…
Khôi Nguyên bỗng ngưng lời… có điều gì đó vừa lướt qua suy nghĩ của anh ấy… đó là tia sáng trong não bộ mà anh ấy đang chờ đợi mấy ngày nay.

– Anh bị làm sao vậy?
– Ngọc Diệp!
– Ơi!
– Tôi tìm ra rồi.
Khôi Nguyên bấm chóp mũi.
– Ra gì cơ?
Biểu hiện của Khôi Nguyên làm tôi băn khoăn, nghi hoặc. Rốt cuộc anh ấy đã tìm ra được điều gì?

5 h chiều hôm đó, chúng tôi lại xuống đồi trà.
Khôi Nguyên muốn vào một quán net để tìm kiếm một số thông tin mà anh ấy quan tâm.
Tôi thì ngồi bên anh ấy lên face, lướt web giải trí, rồi chơi game; nhưng thứ gì cũng năm mười phút là phải ngồi thẩn ra vì mệt, tôi có bệnh sợ ngồi máy tính, ngồi một chút đã thấy khó thở, nhứt đầu rồi. Tôi muốn rời khỏi quán net chật hẹp, đông đúc đó.
– Anh xong chưa? Tôi thấy mệt quá!
– Sắp xong rồi.
– Anh có tìm thấy gì không?
– Chút ít.
– Chúng ta đi được chưa?
– Được rồi, chúng ta rời khỏi đây thôi Ngọc Diệp.
Ra khỏi cái quán net, tôi mới thấy dễ thở.

Khôi Nguyên chở tôi đến trường Yersin, nơi có cái anh Phú – mà theo Minh Hằng nói rất “thân thiết” với Kiều Oanh lúc cô ấy còn sống.
Phú hiện là huấn luận viên Karate-Do của trường. Lúc chúng tôi đến, Phú đang đứng lớp huấn luyện.
“1”
“2”
“3”
“Hét”
(…)
“Kiai…iii” Những võ sinh đồng loạt thét lên.
Phú khoác trên mình bộ võ phục màu trắng, đặc trưng của bộ môn Karate-Do, ống quần và tay áo ngắn hơn rất nhiều võ phục của các môn phái khác. Hai bên ngực áo thêu phù hiệu của hệ phái có hình bông hoa mai ở giữa là nắm đấm. Tôi để ý thấy trên chiếc đai đen có 4 sọc trắng.
– Suzucho karate-do, huyền đai đệ tứ đẳng.
Khôi Nguyên nói nhỏ vào tai cho tôi biết.
– Vậy à! Tôi không rành lắm.
Phú là người đàn ông có thân hình rắn rỏi, không đô con như những người tập thể hình nhưng nhìn rất chắc. Anh ấy hơi thấp, nhưng khuôn mặt cũng khá là đẹp trai. Vậy là, Minh Hằng đã nói đúng.
“1”
“2”
“3”
“Hét”
“Kiai…iii”
Những võ sinh đang đứng tấn tập đòn đấm, tôi thấy những cánh tay thoăn thoắt, nghe những tiếng phành phạch phát ra từ tay áo của họ mỗi khi ra đòn.
– Thôi! Tất cả đứng nghỉ.

Bấy giờ Phú mới đến chào chúng tôi. Tướng đi của anh ấy rất đỉnh đạt.
– Anh chị đến đây đón cháu phải không?
Phú tưởng chúng tôi là phụ huynh học sinh.
– Không, tôi đến ghi danh.
Khôi Nguyên đáp.
– Cho anh?
– Cho tôi và cho cô ấy.
Trông bộ dạng của chúng tôi, hình như Phú không tin lắm.
Suy nghĩ một lát, rồi anh ấy mới nói:
– Nếu anh chị muốn tập thì chỉ việc ghi danh thôi. Lịch tập là 3, 5, 7 thời gian từ 5 h30 đến 7h.
– Chúng tôi đến nguyên tuần được chứ?
– Có lớp 2, 4, 6. Cũng từ 5h30 đến 7 h, nếu đến được thì anh chị cứ đến tập không sao cả.
– Vậy thì cho tôi ghi danh.
– Bữa sau hai người đến, mang theo võ phục rồi ghi danh luôn. Hai người biết chỗ mua võ phục chưa?
– Ở quầy thể dục thể thao chỗ khu Hòa Bình chắc có.
– Đúng rồi, chỗ đó bán đầy đủ. Anh mua thêm hai cái phù hiệu của hệ phái suzucho luôn nhé! Hôm sau đến, tôi sẽ ghi tên hai người vào danh sách.
– Cám ơn anh! Hôm sau tôi sẽ đến. Thôi, anh tiếp tục công việc của mình đi, chúng tôi đi trước.
– Chào anh chị!
– Chào anh!

Rời khỏi võ đường Karate-do của Phú. Khôi Nguyên chở tôi đến một quán heavy metal (một quán rock cực mạnh) Chúng tôi vào quán, Khôi Nguyên ghé sát tai tôi nói lớn:
– Cô uống được bia chứ?
Tôi gật đầu.
Tiếng nhạc dồn dập, ầm ĩ, bốc khủng khiếp.
Khôi Nguyên ghé tai nữ phục vụ mang đồ da bó sát từng đường cong cơ thể. Không biết anh ấy đã nói gì, mà vẻ mặt nữ phục vụ có vẻ thích thú lắm.
Tôi nhìn xung quanh, thấy mấy người nghe nhạc đang quay đầu như dế. Một cậu thanh niên ăn mặc cũng giống hệt những ca sĩ nhạc rock đứng lên hét lớn:
– Nobita.
Một người khác đứng lên la ó:
– Chaien.
Tiếp theo đồng loạt:
– Xêcô
– Xuka
(…)
– Bọn người đó thật là điên khùng.
Theo như tôi nhận xét.
Nữ phục vụ khi nãy đi ra cùng với một người đàn ông tóc dài. Hình dáng của người đàn ông đó giống hệt một ngôi sao nhạc rock. Anh ta bắt tay Khôi Nguyên… bất ngờ…
“Bùm”
Tiếng nổ làm tôi giật thót tim.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.